Thiên Kim Đại Chiến

Chương 26




Nghê Gia ngồi trên ghế thẫn thờ nhìn sân bãi bữa tiệc trống không ngoài cửa sổ. Ánh đèn sáng trưng giữa nền cỏ càng tôn thêm vẻ tĩnh mịch của đêm đen.

Hiện trường ồn ã cách đây không lâu giờ đã vườn không nhà trống, bàn ghế chén đũa lộn xộn, hết sức trống trải.

Cô đột nhiên nhớ lại khi đó. Tấm ảnh trên màn hình LED rất mờ, nhưng con người ai cũng có khả năng tưởng tượng, tất cả đều rất kinh ngạc.

Chỉ riêng Việt Trạch, đôi mắt vẫn mềm mại như thế, anh tiến lên một bước, hình như muốn kéo tay cô, định nói với cô điều gì đó, nhưng lại có người chạy đến, cầm chiếc điện thoại đang đổ chuông liên tục: “Điện thoại của cụ ạ”.

Anh phớt lờ, vẫn muốn đến gần Nghê Gia, người nọ giục càng riết hơn: “Điện thoại của cụ, việc gấp”.

Việt Trạch nhìn chiếc di động sáng lóe, lại nhìn Nghê Gia đang một mình ngây ra, nói: “Nghê Gia, em chờ tôi một lát”.

Nhưng, cô còn chờ gì đây?

Phòng khách bên cạnh vọng tới tiếng gào của Nghê Lạc “Tống Nghiên Nhi, chị muốn chết à?”.

Tống Nghiên Nhi thì đã khóc lóc sụt sùi từ nửa tiếng trước: “Không phải chị, thực sự không phải chị, chị cũng không biết ai đã đổi ảnh trong USB của chị, chị vốn định mang đến cho Gia Gia một sự ngạc nghiên. Không phải chị thật mà”.

Nghê Gia sầm mặt: “Đóng cửa vào”.

Từ Hiền đứng dậy đóng cửa, thế giới rốt cuộc cũng yên tĩnh lại.

Nghê Gia nhìn lướt tấm ảnh trên máy tính, bấm mạnh móng tay vào lưng ghế, mặt tái nhợt, vừa nhìn đã biết ai làm.

Kẻ lừa cô đi Thượng Hải là Mạc Doãn Nhi, nhưng lần này, có lẽ là Ninh Cẩm Niên cũng có phần.

Nghê Gia nhìn chằm chằm màn hình, giọng nhạt thếch: “Người trong ảnh này không phải tôi”.

Từ Hiền thoáng ngớ người, rồi chợt hiểu ra. Nói thật, dù không biết tình hình từ trước, dù tấm ảnh này xuất hiện giữa buổi tiệc sinh nhật để thu hút sự chú ý của mọi người, anh ta cũng không cho rằng người trong ảnh là Nghê Gia.

Bởi buổi triển lãm cấm các trang thiết bị điện tử, nên độ phân giải của ảnh rất thấp, nếu không phải ảnh được chiếu ngay vào buổi tiệc, tuyệt nhiên sẽ chẳng ai cho rằng đó là Nghê Gia. Song đối thủ lại biết lợi dụng trí tưởng tượng và tâm lý hiếu kì của mọi người.

Nếu không có kịp thời gỡ bỏ hiểu lầm, thanh danh của cô trong giới này sẽ bị hủy sạch mất! Người của xã hội thượng lưu rất khắc nghiệt, hay đay nghiến sai lầm của kẻ khác, và lại càng không dễ dàng quên đi tai tiếng của kẻ khác.

“Bóng người mờ mờ này không phải tôi. Vào giờ này trong ảnh, tôi đã quay về Bắc Kinh rồi”.

Cô nói chắc như đinh đóng cột.

Gặp phải tình huống này, điều cô có thể làm chỉ là phủ nhận.

Cô không thể thừa nhận sai lầm rồi xin lỗi thông cảm. Người khác sẽ chỉ túm chặt lấy lời thừa nhận của cô, từ nay trở đi châm chọc cô suốt đời.

Nếu thông cảm dễ dàng như thế thì sự độc ác của con người từ đâu mà ra?

Từ Hiền gật đầu: “Tôi hiểu rồi, chúng ta sẽ không xử lý tấm ảnh này. Nếu có ai chỉ ra người đó là tiểu thư nhà họ Nghê, chúng ta sẽ gửi thư cho luật sư”.

“Ý tôi cũng vậy. Anh làm việc tôi rất yên tâm.”

Từ Hiền đi rồi, Nghê Gia lặng lẽ nghĩ, hôm đó cô về Bắc Kinh rất sớm, nếu có nhân chứng không thân quen nào thì tốt biết mấy.

Cô đang mải suy nghĩ thì điện thoại reo lên, là tin nhắn của Tần Cảnh: “Nghê Gia, thời gian góc dưới tấm ảnh là tám giờ tối ngày mùng một tháng tư, lúc đó, em với chị đang xem bản biên tập của Không gian bí mật”

Nghê Gia sững sờ, lòng vừa ấm áp vừa xót xa, nhắn lại một tiếng cảm ơn.

Họ Doãn là danh gia vọng tộc, danh tiếng của Tần Cảnh trong giới cũng rất tốt. Nếu có chị làm chứng, lại có thêm “tấm ảnh giả” kia, tất cả mọi chuyện đều được giải quyết xong xuôi.

Điều khó giải thích nhất hiện tại là Mạc Doãn Nhi, ả đã bắt tay với Ninh Cẩm Niên rồi. Mục tiêu của chúng không chỉ là cô, mà còn là nhà họ Nghê. Việc lần này đúng là trong cái rủi có cái may, cô đã thấy được Nghê Lạc muốn bảo vệ cô. Giờ chỉ còn bà nội. Điều bà coi trọng nhất là danh dự của dòng họ, nhất định bà tức giận vô cùng.

Nghê Gia đi vào phòng bà nội, lúc đóng cửa cô nhìn thấy Nghê Lạc, vẻ mặt lo lắng.

Cô xoay người lại, mặt bà nội phủ đầy mây đen, ánh mắt sắc như dao lướt qua người Nghê Gia, nhẫn nhịn rất lâu, nhưng càng nhịn thì sắc mặt càng xanh mét, môi run lên: “Uổng công tôi nhìn cô bằng con mắt khác, không ngờ cô không khác gì Nghê Lạc, vẫn là một đứa hư thân mất nết!”.

Nghê Gia chấn động, tuy đã chuẩn bị tâm lý, biết bà nội chỉ giận quá nên mắng, song cô vẫn thấy đau đớn.

Mặt Nghê Gia cứng đờ, cúi đầu nói: “Bà nội, cháu đã nghĩ ra cách rồi, sẽ không có sóng gió gì quá lớn, cháu và Từ Hiền sẽ lo liệu…”.

“Giờ cái tôi quan tâm là danh tiếng sao?” Bà ngắt lời cô, lạnh lùng nói: “Là cô! Cô có dám nói trước mặt tôi, người trong ảnh không phải cô không?”.

Nghê Gia mặt không biểu cảm, nín thinh.

“Nghê Gia ơi Nghê Gia, cô làm tôi rất thất vọng!”. Hôm nay Nghê Gia đã đánh mất thể diện, bà nội có chút giận kiểu gì cũng không hết, bàn tay run run, chỉ vào Nghê Gia, cuối cùng chỉ mệt nhọc thở dài.

Bà xưa nay chưa từng để danh dự nhà họ Nghê Gia lem nửa vết bẩn. Ngờ đâu cháu bà lại bôi gio trát trấu vào mặt nhà họ Nghê như thế, sao bà có thể không tức cho được?

Nghê Gia cũng biết bà rất trọng sĩ diện, nên vừa cố gắng nghe hết những lời tức giận của bà, vừa làm tâm trạng mình bình ổn lại, bình tĩnh nói: “Bà nội, việc quan trọng nhất hiện giờ là hạn chế tối đa ảnh hưởng tiêu cực. Giờ đã có người chứng minh người trong bước ảnh đó không phải là cháu. Còn nữa, cháu nghĩ việc này là do Mạc Doãn Nhi làm”.

“Nghê Gia, chị đang nói gì trước mặt bà thế?” Trương Lan nãy giờ vẫn nghe trộm bên ngoài, thấy Nghê Gia hất nước bẩn lên người Mạc Doãn Nhi, không nhịn được nữa lao đến:

“Chị đã làm chuyện mất mặt này rồi mà còn dám đẩy trách nhiệm cho người khác à? Chị học cái thói này ở đâu ra? Tôi thấy loại vô giáo dục như chị không xứng đáng ở cái nhà này!”.

Vấn đề giáo dục luẩn quẩn quanh cô suốt mười năm trời kiếp trước lại quay lại!

Cô không xứng đáng ở lại cái nhà này?

Đủ lắm rồi! Cô chịu đựng đủ lắm rồi!

Tất cả mọi người đều nói cô vô giáo dục, cô là kẻ không nên tồn tại trên đời này. Nhưng, trên đời này, người không có tư cách nói những lời này nhất chính là mẹ ruột của cô.

Nghê Gia ngước mắt, lặng lẽ nhìn Trương Lan, sau phút giây im lặng tẻ ngắt, cô nở nụ cười:

“Từ nhỏ đến lớn, nền giáo dục con nhận được vốn là thứ hạ lưu, mẹ mong đợi gì vào việc con làm con gái ngoan đây? À, Mạc Doãn Nhi lớn lên bên cạnh mẹ cũng có gì tốt đẹp đâu! Con đi Thượng Hải chính là vì nó lừa đấy!”

Bà nội bất ngờ ngây người.

Trương Lan tức thì thét chói tai: “Chị còn dám nói láo!”.

Nghê Gia thấy sống mũi cay cay, run rẩy bật cười: “Đi theo Mạc Mặc mười tám năm, đến nhà họ Nghê sáu tháng, con vẫn luôn là đứa không có mẹ sinh, không có mẹ dạy, con vốn vô giáo dục mà!”.

Trương Lan tức đến cực điểm: “Chị có biết mình đang nói gì không? Nghê Gia, chị có biết cái ảnh bừa bãi của chị đã hủy hoại thanh danh nhà chúng tôi không?”.

“Nhà các người? Các người?” Nghê Gia dữ tợn cắn răng, bỗng nhiên đau đớn gào lên: “Bị hủy hoại cùng nhà các người còn có cả tôi nữa!”.

Trong nhà lặng im phăng phắc, chỉ có tiếng đồng hồ treo tường tíc tắc.

“Mẹ động một cái là so sánh con với Mạc Doãn Nhi. Mẹ, con với nó có thể so sánh ư?”.

Nghê Gia vốn tưởng trái tim mình đã tê dại, nhưng giờ phút này lại đau nhức như bị ngàn vạn mũi tên xuyên qua.

Cô hận bản thân mình, hễ đứng trước mặt người nhà là lại yếu đuối kỳ lạ. Cô nào có muốn thế, nhưng nước mắt không nén nổi nữa, cứ thế chảy ào ào.

Giọng cô khản đặc lại nghẹn ngào, giống như tâm tình tuyệt vọng và bi thương của cô lúc này:

“Từ khi Mạc Doãn Nhi còn bé mẹ đã nói, nó là công chúa nhà họ Nghê, là báu vật trời ban cho mẹ. Nhưng mẹ có biết Mạc Mặc nói gì với con không? Nhặt được trong đống rác! Một đứa bé nhặt trong đống rác ra, mẹ nghĩ nó tốt đẹp được đến đâu?”

“Các người lúc nào cũng so sánh con với Mạc Doãn Nhi, được, hôm nay con so lại cho các người xem!”.

“Nó sống như công chúa ở nhà họ Nghê, không lo cái ăn cái mặc, không thiếu thứ gì; con sống cùng mẹ ruột của nó, bị người ta mắng là đồ con hoang, bị vợ cả nhà người ta sai người đuổi theo phải trốn đông trốn tây. Mùa đông, nó có gia sư đến tận cửa, ngồi trước lò sưởi dạy nó đánh piano; Mạc Mặc tiếp khách của bà ta đến rung giường, đuổi con ra khỏi nhà. Trời âm mười độ, con phải chồm hỗm ngồi nhờ ngoài hàng tạp hóa làm bài tập, lạnh muốn rụng tay cũng không được mua găng tay cho, nếu thành tích không tốt thì không được cấp học bổng, sẽ phải thôi học. Nó học lễ nghi bàn ăn, học khiêu vũ, học giao tiếp với mẹ; con theo Mạc Mặc, lúc túng thiếu nhất còn phải đóng giả làm ăn mày lừa tiền ngoài đường, bị mắng bị chửi cũng phải liếm mép mà cười, mặt trơ trán bóng vòi cho bằng được! Nó ở trường hay ở nhà cũng có thể thảnh thơi đọc sách vui chơi, con thì phải giặt giũ nấu nướng làm đủ mọi việc, còn phải đề phòng khách làng chơi của bà ta quấy rối! Con bị người của vợ cả người ta bắt bán cho bọn buôn người! Năm mười tám tuổi, Mạc Mặc còn định bán con cho kẻ khác làm gái!

Mẹ thân yêu của con, còn muốn con lấy ví dụ so sánh cho mẹ không?”

Bà nội đổ ập xuống ghế, nhắm đôi mắt hằn kín nếp nhăn, nước mắt lăn dài trên đôi má già nua.

Nghê Lạc ngồi ngoài cửa trong bóng tối, bỗng gai mắt kì lạ, cậu nhìn chằm chằm vào hư không, cắn chặt mu bàn tay bật cả máu, nhưng không đau bằng một phần vạn nỗi đau trong lòng.

Còn Trương Lan, biểu cảm khuôn mặt cũng như chết lặng đi.

“Thế nên…” Nghê Gia khóc không thành tiếng, nghẹn ngào hít sâu vài hơi cũng không nói ra lời, lật lại chuyện bao nhiên năm trước, giống như kéo rách miệng từng vết thương một, nhức nhối đến thắt ruột thắt gan.

Trong đôi mắt đẹp của cô chỉ toàn lưu ly trong vắt đang rơi xuống thảm, vỡ vụn thành những bông hoa nhỏ.

“Mẹ có biết lúc con mới đến cái nhà này, con có bao nhiêu mong ước với mẹ không? Nhưng, ngày đầu tiên con đến đây, mẹ có biết mẹ đã bắt bao nhiêu lỗi sai của con không? Hai mươi chín!”.

“Nghê Gia, phải đặt ly trà lên miếng lót ly!”

“Nghê Gia, không được cầm đường viên bằng tay!”

“Nghê Gia, phải bỏ quần áo vào giỏ!”

“Nghê Gia, không được xếp đồ ăn như thế!”

“Mẹ, không ai dạy con, con phải học như thế nào? Con ở trong cái nhà này, không dám làm gì, không dám nói gì, mẹ bèn nói con kì dị xấc láo. Nhưng sáu tháng qua, mẹ đã từng quan tâm đến con chưa? Từng hỏi về cuộc sống trước đây của con chưa? Từng tâm sự với con một lần dù chỉ là vài giây chưa?”

“Con biết mẹ thích Mạc Doãn Nhi. Nhưng con là do mẹ sinh ra. Vì sao mẹ không thử đón nhận con, vì sao lại đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu con, bảo con không tốt chỗ này không tốt chỗ kia, lúc nào cũng so sánh con với Mạc Doãn Nhi, mẹ bảo con phải thích nó thế nào đây? Mẹ chỉ biết đả kích con cô lập con, còn chưa từng giúp đỡ con lấy một lần, mẹ bảo con phải tốt đẹp hơn thế nào đây?”

“Với một đứa không ai dạy dỗ, không ai chỉ bảo, ngày này qua ngày khác chỉ biết chỉ trích nó vô giáo dục, mẹ có biết là tàn nhẫn lắm không?”

Nghê Gia khóc đến run lẩy bẩy, ngay cả hít thở cũng nghẹn lại: “Mẹ, trước kia con rất yêu mẹ. Nhưng mẹ không thích con chút nào, đúng không?”.

“Thực ra con cũng có lỗi, lẽ ra con phải học được sự khôn khéo của Mạc Doãn Nhi, dỗ cho mẹ vui để mẹ đón nhận con. Nhưng con lại cứng đầu như thế, đây là lỗi của con! Trên đời luôn có những lỗi lầm không thể tha thứ được”.

“Vậy nên mẹ ạ, đừng tha thứ cho con.” Nghê Gia khóc ròng, cười trong lã chã nước mắt: “Bởi vì con cũng sẽ không tha thứ cho mẹ!”.

Nghê Lạc ngoài cửa cúi gục đầu xuống, nước mắt như mưa.