Thiên Hương Bách Mị

Chương 82: Đoàn Tụ (3)




“Tu Viễn, ngươi vừa nãy có nghe thấy không?” Lê Phi lắc lắc tay áo của Lôi Tu Viễn, “Đệ tử của Tinh Chính Quán cũng đến đây! Kỉ Đồng Chu có thể ở bên trong hay không?”

Lôi Tu Viễn đứng dậy híp mắt nhìn một lúc lâu, cách năm năm, mấy đứa trẻ bọn họ đã trưởng thành, không còn dáng vẻ trẻ con như năm đó nữa, ngay cả hắn cũng nhìn không ra bên trong người nào là Kỉ Đồng Chu.

Đang định đi qua nhìn xem, phía sau đột nhiên có người gọi: “Là Tu Viễn sao?”

Quay đầu lại, liền thấy phía sau là một đôi nam nữ thiếu niên, nam tử vô cùng tuấn mỹ, nữ tử thanh tú như hoa thược dược, mái tóc đen bồng bềnh có hai bím tóc thả trước ngực, trên mặt hai người đều mỉm cười vui mừng, vậy mà lại là Diệp Diệp cùng Bách Lí Xướng Nguyệt đã lâu không gặp.

Diệp Diệp tiến lên một bước vỗ vỗ bả vai Lôi Tu Viễn, cười nói: “Quả nhiên không nhìn lầm, đúng thật là ngươi! Năm năm không thấy, tiểu tử giỏi, cao như vậy!”

Lôi Tu Viễn hiếm khi kinh ngạc: “Các ngươi cũng đến đây sao?”

“Nghe nói là phát hiện địa điểm thí luyện mới, vừa vặn ta cùng Xướng Nguyệt khó khăn lắm mới đột phá đạo bình cảnh thứ hai, liền được chọn đi.” Diệp Diệp cẩn thận đánh giá hắn, lại cười: “Ngươi so với lúc trước thay đổi rất nhiều, mới vừa rồi còn không nhìn ra. Đúng rồi, Lê Phi đâu? Nàng không đến sao?”

Hắn sớm đã phát hiện cô gái tuyệt sắc bên người Lôi Tu Viễn, dáng vẻ hai người thân mật, quan hệ của hai người hẳn là không tầm thường, hiện giờ bọn họ cũng không còn là đứa nhỏ nữa, loại việc riêng tư này cũng không tiện hỏi, Diệp Diệp chỉ hơi hơi gật đầu với nàng, ai ngờ cô nương này cười ha ha, tiến lên giữ chặt tay áo Bách Lí Xướng Nguyệt: “Diệp Diệp, Xướng Nguyệt, đã lâu không thấy! Các ngươi lại thay đổi nhiều như vậy!”

Cả hai người chấn động, cẩn thận nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, vừa nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Lôi Tu Viễn, Lôi Tu Viễn hiếm khi cười thành tiếng: “Nàng đang ở đây.”

Bách Lí Xướng Nguyệt cả kinh nói: “...... Tiểu Bổng Chùy?”

Nàng thế nào cũng không nhìn ra được cô nương trước mắt có chỗ nào giống Khương Lê Phi năm năm trước, nhưng mà tiếng tim đập của nàng vẫn là vui sướng như vậy, là thanh âm quen thuộc kia.

“Đúng thật ngươi!” Bách Lí Xướng Nguyệt nhịn không được xúc động, vậy mà lại giữ chặt mặt của nàng, cẩn thận đánh giá.

Lê Phi oái một tiếng, cười toe toét, hai tay ôm lấy Xướng Nguyệt, nàng thật sự là cực kì vui sướng: “Không thể nghĩ được có thể nhìn thấy các ngươi! Thật tốt quá!”

Trên mặt Bách Lí Xướng Nguyệt lộ ra ý cười, bỗng nhiên nâng tay sờ đầu của nàng, ôn nhu nói: “Cao rồi, không hề lùn như bí đao.”

Lê Phi cầm lấy tay nàng nói không ngừng: “Vừa rồi chúng ta còn thấy người từ Tinh Chính Quán, có thể Kỉ Đồng Chu cũng đến đây đó! Đúng rồi, nơi này gần Đông Hải, chúng ta còn có thể thấy Ca Lâm nữa! Sáu người đều tập trung đầy đủ rồi!”

Diệp Diệp cười nói: “Ta bây giờ đã tin nàng là Lê Phi, mới vừa rồi thiếu chút nữa đã bị dọa nhảy dựng.”

Lôi Tu Viễn cùng Diệp Diệp sóng vai mà đi, hai nam tử thiếu niên, phong độ nhẹ nhàng, mặt như quan ngọc, hai thiếu nữ phía sau cũng xinh đẹp tuyệt trần, khiến người qua đường xung quanh đều nhìn chằm chằm.

Bốn người vừa đi vừa nói, mới vừa đến gần tòa nhà lớn kia, hai con hổ yêu kia đột nhiên đứng lên, răng nanh nhe ra, lộ ra vẻ mặt hung ác, gầm rú với bốn người bọn họ. Lê Phi nâng tay, lập tức thả hai tầng Tường Đồng Thuật—— kỳ quái, mới vừa rồi lúc mình đi vào, chúng nó không phản ứng gì mà?

Phần lớn đệ tử trong tòa nhà chạy loạn lên, nuôi yêu vật trông cửa vẫn là có nguy hiểm! Bỗng nhiên nổi điên!

Ba vị trưởng lão hai phái lập tức đi ra, thấy hai con hổ yêu đang nhe răng gầm nhẹ, cũng không có hành động tổn thương đến người, Đông Dương chân nhân lập tức nói: “Sao lại thế này? Các ngươi ai trêu chọc chúng nó?”

Lê Phi cũng không hiểu ra sao: “Không có, chúng ta vừa mới chuẩn bị đi vào.”

Đang nói, hai con hổ yêu kia nhe răng trợn mắt xông lên, ánh mắt sáng quắc, trong đó một con bỗng nhiên chụp về phía Lôi Tu Viễn, xung quanh nhất thời kinh hô từng đợt, cũng may có Tường Đồng Thuật chống đỡ, móng vuốt không đụng được đến hắn. Mấy vị trưởng lão cũng có chút bó tay không biện pháp, bởi vì không thể ở địa bàn của người khác mà giết hổ yêu, chỉ đành phải đứng một bên cảnh giác.

Rất nhanh, bên trong cánh cửa vội vàng đi ra một người bản địa phục sức kì lạ, hắn lập tức lớn tiếng trách cứ hai hổ yêu, vừa mắng vừa đá, hổ yêu một vuốt có thể xé hắn ra từng mảnh nhỏ vậy mà sợ hãi cụp hai tai lại, cúi đầu r.ên rỉ.

“Xấu hổ rồi.” Người nọ quay đầu lại ôm quyền nhận tội, “Hai con vật này bình thường luôn nghe lời, hôm nay không biết vì sao đột nhiên nổi điên, các vị chớ trách, mời đi vào, ta lập tức dẫn đến phòng khách an bài thật tốt.”

Lê Phi không dám thu Tường Đồng Thuật lại, bốn người đi vào bên trong thật cẩn thận, khi đi ngang qua hổ yêu, hai con hổ lại gầm nhẹ uy hiếp, rất nhanh, gầm nhẹ lại biến thành thấp giọng gào thét, bi thương hừ vài tiếng, cũng không dám phát ra tiếng nữa.

Lê Phi nhất thời nhẹ nhàng thở ra, tuy hai con hổ yêu này cũng không có uy hiếp gì nhiều, nhưng nơi này khắp nơi trên đất đều là yêu vật, dường như sống rất hòa hợp với người nơi này, nhất định không thể tùy ý giết như ở trung thổ, nếu không cẩn thận gi.ết chết hay làm thương vật trông cửa của người ta, chỉ sợ sẽ gây ra rất nhiều phiền toái.

Vào cửa, lại thấy tiền sảnh chật ních người, ai cũng nhìn bọn họ chằm chằm, bọn họ cũng nhìn lại những người ở tiền sảnh mấy lần, Diệp Diệp thấp giọng nói: “Dường như không có Đồng Chu, hắn vậy mà không đến sao?”

Dựa vào tư chất của Kỉ Đồng Chu, không đúng.

Đông Dương chân nhân bỗng nhiên nói: “Ta ở lại khách đi.ếm này ba ngày, người đến đông đủ rồi xuất phát. Nơi đây gần Đông Hải, rất khác vùng trung thổ, nhớ kĩ, tuyệt đối không được phát sinh xung đột với người nào ở nơi đây, đệ tử trung thổ tiên gia môn phái ta phải có khí phách của môn phái lớn! Xuất môn đi ra ngoài, khiêm tốn giữ lễ là chuyện thứ nhất phải làm!”

Còn phải ở đây ba ngày? Không phải nói đến nơi thí luyện mới sao? Hai vị trưởng lão dẫn bọn họ đến thị trấn vừa phồn hoa lại cổ quái này, còn tìm khách đi.ếm ở lại, thật khiến người khác không đoán được ý nghĩ, các đệ tử vốn đều lo lắng đề phòng, sợ trên đường gặp được đệ tử môn phái khác, một lời không hợp liền phải đấu pháp, ai ngờ nơi này gặp người của Tinh Chính Quán, từng lời từng chữ đều hòa thuận, hoàn toàn không nhìn ra ý muốn đấu pháp, làm cái gì vậy?

Diệp Diệp cười thấp giọng nói: “Gặp được các ngươi, ta liền cảm thấy, cái gọi là cướp đoạt nơi thí luyện chỉ sợ là tìm cớ.”

Lôi Tu Viễn nói: “Ở bên này các đệ tử đều được dặn dò không được truyền chuyện này ra ngoài, hơn nữa lấy cớ thập phần hàm hồ, ta đoán lần này là để hai phái Sơn Hải tiếp xúc. Sắp xếp cụ thể, chỉ có thể chờ các trưởng lão giải thích.”

Hai thiếu niên ở trong này nói chuyện chính sự, Lê Phi sớm lôi kéo Bách Lí Xướng Nguyệt, ở ngoài cửa vẫy tay: “Tu Viễn, Diệp Diệp! Đi thôi! Chúng ta đi chơi đi!”

Diệp Diệp thấy hai người bọn họ cử chỉ lời nói cực kì thân mật, rất khác khi ở Thư Viện, không khỏi lại nói: “Tu Viễn, ngươi cùng Lê Phi......?”

Lôi Tu Viễn cúi đầu cười, nhẹ nhàng nện một cái trên vai hắn: “Đi thôi.”

Không phủ nhận? Diệp Diệp cũng cười, nhẹ nhàng đánh lại một quyền: “Ở bên nàng, ngươi thay đổi rất nhiều, như vậy là tốt nhất.”

Thị trấn này lớn hơn so với tưởng tượng rất nhiều, cũng không nhỏ hơn Vương đô Việt Quốc là bao nhiêu, Diệp Diệp cùng Lôi Tu Viễn bị mấy hàng sách hấp dẫn, Bách Lí Xướng Nguyệt một mình lại không biết chạy đi đâu, cô nương này sau năm năm vẫn luôn làm theo ý mình độc lai độc vãng, Lê Phi thấy bên cạnh bán những thứ đồ cổ quái, nàng nhịn không được cầm lên một hòn bi tỉ mỉ xem xét.

Trong hòn bi có một đóa hoa lớn bằng ngón cái, nở rộ rồi lại héo rũ, đóa hoa tàn đi lại một lần nữa sống dậy, cứ như vậy tuần hoàn, không có hồi kết.

Chủ sạp thấy nàng nhìn đến thất thần, nhân tiện nói: “Cô nương, nơi này của ta đều là bảo bối Hải Ngoại trong truyền thuyết! Ngươi nhìn hoa kia xem, chỉ có Hải Ngoại Thiên Châu Vạn Đảo mới có.”

Lê Phi vừa nghe thấy mấy chữ Hải Ngoại Thiên Châu Vạn Đảo, tay nhất thời run lên, suýt nữa làm rơi hòn bi, cẩn thận đặt lại rồi chạy nhanh đi.

Nàng đương nhiên không tin trong sạp nhỏ này lại có đồ vật từ Hải Ngoại, hoa nở rồi hoa tàn cũng chỉ là thủ thuật che mắt đơn giản mà thôi, nàng cười cười, chợt thấy bên cạnh còn có một hình nhân được điêu tạc cổ quái bằng rễ cây, ước chừng nhỏ bằng bàn tay, cực kì tỉ mỉ.

Hình nhân rất giống với người thường, nhưng trên mặt thần sắc thập phần hung ác dữ tợn, đằng đằng sát khí, phía trên tai ba tấc lại có một cái sừng, thoạt nhìn vừa quỷ dị, lại thần bí.

Nàng đang chuẩn bị cầm lên xem, chợt thấy bên cạnh dường như có người đến, tùy ý liếc một cái, liền thấy một nam tử thiếu niên đứng bên cạnh mình, đang cực kì hứng thú mà nhìn các loại hàng hóa trên quầy.

Lê Phi càng nhìn càng thấy hắn quen mắt, người này ước chừng mười tám mười chín tuổi, tóc đen rũ xuống trên vai, đệ tử phục đơn giản mặc trên người hắn lại giống như biến thành hoa phục, cực kì khoan thai hoa lệ, chân mày dài, vóc người cao ốm, là một thiếu niên cực kì tuấn dật ngông cuồng, không phải Kỉ Đồng Chu năm năm không gặp còn là người nào nữa?

“Kỉ Đồng Chu!” Nàng không kìm lòng được kêu lên.

Hắn hơi kinh hãi, cúi đầu nhìn nàng, vẻ mặt cực kì mờ mịt.

Cô gái này là ai? Mới vừa rồi hắn không chú ý, hiện giờ nhìn kỹ, mới phát hiện da nàng trắng như tuyết, mặt mày linh động ôn hòa, đúng là một mỹ nhân tuyệt sắc—— nàng quen mình sao?

Lê Phi cười đến mặt mày rạng rỡ: “Ngươi quả nhiên đến đây! Vừa rồi ở khách đi.ếm nhiều Tinh Chính Quán đệ tử như vậy, chúng ta cũng không tìm được ngươi, ngươi chạy đi đâu thế?”

Kỉ Đồng Chu càng kinh ngạc: “Tại hạ quả thật là Kỉ Đồng Chu, xin hỏi cô nương là vị nào?”

Lê Phi cười đến thiếu chút nữa ngất đi, còn “Tại hạ”! Còn “Cô nương là vị nào”! Tiểu Vương gia ngang ngược kiêu ngạo năm nào đâu không thấy chỉ thấy vứ vậy mà hào hoa phong nhã?

“Đồng Chu!” Phía sau lại có người gọi hắn, Kỉ Đồng Chu càng mờ mịt nhìn qua, không thể tin được lại thấy Diệp Diệp —— đợi chút, là Diệp Diệp đúng không? Bên cạnh hắn người kia...... là Lôi Tu Viễn?!

Vẻ mặt hắn có chút thay đổi, miệng theo bản năng mở ra, mặt cực kì vui mừng, kinh ngạc nhìn hai người họ đi tới, bỗng nhiên cả kinh nói: “Là các ngươi?! Các ngươi làm sao cũng đến đây?”

Hắn còn sợ chính mình nhìn lầm, mọi người nhìn qua đây, hai người này chắc hẳn là bằng hữu Thư Viện năm năm không gặp. Hắn một chưởng chụp trên vai Diệp Diệp, một quyền khác lại hung hăng nện trên người Lôi Tu Viễn trong nháy mắt lại cực kì vui vẻ: “Diệp Diệp! Lôi Tu Viễn! Ta không nhìn lầm sao?”

Hai người đồng loạt trả hắn một quyền, Diệp Diệp cười nói: “Tiểu tử giỏi, ngươi cũng cao như vậy! Nhìn có vẻ ổn trọng hơn trước một chút, mấy năm này tu hành thế nào?”

Kỉ Đồng Chu kinh ngạc vui mừng mà đánh giá bọn họ, Diệp Diệp cũng không khác nhiều lắm, Lôi Tu Viễn lại thay đổi rất nhiều. Lôi Tu Viễn trong ấn tượng dường như có chút ốm yếu mà nam tử thiếu niên trước mắt lại sáng sủa tuấn dật, cũng rất cao, vậy mà lại bằng chính mình, sau khi đường nét gương mặt rõ hơn, hắn lại trông như thế này.

“Chỉ có một mình ngươi? Khương Lê Phi đâu? Tiểu tử này cuối cùng cũng ra khỏi Đan Huyệt rồi? Hiện giờ tu vi thế nào? Tí nữa hai ta so tài! Không, hiện giờ tìm một chỗ để so luôn!”

Nói xong, ba người lại buồn cười, tính tình Kỉ Đồng Chu một chút cũng không thay đổi, thấy Lôi Tu Viễn trước tiên luôn luôn là muốn cùng hắn đanh nhau.

“Kỉ Đồng Chu, ta chính là người đầu tiên gọi ngươi.” Lê Phi nhịn không được cười, hắn vậy mà còn nhớ rõ hỏi Lôi Tu Viễn về mình, người đứng ở trước mặt cũng không nhận ra.

Kỉ Đồng Chu nhíu mày nhìn chằm chằm nàng đánh giá thật lâu, đột nhiên cả kinh, dường như không dám xác định thấp giọng nói: “...... Khương Lê Phi?”