Thiên Hậu Toàn Năng

Chương 1: Xuyên đến ngàn năm sau




Edit & Beta: Song Ngọc.

"Cô bé này lớn lên thật không tồi. Tám phần là vẫn còn nguyên, anh em mình hôm nay có phúc rồi."

Trong lúc mơ mơ màng màng, Kiều hoàng hậu nghe được giọng nói của một người đàn ông xa lạ bên tai, mí mắt nàng nặng nề muốn mở to lại không mở được.

"Bạn trai của cô ta là cái thứ gì? Nếu anh có một cô bạn gái xinh đẹp như vậy, anh liều mạng cũng sẽ bảo vệ cô ấy chu toàn."

"Anh, nếu không... để em tới trước?"

Sau đó, Kiều Hoàng hậu cảm thấy có một bàn tay duỗi về phía ngực của nàng. Nàng phản xạ có điều kiện bắt lấy cái tay kia, đồng thời nhanh chóng nhấc chân, nhắm cánh tay kia bổ xuống.

"Răng rắc."

Dường như có âm thanh thứ gì đó đứt gãy vang lên, tiếp theo là một tiếng kêu thảm thiết.

"A a a, cánh tay của tôi gãy rồi...a a..."

Kiều hoàng hậu lúc này mới mở mắt ra.

Hiện tại nàng đang ở trong một con hẻm yên tĩnh, trước mặt nàng có hai người đàn ông ăn mặc vô cùng kỳ quái. Một người trong số họ vừa mới bị nàng đánh gãy cánh tay, đang ôm cánh tay đau la hét, một người khác dường như không có phản ứng, ngây ngốc tại chỗ.

Đây là tình huống gì? Nàng nhớ rõ chính mình đang ngủ trưa trong cung, như thế nào sẽ ở tại nơi này? Hơn nữa, chỗ này là chỗ nào? Tại sao những người nơi này đều kỳ quái như vậy.

Người đàn ông đang ôm cánh tay bị gãy của mình, vừa hô đau vừa kêu: "Anh, giết người đàn bà này, ai da..."

Người đàn ông được gọi là anh hét lớn một tiếng, vung nắm đấm lao về phía Kiều hoàng hậu, trong mồm còn mắng: "Mày, con ** này, dám đả thương anh em tao, ông đây giết chết mày".

Kiều hoàng hậu đến nhìn cũng lười nhìn hắn ta một cái, tùy tiện nhấc một chân, hung hăng đá lên cằm hắn ta.

"Răng rắc."

Giống như lại có một thứ gì đó bị gãy.

"A a a a..."

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng bầu trời đêm.

Cha của Kiều hoàng hậu là trấn quốc đại nguyên soái, nàng theo cha tập võ từ nhỏ, võ công lúc ấy so với một vị tướng quân cũng không thấp hơn.

Hơn nữa hậu cung thường có người ám toán nàng, tốc độ phản ứng của nàng cũng cực kỳ nhanh. Đối phó với hai tên lưu manh hoàn toàn không phí sức lực.

Chỉ là nhất thời nàng còn không có thích ứng với tình huống trước mắt, lúc nàng còn chưa nghĩ ra cách đối phó với hai tên lưu manh trước mặt, tên tiểu lưu manh đã vội vã lao qua đây, không quan tâm đến cánh tay bị gãy của mình, dùng cánh tay không bị gãy để đỡ tên đại lưu manh dậy, chạy trốn nhanh như bay.

Hai gã lưu manh này chỉ số thông minh có thấp cũng biết rằng nơi này không thể ở lâu, lại lưu lại chỉ sợ mạng nhỏ cũng không giữ nổi. Sự thật chứng minh, ý tưởng của bọn họ vô cùng chính xác.

Kiều hoàng hậu bình thường trở lại, lúc cuối đầu bỗng nhiên phát hiện bản thân thế nhưng mặc một bộ trang phục vô cùng hở hang.

Toàn bộ bả vai cùng cánh tay của nàng đều hở, váy chỉ che đến ngực, hơn nữa bên trong váy thế nhưng chỉ có một cái quần đùi nhỏ, quần dài cũng không có mặc.

Ở thời đại của nàng, nữ nhân mặc thành như vậy bị nam nhân nhìn thấy là phải gả cho người nam nhân kia.

Nàng nhìn về hướng hai tên lưu manh kia chạy trốn, trong lòng có chút hối hận rồi.

Sớm biết đã bị bọn họ xem hết, hẳn là nên... móc hết mắt hai tên đó mới đúng.

Nhưng trước mắt điều quan trọng nhất là: Rốt cuộc nơi này là nơi nào? Chuyện gì đã xảy ra?

Vừa nghĩ đến những điều này, trong đầu Kiều hoàng hậu bỗng nhiên hiện ra một ít tin tức kỳ quái. Nàng sửng sốt nửa ngày mới hiểu được đó là ký ức của nguyên chủ thân thể này.

Nàng thế nhưng xuyên qua rồi.

Nguyên chủ thân thể này tên là Kiều Na, năm nay vừa lên năm tư. Buổi tối hôm nay cô và bạn trai Triệu Thạc cùng nhau tham gia vũ hội do trường học tổ chức, lúc sau Triệu Thạc đề nghị cùng nhau đi ra ngoài gọi đồ uống chúc mừng một chút. Mặc dù cô cảm thấy đã quá muộn, làm như vậy không ổn nhưng không lay chuyển được Triệu Thạc liền đồng ý.

Lúc hai người đi qua một cái ngõ nhỏ thì gặp hai gã lưu manh chặn đường cướp bóc. Triệu Thạc sợ hãi không nhẹ, quỳ xuống đất xin tha. Hai gã lưu manh muốn hắn lưu lại ví tiền cùng bạn gái, chính mình thì cút đi.

Triệu Thạc cư nhiên thật sự bỏ đi một mình, hơn nữa cũng không quay đầu lại, chạy so với chạy nước rút 100m còn nhanh hơn.

Mà Kiều Na đáng thương, một mình đối măt với hai gã lưu manh, trong lòng cô biết sẽ phát sinh sự tình gì lại vô lực ngăn cản. Bởi vì sợ hãi quá độ mà bị hù chết.

Kiều hoàng hậu đại khái xem một chút ký ức của Kiều Na lập tức bị tức giận không nhẹ.

Cô nàng Kiều Na này rõ ràng chính là một cái bánh bao, bị người bắt nạt khắp nơi cũng không dám lên tiếng, còn có một tên tra nam như vậy làm bạn trai. Nếu đặt người phụ nữ này ở tại hậu cung của nàng trước kia cô ta liền không sống quá ba ngày. Cũng không biết cô ta làm thế nào sống tới lúc này.

Nhưng vô luận thế nào, nàng tiếp nhận thân thể của Kiều Na, cô ấy cũng coi như là ân nhân của nàng. Việc đến nước này, nàng tạm thời chưa có biện pháp trở lại thời đại của mình, chỉ có thể sống sót ở trong thân thể Kiểu Na.

Kiều hoàng hậu -- bây giờ là Kiều Na đang vỗ nhẹ bùn đất trên váy, lúc này mới ý thức được, ở thời đại này, mặc thành như vậy cũng không đáng xấu hổ. Bị đàn ông thấy được cũng không cần phải gả cho đối phương. Mặc dù không bay được nhưng Kiều Na cảm thấy khá xinh đẹp, hơn nữa còn..... rất mát mẻ.

Thời điểm cô ở cổ đại, bởi vì thân phận tôn quý, mùa hè phải ăn mặc kín mít, từ quần áo đến trang dung đều không được có chút cẩu thả nào, miễn bàn nóng bao nhiêu. Nhưng cũng may, thân phận cô cao quý, lúc mùa hè đến có thể ở trong phòng băng mát mẻ, nếu không cô thật sự sẽ bị nóng đến ngất xỉu.

Cô nhìn đồng hồ, đã 11 giờ, phải trở về ngủ thôi.

Kiều Na ở trong kí túc xá của trường học, thời điểm này đã sớm đóng cửa rồi. Mà người bạn trai kia của cô sống trong một căn nhà thuê bên ngoài, đầu óc cô vừa động một chút liền nghĩ tới, Triệu Thạc hôm nay mang cô ra ngoài với danh nghĩa là uống nước, trên thực tế là cố ý kéo dài thời gian, muốn cho cô về ký túc xá không được, như vậy hắn liền có lý do làm cô qua đêm ở chỗ của hắn.

Đến nỗi mục đích của Triệu Thạc sao... dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra.

Kiều Na ngáp một cái, cô thật sự buồn ngủ, tra nam Triệu Thạc kia về sau lại thu thập, hiện tại cô phải đi ngủ.

Dựa vào ký ức của nguyên chủ trở lại ký túc xá, quả nhiên cổng lớn ký túc xá đã đóng lại.

Kiều Na gõ gõ cửa, gọi bác gái trông cửa: "Dì ơi, giúp cháu mở của một chút đi?"

Bác gái trông cửa vẫn chưa ngủ, tức giận hướng cô quát: "Ký túc xá quy định 10 giờ đóng cửa, để những nha đầu đáng chết các cô nhớ dai một chút, không cho vào, đáng đời".

Trong lòng Kiều Na khó chịu, khi nào cô phải nghe qua những lời khó nghe như vậy. Liền tính cô sai, bác gái trông cửa nói cũng khó nghe quá đi.

Cô vốn dĩ tính toán cùng bác gái trông cửa thương lượng một chút, xem ra cũng không cần thương lượng nữa.

Cô ngẩng đầu nhìn lên, sau đó bắt lấy cửa sắt. Hai bước liền từ phía trên nhảy vào.

Sau đó cô còn không quên đi đến phòng bác gái trông cửa, gõ cửa hai lần, đắc ý hướng bên trong hô: "Thật ngại quá, tôi đã vào được, ha ha..."

Bác gái trông cửa tức giận không nhẹ, từ trong phòng chạy ra mắng to: "Cô ở phòng nào? Tôi muốn nói cho cố vấn của các cô".

Nhưng ngoài cửa nào còn bóng dáng của ai. Hơn nữa trong bóng tối, bác gái trông cửa căn bản cũng chưa nhìn thấy diện mạo của Kiều Na.

Kiều Na đi đến trước cửa ký túc xá của mình, phòng 208, cửa ký túc xá khép hờ, thời gian này tất cả mọi người đều chưa ngủ.

Cô còn chưa vào cửa liền nghe một giọng nói đầy đắc ý từ bên trong truyền ra.

"Nhìn xem, cái đồng hồ này thật đẹp." Một nữ sinh nói "Tiểu tử Triệu Thạc kia hẳn phải cảm ơn tôi, nếu không phải tôi ra chủ ý cho anh ta, buổi tối hôm nay anh ta có thể ngủ với Kiều Na sao?"

"Cho nên cô liền lừa đồng hồ của người ta" Một nữ sinh khác nói "Cho tôi nhìn xem, wow, thật đẹp, có hơn nghìn đồng đi".

"Hai người các người đủ rồi đó, đều ở chung một ký túc xá, bán đứng người ta như vậy mà được sao? Cũng không biết hiện tại Na Na thế nào, tôi gọi điện thoại mấy lần, di động vẫn luôn tắt máy..."

Kiều Na nghe ra đây là giọng nói của ba nữ sinh ở cùng phòng cô. Cô gái khoe ra đồng hồ là Chu Thiến Văn, một nữ sinh rất chanh chua, ngày thường không ít lần khi dễ Kiều Na. Nữ sinh phụ họa cô ta là Lưu Tĩnh Tĩnh, một cô gái rất có tâm cơ.

Nói chuyện cuối cùng chính là Diệp Thanh, xem như là cô gái có quan hệ tốt với Kiều Na nhất trong ba người, ngày thường Chu Thiến Văn khi dễ Kiều Na, Diệp Thanh không ít lần giúp Kiều Na giải vây.

Chỉ nghe Chu Thiến Văn cười nói: "Cậu hiểu cái gì, tôi đây là vì tốt cho cô ta, cô ta hiện tại không chừng có bao nhiêu sung sướng đâu, hừ, tôi liền biết cậu là bà tám hay xen vào việc của người khác, vô dụng, cậu không kết nối được điện thoại vì trước đó tôi bảo Triệu Thạc đem di động của cô ta làm cho hết sạch pin rồi".

Diệp Thanh lo lắng, "Người đàn ông Triệu Thạc kia không phải thứ tốt, hắn căn bản đối với Kiều Na không thật lòng. Na Na tiếp tục như vậy sẽ thiệt thòi".

Lưu Tĩnh Tĩnh xen vào nói: "Không có việc gì, mọi người đều là người lớn, chuyện người tình ta nguyện, nào có nghiêm trọng như cô nói? Thiến Văn, cho tôi nhìn đồng hồ của cô một lần nữa đi".

Chu Thiến Văn đắc ý lấy ra đồng hồ, đang muốn đưa cho Lưu Tĩnh Tĩnh bỗng nhiên có một bàn tay duỗi tới đoạt lấy cái đồng hồ kia.

"Đồng hồ không tệ nha", Kiều Na cười nói.

Nhìn đến Kiều Na trở lại, cả người Chu Thiến Văn và Lưu Tĩnh Tĩnh đều ngây ngẩn, Diệp Thanh rất vui vẻ mà đi đến, "Na Na, cô đã trở lại, tôi thực sự rất lo lắng cho cô".

"Tôi không có việc gì", Kiều Na cười với Diệp Thanh, thuận tiện đem đồng hồ bỏ vào túi của mình.

Chu Thiến Văn nôn nóng, "Đó là đồng hồ của tôi".

Kiều Na nhàn nhạt nói "Đồng hồ này từ đâu đến?"

"Triệu Thạc tặng."

"Vậy Triệu Thạc vì sao tặng đồng hồ cho cô?"

"Tôi giúp anh ta một việc lớn."

"Giúp được không?", Kiều Na nhún nhún vai.

Chu Thiến Văn tức khắc nghẹn lời, lúc này Kiều Na đã trở lại, chứng minh Triệu Thạc căn bản chưa thành công.

Kiều Na vỗ vỗ bả vai Chu Thiến Văn, "Nghe chị một câu, vô công bất thụ lộc (không làm không hưởng lộc), chưa làm tốt lại nhận đồ vật của người ta, cẩn thận biến khéo thành vụng".

Chu Thiến Văn cắn cắn môi, xoay người cầm lấy di động của chính mình đi ra ngoài.

Cô ta mới ra cửa không lâu, di động trên người Kiều Na liền vang lên.

Cái điện thoại này là của Triệu Thạc, lúc đó Triệu Thạc vội vã chạy trốn, đem điện thoại, ví tiền đều giao cho hai gã lưu manh cướp đường kia.

Sau đó, thời điểm hai gã lưu manh chạy trốn không kịp quan tâm đến nó, Kiều Na thuận tiện nhặt trở về.

Kiều Na cầm lấy di động, trên màn hình hiện đúng là tên Chu Thiến Văn. Cô nhẹ nhàng cười, kết nối điện thoại.