Thiên Hữu

Chương 16: Làm lành




“Tiểu Thất, ” Dận Chân nghe được tiếng Dận Hữu, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Dận Hữu mặc áo lông hồ đi tới chỗ hắn, da hồ ly này là hồi kỳ săn bắt hoàng a mã ban thưởng cho hắn, hắn lại cho Tiểu Thất, bất quá da hồ ly này làm thành áo lông cho Tiểu Thất mặc quả thật rất thích hợp.

Dận Chân cho rằng Dận Hữu sẽ như trước, đi thẳng tới chỗ mình, ai ngờ Dận Hữu đến gần, sau đó lại quy củ cúi chào, “Đệ đệ thỉnh an Tứ ca.”

“Tiểu Thất, ” Dận Chân trong lòng chợt lạnh, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, Thất đệ cũng sẽ đối với hắn như thế, tựa như những huynh đệ khác, khách khí xa cách.

Dận Hữu đuôi lông mày nhẹ nhướng, “Tứ ca có gì phân phó?”

Dận Chân hơi nhíu mày, “Tiểu Thất, trước mặt Tứ ca, không cần khách khí như vậy .”

“Đệ đệ tôn kính huynh trưởng là đúng, ” Dận Hữu đứng thẳng người, “Gió to tuyết lớn, Tứ ca nên trở về nghỉ ngơi, đừng để bị lạnh.”

Rõ ràng là quan tâm, nhưng Dận Chân nghe vào trong tai lại cảm thấy khó có thể chịu được, hắn cảm giác giữa mình và Dận Hữu có một lằn ranh xa cách, loại khoảng cách này khiến hắn cảm thấy hoảng hốt, những huynh đệ khác chưa từng khiến hắn có cảm thụ thế này, cho dù đôi khi Thái tử nghi ngờ mình, hắn như cũ vẫn có thể tĩnh táo ứng phó, nhưng đối mặt với thái độ này của Tiểu Thất, hắn lại không biết nên làm gì mới tốt.

Tiểu Lộ Tử nhìn hai vị a ca đứng ở trong tuyết, ai cũng bất động, trong lòng đã sớm gấp đến độ khủng khiếp, hai vị này đều là long tử, nếu phát bệnh có chuyện gì xảy ra, kẻ nô tài như hắn không chết cũng bị lột đi nửa lớp da.

Dận Chân nhìn trên đầu vai Dận Hữu tuyết bắt đầu từ từ đọng lại, tiến lên vài bước, đem áo choàng thắt ở trên người y, áo choàng khoác lên người Dận Hữu, có chút dài, vạt áo buông thõng trên mặt đất.

“Lão nô thỉnh an Tứ a ca Thất a ca,” Lý Đức Toàn từ phía sau đi ra, trên tay còn cầm một cái ô.

“Lý am đạt xin đứng lên, ” Dận Chân đưa tay đỡ Lý Đức Toàn, “Lý am đạt đây là?”

*xin nhắc lại, am đạt là cách gọi tôn kính .

“Vạn tuế gia thấy tuyết rơi lớn, lo lắng Thất a ca bị lạnh, liền kêu nô tài cầm ô tới, cũng may Thất a ca vẫn chưa đi xa, ” Lý Đức Toàn giao ô cho Dận Chân, “Hiện giờ gặp được Tứ a ca, lão nô cũng yên tâm, hai vị a ca đi thong thả, lão nô này đi phục mệnh vạn tuế gia .”

“Làm phiền Lý am đạt, ” Dận Hữu khẽ mỉm cười với Lý Đức Toàn, đợi Lý Đức Toàn bỏ đi, mới nhìn ô trong tay Tứ a ca, không nói một lời.

Dận Chân dùng ánh mắt ý bảo Tiểu Lộ Tử muốn tiến lên che ô thối lui, tự mình mở ô, che trên đầu mình và Dận Hữu, “Tứ ca cũng không có ô, không bằng chúng ta che chung nha.”

Hành động này của Tứ a ca, là lấy lòng, ở trong lòng Dận Hữu, Tứ a ca bây giờ cũng chỉ là đứa nhỏ mới lớn, y mấy ngày nay không để ý Tứ a ca, cũng là muốn tỏ rõ thái độ với hắn rằng mình không muốn nhúng tay vào những chuyện này.

Vốn tưởng rằng Tứ a ca sẽ nổi giận, hoặc là sẽ xa lánh y, nhưng không nghĩ tới Tứ a ca chủ động tới tìm y. Đối với một hoàng tử sinh trưởng trong hoàng cung mà nói, đã là hết sức không dễ, huống chi Tứ a ca còn một lòng đối tốt với mình, mà mình còn không giúp hắn một tay trong chuyện tranh đoạt bè phái này, làm một đệ đệ được Dận Chân quan tâm mà nói, y đã là bất nghĩa.

Nếu mình là Dận Chân, sẽ cho rằng đệ đệ này là một kẻ nham hiểm, sao còn ở trong tuyết chờ lâu như vậy. Xét đến cùng, kẻ ích kỷ chính là y, mà không phải là Dận Chân đối với y từ trước đến nay rất tốt .

Bản thân y cá và tay gấu muốn có cả hai*, lại đi đối với một đứa nhỏ hơn mười tuổi đùa bỡn thủ đoạn, so với Dận Chân lợi dụng mình chỉ mới một lần, có lẽ y có lỗi với phần tình cảm huynh đệ này hơn nhiều.

* Nguyên văn là “Ngư dữ hùng chưởng tưởng kiêmđắc”

“Ngư dữ hùng chưởng” chính là ngã tưđường sinh mệnh của mỗi con người. Rồi sẽđến một lúc nào đó con người ta phải đứng trước hai sựlựa chọn.

Nói cao nói xa thì là vừa muốn có danh vừa muốn có lợi; muốn có quyền thế làm quan lại lại không muốn làm quan được phóng khoáng tự do.

Nói gần nói cận, thì vừa muốn đọc sách vừa muốn chơi mạt chược; muốn làm việc lại vọng tưởng hưu nhàn.

(Trích nhàĐài Lạc .)


Nghĩ tới đây, Dận Hữu nhón chân lên, phủi đi tuyết đọng trên đầu vai Dận Chân, y dời đi ánh mắt, đã biết mà còn hỏi, “Tứ ca, ngươi sao lại đến đây?”

Bởi vì động tác này của Dận Hữu, Dận Chân trong lòng vui mừng, liền mở miệng nói, “Ta nghe nói cung nữ bên cạnh ngươi bị hoàng a mã triệu đến Càn Thanh cung, liền đi loanh quanh.”

“Ai ngờ liền đi tới bên ngoài Càn Thanh cung ?” Dận Hữu tiếp lời hắn, ngẩng đầu nhìn ô trên đỉnh đầu hơn phân nửa nghiêng về phía y, đưa tay phủ lên bàn tay Dận Chân đang cầm ô, quả thật là lạnh khiếp người.

“Tứ ca, tay của ngươi sao lạnh như vậy?” Y bị cỗ lạnh lẽo này nhập vào run run, rút ra cái bao tay, đem bao tay này nhét vào trong tay Dận Chân, kéo ô qua, “Ta cầm ô, ngươi bao lại tay mình đi,” nói xong, lại quay đầu nhìn Tiểu Lộ Tử bảo, “Lần sau nhất định phải trông chủ tử nhà ngươi ra cửa mang theo bao tay hoặc noãn lô.”

“Dạ,” Tiểu Lộ Tử thấy không khí giữa hai vị a ca không còn cứng ngắc như mới vừa rồi, liền bồi thêm một câu, “Chiều nay chủ tử muốn tới gặp Thất a ca ngài, cho nên vội ra ngoài, đều do nô tài trí nhớ không tốt, xin Thất a ca thứ tội.”

“Thôi, gia còn không biết ngươi cầu xin sao,” Dận Hữu vừa tức giận, vừa buồn cười, nghiêng đầu nhìn Dận Chân nói, “Lần sau Tứ ca ngươi ra ngoài còn như vậy, ta liền thay ngươi đánh nô tài kia vài hèo, đến lúc đó ngươi đừng đau lòng.”

Trong bao tay còn mang theo nhiệt độ của Dận Hữu, Dận Chân cảm giác toàn thân lạnh băng tựa hồ cũng sống lại, khóe miệng hắn không kìm được cong lên, “Đừng nói đánh một nô tài, ngươi coi như muốn cái nô tài Tứ ca cũng sẽ không so đo.”

Lời này nói xong, Dận Chân vẻ mặt liền cứng đờ, hắn nhớ tới kết cục giữa hai người, chính là bởi vì mình đưa cung nữ kia tới. Nghĩ tới đây, tầm mắt không tự chủ rơi vào trên người Dận Hữu, cũng may đối phương vẻ mặt bình thường, dường như cũng không nghĩ tới chuyện đó.

Dận Hữu sao lại không hiểu ý Dận Chân, y khẽ rũ mắt, khi Dận Chân cho là y bỏ qua chuyện này thì, “Tứ ca, cung nữ kia ta đưa cho ngạch nương, mới vừa rồi hoàng a mã nói để cho cung nữ kia đi quét dọn phật đường.”

Tiếng bông tuyết rơi vào trên ô rất nhẹ, cho dù bốn phía an tĩnh, cũng chỉ có thể nghe được tiếng vi vu không rõ lắm, Dận Chân nhìn thiếu niên cầm ô hơi cúi đầu, một hồi lâu sau mới nói, “Thất đệ, ta. . . . . .”

“Ta hiểu, ” Dận Hữu cắt đứt lời Dận Chân, trên mặt mang theo một tia tự giễu, tay cầm ô dường như cũng mang theo không ít khí lực, “Hoàng a mã hôm nay hỏi về cung nữ ấy thì ta nói bởi vì ngạch nương thích uống trà, cho nên đòi cung nữ từ ngươi .”

Là đệ đệ đòi hỏi ca ca gì đó, mà không phải là ca ca tính toán đệ đệ.

Dận Hữu đem lời nói đến đây, cũng chỉ là muốn tỏ rõ với Dận Chân lập trường của mình, đồng thời cũng nói cho Tứ a ca biết thái độ của Khang Hi đối với Thái tử, có một số việc cho dù một câu vô tình, những đứa trẻ trong cung này cũng nhìn hết sức thấu triệt, huống chi mình nói dễ hiểu như vậy ?

Dận Chân trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải, đứa bé mình trông từ nhỏ này sẽ có tâm tình gì, thương tâm, tức giận, hay là thất vọng, trong lúc bất chợt, hắn cảm giác trong lòng mình hoảng sợ kịch liệt, nếu được chọn lựa một lần nữa, hắn nhất định sẽ không đưa cung nữ đó đến chỗ Tiểu Thất.

Dận Hữu giống như không nhìn ra ý nghĩ của Dận Chân, lần nữa nhìn sang Tiểu Lộ Tử ở một bên, đánh tan không khí khó xử giữa hai người, ánh mắt mang vui vẻ, “ Tiểu Lộ Tử, trong tay ngươi cầm thứ gì đây, bao nó lại như bảo bối ấy.”

“Hồi Thất a ca, đây là vật vạn tuế gia mấy ngày trước ban thưởng, nô tài cũng chưa từng thấy qua, nghe nói gọi là kính, chủ tử đoán ngài sẽ thích, liền kêu nô tài mang theo tới chỗ ngài,” làm nô tài há có thể không hiểu ý chủ tử nhà mình, Tiểu Lộ Tử tận hết sức lực nói tốt cho chủ tử.

“Kính Tây Dương?” Dận Hữu trong mắt vui vẻ càng thêm rõ ràng, “Tứ ca, đó là phần thưởng kỳ săn năm nay của ngươi?”

Dận Chân trong lòng thấp thỏm bất an, trên mặt lại không thể không trấn định, “Ngươi thích?” Đáng tiếc một câu, lại để lộ khiếp ý.

Dận Hữu ở đáy lòng than thở, có thể khiến Ung Chính đế lúc nhỏ coi trọng như thế, đã là hiếm thấy. Y là một người lớn, dù nhịn thế nào đi nữa thì trong cung đình đấu tranh vẫn còn một đứa nhỏ hao phí tâm thần ở trên người mình, “Thứ này rất mới lạ, bất quá vẫn nên đặt ở chỗ Tứ ca ngươi đi, dù sao đây cũng là vật hoàng a mã thưởng cho ngươi, ngày sau ta muốn chơi, liền tới tìm ngươi.”

“Ngươi ngày sau cũng đừng quên tìm Tứ ca, ” Dận Chân tâm buông một chút, “Thật ra thì nếu ngươi thích, để ở chỗ ngươi cũng không sao.”

Dận Hữu loan loan khóe miệng, nghiêng đầu nhìn về phía mặt đất trắng phau phau, “Ngươi là Tứ ca ta.”

Dận Chân ngẩn người, đem bao tay trái gở xuống, trở tay đặt lên tay Dận Hữu, “Sau này sẽ không.” Hơi lạnh truyền đến trong tay có loại xúc cảm thư thích không nói nên lời.

Hắn không nói ‘sẽ không’ là cái gì, Dận Hữu cũng hiểu Dận Chân có ý gì, trong lòng y tràn đầy áy náy, “Tứ ca, tối nay ta ngủ với ngươi, ta đã lâu không ngủ chung với Tứ ca, sáng sớm ngày mai đi thỉnh an Đức ngạch nương và ngạch nương với ta.”

Dận Chân gật đầu, “Được.” Tâm tình lo âu cuối cùng buông xuống.

Buổi chiều hai huynh đệ vùi ở noãn lô trong thư phòng đọc sách, cũng ấm áp mười phần, Tiểu Lộ Tử lại len lén thở phào nhẹ nhõm, thật may là hai vị gia này làm lành, nếu không hắn còn phải ăn khổ mấy ngày.

Mùa đông đêm tới nhanh hơn, chỉ mới tới giờ dậu mà sắc trời đã tối om, hai người rửa mặt xong, liền được cung nữ thái giám hầu hạ đi ngủ .

Hai người nằm ở trên giường so với một người ấm áp hơn không ít, Dận Hữu nằm cạnh Dận Chân, ngửi mùi đàn hương nhàn nhạt trong phòng , “Tứ ca, huân hương phòng ngươi thật thơm.”

“Chỉ là thứ dùng để ngưng thần mà thôi, ngươi nếu thích, ngày mai ta cho người đưa qua chỗ ngươi một chút,” Dận Chân kéo góc chăn cho Dận Hữu để tránh gió lạnh thổi vào ngã bệnh, “Mấy ngày nay không có đi học, ngươi cũng đừng đi đâu, đường trơn trợt, té đau ngươi.” Hơn nữa nếu bị người của Đại a ca hoặc Thái tử gặp phải, bị người có tâm bắt được nhược điểm lợi dụng, càng thêm phiền toái.

“Ừ, “Dận Hữu đánh cái ngáp, giọng nói có chút mơ hồ không rõ.

“Mệt ?” Dận Chân thanh âm mang theo tia vui vẻ không rõ ràng .

“Ừ, mấy ngày nay đều ngủ không ngon, ” có thể là do tính toán thế nào để tỏ rõ thái độ của mình không đắc tội mấy a ca, nhất là Thái tử cùng vị Ung Chính đế ngươi, đó không phải là chuyện dễ dàng khiến người ta ngủ ngon.

“Vậy ngủ đi.” Đem thân thể gầy yếu kéo vào trong ngực, Dận Chân trong lòng ấm dần, là mình khiến Tiểu Thất thất vọng, hắn tính toán quá nhiều người, duy chỉ có Tiểu Thất, không muốn để cho y giống mình, khắp nơi tính toán, lúc nào cũng phòng bị.

Ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người Dận Hữu, Dận Chân dần dần trầm ngủ, chẳng qua hắn có một giấc mộng kiều diễm lại quái dị .