Thiên Hậu Toàn Năng

Chương 4: Thật sự rất xấu




Edit & Beta: Song Ngọc.

Kiều Na thật sự khó chịu. Nếu Giang Phàm sớm nói không mang theo tiền thì cô mời anh ta ăn một bữa cơm cũng không sao. Nhưng Giang Phàm không có tiền, nghèo còn hay để ý. Một hai phải ăn trong phòng riêng, lãng phí nhiều đồ ăn như vậy. Điều này thật quá đáng.

Nhưng rốt cuộc cô và Giang Phàm cũng cùng nhau tới, tiền này là phải trả. Kiều Na thật sự không tình nguyện mà đi đến trước quầy tính tiền, thuận tiện xin vài cái hộp để đóng gói đồ ăn.

"Giúp tôi đóng gói tất cả những thứ này", Kiều Na chỉ vào đồ ăn chưa ăn xong ở trên bàn.

Giang Phàm nghe giọng điệu cô không tốt. Một bên cầm lấy hộp cơm, một bên nói: "Tôi thật sự không biết mình không mang theo ví. Quay về tôi sẽ trả lại cho cô gấp đôi".

Kiều Na trừng anh ta một cái, ở trong mắt cô, người này đã hoàn toàn mất đi tín dụng, cô mới không tin đâu.

"Lần sau lúc không mang tiền thì đừng nghèo như vậy còn muốn phòng riêng", Kiều Na lải nhải. "Cũng không phải tính tình mọi người đều tốt giống như tôi, nói không chừng sẽ lập tức cùng anh trở mặt".

Giang Phàm không nói nên lời, anh một chút cũng không cảm thấy cô gái trước mặt này tính tình tốt tới đâu. Tuy nhiên anh vẫn cố gắng giải thích: "Tôi muốn phòng riêng là có nguyên nhân".

Kiều Na "hừ" một tiếng, "Nguyên nhân gì? Người xấu xí nhiều tác quái".

"Cô nói cái gì?" Những lời này lập tức làm Giang Phàm tức giận. Đây là lần đầu tiên anh bị người khác phủ nhận giá trị nhan sắc.

Giang Phàm được tất cả các phương tiện truyền thông nhất trí cho rằng là điển hình của "Đẹp từ nhỏ đến lớn", từ lúc anh bắt đầu học tiểu học người bên cạnh liền không ngừng mê muội, thường xuyên có nữ sinh trường khác đến trường của anh để "chiêm ngưỡng" anh, chỉ vì anh lớn lên quá đẹp trai.

Sau đó anh tiến vào giới nghệ sĩ mà không có bất kỳ trở ngại nào, mang đến sự mê luyến điên cuồng cho đông đảo người hâm mộ.

Anh thà rằng Kiều Na phủ định nhân phẩm của mình cũng không muốn bị phủ nhận giá trị nhan sắc được không?

Kiều Na nói những lời này xong trong lòng liền có chút hối hận. Sao cô lại nhất thời không cẩn thận mà nói ra những lời trong lòng?

Điều này làm đả thương lòng tự trọng của người khác nha.

"Rất xin lỗi", Kiều Na lập tức nhận lỗi, "Tôi không nên nói thẳng khuyết điểm của anh, tôi sai rồi".

Giang Phàm: "..."

Cho nên cô ấy vẫn cho rằng anh xấu xí.

Nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Giang Phàm, Kiều Na cảm thấy chính mình hơi quá đáng liền muốn an ủi hai câu: "Cái kia... người không thể chỉ nhìn vào bề ngoài, nội tâm đẹp mới là..."

Nhưng là cái tên ăn cơm quỵt nợ này nội tâm cũng không đẹp đến đâu đi? Kiều Na thật sự không tìm ra lời nào để tới khen anh ta hai câu.

Aizzz... quên đi.

Giang Phàm thật tức giận, đầu óc vừa chuyển, hình thức tư duy tổng tài bá đạo liền online, "Không phải cô biết tôi là ai nên cố ý nói xấu muốn làm cho tôi chú ý đi?"

Hừ hừ... cô đã thành công khiến cho tôi chú ý.

Cái nhìn xem thường của Kiều Na gần như muốn nứt trời.

Cô là thiệt tình nghĩ anh ta xấu được không?

Ở Đại Yến Triều, nơi cô từng sinh hoạt là một thời đại tôn sùng vũ lực, tiêu chuẩn vẻ đẹp của người đàn ông là mạnh mẽ, cường tráng, thân cao tám thước (trên dưới một mét chín), mặt chữ điền, màu da khỏe mạnh một chút mới là mỹ nam.

Mà Giang Phàm trước mắt, thân cao nhiều nhất cũng mới một mét tám, mặt nhỏ cỡ bàn tay, làn da còn trắng nõn thủy linh hơn so với phụ nữ, ở Đại Yến Triều, đàn ông loại này chính là xấu, hơn nữa là xấu đến bạo, là loại hoàn toàn không có hương vị nam nhân.

Ngay cả khi trong đầu cô có ký ức của nguyên chủ đối với thẩm mỹ thời đại này, Kiều Na vẫn cảm thấy Giang Phàm lớn lên xấu, đây là ý tưởng chân thực nhất trong nội tâm của cô.

Lúc Kiều Na ở Đại Yến Triều mặc dù quý vì Hoàng hậu nhưng trong xương cốt cùng các cô gái khác không có gì khác nhau, thích trai đẹp, nhan khống (yêu thích vẻ đẹp khuôn mặt). Năm đó, ánh mắt đầu tiên cô nhìn thấy Hoàng thượng đã bị tuyệt thế dung nhan của Hoàng thượng mê hoặc.

Vị Yến Hiếu Công này, dáng người rắn chắc, cường tráng, công phu mạnh mẽ, mày rậm mắt to, mặt chữ điền ngay ngắn, quả thực là cực phẩm trong mỹ nam.

Liền hướng về khuôn mặt này, cô không thể không trở thành Hoàng hậu của hắn nha.

Không cần Kiều Na trả lời, Giang Phàm thấy xem thường trong mắt cô liền biết, cô ấy là thiệt tình ghét bỏ anh.

"Cảm thấy tôi xấu, nhất định là thẩm mỹ của cô có vấn đề", Giang Phàm ngầm căm giận, "Tôi có hơn hai ngàn vạn fan, mỗi ngày có một, hai vạn người dùng các loại phương thức khen tôi đẹp, cô nhìn xem, nhìn xem người ta bình luận giá trị nhan sắc của tôi như thế nào".

Anh ta móc điện thoại ra, bật lên một cái weibo tự mình chụp, đưa cho Kiều Na xem.

Tuy rằng nguyên chủ không sử dụng weibo nhưng cũng biết weibo là cái gì, Kiều Na tiện tay nhận lấy di động, nhìn thấy từng hàng bình luận phía dưới.

"Phàm ca của ta soái tạc thiên." (Đẹp nứt trời)

"Soái tạc."

"Sao lại có thể đẹp như vậy!"

"Muốn ngủ..."

................

Kiều Na: "..."

Thẩm mỹ của người hiện đại thật là kỳ lạ.

Cô đem điện thoại trả lại Giang Phàm, "Cho nên nói anh là người nổi tiếng?"

Nguyên bản Giang Phàm cũng không tính toán giấu diếm, dù sao chuyện này Kiều Na tùy tiện lên mạng tìm kiếm một cái sẽ biết, anh rất tự hào gật đầu, "Đương nhiên, cho nên tôi nói nhất định phải dùng phòng riêng đó. Nếu không bị nhận ra đến trời tối cũng đừng nghĩ ra ngoài".

Kiều Na nói: "Oh. Cái này thì tôi yên tâm rồi, anh đã là người nổi tiếng... vậy hẳn là sẽ không thiếu tiền không trả đi? Anh nói gấp đôi".

Giang Phàm: "..."

Điểm cô chú ý tại sao luôn không giống anh?

Kiều Na đem đồ ăn thừa đóng gói xong đưa cho Giang Phàm, "Lấy về đi".

Giang Phàm khó hiểu, "Làm gì?"

Kiều Na nói: "Anh ngốc à? Tôi ở ký túc xá, không có tủ lạnh, cũng không có dụng cụ làm bếp, cái này đều là rau xà lách, thịt sống, tôi lại không thể ăn, đương nhiên là anh mang về ăn."

"Nhưng là..."

Giang Phàm không nghĩ đến Kiều Na gói đồ ăn cho anh, căn bản là anh không cần.

Trong nhà anh tuy rằng có tủ lạnh cùng dụng cụ làm bếp nhưng anh chưa từng làm cơm. Cầm những thứ đồ ăn này anh cũng không biết nấu.

Kiều Na nhìn vẻ mặt một bộ không tình nguyện của anh, thật nghiêm túc mà nói với anh: "Lãng phí đồ ăn sẽ bị trời phạt".

Giang Phàm đối với những lời này không thể phản bác đành phải xách đồ ăn lên đi theo Kiều Na cùng nhau ra khỏi nhà hàng lẩu.

Buổi chiều lại tiếp tục đến thư viện tra thông tin, bởi vì sách liên quan quá lộn xộn, sự kiện lịch sử ghi lại lại quá vụn vặt, hai người bận rộn một buổi chiều đều không thu hoạch được bao nhiêu.

"Anh tìm được bao nhiêu rồi?", Kiều Na đem notebook của mình đưa cho Giang Phàm, sau đó cầm lấy notebook của anh.

Những điều Giang Phàm viết khá tốt tuy nhiên anh ta cũng không viết được bao nhiêu thứ. Anh ta chỉ tìm thấy thông tin về một số phong tục tập quán lúc ấy.

Ví dụ như phong cách ăn mặc vào thời điểm đó, thói quen ăn uống của mọi người, những điều này đều giống trong trí nhớ của Kiều Na.

Trong đó có một đoạn lời nói khiến Kiều Na chú ý.

Đại khái ý nghĩa của đoạn lời nói kia là ở trong giới nữ tử Đại Yến Triều có phổ biến một loại trâm cài hoa hướng dương.

Kiều Na nhớ rõ loại trâm cài này là vào ngày nọ lúc cô ăn hạt dưa thì nghĩ ra, tâm huyết dâng trào vẽ hình lại, đưa cho thợ thủ công trong cung chế tác, cố tình thợ thủ công kia tay nghề tinh xảo, khéo léo, đem đóa hoa hướng dương chế tác lộng lẫy xa hoa, vô cùng kinh diễm. Lúc ấy Kiều Na liền thích, từ đó trở đi cô mang trâm cài đều là hoa hướng dương.

Không nghĩ tới trâm cài này lại thật sự lưu truyền đến dân gian thành đồ trang sức yêu thích của nữ tử dân gian. Cô sống trong cung thời gian dài, sự tình ở dân gian đều không rõ ràng.

Trong tài liệu có hình vẽ minh họa, Giang Phàm thực sự vẽ theo từng nét một, còn vẽ rất giống.

Kiều Na nhẹ nhàng vuốt bức tranh minh họa kia, tuy rằng chỉ là hình ảnh nhưng có thể nhìn thấy đồ vật của Đại Yến triều cô vẫn cảm thấy có một loại cảm giác hoài niệm.

Giang Phàm ở bên cạnh nói: "Cây trâm này rất là đẹp, cô cảm thấy nếu tôi mang tấm hình này đi chế tác thành mặt dây chuyền rồi đem bán thì thế nào?"

Kiều Na cũng không ngẩng đầu lên, "Vậy anh phải đưa tôi phí bản quyền".

Giang Phàm bất mãn: "Dựa vào cái gì? Cũng không phải do cô thiết kế".

Kiều Na chỉ là thuân miệng nói, đương nhiên sẽ không giải thích. Cô dùng điện thoại di động chụp lại bức tranh.

Giang Phàm đắc ý: "Tôi vẽ không tồi đi? Giống trong sách như đúc. Trước kia tôi vẽ tranh đều nhận được giải thưởng"

"Giải gì?"

"Giải nhất"

"Lúc nào?"

"Lúc ở nhà trẻ"

"..."

Thư viện sắp đóng cửa, Kiều Na và Giang Phàm thu thập các thứ rồi cùng rời khỏi thư viện. Giang Phàm muốn giả bộ quên hộp đồ ăn nhưng Kiều Na thật đúng lúc mà nhắc nhở anh. Giang Phàm hết cách, đành phải xách đồ ăn xuống lầu.

Vừa xuống dưới lầu, liền nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu đen chạy về phía bọn họ.

"Người quản lí của tôi đến đón", Giang Phàm mở cửa xe, đem đồ ăn cầm trên tay bỏ vào trong xe, "Đến lúc ăn tối rồi, hay là chúng ta cùng ăn? Lần này tôi mời khách".

Kiều Na: "Tôi cũng không dám ăn cơm của anh, nếu anh lấy cớ này không trả tiền tôi thì sao bây giờ?"

"..." Giang Phàm không còn gì để nói, "Tốt xấu gì tôi cũng là minh tinh hạng nhất, cô cảm thấy tôi sẽ thiếu cô năm trăm đồng kia sao?"

"Là một ngàn đồng", Kiều Na sửa lại cho đúng. "Anh đã đáp ứng sẽ trả gấp đôi".

"..." Giang Phàm càng không còn lời gì để nói, với anh mà nói năm trăm đồng và một ngàn đồng căn bản không khác nhau nhiều.

Anh quay đầu nói gì đó với người ở trong xe một chút, sau đó người trong xe đưa cho anh một xấp tiền.

"Cho cô", Giang Phàm cầm tiền đưa cho Kiều Na.

Kiều Na không nhận, xem độ dày của xấp tiền kia ít nhất là năm ngàn trở lên. Giang Phàm thiếu cô một ngàn đồng, lại trả lại cho cô nhiều như vậy, cô nghi ngờ trong đó có bẫy.

"Anh đưa tôi một ngàn" Kiều Na nói.

Giang Phàm nhét vào trong tay cô, "Tất cả đều cầm đi, tiền dư coi như tôi mua cô......"

Anh ta nói, đột nhiên lộ ra một nụ cười xấu xa.

Mặt Kiều Na không biểu tình nói: "Tôi không bán".

"Cô nghĩ đi đâu vậy? Cho rằng tôi coi trọng cô sao?" Giang Phàm cười ha ha "Cô cũng quá tự cho mình là tốt đẹp đi, chút nhan sắc này của cô... Hừ hừ... Tôi chỉ thích những em gái ngực to".

Rốt cuộc cũng có cơ hội châm chọc lại giá trị nhan sắc của Kiều Na, đương nhiên Giang Phàm sẽ không bỏ qua.

Mặt Kiều Na vẫn không biểu tình như cũ.

Cô đối với giá trị nhan sắc của mình hoàn toàn không có loại chấp nhất giống Giang Phàm, nguyên chủ sẽ không trang điểm, mỗi ngày rửa mặt là có thể ra ngoài. Tuy Kiều Na là cao thủ trang điểm ở cổ đại nhưng đến hiện đại còn chưa thích ứng, cũng không có tiền mua đồ trang điểm nên liền giữ nguyên hình tượng mặt mộc.

Cô mặc trên người là quần áo học sinh to rộng, nguyên chủ là cô gái nông thôn, hương vị tương đối mộc mạc, quần áo của cô đều là những kiểu dáng đã quá hạn, mặc vào tự nhiên sẽ không có chỗ nào đẹp. Ở trường học cô chỉ cần dựa vào giá trị nhan sắc liền có thể đè bẹp các nữ sinh cùng lớp nhưng đối với người đã quen nhìn siêu cấp mỹ nữ như Giang Phàm tất nhiên là không đủ nhìn.

Giang Phàm thấy đối phương hoàn toàn không nổi giận, có loại cảm giác như đánh một quyền vào bông, vô cùng khó chịu.

"Được rồi, tôi nói mua cô chính là mỗi ngày cô mời tôi ăn cơm", Giang Phàm nói: "Dù sao tôi cũng luôn không nhớ rõ phải mang ví tiền, số tiền này chắc là đủ cho hai chúng ta ăn một khoảng thời gian".

Lúc này Kiều Na mới nhận lấy tiền, bắt đầu đếm.

Giang Phàm: "..."

Cô nhất định phải làm ra việc mất hứng như vậy ngay lúc này sao?

"Năm ngàn sáu", Kiều Na đếm xong tiền, nói: "Trừ đi một ngàn đồng anh mượn tôi, dư ra tổng cộng bốn ngàn sáu, ước chừng mỗi bữa cơm bình quân là năm trăm đồng tính lên, tôi có thể mời anh ăn chín bữa cơm, dư không trả lại, thiếu anh phải bù thêm tiền".

Ý nói nếu anh ta muốn lấy số tiền này làm phiếu cơm dài hạn là không có khả năng.