Thiên Hoàng Quý Trụ

Chương 40




Kỳ Kiêu vẫn ngồi ở Phượng Hoa cung đến tận giờ Tỵ mới được thả đi, sau đó cũng không có công việc gì, Kỳ Kiêu ra cung liền thẳng đến phủ Lĩnh Nam vương.

Nay người trong hoàng thành đều cho rằng Kỳ Kiêu cùng Bách Nhận là nhờ vào hôn sự của Nhu Gia quận chúa mới trở nên thân cận, hai người qua lại cũng xem như quang minh chính đại, không cần lại thần thần bí bí như lúc trước. Theo như lời Kỳ Kiêu nói, càng là danh chính ngôn thuận mới càng không để người nghi ngờ.

Các hạ nhân trong phủ đều đổ mồ hôi, cảnh tượng lần trước Kỳ Kiêu từ trong ra ngoài thanh lý môn hộ một lần còn rõ ràng trước mắt, mọi người chỉ cho rằng lần này Diêm vương đến đây lại muốn trị bọn họ, đều nơm nớp lo sợ, không ai dám nói gì, quy củ đứng một bên hầu hạ.

Sau khi biết Bách Nhận ở phòng thu chi, Kỳ Kiêu cũng không cần người dẫn đường, chính mình khoác áo khoác ôm lò sưởi tay đi qua.

Trong phòng thu chi, Bách Nhận ngồi trước bàn nghe lão quản gia lần lượt liệt kê các khoản tháng này, sắc mặt lão quản gia tối sầm, cười khổ: “Trong kho không thiếu thứ tốt, nhưng… cũng không thể lấy mấy thứ kia ra bán a, ngày hôm trước ta cả gan tự ý đem một trăm cây bút khảm ngọc như ý trong kho đi đổi một ngàn lượng bạc trắng, mới xem như bù lại một chút tháng này. Nhưng bây giờ là cuối năm, còn rất nhiều thứ phải dùng bạc, trong kho chúng ta lại không có gì có thể đổi thành tiền, điện hạ, này….”

Bách Nhận nhìn kỹ sổ sách. Lúc vừa đến hoàng thành vì hỏi thăm chuyện của Nhu Gia mà phí không thiếu bạc, còm lại dùng đến bây giờ đã không còn bao nhiêu, phủ của hắn lại còn không có nguồn tiền đi vào. Hắn không có công sự, một không bổng lộc hai không hiếu kính, ngay cả năm trăm hộ thực ấp của hắn cũng là ở Lĩnh Nam bên kia, bên cạnh Lĩnh Nam vương phủ lại chưa có thôn trang. Vương phủ to như vậy, lại một điểm tiền vào cũng không có. Lúc rời đi, Lĩnh Nam vương cho hắn một vạn lượng bạc, tuy vương phi cũng lén cho hắn tài sản nàng dành dụm mấy năm nay, nhưng đã qua nửa năm, cũng đã không còn.

Hoàng thành không giống Lĩnh Nam, thật quá nhiều quan hệ phải lui tới, khó khăn Bách Nhận chưa bao giờ từng làm việc này cũng có thể giải quyết thỏa đáng, nhưng không bột đố gột nên hồ, đến cuối năm, không bạc.

Bách Nhận trực tiếp lật đến trang cuối cùng, có ghi rõ ràng các vật từ Lĩnh Nam đưa đến, có vải vóc có đồ chơi, lại không ngân phiếu.

Biết rõ cuối năm là lúc cần dùng tiền, lại cứ đưa lung tung không đưa bạc, Bách Nhận không cần nghĩ cũng biết này là tác phẩm của ai.

Bách Nhận khép sổ, mím môi, một lúc lâu mới nói: “Nghĩ ra, trong kho còn một bộ giá nến bằng vàng, bên trên không có hoa văn đặc thù gì, còn có thể đem cầm cố. Ta nhớ rõ thứ đó cũng phải có hai mươi mấy, tuy tỉ lệ không tốt, nhưng vẫn có thể đổi được năm trăm lượng bạc, đi cầm đi.”

Lão quản gia nhìn khuôn mặt còn mang tính trẻ con của Bách Nhận, thổn thức không thôi, cuối năm, người lớn tuổi cũng hay xúc cảnh sinh tình, đỏ hốc mắt: “Vương phi ở xa ngàn dặm không nhìn thấy, nếu nàng biết Thế tử ở đây chịu khổ nhiều như vậy, tâm đều phải nát…”

Bách Nhận dừng một lát, bật cười: “Đừng nói lời này….”

Kỳ thật Bách Nhận cũng không cảm thấy gì, hắn chịu khổ quen, một ít việc này so với nỗi lo lắng ngày đó khi biết Nhu Gia phải gả cho Kỳ Kiêu còn kém xa. Cũng chỉ là sống khó khăn một chút mà thôi, cùng lắm thì hắn mặt dày, cuối năm không thưởng cho hạ nhân, thăm hỏi cuối năm từ chối được liền từ chối, dù sao mất mặt là toàn bộ vương phủ, phụ vương hắn không thông cảm cho hắn, việc gì hắn phải sống chết mà giữ mặt mũi cho vương phủ?

Nhưng nghe lão quản gia nói như vậy, Bách Nhận không khỏi có chút khó chịu. Đã cuối năm, không biết mẫu thân cùng tỷ tỷ hắn thế nào….

Lúc Kỳ Kiêu vào phòng vừa vặn nghe được lời lão quản gia, nhướng mi: “Thế tử lại chịu khổ gì?”

Bách Nhận sửng sốt, lập tức nhíu mi quát: “Vì sao Thái tử đến lại không thông báo?”

“Đừng trách các nàng, là ta tưởng khiến ngươi giật mình thôi.” Kỳ Kiêu đến gần lật sổ sách, nhìn đến cuối cùng, bật cười: “Bạc của quý phủ ngươi đâu?”

Bách Nhận không muốn mất mặt trước mặt Kỳ Kiêu, thu lại sổ sách: “Không, này không phải sổ cái.”

Kỳ Kiêu làm sao tin, quay đầu nhìn lão quản gia: “Quý phủ các ngươi chỉ có một chủ tử, ăn mặc hữu hạn, có thể chi tiêu hết bao nhiêu? Làm sao một chút cũng không còn?”

Lão quản gia liếc mắt nhìn Bách Nhận, cân nhắc một lúc sau giả vờ như không phát hiện ánh mắt Bách Nhận, cúi đầu: “Thế tử chúng ta tiêu dùng không nhiều, nhưng chịu không nổi chỉ có ra không vào, đến cuối năm, riêng là quan hệ lui tới cũng đã mất một số bạc lớn, này còn chưa tính đến bạc thưởng cuối năm cho hạ nhân đâu. Này đó vẫn còn là nhỏ, chờ sang năm quận chúa lại đây, nếu lại không có nguồn thu vào, kia….”

Kỳ Kiêu nhìn sắc mặt Bách Nhận, lại cân nhắc lời vừa nghe, hiểu rõ. Đại khái là vị trắc phi kia của Lĩnh Nam vương giở trò làm khó Bách Nhận.

Kỳ Kiêu tùy tay đặt sổ sách ở một bên, quay đầu nói với người của mình: “Về phủ đưa năm ngàn lượng bạc đến.”

Không chờ Bách Nhận lên tiếng, Kỳ Kiêu đã nói: “Đừng nói nhiều, ngươi có thể tự mình sinh ra bạc?”

Bách Nhận nghẹn lời, lão quản gia lại vui mừng, vội vàng tạ ơn, Kỳ Kiêu cười: “Về sau thiếu thốn cái gì liền đi phủ ta, Thế tử các ngươi da mặt mỏng, ngươi phải thay hắn chú ý.”

Lão quản gia không nghĩ đến Kỳ Kiêu dễ nói chuyện như vậy, thiên ân vạn tạ rời đi.

Kỳ Kiêu nhìn Bách Nhận cười: “Được rồi, chuyện này xong, Thế tử không mời cô đến noãn các uống chén trà nóng sao?”

Bách Nhận xấu hổ đến mặt phiếm hồng, cắn môi không nói, Kỳ Kiêu biết trong lòng hắn khó chịu, cười: “Này có cái gì, đến đây, ta có chuyện quan trọng nói cho ngươi.”

Bách Nhận gật đầu, theo Kỳ Kiêu đi về phía trước. Sau khi vào noãn các, Kỳ Kiêu cho lui hạ nhân, nhìn Bách Nhận cười: “Đã cuối năm, Thế tử điện hạ thưởng cho vài hạ nhân kia đều thưởng sạch ngân khố, có phải cũng nên thưởng cho ta hay không?”

Bách Nhận còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, do dự nói: “Đa tạ điện hạ giúp ta lúc khó khan, ta… chờ năm sau ta để bọn họ đem tài sản thực ấp của ta ở Lĩnh Nam đưa đến….”

Kỳ Kiêu bật cười: “Thực ấp của ngươi? Có bao nhiêu?”

Bách Nhận biết Kỳ Kiêu không có chê cười mình, thấp giọng: “Có một chút.”

Kỳ Kiêu cười trào phúng: “Một chút bạc kia, ta khuyên ngươi cũng đừng mở miệng, để cho vị trắc phi nương nương nhà ngươi để dành lấy tiền bốc thuốc ăn đi…. Đừng ngắt lời, hỏi ngươi đâu, có chuẩn bị cái gì cho ta không?”

Bách Nhận sửng sốt, nghĩ nghĩ, xoay người vào phòng trong, một lúc lâu sau mới cầm ra một cái tráp sơn vàng khắc hoa nhỏ ra, đưa cho Kỳ Kiêu: “Đây là… đây là trước khi ta đến kinh thành mẫu phi cho ta, tuy không phải đồ cổ gì đó, cũng là có ý nghĩa. Nếu điện hạ không chê, liền giữ đi.”

Kỳ Kiêu vốn chỉ là đùa Bách Nhận, không nghĩ đến Bách Nhận lại cho là thật, nất quá người ta đều đã đưa ra, mặc kệ là cái gì đều sẽ nhận lấy. Kỳ Kiêu mở tráp ra, chỉ thấy trong hộp đặt một khối ngọc quyết màu xanh, tỷ lệ ngọc quyết rất tốt, xúc cảm ấm áp, trên mặt khắc không thiếu tiếng Phạn, không phải chữ cũng không phải hình. Kỳ Kiêu không nhận ra, chỉ cho rằng đại khái là mấy chữ như quý quý, như ý, cười: “Trở về ta sai ngươi xuyên dây mang theo.”

Bách Nhận muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau mới gật đầu: “Đây là bảo bình an, điện hạ… mang theo đi.”

Kỳ Kiêu cười, đứng dậy kéo Bách Nhận ngồi cùng một chỗ, nhẹ giọng cười: “Ngươi cho ta món quà quý trọng như vậy, không hỏi ta chuẩn bị cái gì cho ngươi sao?”

Bách Nhận nhìn Kỳ Kiêu, Kỳ Kiêu biết hắn sẽ không nói đùa, cũng không lại trêu hắn, cười từ trong lòng rút ra một phong thư đưa cho hắn: “Xem.”

Bách Nhận tiếp nhận thư, vừa nhìn liền hồng mắt…. Trên phong thư viết bốn chữ: Gửi cho con ta, rõ ràng là bút tích của Lĩnh Nam vương phi!

Tay Bách Nhận khẽ run, mím chặt môi, cẩn thận mở phong thư, sợ xé hỏng giấy viết thư bên trong, chậm rãi rút giấy viết thư ra, cẩn thận đọc từng chữ.

Kỳ Kiêu nhìn, trái tim cũng vì thế mà khẽ đau, nhẹ than một tiếng: “Nghe người đến Lĩnh Nam nói vương phi rất khỏe. Nhu Gia quận chúa định thân, Lĩnh Nam vương vì xem mặt mũi Đôn Túc trưởng công chúa, đối xử với quận chúa tốt hơn nhiều, ngay cả mẫu phi ngươi ở vương phủ cũng sống tốt hơn trước.”

“Đây là người của trưởng công chúa đi Lĩnh Nam tặng quà cho vương phi và quận chúa mang hộ về, về sau nếu ngươi nhớ mẫu phi, ta liền nhờ trưởng công chúa phái người đưa đi là được.” Kỳ Kiêu cười đầy cưng chìu, “Những phong thư này phụ vương ngươi sẽ không biết, cho nên muốn viết gì cứ viết thôi.”

Bách Nhận lại đọc bức thư vài lần, cật lực đè nén nước mắt, giọng khàn khàn: “Tạ… tạ điện hạ….”

Kỳ Kiêu bỗng nhiên nhớ đến lời nói của lão quản gia, nhẹ giọng khuyên: “Giống như chuyện vừa rồi, ngươi chỉ cần thoải mái nói với ta là được. Ngươi cũng biết, ta chưa bao giờ thiếu tiền tài, ngươi chỉ cần nói một câu, ta có thể giúp ngươi lo liệu, sao lại không làm? Tuy rằng ta luôn thích đùa ngươi, nhưng trong lòng ngươi cũng rõ ràng, đối với chuyện của ngươi, ta rất nghiêm túc.”

Bách Nhận hồng mắt gật đầu, Kỳ Kiêu cười: “Cho nên nói, là vì không để mẫu phi ngươi ngày đêm lo lắng, ngươi cũng nên nghe lời một chút, về sau mỗi lần chịu ủy khuất lại nghĩ đến mẫu phi ngươi, ngươi chịu một phần khổ, nàng sẽ vì ngươi mà đau lòng đến ba phần….”

Bách Nhận sợ vừa mở miệng liền sẽ khóc, chỉ mím chặt môi gật đầu. Kỳ Kiêu than nhẹ: “Được rồi… đừng khó chịu, cuối năm, khóc điềm xấu.”

Bách Nhận gật đầu, thở dài một tiếng: “Tạ… tạ ơn điện hạ.”

Kỳ Kiêu kéo tay Bách Nhận xoa nhẹ, nhẹ giọng cười: “Tạ thế nào?”

Bách Nhận sửng sốt, không biết nghĩ cái gì, mặt thoáng chốc đỏ lên, nhịn xuống xấu hổ nắm vạt áo Kỳ Kiêu, đến gần hôn hắn, môi vừa chạm đã tách ra. Kỳ Kiêu ôm lấy thắt lưng Bách Nhận không cho hắn chạy, cười khẽ: “Hôm nay là cuối năm, một mình ta ở trong phủ rất nhàm chán, không bằng ngươi đi theo cùng ta, xem như tạ lễ, được không?”

Hai người gần sát nhau, hơi thở của Kỳ Kiêu theo tiếng nói mà vuốt ve hai má Bách Nhận, hai gò má phiếm hồng, Bách Nhận im lặng một lát, khẽ gật đầu