Thiên Hậu Toàn Năng

Chương 17: Giả thiết con người sụp đổ




Edit & Beta: Song Ngọc.

Không có biện pháp, cô chỉ có thể rời đi cùng Giang Phàm về phía WC.

Nhưng cô căn bản không muốn đi WC được không?

Giang Phàm mới mặc kệ cô, lôi kéo cô cùng nhau đi vào WC, chỉ vào cửa WC nữ, "Đi thôi".

"Còn anh?"

"Em đi trước."

Kiều Na bất đắc dĩ, chỉ phải vào WC nữ. Sau một lát, cô từ cửa WC nữ nhô đầu ra, thấy Giang Phàm không còn nữa, lường trước anh vào WC liền lập tức chạy ra.

Cô rón ra rón rén, vừa quay đầu lại xem Giang Phàm có ra tới hay không vừa đi ra ngoài, đi tới đi tới bỗng nhiên đụng vào người nào đó.

"Thực xin lỗi..." Kiều Na vội vàng xin lỗi, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Giang Phàm đang đứng ở trước mặt mình.

"..."

Giang Phàm lộ ra mỉm cười thắng lợi, rốt cuộc anh thành công bảo hộ được cải trắng nhà mình.

Kiều Na ủ rũ cụp đuôi mà trở lại phòng, ngoan ngoãn ăn lẩu.

Thẳng đến lúc tính tiền ra cửa Kiều Na cũng không có tìm được cơ hội nói một lời với ông chủ đẹp trai kia, chỉ là lúc ra cửa xa xa nhìn anh ta một cái, còn bị Giang Phàm phát hiện, đứng ở phía sau chặn tầm mắt của cô.

Kiều Na nhận mệnh mà ngồi trở lại trong xe, lưu luyến không rời mà nhìn cửa hàng lẩu đã đi xa ngoài cửa sổ.

Giang Phàm lái xe nhanh như bay, một lát liền đem cửa hàng lẩu ném ở nơi không nhìn thấy. Những người ở tổ đạo cụ đó căn bản là đuổi không kịp anh, cũng may người trong tổ đạo cụ đều biết đường, không cần đi theo anh.

Dọc theo đường đi, trong lòng Kiều Na chuẩn bị lần sau khi nào lại đây một mình, cũng đừng để cho Giang Phàm biết mới được...

Không nghĩ tới gia hỏa Giang Phàm này, đối với fan nhìn đến nghiêm như vậy...

Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên thân xe quay nhanh, tiếp theo đột nhiên chấn động, Kiều Na không kịp phản ứng, đập đầu vào cửa sổ bên cạnh, đau đến nước mắt đều chảy ra.

"Làm sao vậy?" Kiều Na nhìn về phía ngoài xe.

Giang Phàm nhíu mày, "Người này lái xe như thế nào vậy? Đột nhiên đổi làn đường, tôi quay nhanh cũng không kịp".

Một người bước xuống từ trên chiếc xe gây chuyện, đi tới xe của Giang Phàm.

Giang Phàm cởi bỏ đai an toàn, xuống xe. Kiều Na kéo anh lại, "Đây là nơi công cộng, anh bị người thấy được không tốt, để em đi".

Giang Phàm suy xét nếu mình bị chụp được không chừng ngày mai phóng viên sẽ viết thành cái dạng gì đâu, liền gật đầu đồng ý, "Xe tôi có bảo hiểm, không cần làm anh ta bồi thường, để cho anh ta đi là được".

Kiều Na cởi đai an toàn xuống, hoạt động gân cốt một chút, đẩy cửa xe xuống xe.

Bên ngoài có chiếc xe ngừng trước xe của Giang Phàm, đuôi xe cùng đầu xe Giang Phàm chạm vào nhau, hai chiếc xe đều đâm không nhẹ. Đuôi xe của chiếc xe gây chuyện kia bị lõm vào rất sâu, đèn ở đuôi xe nát đầy đất.

Từ trên xe bước xuống một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi, trang điểm thật đậm, ăn mặc một thân lông thú. Nhìn thấy Kiều Na bước xuống, người phụ nữ lập tức kêu lên, "Các ngươi có chuyện gì thế? Có biết chiếc xe này của tôi quý lắm không? Bồi thường tiền".

Kiều Na nhưng thật ra kỳ lạ, rõ ràng là đối phương mạnh mẽ thay đổi làn đường mới dẫn đến hai xe chạm vào nhau, cô nghe Giang Phàm, vốn tính toán không truy cứu, không nghĩ tới người phụ nữ này thế nhưng bảo cô bồi tiền".

Kiều Na lập tức khó chịu, "Dựa vào cái gì thế? Rõ ràng là các người đổi làn đường mà không nhìn xe phía sau, tôi không kêu cô bồi thường tiền liền không tồi, cô còn thật sự muốn tôi bồi tiền".

Cô gái kia đề cao giọng, "Xe sau đâm xe trước, vốn dĩ chính là xe sau nên phụ trách toàn bộ. Ai nhìn thấy tôi đổi làn đường? Nơi này không có giám sát, lại nói chiếc phá xe kia của cô trị giá bao nhiêu tiền? Mở đôi mắt của cô nhìn rõ ràng, xe này của tôi chính là Porsche. Hơn ba trăm vạn. Một cái đèn xe cũng quý hơn chiếc phá xe kia của cô".

Giang Phàm vì không để người chú ý, lái ra chính là chiếc xe đại chúng rất bình thường, cô gái kia thấy xe của anh bình thường, cảm thấy anh dễ khi dễ, mới dám kiêu ngạo như vậy.

Kiều Na nghe cô ta nói chuyện khó nghe, cũng không khách khí nói: "Cô đây là muốn la lối khóc lóc sao? Cô chưa nghe nói qua loại đồ vật camera hành trình này sao? Cô muốn đi liền đi nhanh đi, chờ cảnh sát giao thông tới có thể tôi sẽ không khách khí như vậy".

Trong xe Giang Phàm có camera hành trình hay không kỳ thật Kiều Na căn bản là không biết, cô chỉ là ở trong đầu nguyên chủ phát hiện có cái danh từ này tồn tại mà thôi. Mặc kệ thế nào, trước lừa người phụ nữ kia một chút lại nói.

"Xe cô có camera hành trình?" Người phụ nữ kia trợn tròn đôi mắt, "Anh A Côn, mau tới đây".

Cửa xe đẩy ra, một người đàn ông cường tráng từ trên xe bước xuống. Người nọ một thân dữ tợn, tai to mặt lớn, đi đường giống như một trận địa chấn.

"Làm sao vậy? Mỹ Mỹ? Còn chưa giải quyết à?" A Côn đã đi tới.

"Anh A Côn, nha đầu này thế nhưng muốn dùng camera hành trình tới dọa em, anh đi đem camera hành trình của xe bọn họ tháo xuống vứt đi."

A Côn gật đầu, đi về phía xe của Giang Phàm.

Kiều Na cảm thấy lửa giận của mình từng chút từng chút tăng lên, cô ở hậu cung nhiều năm như vậy đã thấy qua nhiều người không biết xấu hổ nhưng còn chưa gặp qua không biết xấu hổ như vậy. Cô là loại người tùy tiện để người ta khi dễ sao?

Giang Phàm ở trong xe nhìn thấy một người đàn ông cường tráng bỗng nhiên bước ra, lo lắng Kiều Na có phiền toái, liền muốn mở cửa xe đi xuống nhìn xem.

Không nghĩ tới người đàn ông cường tráng kia thế nhưng đi về phía mình, Giang Phàm nắm tay cầm cửa xe, liền muốn đẩy cửa xuống xe.

Kiều Na bỗng nhiên đi đến trước xe, dùng thân thể chặn cửa xe, hướng A Côn nói: "Anh không được chạm vào xe chúng tôi, anh lại qua đây tôi liền báo nguy".

A Côn cười lạnh một tiếng, "Báo nguy? Cô dám báo nguy tôi liền vặn gãy cổ cô".

Nói, duỗi tay liền kéo Kiều Na ra.

Cửa xe Giang Phàm bị Kiều Na ngăn trở, không thể mở cửa xe, mạnh mẽ đẩy cửa xe sợ thương đến Kiều Na, chỉ có thể khom lưng di chuyển sang bên kia xe, muốn từ cửa xe bên kia đi ra ngoài.

Bỗng nhiên, anh nhìn thấy một bóng đen thật lớn từ trước xe anh bay ra ngoài "Phanh" một tiếng dừng trên mặt đất.

Giang Phàm nhìn kỹ, lại phát hiện cái bóng đen thật lớn đó đúng là người đàn ông cường tráng mới vừa rồi kia.

Này? Chuyện gì vừa xảy ra?

Mỹ Mỹ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, tuy rằng cô ta tận mắt nhìn thấy chuyện mới phát sinh vừa rồi nhưng hoàn toàn không thể tin được.

Vóc dáng A Côn lớn như như vậy, thế nhưng bị cô gái nhỏ nhỏ gầy gầy trước mắt này nhẹ nhàng đẩy, liền... Bay?

Vui đùa cái gì vậy. Cô ta nhất định là hoa mắt.

Kiều Na cười tủm tỉm mà vỗ vỗ tay, "Hiện tại còn muốn hủy đi camera hành trình của xe tôi sao?"

"Không... Vị cô nương này, bớt... Xin bớt giận đi... Mỹ Mỹ một bên lui về phía sau, một bên dùng âm thanh run rẩy nói, "Tôi...Chúng tôi chỉ là... Chỉ là đùa một chút..."

Ven đường có người chú ý tới sự việc bên này, dừng bước chân lại muốn nhìn một chút đã xảy ra cái gì. Kiều Na sợ nhiều người tụ lại, Giang Phàm bị phát hiện, không nghĩ cùng dây dưa cùng hai người kia, chỉ lạnh lùng mà nói một chữ: "Lăn".

Mỹ Mỹ vội vàng gật đầu, "Được, tôi lăn, tôi lăn. Anh A Côn, mau đứng lên, nhìn xem xe còn có thể khởi động hay không".

Lúc này Kiều Na mới trở lại trong xe, đối với Giang Phàm vừa mới bò lại ghế lái nói: "Được, đi thôi".

Giang Phàm một đầu hắc tuyến.

Biết rõ sự việc trải qua, anh có thể khẳng định, Kiều Na nhất định là fan chân ái của anh.

Nếu không lúc anh đem cô xách tới xách đi ở nhà hàng lẩu đã sớm bị đánh chết...

..............

Chờ xe của Mỹ Mỹ nhanh như chớp mà chạy trốn không thấy bóng dáng, người của tổ đạo cụ theo kịp, nhìn thấy xe Giang Phàm bị đâm, sôi nổi xuống xe tới hỏi là tình huống như thế nào.

Giang Phàm không muốn giải thích nhiều như vậy, "Đơn giản theo đuôi, đã giải quyết, trở về bắt đầu công việc đi".

Mọi người thấy vấn đề không lớn, lúc này mới trở lại trong xe, khởi động, quay về nhà cũ.

Buổi chiều tiếp tục bắt đầu công việc, Kiều Na chỉ huy tổ đạo cụ tiếp tục công việc buổi sáng chưa làm xong.

Giang Phàm yên lặng mà nhìn Kiều Na làm việc, trong ánh mắt mang theo cảm tình phức tạp cảm.

Lúc bắt đầu anh cảm thấy cô chỉ là cái học bá thích nghiên cứu lịch sử, vừa lúc anh cũng muốn nghiên cứu nội dung giống vậy liền tự nhiên mà cùng cô trở thành bạn bè.

Nhưng sau này, anh lại phát hiện cô còn rất có ý tưởng, không biết từ chỗ nào lấy được cái bí phương mặt nạ, muốn lấy cái này đến gây dựng sự nghiệp. Anh gặp qua rất nhiều cô gái nhỏ xinh đẹp, chỉ muốn dựa vào mỹ mạo của mình để sinh tồn, cô gái xinh đẹp có thể tĩnh tâm xuống, dựa vào năng lực của mình mà sinh tồn kỳ thật thấy không nhiều lắm.

Điểm này làm Giang Phàm phá lệ thưởng thức Kiều Na, anh thử dùng qua Hương Cao Thuỷ Tinh của Kiều Na, cảm thấy khá tốt, liền ôm thái độ thật sự cầu thị*, ở trên weibo tuyên truyền giúp cô một chút, cũng coi như là giúp cô chút việc.

Nhưng khi anh nhìn thấy Kiều Na thông qua khảo nghiệm biến thái của Fan Club anh liền không bình tĩnh, anh không nghĩ tới cô có trí lực như vậy. Cô gái này thật là cho anh ngoài ý muốn quá nhiều.

Anh bị tài hoa của Kiều Na thuyết phục, mà thông qua lúc ở chung với Kiều Na anh lại cảm thấy cô là một cô gái rất thú vị lại hiểu đúng mực.

Một cô gái như vậy, bề ngoài là bộ dạng nhỏ gầy này, nhu nhược mà lại mỹ lệ, làm anh đột nhiên có một loại xúc động muốn giữ cô lại bên người, bảo hộ cô. Đây vẫn là lần đầu tiên anh có cảm giác như vậy với một cô gái.

Nhưng vừa rồi anh nhìn thấy cô gái nhỏ này hóa thân nữ kim cương xuất hiện ở trước mặt anh, nháy mắt liền có một loại cảm giác tam quan hỏng mất, giả thiết con người sụp đổ.

Kiều Na nhìn bộ dáng hai mắt trống rỗng của Giang Phàm, đi tới duỗi tay ở trước mắt anh quơ quơ, "Anh có chuyện gì vậy? Đói bụng?"

Giang Phàm: "Không đói bụng... Cái kia... Hỏi em một vấn đề được không?"

"Anh hỏi đi!"

"Cái bản lĩnh mất mặt kia của em học từ đâu?"

Kiều Na khó hiểu, "Em mất mặt chỗ nào sao? Sao em không có phát hiện..."

Giang Phàm vội khoa tay múa chân làm động tác đem đồ vật ném văng ra, "Không phải mất mặt cái kia, là cái này mất mặt, người bị đem quăng ra ngoài mất mặt".

Kiều Na hiểu rõ, đương nhiên cô không thể nói là mình học từ sư phụ võ thuật ở cổ đại, liền nói: "Học ở trong thôn bọn em, thôn bọn ai cũng biết cái này".

"Thôn của em? Ở đâu?"

"Ở... Núi lớn, dù sao nói anh cũng không biết." Kiều Na sợ bị vạch trần, không dám nhiều lời, xoay người lại vội đi.

Trời rất nhanh liền tối, tổ đạo cụ rốt cuộc bố trí xong một phòng. Kiều Na đi vào cẩn thận kiểm tra mỗi một kiện vật phẩm, lần nữa xác nhận có nơi nào có khả năng lộ tẩy hay không.

Giang Phàm lấy ra di động, chụp hai tấm hình phòng đã bố trí tốt, đăng trên weibo của mình.

Giang Phàm: "Một phòng trong phủ tướng quân, mọi người cảm thấy thế nào?"

Từ lúc bắt đầu chuẩn bị phim mới tới nay, anh sẽ thường xuyên đăng một ít nội dung có liên quan đến phim mới, như vậy có thể xoát một chút độ nóng, vì phim mới làm một cái tuyên truyền.

Nhưng vừa xem bình luận Giang Phàm phát hiện một cái vấn đề làm anh dở khóc dở cười —— lạc đề rồi.

Điểm chú ý của mọi người hoàn toàn không ở trên cảnh tượng này, hầu như không ai thảo luận phòng này thế nào, phong cách lại thật sự là cái dạng này ——

"Cô gái kia là ai thế? Nữ chính sao? Phàm ca không phải nói nữ chính vẫn chưa tuyển à?"

"Phàm ca nghiêm túc sao? Đây là ai vậy? Mười tám tuyến hả? Không nhận ra".

"Nữ chính không phải Lâm An Ni?"

Một thời gian ngắn sau, Fan Club cả nước của Giang Phàm ra tới giải thích tình huống.

Fan Club cả nước của Giang Phàm: "Thấy rõ ràng, đây là bà chủ. Bà chủ đẹp quá".

Kế tiếp sau đó phong cách liền biến thành ——

"A, thì ra là cửa hàng lẩu kia, lại xuất hiện trong phim. Phàm ca đừng gạt, nói, sao lại thế này."

"Đều nói người ta là cố vấn lịch sử, dựng cảnh đương nhiên sẽ đến, tan đi, không có tình huống gì..."

"Thoạt nhìn không phải cái cố vấn lịch sử đúng đắn gì, tuyệt đối có tin tức lớn, đánh cuộc một trăm túi que cay."

..............

Giang Phàm không còn gì để nói hình ảnh anh đăng, thường xuyên sẽ chụp đến nhân viên công tác, cũng không thấy fan nói cái gì, như thế nào chụp Kiều Na một chút thì nhiều người chú ý như vậy?

*Thật sự cầu thị: 实事求是: shí shì qíu shì: là một câu thành ngữ Trung Quốc. Nghĩa nguyên của nó là miêu tả chí hướng học tập, nghiên cứu. Thành ngữ này có nghĩa là "giải quyết vấn đề dựa trên tình hình thực tế", "tìm kiếm bản chất của vấn đề từ những thứ xác thực" trong tiếng Hoa mang nghĩa "tìm kiếm sự thật", "tìm kiếm lẽ phải", "tìm điều đúng đắn" (Nguồn: wikipedia). Câu này trong truyện đại khái muốn nói chứng cứ xác thực nhất để chứng minh chất lượng của sản phẩm Hương Cao Thuỷ Tinh là Giang Phàm đã dùng thử và thấy sản phẩm có hiệu quả nên anh chỉ ra cho mọi người (Nói rườm rà quá không biết mọi người hiểu không, khổ tâm với thành ngữ Trung Quốc dễ sợ).