Thiên Long Hãm Tình

Chương 1-1: Tiết tử




Rồng – uy phong trong thiên địa, là sinh vật tôn quý nhất, có khả năng đi mây về gió, lặn sâu khắp tứ hải vượt qua mọi cơn sóng dữ, có khả năng hàng phục yêu quái, đánh bại mọi yêu tà, muôn vạn thần thông biến hóa.

Nhân gian luôn hình dung rồng như thế này: sừng như hươu, đầu như đà (lạc đà), mắt giống như thỏ, thân hình tựa  như xà, bụng giống như thận, lân giống như lí, móng vuốt  như chim ưng, tay chân giống như hổ, tai giống như ngưu, bên mép có râu, hàm dưới có minh châu, dưới cổ có vảy.

Vua của rồng là Long Vương, thiên hạ đại dương mênh mông chia làm tứ phương,  Long Vương cũng chia làm đông, tây, nam, bắc.

Mà trong tứ hải long vương, Đông hải long vương Ngao Quảng chính là chí tôn.

Đông hải long vương Ngao Quảng, thống trị hàng triệu hải tộc trong thiên hạ, vung tay lên một lần thì mặt đất nứt ra, chân giẫm một cái thì đất rừng rung núi chuyển, dung mạo lại tuyệt đối không như người trần vẫn hay tưởng tượng, góc cạnh hoặc uy vũ lẫm liệt.

Hắn có một khuôn mặt tuấn mỹ mà con người không thể hình dung, mũi thẳng tắp, khóe mắt cùng hai hàng lông mày đều nhếch lên, môi mỏng mà vô tình.

Trên người mặc cũng không phải là long bào, đội cũng không phải là long mão, mà là tóc dài ở phía sau đầu, áo màu xanh ngọc, thân hình cao lớn thẳng tắp tựa như mũi thương, cả người tản ra một cỗ hàn khí.

Hắn là người đứng đầu biển cả, hải đế, nhưng ai khi nhìn thấy hắn đều không nghĩ là  vua của biển cả, mà là thiên thiên vạn vạn năm hàn băng tinh.

Hàn khí của hắn … không chỉ là khí thế trên người, mà còn là ở thân mình hắn.

Ngao Quảng trầm lặng ít nói, ánh mắt lạnh như băng, chỉ cần bị ánh mắt ấy nhẹ nhàng đảo qua, bất luận tâm của kẻ nào cũng phải gắt gao mà co rúm lại. Cho nên, đại bộ phận tiên gia trên trời đều đã tận lực không xuất hiện ở trước mặt hắn. Thế nhưng hiên tại, nguyệt lão không chỉ tâm đang gắt gao co rút lại, mà cả người đều lạnh muốn chết, bởi vì lão không chỉ đứng ở trước mặt Ngao Quảng, mà còn nói một câu:

“Dây tơ hồng của Quảng Vương đã dao động rồi!”

Một cái chớp mắt, băng lãnh hơn, Ngao Quảng không nhìn lão, nhưng trên người tỏa ra cỗ hàn khí đã làm nguyệt lão thực hối hận muốn chết!

Hôm ngay quả là đáng thương mà! Lão nguyện ý dùng ngàn năm đạo hạnh của mình để thu lại được câu nói kia.

Đáng tiếc, một lời nói ra liền giống như tên bắn, ai cũng không thể thu hồi, cho nên, nguyệt lão đành phải kiên trì nói cho hết, “Hôm qua, tiểu thần coi một quẻ, biết được bầu trời có tinh tú chuyển dời, ngôi sao của Quảng vương phát sáng mãnh liệt, sắp tới ắt có nhân duyên. Chính là nhân duyên của Quảng Vương không phải tiên gia trên trời hay trong hải tộc, mà là một người bình thường, một nam nhân.”

Nguyệt lão đột nhiên câm mồm, không phải bởi vì lão muốn thừa nước đục thả câu, mà là do cảm thấy mình rốt cuộc nói không được nữa, bởi vì đối tượng nói chuyện thủy chung không thèm để mắt nhìn lão, chẵng những không thèm nhìn, còn quay người tránh ra chỗ khác ….

“Quảng Vương, ngươi hãy nghe ta nói hết...... Quảng Vương......” Nguyệt lão không ngừng kêu to, đáng tiếc, Ngao Quảng mắt điếc tai ngơ, cưỡi mây đi xa.

“Ôi!” Nguyệt lão thở dài, nặng nề thở ra một hơi, thì thào tự nói, “A~! Làm ơn mắc oán mà! Vốn nghĩ muốn nói cho ngươi biết, ngươi yêu trúng không chỉ là một nam nhân, mà còn là nam nhân có chút không bình thường, chỉ sợ ngươi không hiểu được.”

Đồng thời, hắn cũng líu lưỡi không thôi, Đông hải long vương Ngao Quảng gần ngàn năm nay chưa bao giờ bước ra thuỷ tinh cung nửa bước, vừa rồi chẳng qua là vì Vương mẫu nương nương mời dự hội bàn đào mà hắn dùng phép thuật làm ra một phân thân, hơi thở cũng đã lãnh khốc kinh khủng như thế, nếu đối mặt là Long vương thật...... Chỉ nghĩ thôi, nguyệt lão đã thấy lạnh run cả người!