Thiên Huyền Địa Hoàng

Chương 48: Cứu binh tới




Thở dài một hơi mệt mỏi, trước mắt như đột nhiên tối sầm lại, đầu óc cũng quay cuồng như lạc vào vùng vô định...

Gương mặt hắn ẩn hiện như phủ hơi nước,thân hình lung lay mờ ảo, chìa tay ra muốn giúp đỡ.
Nhìn Âu Tử Dạ hồi lâu, tựa như nhìn vào một vực tối sâu hun hút, cảm thấy hắn đã bình phục sinh khí đến 6 phần.

Khẽ lắc đầu từ chối, nhìn nhìn hắc thiên dành cho tôi,nhàn nhạt mở miệng.

- hình như tôi thấy tử thần tới đón mình rồi...

Đương nhiên chẳng nhìn thấy thứ đó, muốn thấy linh hồn bố nuôi tới dặn dò mà cầu mãi chẳng ứng nghiệm. Đến tận lúc sắp sửa lâm chung mà ông ấy vẫn không có ý định tới đón .Chẳng lẽ ở dưới đó vui quá quên mất tôi rồi?

Hắn tự động nắm lấy hai bả vai tôi dựng ngồi dậy, lại dùng ánh mắt tăm tối không một chút xao động nhìn xoáy vào tận đáy sâu nội tâm khiến tôi thoáng rùng mình kinh sợ .Thân trên tự động lùi ra sau nhưng cái cần cổ cứng ngắc như đổ bê tông khiến đầu không làm sao mà xoay đi tránh luồng mắt độc hại của hắn.

-Báo ca, anh thế nào rồi? Không sao chứ?

Giọng một nữ nhân từ sau lưng vọng tới thành công khiến hắn phân tâm, bấy giờ tôi mới hít thở được bình thường. Vô thức quay đầu lại xem ai vừa cứu mình, chẳng phải cô nàng mặc lính phục cai ngục đây sao.

Hai tay cô ta cầm hai khẩu súng lục, chạy tới bên dùng ánh mắt vạn phần quan tâm để rà soát thương thế hắn ta.

-Báo ca, rốt cuộc thứ gì lại khiến anh ra nông nỗi này?...Trước giờ anh chưa từng để bản thân bị thương...

Hai kẻ khác cũng chạy tới, vừa di chuyển trong khi vẫn nâng khẩu súng trường kịch liệt bắn trả đối phương khiến thêm một tên vọng mạng. Tên còn lại nhờ dùng tấm thân tơi tả bầm dập của đồng đội làm bia đỡ đạn mà an toàn tẩu thoát thành công, ẩn núp sau mấy tán cây rậm rạp.

Âu Tử Dạ lắc nhẹ đầu, lười trả lời,ý như là hắn ổn .Rồi từ từ đứng lên, bấy giờ chất giọng sắc bén mà mỏng manh trầm thấp mới nhả.

- nhất định phải lấy lại túi đồ.

Đại tỷ hơi liếc ánh mắt sắc như dao cạo vào bộ mặt trưng ra vô tội vạ của tôi.

Đã đắc tội cô ta chỗ nào chứ?

Cô ta cũng không dùng ánh mắt giết người lâu liền quay đi gật mạnh kiên quyết với hắn ta, xong chạy nhanh như gió cuốn vào đám cây truy sát.

-Khốn khiếp, tên vô dụng bất tài kia, có phải vì bảo vệ ngươi mà Báo ca thê thảm nhường này? Đã nói trước không được làm vướng tay bận chân Báo ca, tên ngu ngốc này ,mày ...

Bị tên đứng bên cạnh là gã da rám nắng bất thình lình gầm vào mặt mà giật nảy cả mình. Cảm tưởng như đứa con nít nghịch dại đã thành công trọc giận khiến con sói dữ nổi điên.

Nhìn gã vì lo lắng cho đồng bọn mà sủa tôi như quân thù, thâm tâm vì thế lại cảm thấy muôn phần ủy khuất. Tôi cũng biết thân biết phận mình chân yếu tay mềm, ban đầu muốn đợi hắn ở trên là hắn ta kéo tôi xuống dưới.

Trừng mắt Âu Tử Dạ, tưởng là ở bên hắn sẽ an toàn, ai ngờ lành ít dữ nhiều, hiểm nguy trùng trùng vây khốn. Trông tôi giống kẻ được bảo vệ từ đầu đến chân lắm sao? Đây đang thập tử nhất sinh đó.

Xem gã cực độ tức giận nhưng cũng không động tay động chân .Gã chỉ chằm chằm nhìn tôi, có phải đã nhận ra cơ thể rẻ rách này sứt sẹo cũng chẳng khá khẩm hơn Âu Tử Dạ là mấy.

Gã ngậm họng lại có phần uất nghẹn, rồi quay đi, chửi thầm “chết tiệt”.

-Báo ca yên tâm.

Giây sau gã nén cơn giận cá chém thớt lại, kiên định phun ra câu hứa hẹn rồi nâng súng nên lao theo phụ trợ cô nàng . Trong đám cây cối trước mắt loang loáng ánh lửa liên hoàn kèm theo tiếng nổ chói tai không khoan nhượng.

Hắn ta cúi xuống nhìn, tôi ngẩng lên phát biểu cảm tưởng.

- tôi hình như muốn ngủ một chút, không muốn di chuyển, anh có thể để tôi yên một mình được không? ...

Hắn đập nhẹ bàn tay lên vai một cái sau đó cũng rời bỏ, đi lững thững tới ngồi nghỉ ngơi dưới một gốc cây gần đây.

Thấy hắn vẫn lạnh lùng như thế, một chút sắc thái biến hóa cũng keo kiệt làm tôi đột nhiên rất có tâm trạng muốn độc thoại mấy câu tình cảm sến súa trong phim truyền hình dài tập bố nuôi theo dõi .Hồi trước thỉnh thoảng đi ngang qua vô tình đối thoại của nhân vật lại vọng tới.

Kiểu như “đằng nào tôi cũng không xong rồi, anh cứ bỏ lại tôi mà thoát đi ” .

Nếu thật nói thế theo lẽ thường dĩ nhiên đối phương sẽ đáp lại “làm sao tôi có thể bỏ mặc cậu lại được ”.

Rồi tôi lại nói vớt vát thêm “mang theo tôi sẽ chỉ tạo gánh nặng thêm cho anh, dù sao tôi cũng hết hi vọng rồi, cũng chẳng còn ham muốn được sống thêm .”

Hắn sẽ phản bác tiếp “nói vớ vẩn, đừng vội buông xuôi, tôi nhất định sẽ mang cậu thoát khỏi nơi này”

Đấy, tự tưởng tượng dở hơi ra thì nó sẽ lằng nhằng như vậy. Nhưng Âu Tử Dạ chẳng phải kẻ thích cà kê dông dài, nên mấy mẩu tranh giành cò cưa đó chắc chỉ có trong tiểu thuyết ngôn tình.

Tôi ngồi bất động mà thẫn thờ trên mặt đất phủ lớp tuyết máu loang lổ của bản thân thấm đẫm xung quanh .Trên cao, lũ dơi trao lượn vòng vòng không có nơi để dừng chân. Tiếng đập cánh gấp gáp dồn dập, âm thanh rít gào khó chịu xuyên thủng màng nhĩ, ong ong u u một tầng sóng không xác định.

Tưởng rất cao lại hóa ra cực thấp, âm vực đập vào tai trái rồi chuyền sang tai phải, lại từ bên phải xuyên qua bên trái liên tù tì bất tận như thế khiến tâm trí người ta muốn phát điên phát rồ.

Tôi run run nhắm mắt lại, hai bàn tay vô thức càng nắm chặt chịu đựng, hồi lâu sau mới thở ra một hơi dài mệt nhọc, mắt cũng hé mở cay xè như bôi ớt.

Trước mắt là một khoảng đất trống nhỏ để mặc cho cỏ dại tha hồ mọc lan tràn ,xung quanh tựa như một khu vườn trồng trái cây, một cây cột đèn gần cửa hang với cái bóng đèn bị bể nát, tuy nhiên tôi vẫn nhìn ra cửa hang tựa như một nấm mồ rộng cỡ vài mét, u lên hình bán nguyệt cao cỡ một thân người chính là lối vào cửa hang dơi.

Cái cây đại cổ thụ trong quá khứ chỉ còn tồn tại trong giấc mộng.