Thiên Kim Nhà Nghèo

Chương 3: Con nít nghe chân giường




Editor: trang bubble ^^ 

Lúc ăn cơm, trước tiên Xảo Nương nói ý của Phương Đạt với bà Trịnh, bà Trịnh đương nhiên vui mừng, vội vàng đặt hai quả trứng ở đáy chén trước, lúc này mới xới cơm, lại gắp vài miếng thịt đặt ở trên cơm, xem một chút lại gắp đồ ăn nữa, thịt này sẽ sắp rớt xuống, lúc này mới đặt cơm vào trước mặt Phương Đạt nói: "Cữu cữu thân gia, trong nhà cũng không có đồ gì tốt, để cho ngươi chê cười rồi!"

Lúc đầu bà Trịnh gả cho Trịnh Vĩ Sinh làm vợ kế, tuy phía trên có con lớn nhất do nguyên phối sinh, Trịnh Minh Hưng mắt lạnh nhìn bà, dù sao phải kính trọng bà một tiếng nương, cũng không dám quá mức lắm. Cũng coi như trải qua cuộc sống tốt vài chục năm, không ngờ Trịnh Vĩ Sinh vừa bệnh qua đời, toàn bộ trưởng bối trong tộc giúp Trịnh Minh Hưng, không để bà và Trịnh Minh Phát Trịnh Minh Nghiệp ở trong mắt, toàn dựa vào Trịnh Minh Phát không chịu thừa kém, giúp bà vượt qua ngày tháng gian nan.

Bởi vì hôn sự Xảo Nương lúc này là Trịnh Vĩ Sinh quyết định khi còn sống, còn nói rằng Phương gia nhất định sẽ thoái hôn, không ngờ Phương Đạt vẫn gả muội tử Xảo Nương tới đây như cũ, khi ấy bà Trịnh nói: "Cữu cữu thân gia thật tín nghĩa, tương lai tất có báo đáp tốt." Vì vậy, đặc biệt tôn kính với Phương Đạt, càng thêm mỗi lần Phương Đạt đến thăm muội muội, chưa từng không qua loa, ngôn ngữ thái độ cũng chưa từng lộ ra ý coi thường Trịnh gia. Bà Trịnh đối với người đại ca này của Xảo Nương, hoàn toàn là ấp ủ hậu đãi. Mỗi lúc Phương Đạt tới, thậm chí bà Trịnh không để cho Xảo Nương xuống bếp, chỉ để cho nàng nói chuyện với Phương Đạt. Lúc này Phương Đạt nói muốn giúp Trịnh Minh Phát thi cử nhân lần nữa, làm sao bà Trịnh không cảm kích, lúc ăn cơm chỉ hết sức nịnh nọt Phương Đạt.

Bởi vì Phương Đạt lại khen Quý Tỷ Nhi phúc tướng tốt, cười nói với bà Trịnh: "Tuy là bé gái, nhưng các ngươi chớ xem nhẹ nàng, đợi đến hơi hiểu chuyện, cũng nên để cho nàng đọc sách biết chữ."

Bà Trịnh cười ha ha trả lời: "Theo lý mà nói, bé gái gia đình nhà nghèo chính là mệnh hạt cỏ, nào có trở nên kim quý được? Mà Trịnh gia khác biệt với nhà khác, lúc từ đời Trịnh Thái gia đó, cả đời đàn ông chính là một dãy, bé gái lại ít sinh, bấy giờ vừa ít liền bắt đầu nuông chiều. Hiện nay Minh Phát thì chỉ có một đại tỷ Minh Phương, vẫn là đứa người trước sinh. Ta sinh xong Minh Phát tuy cũng sinh một bé gái, chưa đến một tuổi lại không còn, đau buồn non nửa năm, đến sau lại sinh ra Minh Nghiệp, mới cởi ra một chút buồn bực. Lại nói, một phòng Minh Hưng cũng sinh ra ba đứa con trai rồi mới sinh một bé gái, hôm nay đối xử còn quý giá hơn đám con trai. Càng đừng bàn tới Quý Tỷ Nhi của chúng ta rồi. Hôm nay chúng ta ăn cơm, mấy người Lai Vinh bọn nó còn sợ Quý Tỷ Nhi nằm trên giường lớn không ai ở cùng, mấy con khỉ khó được yên tĩnh lại coi chừng muội muội đấy!"

Nói rồi Phương Đạt cũng nở nụ cười.

Tới buổi chiều Trịnh Minh Phát trở lại, Xảo Nương thuật lại lời Phương Đạt nói, Trịnh Minh Phát đương nhiên là bằng lòng. Hiện nay ban ngày hắn làm việc ở nhà Phương đại hộ, buổi chiều trở về thì dạy mấy đứa con trai mình đi học viết chữ, cuối cùng không bỏ được phần tâm tư ngày trước, thường thừa dịp lúc rảnh rỗi tự mình xem sách kinh học, trong lồng ngực cũng có dấu một số thì luận độc đáo, chỉ là trên có già, dưới có trẻ, hết sức không dám bỏ xuống gánh nặng gia đình, lại dấy lên những ý tưởng đi thi kia nữa. Hôm nay lại có cơ hội, không khỏi cảm động màu sắc vui mừng, cười nói: "Tuy nói đầu chân Quý Tỷ Nhi tốt, vừa sinh ra đã mang theo vài chuyện tốt. Nhưng việc này cũng là tâm ý đại ca nàng thương yêu nàng, nếu ta thi đậu, nàng tự nhiên là phu nhân, hô nô kêu tỳ, cũng không cần tiếp tục làm lụng mỗi ngày ở chợ."

Xảo Nương thấy Trịnh Minh Phát cũng không lo lắng chuyện ngộ nhỡ thi không trúng, ngược lại giống như đã tính trước rồi vậy, thì cũng yên lòng, suy nghĩ cuối cùng là đại ca của mình giúp, thi đậu tự nhiên biết báo đáp, nếu thật sự thi không trúng, tương lai phần nhân tình này sẽ chậm rãi trả lại cũng được. trang@dđlqđ@bubble editor Vì vậy cũng tươi cười nói: "Nhìn ý kia của đại ca ta, ngược lại có mấy phần xem Quý Tỷ Nhi là con dâu, ý tứ trước tiên giúp thân gia phát đạt, cũng không đơn thuần là thương yêu muội muội như ta đây."

Xảo Nương nói đến Phương Đạt là hết sức vừa ý Quý Tỷ Nhi, nếu Trịnh Minh Phát thi không trúng, nhà Phương Đạt dĩ nhiên là một cửa hôn sự thể diện. Nếu là thi đậu, cũng phải liên hôn với nhà Phương Đạt, hai nhà kết thành một nhà, quan hệ kiên cố, mới không uổng công Phương Đạt bồi dưỡng Trịnh Minh Phát một hồi. Nói đi nói lại, Quý Tỷ Nhi dường như hứa chắc cho con trai nhà Phương Đạt.

Trịnh Minh Phát nghe lời Xảo Nương nói, chần chờ một lúc nói: "Quý Tỷ Nhi chúng ta không phải bát tự lớn, sợ con trai nhà bọn họ không ép được sao? Hơn nữa, nếu là kết đôi với con trai cả nhà hắn, số tuổi lại ngại hơi lớn. Nếu là kết đôi con trai nhỏ nhà hắn, lại uất ức Quý Tỷ Nhi nhà ta."

Xảo Nương chọt trán Trịnh Minh Phát một cái nói: "Con trai cả Tín Ca Nhi nhà hắn cũng sắp có thể đón dâu rồi, đương nhiên không đợi được Quý Tỷ Nhi chúng ta lớn lên. Chỉ là chọn một đứa trong mấy đứa ở phía dưới thôi. Về phần nói chuyện bát tự lớn này, vẫn còn có một phương pháp có thể giải quyết."

Xảo Nương nói xong, thấy Quý Tỷ Nhi rõ ràng không yên ổn lắm, vội ôm nàng lên xi đi tiểu, quả nhiên nín bọng đái thật to. Đợi đến khi đi tiểu hết, đặt Quý Tỷ Nhi ổn thỏa đáng vào trên giường lớn, cẩn thận đắp kín mền. Quay đầu thấy Trịnh Minh Phát còn chờ đoạn sau của nàng, lúc này mới nói tiếp: "Quý Tỷ Nhi bát tự lớn, chỉ cần khi ngày xuất giá đó mời mấy ma ma mệnh cứng rắn đi kèm nàng, đè xuống sát khí của nàng, tự nhiên không đụng chạm tới trên tướng công của nàng. Vả lại dưới Tín Ca Nhi còn có bốn đệ đệ, cuối cùng không phải là bát tự mỗi người đều tùy tiện không qua lọt một người."

Từ lúc Trịnh Vĩ Sinh qua đời, Trịnh Minh Phát liền miễn cưỡng hiểu tình người ấm lạnh, nhưng dù sao hắn cũng là người đọc sách trung hậu, đáy lòng vẫn còn sót lại cốt khí kiêu ngạo và chính trực cổ hủ của một số người đọc sách, cảm thấy chuyện Phương Đạt giúp mình, thì mình phải gả con gái cho con trai nhà hắn, có chút mùi vị bán nữ cầu vinh, trong lòng thật là không vui vẻ, hơn nữa, hắn cứ còn cho rằng mình là Thư Hương Thế Gia, con gái cũng nên gả vào Thư Hương Thế Gia, mà không phải nhà thương nhân.

Thấy Trịnh Minh Phát không có trả lời, Xảo Nương cũng biết trong lòng hắn có vướng mắc, thở dài một hơi nói: "Nếu như ngươi thật không bằng lòng gả Quý Tỷ Nhi chúng ta đến Phương gia, ta sẽ nghĩ biện pháp kéo chuyện này! Chỉ có một điều, nếu như ngươi thi đậu, ân đức của đại ca có thể phải hồi báo tăng gấp bội mới được."

"Cái này dĩ nhiên!" Trong lòng Trịnh Minh Phát cảm kích Xảo Nương, không để ý vợ chồng già, duỗi dài tay liền ôm chầm hôn một cái nói: "Có thê như thế, phu còn may mắn gì hơn!"

Xảo Nương mắc cở đỏ mặt, đẩy Trịnh Minh Phát ra nói: "Cẩn thận Quý Tỷ Nhi nhìn đó."

"Quý Tỷ Nhi hiểu được cái gì?" Trịnh Minh Phát nhìn Xảo Nương dưới đèn, thấy đoạn thời gian này dáng vẻ nàng càng ngày càng mượt mà hơn nhiều, lúc này mặt đỏ lên, màu sắc cực kỳ động lòng người, không khỏi lại duỗi tay qua ôm thật chặt, nhỏ giọng nói: "Còn có mấy ngày mới sang tháng? Ta có chút không đợi được rồi!"

Quý Tỷ Nhi bị một vài tiếng thì thầm mập mờ đánh thức, mở ra một đôi mắt trẻ con lấp lánh, nhắm ánh đèn mông lung, thấy một đôi bóng người đang ôm nhau hôn miệng trước giường lớn! Nhất thời bị doạ sợ đến vội vàng nhắm mắt lại, trong lòng nói: không biết trẻ con có thể bị đau mắt hột hay không?

Cuối cùng Xảo Nương không dám tùy theo Trịnh Minh Phát làm bừa, đẩy hắn ra nói: "Hiện nay không thể được, ngươi đã nhịn mấy tháng rồi, cũng không kém chút thời gian này,......"

Trịnh Minh Phát chợt chặn miệng Xảo Nương lại, một lát nữa mới buông ra, thở hổn hển nói: "Một khắc cũng không đợi được rồi, nhưng cứng ngắt làm sao mới tốt?"

Xảo Nương lại phỉ phui Trịnh Minh Phát một phát nói: "Ngươi múc một thùng nước lạnh, tắm một cái đi hạ nhiệt thôi!"

"Ta đây đang lúc nóng như thiêu, chỉ xuống một thùng nước lạnh, sợ là nguyên khí tổn thương nặng nề. Đả thương căn bản của ta, tương lai hối hận lại là nàng." Trịnh Minh Phát lại vẫn quấn quýt si mê.

Quý Tỷ Nhi nằm ở trên giường nghe được lời này, trái tim nhỏ đập lung tung: phụ thân, ngươi cần phải nhịn xuống nha! Ít nhất nhịn đến khi trẻ con chưa đầy tháng ta đây ngủ mới thôi, khi đó, mặc ngươi đất rung núi chuyển, ta đây chỉ mộng đẹp chìm say. Vừa nghĩ lung tung, vừa thầm đếm cừu non. May mà trẻ con dễ dàng buồn ngủ, chỉ chốc lát thì lại chìm vào giấc mộng đẹp rồi. Về phần cuối cùng phụ mẫu có cái gì cái gì kia hay không, Quý Tỷ Nhi cũng không thể biết được