Thiên Kim Phúc Hắc Trọng Sinh: Cố Thiếu, Tự Trọng!

Chương 29: Kẻ thượng vị




Editor: Niêm Hoa Nhất Tiếu

Có lẽ bởi vì ánh mắt của Thẩm Tích Chu quá mức thản nhiên khiến cho toàn bộ một bàn tiểu thư thế gia đang tính toán xem náo nhiệt vốn dĩ vui sướng khi người gặp họa dần có chút xấu hổ. 

Thẩm Tích Chu cứ cười như không cười nhìn hai người như vậy. Thời điểm cả hai đều bắt đầu đứng ngồi không yên, cô mới bất chợt mở miệng, lành lạnh nói:

"Tôi nhớ rõ gần đây hàng hóa của Lý gia vẫn luôn để ở cảng H thị, cho dù không phải chuyện cấp bách trước mắt, nhưng thời gian lâu dài, với nhiệt độ mấy ngày nay, chỉ sợ cũng không giữ được bao lâu nữa."

Vẻ tươi cười trên mặt Lý tiểu thư hoàn toàn cứng lại, không đợi cô ta tỏ vẻ thêm, Thẩm Tích Chu lại quay đầu nhìn về phía Lưu tiểu thư, nói:

"Đúng rồi, Lưu tiểu thư, giấy tờ phê chuẩn hàng hóa của Lưu gia hình như phải làm lại a, đã tìm được chỗ làm lại chưa?"

Nói đến đây, ánh mắt của cô lại chậm rãi đảo qua những người khác, nhàn nhạt mở miệng:

"Còn có.."

Chuyện làm ăn của Lý gia và Lưu gia hiện tại đều đang gặp khó khăn, còn phải cầu cạnh Thẩm gia giúp đỡ. Kỳ thực, không riêng gì Lưu gia và Lý gia, toàn bộ thế gia ở đây, hiếm ai chưa từng nhờ vả Thẩm gia.

Thẩm gia là thế gia vọng tộc sừng sững mấy trăm năm, cũng không phải có thể tùy tiện dùng miệng nói là nói. Lịch sử mấy trăm năm tích lũy kết hợp với nhân mạch, tất cả những thứ này đều không phải thứ mà thế gia mới phất lên vài thập niên, thậm chí là đám nhà giàu mười mấy năm có thể so sánh được.

Thẩm gia ở C quốc, thậm chí là trên toàn bộ thương trường đều có tầm ảnh hưởng lớn, nhưng gia tộc làm ăn này, cho dù có ăn nên làm gia cũng khó tránh khỏi phải dựa hơi Thẩm gia.

Lúc này Thẩm Tích Chu cũng có thể hiểu được phần nào lý do Thẩm Duyên không thích nguyên chủ, có được gia tộc lớn như vậy, địa vị siêu việt như vậy, làm Đại tiểu thư duy nhất thuộc dòng chính, vậy mà còn để cho kẻ lên không nổi mặt bàn* chèn ép bắt nạt, thật sự là hết thuốc chữa.

[*] ý chỉ loại người ăn không ngồi rồi chẳng khác nào bình hoa di động, không có tư cách lên tiếng quyết định trong gia đình. Ví dụ như loại tiểu thư "lá ngọc cành vàng" giống Lý tiểu thư, Lưu tiểu thư.

"Ai nha, Tích Chu, quần áo của cô thật đẹp. Ta thấy hình như là thiết kế của Đại sư Kiều An phải không?!" Mặc dù mấy vị tiểu thư thế gia này ngày ngày chỉ biết ăn chơi tiêu tiền, nhưng điều đó không có nghĩa là tất cả bọn họ đều là đồ ngu. Có thể lớn lên trong gia tộc toàn kẻ ăn thịt người, đương nhiên cũng chẳng phải người ăn chay, ít nhất bản lĩnh xem sắc mặt và ba phải (gió chiều nào theo chiều ấy) đều thành thục hơn người, người này so với người kia còn giỏi hơn.

Gia tộc của họ so với Thẩm gia chỉ là hạng bình thường, vốn dĩ dám nói lời như vậy với Thầm Tích Chu, bất quá là ỷ vào nguyên chủ mềm mại như bánh bao lớn, dễ bắt nạt, hơn nữa lại thấy Thẩm gia dường như đối xử với đứa cháu ngoại Trịnh Tuyết Trân còn tốt hơn cả cháu gái ruột Thẩm Tích Chu.

Nhưng hôm nay Thẩm Tích Chu chẳng những không dễ nói chuyện, mà người duy nhất có đủ tư cách đối đầu với Thẩm Tích Chu - Trịnh Tuyết Trân cũng không có mặt, đương nhiên mấy vị tiểu thư này rất nhanh đã chịu thua. Bọn họ sao có thể để Thẩm Tích Chu tiếp tục nói, vội vàng đem loại đề tài khiến mọi người không thực sự vui vẻ dời đi.

Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, cho dù Thẩm Tích Chu chỉ là một đứa cháu gái không được yêu thương ở Thẩm gia nhưng cô vẫn đại diện cho Thẩm gia. Trèo lên tìm Thẩm gia gây phiền toái như vậy, không phải chính mình cũng không qua nổi sao. Chẳng lẽ còn muốn giống như hai vị tiểu thư Lý gia và Lưu gia, bị Thẩm Tích Chu điểm danh mới yên sao?

Nếu đối phương chịu thua, Thẩm Tích Chu đương nhiên sẽ không đuổi tận giết tuyệt, đều là thương nhân, đương nhiên phải lưu lại một đường sống, ngày sau gặp lại còn dễ nói chuyện.

Rất nhanh, không khí trên bàn ăn lại hài hòa trở lại.

Một bữa cơm này, sau khi ăn xong, tâm tình của Thẩm Tích Chu rất tốt. Bất quá, Lý tiểu thư và Lưu tiểu thư lại không thấy vậy, trên mặt cả hai khó tránh khỏi xấu hổ, lại không thể không tìm cách lấy lòng Thẩm Tích Chu.

Đây mới chính là vị trí mà kẻ thượng vị nên có.