Thiên Kim Làm Vợ Kế

Chương 37: Chúng ta quen biết nhau




Nhược Thủy bị bất ngờ bởi câu hỏi của Tiết Minh Viễn, nàng chẳng suy nghĩ đã cất tiếng đáp: "Ai muốn gả cho huynh ấy chứ, huynh ấy, huynh ấy chính là... Ôi chao, chàng không biết đó thôi." Tiết Minh Viễn sửng sốt, y hỏi: "Xuất thân danh môn, tài giỏi anh tuấn, vậy còn không được sao?"

Nhược Thủy nhìn Tiết Minh Viễn, nàng nói: "Đó là vì chàng không biết huynh ấy đó thôi. Đúng thật là xuất thân danh môn, thế nhưng huynh ấy làm những chuyện mà không ai hiểu nổi. Khoan hẵng nói đến những chuyện khác, chỉ riêng chuyện hôn sự thôi nhé, chàng cũng biết huynh ấy đến bây giờ vẫn chưa thành thân, lý do huynh ấy đưa ra là vì bản thân quanh năm bên ngoài chinh chiến, không thể để phu nhân ở nhà cô quạnh, nên đến tận hai mươi bảy rồi vẫn phòng không. Vì chuyện này mà kinh động đến cả hoàng thượng, ngài cố ý hạ chỉ cho hai mỹ nhân đến bên cạnh huynh ấy, dù cho không chịu thành thân, thì ít nhiều cũng có người hầu hạ."

Tiếp đó Nhược Thủy thuật lại bằng một giộng rất không bình thường: "Ấy thế mà huynh ấy lại gửi trả hai mỹ nhân kia về, còn nói suốt đời chỉ chung thủy với một người là phu nhân mà thôi, tuyệt đối không nạp thiếp. Kỳ lạ là Quốc công gia và lão phu nhân cũng không ngăn cản."

Tiết Minh Viễn nhìn Nhược Thủy, ra chiều ngẫm nghĩ rồi nhẹ nhàng nói: "Cả đời chung thủy với phu nhân kết tóc của mình, thật sự là chuyện tốt đấy."

Nhược Thủy mỉm cười nói: "Nguyện chiếm được trái tim một người, đến già cũng không chia lìa là giấc mộng đẹp của mỗi cô gái, nhưng mộng chỉ là mộng thôi, nào có chuyện dễ dàng như vậy. Thế gian này ràng buộc người con gái nhiều lắm, chỉ cần đi sai một bước đã bị người ta bêu tên, nêu tội."

Tiết Minh Viễn nhìn Nhược Thủy, dù nói vậy nhưng từng câu từng chữ như hằn sâu vào tâm hồn Nhược Thủy. Khi Nhược Thủy nở nụ cười thật lòng, Tiết Minh Viễn mới thấy nàng đúng là Nhược Thủy, y bỗng như phát hiện ra một Nhược Thủy rất chân thật đằng sau lớp mặt nã hoàn mỹ. Ấy thế nhưng thâm tâm nàng vẫn cho rằng mộng đẹp thực tế không tồn tại, Tiết Minh Viễn có phần xúc động.

Nhược Thủy cảm thấy đề tài này không mấy vui vẻ, nàng vội vàng cười nói: "Chàng có biết không, trong kinh thành có vài người vì đố kỵ với Trương gia mà đã loan tin thất thiệt, bọn họ nói Thụy Dương ca ca làm như vậy là vì huynh ấy thích long dương (*ý chỉ người đoạn tụ, thích nam giới), không có cảm tình với phụ nữ..."

Tiết Minh Viễn giận dữ nói: "Suy nghĩ của bọn họ thật ghê tởm!"

Nhược Thủy dở khóc dở cười, nàng nói: "Cũng tại Thụy Dương ca ca hành sự thẳng thắn, có nhiều chuyện vướng mắt nhưng người ta đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Có ai không biết em vợ Cao thượng thư là một tên du côn mạt hạng, mọi người ai nấy chỉ dám âm thầm giúp đỡ khổ chủ cho yên chuyện, huynh ấy thì khác, chẳng những mắng chửi mà còn đánh người ta đến không còn chỗ trốn. Rồi đến chuyện nhà mẹ thiếp thất của Dụ vương gia buôn gian bán dối, huynh ấy chẳng nói năng gì đã thẳng thừng đập phá tan nát cửa tiệm của người ta."

Tiết Minh Viễn nghe vậy thì cười ha hả: "Sảng khoái, ấy mới đúng là đại nguyên soái."

Nhược Thủy nói: "Thụy Dương ca ca làm như vậy, những người đó tất ghi hận trong lòng, thế nhưng Trương gia là nơi người bình thường có thể động đến sao. Dù có bẩm báo lên hoàng thượng, hoàng thượng cũng sẽ không vì những chuyện vặt vãnh ấy mà khiển trách Trương gia. Mấy kẻ đó không thể làm gì hơn ngoài việc phao tin đồn hủy hoại danh tiếng của Thụy Dương ca ca."

Tiết Minh Viễn và Nhược Thủy trò chuyện tâm đầu ý hợp, chẳng mấy chốc đã bỏ quên chuyện vị hôn phu trước kia của Nhược Thủy rốt cuộc là ai, cả hai đều chọn cách im lặng. Chuyện cũ đã qua, nếu người kia đã không còn ở trước mặt hai người, nhắc lại chuyện ấy chỉ thêm ngột ngạt chứ có ích gì. Cho nên hai người ngầm đồng ý với nhau, chuyện đã qua thì nên khép lại.

Chuyện Trương Thụy Dương đến Tiết phủ nào phải chuyện nhỏ, không thể nào chỉ có mình Tiết Minh Viễn hay biết, một vị đại anh hùng giá đáo, ngay đến đám tôi tớ trong nhà cũng chộn rộn. Thẩm Mộ Yên thì khỏi nói đến.

Từ mấy ngày trước Thẩm Mộ Yên đã sắm sửa ăn mặc cho Tiết Đinh, hòng để Tiết Đinh nổi bật hơn giữa đám trẻ, có cơ hội trổ hết tài năng. Thẩm Mộ Yên vừa sửa soạn y phục cho Tiết Đinh vừa nói: "Gặp được đại nguyên soái con nhất định phải cho ngài ấy thấy rằng mình thông minh, có biết không. Không có chuyện gì là mình không biết hết. Sau này khi con vào kinh ứng thí, nói ra mình quen biết Trương đại nguyên soái sẽ được mọi người coi trọng hơn!"

Tiết Định nghịch nghịch món đồ chơi trong tay, phụng phịu nói: "Đại nguyên soái bận rộn như thế sao có thời gian gặp con chứ, di nương đừng nóng lòng nữa."

Thẩm Mộ Yên hất rơi món đồ chơi khỏi tay Tiết Đinh: "Làm sao con biết là ngài sẽ không gặp con, bây giờ ngài ấy đang ở nhà chúng ta, ngay đến gia chủ là chúng ta cũng không gặp thì có phải hơi quá đáng không. Con cứ nghe lời di nương đi, di nương không có nói sai đâu."

Đến buổi chiều, ngay khi Trương Thụy Dương nói muốn gặp bọn nhỏ, Thẩm Mộ Yên bèn nhanh chóng thay y phục cho Tiết Đinh, thị ta tự hào nói: "Con xem di nương nói có sai không, con đã nhớ kỹ lời di nương dặn chưa?" Tiết Đinh gật đầu, xoay người theo a hoàn ra ngoài.

Thẩm Mộ Yên ngồi đợi trong phòng, đứng ngồi không yên, có khi nào Đinh nhi nhà mình quá hồi hộp nên biểu hiện không được tốt, khi đại nguyên soái hỏi đến liệu đứa nhỏ này có biết tùy cơ ứng biến hay không? Thẩm Mộ Yên đứng bên cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài, cuối cùng cũng thấy bóng dáng nhỏ bé của Tiết Đinh xuất hiện trong tầm mắt. Thẩm Mộ Yên vội vàng chạy ra ngoài đón, gấp gáp hỏi: "Đại nguyên soái hỏi con cái gì? Con trả lời thế nào?" Thị ta thấy Tiết Đinh cầm trong tay vật gì đó thì ngạc nhiên hỏi: "Đại nguyên soái thích con nên cố ý thưởng đồ cho con sao?"

Cơ thể nhỏ bé của Tiết Đinh chịu căng thẳng lâu đã thấm mệt, hơn nữa tiết trời lại oi bức, Thẩm Mộ Yên sợ khi diện kiến tướng quân mắc nhà xí thì ê mặt nên không cho cậu bé uống nước nhiều. Bây giờ vừa mệt vừa khát, lại nghe Thẩm Mộ Yên liên tục hỏi han bên tai, tâm trạng nhất thời bùng phát: "Không biết, không biết, di nương mà không cho con uống nước nữa chắc con chết khát mất!"

Thẩm Mộ Yên sững sờ, thị ta vội vàng kéo Tiết Đinh ngồi xuống, rót cho cậu bé một chén nước rồi nói: "Con uống nước đi, nghỉ ngơi một lát rồi kể cho di nương nghe, di nương chỉ lo lắng cho con thôi."

Tiết Đinh uống nước xong, dù sao người cũng là di nương thân sinh ra mình nên có hơi ngượng ngùng, lí nhí nói: "Nguyên soái gọi chúng con đến nhưng cũng không trò chuyện gì, chỉ hỏi tên và tuổi, đồ này mỗi người nhận một phần, đều giống nhau cả."

Thẩm Mộ Yên chau mày nói: "Mấy đứa đi lâu thế mà chỉ nói có thế thôi sao?"

Tiết Đinh đáp: "Ban đầu thì giới thiệu một chút, sau đó vì nguyên soái quên biết mẫu thân nên hai người họ nói chuyện một lát."

Thẩm Mộ Yên nghe xong thì hoảng sợ cực độ, cái gì?! Diêu thị lại quen biết Trương đại nguyên soái! Thị ta như không dám tin vào tai mình, vội hỏi lại một lần nữa: "Con nói Nhị nãi nãi quen biết đại nguyên soái sao?" Tiết Đinh gật đầu: "Dạ phải, hình như còn rất thân, mẫu thân gọi đại nguyên soái là Thụy Dương ca ca, đại nguyên soái cũng gọi thẳng tên mẫu thân."

Thẩm Mộ Yên chết lặng, không phải nghe nói chỉ là một cô gái không ai muốn sao, bằng không sao phải gả làm vợ kế. Không phải gia thế chỉ thuộc hàng bình thường thôi sao, bằng không sao đồ cưới lại sơ sài như thế. Thẩm Mộ Yên cắn môi, trong lòng âm thầm nghĩ cách. Sau đó thị ta cắn răng dậm chân một cái, quen biết đại nguyên soái thì sao chứ, sau bảy ngày đại nguyên soái cũng về kinh. Bất kể là quen biết hay không, bản thân thị phải tận dụng cơ hội này thật tốt.

Thẩm Mộ Yên kéo Tiết Đinh vào lòng, ghé lại bên tai cậu bé khẽ khàng dặn dò: "Con phải nghe cho kỹ, di nương nói cho con biết, mấy ngày đại nguyên soái ở đây con cứ làm như vậy..."

Ngày hôm sau, người gác cổng nhà họ Tiết nhận đầy các loại lễ vật gửi đến, y giao một xấp thiệp dày cho hộ vệ thân cận của Trương Thụy Dương, cốt cũng là muốn đến bái kiến Trương Thụy Dương. Vừa quay về, Trương Thụy Dương chẳng buồn xem, lập tức đặt đống thiệp kia xuống, bảo rằng: "Đưa số lễ vật này sang cho Nhị nãi nãi nhà các ngươi, nói là phí tổn cho mấy ngày ta ngụ lại đây. Thôi thôi, cứ đặt ở đây đi, để đích thân ta đi nói với muội ấy." Nói đoạn, Trương Thụy Dương đứng dậy đi tìm Nhược Thủy.

Nhược Thủy đang ngồi trong phòng đọc sách, nghe thấy báo Trương Thụy Dương đến tìm bèn mỉm cười bước ra đón. Nhược Thủy vận áo quần màu xanh nhạt bằng lụa mỏng, đôi mắt sáng như sao, hàm răng trắng tựa ngà, uyển chuyển đoan trang không lời nào có thể tả hết được. Trương Thụy Dương thân vận trường bào màu trắng, đứng dưới mái hiên toát ra khí khái, phong độ ngời ngời. Nhược Thủy cười nói: "Chúng ta ngồi trong phòng hay ra ngoài sân trò chuyện đây?"

Trương Thụy Dương cười nói: "Trong phòng nóng nực, ta thấy trong viện của muội có ghế mây, đem theo ít trà nước, chúng ta ra ngồi ở đấy."

Nhược Thủy dịu dàng cười rồi bước theo Trương Thụy Dương, hai người an vị trên ghế mây. Cả hai cùng thưởng trà, Trương Thụy Dương mở lời trước: "Người ta đối xử với muội có tốt không?"