Thiên Kim Làm Vợ Kế

Chương 4: Bàn bạc




Tiết Đại nãi nãi vừa mới dứt lời, Chu phu nhân ngồi bên cạnh liền vừa cười vừa nói: "Cô nương chưa gả sao, à này, khéo vừa hay nhà tôi lại có một người phù hợp."

Chu phu nhân ngừng lại một chút, sau khi suy nghĩ mới lên tiếng, "Cô nương này là đích nữ của nhà thông gia với tôi ở kinh thành. Đối với cô nương ấy mà nói thì đây là chuyện đại sự, cho nên mới đến nhà chúng tôi lánh mặt. Phụ thân muốn gả cô ấy đi, cô nương này không tồi, nhã nhặn thanh tao lại dịu dàng, thế nhưng đã không còn ít tuổi, lại bị người ta từ hôn, không thể gả cho các công tử chưa vợ. Tôi thấy Nhị thúc nhà bà với cô nương này cũng có duyên phận, muốn tác thành cho họ thành một đôi. Bà thấy thế nào?"

Những lời này khiến Tiết Đại nãi nãi ngây người, xem ra đây là mục đích chính mà Chu phu nhân mời bà đến đây thưởng trà. Biết rõ ý định của đối phương, bà càng thêm bình tĩnh, làm bộ cầm ly trà lên, vừa thưởng thức vừa suy nghĩ kĩ càng, bà nhìn ra được vài điểm quan trọng từ những lời kia.

Đầu tiên, nhà cô nương kia ở kinh thành, còn là thân thích của Chu đại nhân. Ca ca của Chu đại nhân cũng ở trong kinh, có phải cô nương này cũng họ Chu không? Thứ nhì, năm nay đã mười chín, vì cớ gì mà lớn như vậy còn chưa gả ra ngoài, vì sao lại bị từ hôn, chuyện này phải hỏi rõ. Bà cũng phải hỏi rõ xem vì sao mối nhân duyên này lại rớt trúng đầu Nhị thúc nhà bà. Cô nương tốt? Một cô nương tốt sao lại chấp nhận làm vợ kế chứ.

Nhấp một ngụm rồi đặt ly trà xuống, Tiết Đại nãi nãi mới nhẹ nhàng hỏi: "Cô nương thế này đúng là đáng tiếc, chẳng hay họ nhà mẹ cô nương ấy là gì?"

"À, họ Diêu. Chính là Diêu gia ở kinh thành." Chu phu nhân có vẻ thờ ơ, lại vừa như mang theo vẻ kiêu ngạo.

Tiết Đại nãi nãi thấy Chu phu nhân cũng không có ý định nói rõ ràng phụ thân của cô nương này là ai, bản thân bà cũng biết đây là chuyện nhà quan, không thể hỏi sâu, nhân gia cũng đã cho bà biết đó là Diêu gia trong kinh thành. Thế nhưng cô nương nhà Diêu gia sao lại gả đến Đài Châu? Dù cô nương có lớn hơn vài tuổi, nhưng nếu là Diêu gia thì cũng có thể gả cho công tử chưa vợ mà. Tiết Đại nãi nãi cất tiếng hỏi về những nghi vấn trong lòng: "Cô nương Diêu gia này vì sao mười chín tuổi còn chưa thành thân, vì sao lại bị từ hôn?"

Chu phu nhân ung dung thưởng thức trà, đạm nhiên lên tiếng: "Ban đầu là vì chờ đằng trai công thành danh toại mới cưới vợ, hai gia đình đều là nhà quan, không ngờ lại xảy ra biến cố. Từ hôn sao, là bởi vì cô nương này bị thương, khi ấy được đại phu chẩn đoán rằng suốt đời này cũng không thể có thai."

Nghe xong nguyên nhân này, Tiết phu nhân như được khai thông, nhất thời ngộ ra. Không thể mang thai, thì ra là vì nguyên nhân này, hết thảy đều đã được giải thích, không cần tự thân bà lên tiếng hỏi. Tiết Đại nãi nãi mỉm cười nói: "Chu phu nhân, hôn sự của Nhị thúc tôi vô phương làm chủ, để tôi về bàn bạc với nhà đã, phu nhân cũng thấy rồi đấy..."

"Đương nhiên, vậy sáng ngày mai phiền bà lại nhà một chuyến nữa." Nói xong hai người vẫn chưa yên lòng, lại hàn huyên thêm vài câu rồi Tiết Đại nãi nãi mời xin cáo từ, Chu phu nhân cũng không giữ người.

Lúc Tiết Đại nãi nãi về đến nhà, Nhị thiếu gia Tiết gia - Tiết Minh Viễn cũng đã về, đang trò chuyện với Đại thiếu gia Tiết Minh Hiên. Đại nãi nãi vừa bước vào, sắc mặt Tiết Minh Hiên bỗng tốt lên hẳn, vội vàng hỏi han sự tình. Đại nãi nãi vừa ngồi xuống uống miếng nước vừa nói: "Chu phu nhân nói muốn gả một cô nương cho Nhị đệ làm vợ kế." Bà lập tức thuật lại tất cả những gì Chu phu nhân nói. Nghe xong lời tự thuật của Tiết Đại nãi nãi, Tiết Minh Hiên thoáng nhìn qua đệ đệ nhà mình, lên tiếng hỏi ý Tiết Minh Viễn.

Vẻ mặt Tiết Minh Viễn rất bình tĩnh, nói rằng: "Phỏng chừng mọi chuyện Chu phu nhân nói đều là thật. Nhưng bà ấy lại không muốn cho chúng ta biết cụ thể về chuyện nhà mẹ đẻ của cô nương kia, về mặt này... khó mà nói được bên trong có âm mưu gì hay không."

"Tôi cũng thấy vậy, nói không chừng Chu đại nhân làm chuyện sai trái ở kinh thành nên muốn để nhà chúng ta gánh thay." Tiết Đại nãi nãi thả lỏng trước mặt phu quân mình, nói ra nghi vấn canh cánh trong lòng. Tiết Minh Hiên bất đắc dĩ nhìn thê tử nhà mình: "Chắc không đâu, nếu là hư cấu thì cũng không thể động đến Diêu gia. Chuyện cô nương này họ Diêu nhất định là thật."

"Đệ có cảm giác cô nương này là thứ xuất nhưng được đích mẫu nuôi dưỡng. Chuyện cô nương ấy không thể có mang nhất định là thật, vì lý do này thì từ hôn cũng phải. Chỉ mơ hồ ở chỗ rốt cuộc là con gái phòng nào, vì sao lại bị thương, chẳng phải những điều này mới là quan trọng nhất sao? Cô nương kia chưa chắc có mặt nào không tốt. Huống hồ nếu có thành thân, người nhà cô nương kia nhất định là do Chu gia thay mặt làm chủ, trong tương lai chúng ta cũng không tránh được việc phải cầu cạnh Chu gia giúp đỡ, bản thân cô nương kia không thể có đứa nhỏ, nhất định sẽ đối xử với mấy nhỏ nhà chúng ta thật tốt." Tiết Minh Viễn bình tĩnh phân tích.

"Minh Viễn, ý đệ là thế nào?" Tiết Minh Hiên nhìn đệ đệ mình.

"Cưới." Minh Viễn vừa cười vừa gật đầu nhìn ca ca mình như muốn trấn an. Đại nãi nãi suy nghĩ một chút rồi nói thêm: "Tẩu thấy ý của Chu gia là muốn khẩn trương lo liệu hôn lễ này."

"Đệ cưới cô nương kia làm vợ kế, cũng chỉ nên lo liệu đơn giản, nếu Chu gia yêu cầu long trọng thì tốn không ít thời gian. Đệ cũng thấy làm đơn giản là được." Tiết Minh Viễn rất lạc quan nói. "Ca ca, tẩu tẩu, hai người không cần lo lắng cho đệ, có nhạc gia như Viên gia, thê tử như Viên thị kia, chuyện gì cũng không thể đả kích đệ thêm nữa. Lát nữa đệ sẽ đưa thiếp canh đến để ngày mai tẩu tẩu cầm đi. Đệ về nội viện trước xem mấy đứa nhỏ một chút." Nói xong, Tiết Minh Viễn liền đi ra khỏi phòng.

Ngày thứ hai, Tiết Đại nãi nãi cầm thiếp canh của Tiết Minh Viễn đến Chu gia, sau khi khách khí tán thưởng một phen mới lên tiếng: "Đúng là phu nhân đem đến chuyện tốt, Nhị thúc nhà tôi nói cô nương này rất hợp ý chú ấy. Phu nhân nói phải lắm, đúng là ông trời tác hợp cho, hai đứa đúng là duyên tiền định." Chu phu nhân gật đầu cười, lập tức cầm thiếp canh đối chiếu bát tự, quả nhiên bát tự rất hợp.

Đối chiếu bát tự xong, Chu phu nhân bèn nói: "Nếu mọi sự đã định, bà xem, hôn sự này coi như chúng ta nắm chắc rồi." Tiết Đại nãi nãi mau miệng nói: "Phải phải, nhất định phải lo liệu cẩn thận." Thế nên Chu phu nhân tiếp lời: "Vậy nửa tháng sau lập tức thành hôn đi thôi!"

Lời này khiến Tiết Đại nãi nãi nhảy dựng. Nửa tháng? Đoán được Chu gia có ý thành thân gấp, nhưng thời gian nửa tháng này, chỉ mấy nghi thức thôi cũng đã mất nửa tháng rồi, thế này thì quá gấp. Tiết Đại nãi nãi e dè nói: "Thời gian như vậy có phải hơi gấp gáp không, đây là chuyện cả đời của cô nương ấy, chúng tôi bên này cũng muốn chuẩn bị thật tốt phòng nghỉ và những thứ khác."

Chu phu nhân cười cười nói: "Quả thật hơi khẩn trương, Tam ca của cô nương ấy cũng theo muội muội đến Đài Châu nên nóng lòng quay về. Hơn nữa hôn lễ cũng chỉ là hình thức, quan trọng là cuộc sống sau này. Chúng ta cũng đừng làm quá rườm rà, tất cả cứ giản lược hết." Diêu Nhược Táp thân mang quan hàm, phải nhanh chóng quay về, nhưng nếu không tận mắt thấy muội muội lại mặt lại thêm lo lắng, nên mong muốn Tiết gia có thể khẩn trương chuẩn bị.

Tiết gia vừa đến đã lập tức thống nhất yêu cầu, Tiết Đại nãi nãi nghe Chu phu nhân nói giản lược hết thảy thì vui vẻ đáp ứng, vốn lo lắng Chu gia chê trách hôn lễ quá đơn giản, nếu Chu gia đã nói vậy thì cũng dễ làm. Tiết Đại nãi nãi hứa hẹn sẽ tận lực chuẩn bị.

Hai nhà lập tức khẩn trương chuẩn bị, gia đình nhà trai do Tiết Đại nãi nãi đại diện, bên nhà gái do Chu phu nhân và hai cô con dâu quán xuyến trong ngoài. Ngày thứ nhất tiểu định, ngày thứ năm đại định, khoảng giữa phải gấp rút tính trước nơi ở, sắm sửa đồ dùng. Mười hai người đưa sính lễ, so với phong tục nơi này thì cũng không ít. Bởi vì thời gian chuẩn bị hôn lễ eo hẹp, hỉ phục của tân nương cũng làm gấp nên chỉ tạm được, cũng không tệ lắm nhưng những đường may không đồng đều, hoa thêu trên y phục vừa đơn giản lại ít.

Diêu Nhược Táp ngẩn ngơ nhìn rương sính lễ của muội muội, đây là hôn lễ của muội muội sao? Đơn giản thế này, ngay cả sính lễ cũng đơn sơ thế này cũng có thể cưới được muội muội bảo bối như châu như ngọc nhà Diêu gia sao? Năm ấy khi Nhược Táp chuẩn bị sính lễ cưới thê tử, nhạc gia vốn thanh liêm, sợ con dâu vất vả mang theo đồ cưới nên chuẩn bị sính lễ rất ít, nhưng cũng đầy rương y phục sặc sỡ điểm đầy hoa.

Năm ấy Nhược Táp còn cười bảo với muội muội rằng, nếu Thái tử không thêu một con phượng hoàng bằng vàng trên hỉ phục thì Nhược Táp này quyết không gả muội muội cho. Thế nhưng bây giờ..... Diêu Nhược Táp thở dài, bước đến trước phòng Nhược Thủy gõ cửa một cái.