Thiện Lương Tử Thần

Chương 1: Hàn Lãnh Tiểu Thành






Thiên Nguyên đại lục xưa có năm quốc gia, phân biệt là Thiên Kim đế quốc ở phía Bắc, Hoa Thịnh đế quốc phía Nam, Lạc Nhật đế quốc ở phía Tây, Tác Vực liên bang ở phía Đông, và một mảnh đất diện tích không lớn hình lục giác ở giữa tiếp giáp với bốn đại quốc nổi tiếng nhất ở Thiên Nguyên đại lục gọi là Thần Thánh giáo đình. Trong bốn đại vương quốc, ngoại trừ Lạc Nhật đế quốc và Hoa Thịnh đế quốc quan hệ không tốt, các quốc gia khác đều có thể chung sống hòa bình. Giáo đình nhờ tiền bảo hộ các quốc gia khác đến nộp để chi tiêu hàng năm.

Người Thiên Kim đế quốc hầu hết đều da trắng, bọn họ thân hình cao lớn, tóc vàng mắt xanh, người Lạc Nhật đế quốc và Hoa Thịnh đế quốc đều thuộc loại da vàng, mắt đen. Người ở Tác Vực liên bang tương đối phức tạp hơn, có người da trắng, người da vàng, cũng có người da đen thân thể cường tráng, và rất nhiều dị tộc khác cũng sanh sống tại liên bang. Nói về thực lực, Tác Vực liên bang do sáu tộc tạo thành nên cường đại nhứt, ba quốc gia khác thực lực cũng không sai biệt bao nhiêu.

Cư trú trên đại lục thượng còn có một số chủng tộc khác ít nhân số hơn, như tộc Tinh Linh vốn lương thiện, tộc Ải Nhân táo bạo, tộc Dực Nhân giỏi ca múa, Bán Thú Nhân tộc chỉ sinh sống ở rừng rậm cùng với Ám Ma tộc rất thần bí và Long tộc trong truyền thuyết. Từ rất nhiều năm trước số chủng tộc thưa thớt này sống rải rác hòa mình giữa các đế quốc. Nhưng vì sanh hoạt thói quen khác biệt rất ít tiếp xúc với nhau.

Mặc dù Thần Thánh giáo đình chỉ chiếm cứ một diện tích rất nhỏ nhưng có địa vị rất cao trên đại lục. Ngoại trừ một số ít, gần như mọi người đều là tín đồ trung thành của giáo đình. Tại thần thánh giáo đình, các tăng lữ (?) trong giáo đình đều rất được tôn kính, quyền uy cao nhất là giáo hoàng, dưới giáo hoàng có tứ đại hồng y tế tự trợ giúp giáo hoàng xử lý giáo đình sự vụ, bọn họ cũng có thể trở thành hồng y chủ giáo. Dưới hồng y tế tự là mười hai vị bạch y tế tự, Nếu hơn nửa hồng y tế tự và bạch y tế tự cho rằng giáo hoàng phạm sai lầm lớn, họ có thể tiến hành tố cáo giáo hoàng, bởi vì việc chọn giáo hoàng rất nghiêm ngặt, cho nên từ khi thành lập giáo đình tới nay, chưa có xuất hiện tình trạng tố cáo giáo hoàng. Dưới bạch y tế tự là cao cấp tế tự, trung cấp tế tự, phổ thông tế tự và dự bị tế tự, tế tự được gọi là tăng lữ hay thần nữ. Giáo đình không cấm các tăng lữ kết hôn, nhưng đối tượng kết hợp phải là tín đồ trung thành của giáo đình. Các tăng lữ tại giáo dình sở dỉ được tôn kính còn có một nguyên nhân khác, bởi vì bọn họ đều là ma pháp sư, để lên tới chức vị bạch y tế tự, các tăng lữ cần phải có đạo thuật cở ma đạo sĩ, mà trên đại lục chỉ có vài ba ngưởi đạo thuật đạt tới ma đạo sĩ. Đạo thuật của hồng y tế tự đích càng cao thâm không lường được, từng có truyền thuyết rằng, nếu bốn vị hồng y tế tự và mười hai vị bạch y tế tự của giáo đình đồng thời xuất thủ, kỳ quang ma pháp uy lực, có thể tương đương toàn bộ lực lượng của một nước hợp lại. Giáo hoàng đều là do các hồng y tế tự chọn ra, cần phải trải qua trình tự cực kỳ nghiêm ngặt, sau khi chọn giáo hoàng mới, lão giáo hoàng cử hành lễ truyền vị. Chưa ai thấy qua thực lực của Giáo hoàng, bởi vì gần ngàn năm nay, chưa từng có tình huống cần giáo hoàng xuất thủ. Các việc đối ngoại của Giáo đều do đoàn thẩm phán xử lý, chấp hành và kiểm soát, đoàn thẩm phán có quyền lực ngang các vị hồng y tế tự, những tăng lữ trong đoàn thẩm phán được gọi là phán quan, bọn họ là những tín giả rất điên cuồng tin tưởng trung thành với giáo đình, khi xử lý các giáo đồ phạm lỗi, cho tới bây giờ đều chỉ có một chữ- giết. Khác với các tăng lữ, các thành viên trong đoàn thẩm phán sở đều không có gì để lo lắng, hoàn toàn do đoàn thẩm phán khống chế mọi việc, đoàn thẩm phán chỉ trực tiếp baó cáo với giáo hoàng.

Tiền tệ trên đại lục có một thống nhất, tiền tệ phải do Thần Thánh giáo đình điêu khắc chế ra. Thể lệ trao đổi tiền tệ cũng được giáo đình lập ra, 1 viên kim cương = 10 viên ngọc tím = 100 tiền vàng = 1000 tiền bạc = 10000 tiền đồng, một gia đình bình thường một năm thu nhập khoản năm mươi tiền vàng, để duy trì sinh hoạt một gia đình một năm, cần khoản ba mươi tiền vàng.

Bốn nước đều có tiếng nói thông dụng riêng, nhưng ở mỗi nước, tại một số thành thị lớn và các quý tộc đều thông dụng tiếng giáo đình. Câu chuyện xưa của chúng ta bắt đầu từ một tòa thành nhỏ ở phía bắc Thiên Kim đế quốc gọi là Ni Nặc.

Ni Nặc thành, là một tòa thành nhỏ phía bắc tỉnh Nặc Hành thuộc Thiên Kim đế quốc trên Thiên Nguyên đại lục, ngày ngắn đêm dài, thời tiết giá suốt năm. Ơ đây mọi người đại đa số sinh sống bằng đánh cá ở cạnh một băng hải nhỏ. Băng hải hàng năm có rất nhiều tảng băng nổi, ở đó đầy đủ hải báo, hải sư mà nhiều nhà quý tộc thích.

Mây đen thong thả bay lượn trên bầu trời như sắp mang đến một cơn gió tuyết. Có một vài người quần áo rách rưới quy tụ trong một ngỏ tắt âm u tại thành Ni Nặc. Trong đó một người trung niên trên trán có một vết sẹo đao đang căm tức nhìn một bé gái khoản 12, 13 tuổi mắt to đen, quần áo đơn bạc. Bé gái khá gầy, sắc mặt hơi vàng bị bộ tóc dài che mất phân nữa nên không thấy rõ dung mạo, toàn thân run run vì lạnh, mắt to sáng sợ hãi nhìn người trung niên.

"Bịch -" Người trung niên vung chưởng đánh ngã cô bé trên mặt đất, phẫn nộ mắng: "ngươi, nha đầu đáng chết, đồ ngu si, chỉ một nhiệm vụ đơn giản cũng không hoàn thành, nếu không phải A Ngốc kéo ngươi trở về, ngươi chắc đã đi theo lão thái thái đó, ta lúc trước thật sự là bị mù mắt, mới thu lưu một phế vật như ngươi, hàng ngày chỉ biết ăn, cái gì cũng không làm."

Một bé trai, cao hơn cô bé một chút, đứng cạnh người trung niên vội tiến lên đở cô bé đang run rẩy đứng lên, cẩn thận lau đi một tia máu đang chảy trên khóe miệng cô bé, nhìn người trung niên ngu ngơ nói: "Lê thúc, xin ngài tha thứ cho nha đầu lần đầu, đợi chút nữa tôi, tôi dắt thêm vài con cá nữa về."

Lê thúc hừ một tiếng, nhìn đứa bé trai gương mặt ngốc nghếch, cũng có đôi mắt to đen, thanh âm hòa hoãn một ít, nói: "A Ngốc, mỗi lần ngươi đều cầu xin cho nó, ngươi phải dắt về thêm bao con cá thì mọi người mới có thể ăn cơm? Tại chổ này, không ai được không công mà hưỡng, nha đầu, hôm nay ta nễ tình A Ngốc, nên bỏ qua cho ngươi một lần, không có thêm lần nữa, hừ hừ. Chúng ta đi." Nói xong, mang theo mấy đứa bé không lớn tuổi lắm đi ra, Đi chưa tới đầu hẻm, Lê thúc quay đầu lại, mặt đanh lại nói với A Ngốc: "đừng quên lời ngươi mới hứa, tốt nhất là dắt về vài con cá lớn, biết chưa?"

A Ngốc lẳng lặng gật gật đầu, Lê thúc lúc này mới hài lòng bỏ đi.

Nhóm người này, là nhóm đánh cấp nhỏ, thấp kém sinh hoạt tại thành Ni Nặc, không thể coi bọn họ là đạo tặc, bởi vì bọn họ chỉ dựa vào một ít vật đánh cắp để duy trì sinh hoạt. Cái gọi là dắt cá, là đánh cắp đồ vật, còn Lê thúc là đầu lãnh của nhóm. Hắn có tổng cộng mười mấy đứa nhỏ làm thủ hạ, chỉ có nha đầu là con gái, tất cả đều là cô nhi trên đường cái hắn chọn về. Trong mấy đứa nhỏ này, đứa bé trai kêu A Ngốc là có khả năng nhất. Lúc trước Lê thúc vì thích đôi tay tinh xào, nhỏ bé của A Ngốc mà thu lưu nó, đứa bé này trông rất ngu khờ, đôi khi nói chuyện cũng không được lanh lẹ, hỏi gì nó cũng không biết, học kỷ xảo đánh cắp cũng rất chậm, đầu óc giống như không được nhanh nhẹn, cho nên tất cả mọi người gọi nó là A Ngốc. Có điều, A Ngốc mặc dù ngu ngốc, nhưng rất cần cù, trải qua mấy tháng được Lê thúc dạy và chính nó cần tu khổ luyện, rốt cục cũng nhớ kỹ được một chiêu thuận tay dắt dê này, hơn nữa đã đem chiêu này luyện tới mức lô hỏa thuần thanh, vì để luyện tập tốc độ xuất thủ, nó thậm chí tại đường cái lạnh lẻo, một mình dùng ngón tay đâm bông tuyết rơi trên mặt đất, bông tuyết thấmcàng ít, chứng minh nhãn lực của nó càng tốt, biện pháp này mặc dù ngu ngốc, nhưng cũng có hiệu quả rất tốt, luyện tập mấy tháng, rốt cục A Ngốc cũng có bản lảnh dắt cá khá. Điều làm cho Lê thúc vui vẻ, là A Ngốc ngây ngốc, căn bản không biết cái gì kêu là sợ, cũng không rõ dắt cá là chuyện xấu, chỉ cần cho nó bánh bao ăn, nó nhất định theo lời phân phó đi làm.

Đi trên đường cái, ai cũng sẽ không chú ý đến một đứa bé tướng mạo không xuất chúng, ánh mắt luôn nhìn thẳng, nhưng chỉ cần một chút lơ là, túi tiền của bọn họ đã tới trong tay A Ngốc. Lê thúc lần đầu tiên thấy túi tiền phình lên trong tay A Ngốc, đã kinh ngạc cười run cả hai tai, từ đó về sau, A Ngốc đã thành đứa nhỏ được sủng ái nhất trong nhóm, hắn mỗi ngày tối thiểu đều có thể ăn đến hai bánh bao lạnh cứng, làm cho đồng bọn đều hâm mộ. A Ngốc mặc dù có chút ngu ngốc, nhưng làm người cũng rất tốt, mặc dù ăn chưa no, nó cũng thường đem thức ăn tặng cho mấy đứa trẻ khác một phần, có điều, đồng bọn cũng không vì nó lương thiện mà cảm kích, ngược lại thường xuyên trêu cợt nó, thậm chí còn giật thức ăn của nó.

Nha đầu là do Lê thúc một năm trước đem về từ một góc đường, nghe chính nha đầu kể lại, từ khi hiểu sự tới nay, vẫn luôn đi theo sinh sống với một vị lão thái, sinh hoạt mặc dù gian khổ, nhưng cũng được ăn no mặc ấm. Hơn một năm trước, vi lão thái ấy ngã bệnh chết đi, nha đầu từ đó sinh hoạt không được tốt, phải dựa vào thức ăn xin về miễn cưỡng qua ngày. Lê thúc sở dĩ thu dưởng nha đầu, không phải vì thích nha đầu, cũng không phải vì thích vị lảo thái kia, mà vì lão kia có lưu lại cho nha đầu một ngôi nhà cũ, tại Ni Nặc thành giá lạnh này, có gì tốt hơn một mái nhà che gió lánh tuyết đây? Nha đầu và A Ngốc ngẫu nhiên tương phản, cô học gì đều học rất nhanh, bản lãnh của Lê thúc không đến một tháng đều bị nàng nắm giữ. Có điều, nha đầu cho đến nay là đứa nhỏ duy nhất không có dắt được con cá nào. Không phải vì bản lãnh cô kém, mà chủ yếu là bởi vì cô có tấm lòng thật sự lương thiện. Có một vài lần, cô vốn đã đắc thủ, nhưng vì thấy vẻ mặt lo âu của người chủ mất cá, cô không nhịn được đã trả cá lại. Vì thế, cô đã bị đánh nhiều lần, mà mỗi lần đều được a Ngốc cứu giúp. Hai đứa bé, một thông minh một ngu ngốc vì vậy tự nhiên trở thành bạn tốt. Bọn họ tại nhóm đánh cắp nhỏ này rất dễ phân biệt, bởi vì chỉ có bọn họ là người da vàng, có thể đây cũng chính là nguyên nhân làm cho A Ngốc và nha đầu sinh ra tình hữu nghị thâm hậu với nhau. Hôm nay, cũng bởi vì nha đầu mang cá đã tới tay trả lại cho một người phụ nữ, mà bị Lê thúc trách đánh.

Thân ảnh Lê thúc rốt cục biến mất tại cuối con ngỏ nhỏ, nha đầu phóng mạnh vào lòng A Ngốc khóc lớn. A Ngốc lẳng lặng nhìn thân thể gầy nhỏ trong lòng, lau sạch nước mắt, cẩn thận vỗ vai cô bé khuyên: "nha đầu, nín, đừng khóc. Dau lắm phải không?"

Sau một lúc lâu, nha đầu nín khóc, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh giá đỏ bừng lên, nhìn bé trai trước mặt, mắt đầy lệ mông lung nói: "A Ngốc ca ca, cuộc sống có phải thật rất khổ a!".

A Ngốc hiển nhiên không có hiểu được ý tứ của cô bé, từ trong lòng móc ra nữa bánh bao cứng như đá đưa qua nhẹ nhàng nói: "nha đầu, cho ngươi ăn, ăn no sẽ không thống khổ."

Nha đầu lẳng lặng nhìn đứa bé trai ngu ngốc mà lại tràn ngập chân thành trước mắt, tiếp lấy bánh bao, vụt khóc vài tiếng, nói: "A Ngốc ca ca, ngươi vì sao đối tốt với ta như thế?".

A Ngốc dìu nha đầu đến ngồi ờ một góc đường, đem chiếc áo bông rách của mình khoát lên vai hai đứa, cùng nép người vào một chỗ, nói cộc lốc: "ta có đối tốt với ngươi sao? Ăn bánh bao lẹ lên, ăn bánh bao sẽ hết lạnh. Ta chờ một chút rồi đi dắt cá." Vừa nói nó vừa nuốt nước miếng nhìn nửa cái bánh bao lạnh cứng như đá trong tay nha đầu.

Nha đầu nhìn khuôn mặt đôn hậu của A Ngốc, không nhịn được ngây ra một chút, dùng sức hai tay bẻ nữa cái bánh bao nọ làm hai, đưa cho A Ngốc một phần.

A Ngốc nuốt nước bọt trong cổ họng, nói: "ta, ta không đói, ngươi ăn lẹ đi."

Nha đầu đem bánh bao nhét vào tay A Ngốc, nói: "ta khẩu vị nhỏ, ăn không được nhiều như vậy, chúng ta cùng ăn." Nói xong, bưng khối bánh bao trong tay lên dùng sức cắn một cái.

A Ngốc ừ một tiếng, bỏ khối bánh bao trong tay vào miệng nuốt ực xuống cổ họng, bởi vì ăn quá nhanh, nên bị nghẹn kêu "A, ô."

Nha đầu nhìn A Ngốc bị nghẹn đến đỏ mặt tía tai, không khỏi đắc ý cười khẻ một tiếng, một tay vỗ vỗ lưng giúp nó, một tay móc một nắm tuyết trên mặt đất nhét vào trong miệng A Ngốc.

A Ngốc cố gắng đem mớ tuyết đọng biến thành nước, sau một lúc lâu mới nuốt được khối bánh bao cứng xuống khỏi cổ họng, thở một hơi dài, vỗ vỗ ngực chính mình, nói: "cám ơn ngươi a!"

Sau một lúc cố gắng, nha đầu rốt cục cũng ăn hết khối bánh bao của cô, đột nhiên hướng A Ngốc nói: "A Ngốc ca, chờ sau này ta lớn lên gả cho ngươi, được không?"

A Ngốc yên lặng, cố gắng nghĩ ra hàm nghĩa câu nha đầu nói, sau một lúc lâu ngây ngô hỏi: "cái gì kêu là gả?"

Nha đầu thầm than một tiếng, nói: "gả cho ngươi, là ta muốn làm lão bà của ngươi, chiếu cố ngươi cả đời a! ta coi như ngươi đáp ứng rồi, không được không giữ lời, bắt đầu từ bây giờ, nha đầu ta là vị hôn thê của A Ngốc ngươi. Sau này ngươi cần phải đối ta tốt hơn."

A Ngốc gật gật đầu, nói: "vị hôn thê? Ừ, được rồi, ta đây mỗi ngày chia ngươi hơn một phần bánh bao."

Nha đầu mở to mắt nhí nó, yên lặgn không nói gì.

Sau một lúc lâu, nhờ áo bông trợ giúp, nha đầu đã ấm hơn nhiều, cô đem áo bông khoát hết lên vai A Ngốc, vẫy tay nói: "A Ngốc ca ca, ngươi nhanh đi dắt cá, nếu không Lê thúc lại mắng ngươi. Ta, ta cùng đi với ngươi."

A Ngốc gật đầu, giúp nha đầu đứng lên, hỏi: "Nha đầu, ngươi kỹ thuật so với ta tốt hơn, vì sao mỗi lần đều đem cá hoàn trả cho người ta?"

Nha đầu thở dài nói: "A Ngốc ca, ngươi chẳng lẻ không biết đánh cắp là không đúng?"

A Ngốc lắc đầu, nói: "có điều, có điều không dắt cá chúng ta phải đói chết a!"

Nha đầu biết không thể trực tiếp giải thích rỏ việc này với A Ngốc, nên không nói gì nữa, chỉ kéo A Ngốc ra khỏi con hẻm, hai đứa hướng khu vực phồn hoa nhứt Ni Nặc thành đi tới, chỉ ở tại nơi đó, mới có đối tượng tốt để hạ thủ, nha đầu âm thầm quyết định, hôm nay nhứt định phải giúp A Ngốc dắt được vài con cá lớn về, để báo đáp hắn đối tốt chính mình.

Mới vừa đi được một lúc, sau lưng bọn họ đột nhiên truyền đến một tiếng gọi, "Tiểu cô nương, ngươi đứng lại."

A Ngốc thất kinh, cùng nha đầu đồng thời xoay người lại, xuất hiện tại trước mặt bọn họ là một xe ngựa hoa lệ, một gương mặt phụ nữ khá già lộ ra từ một cửa sổ nhỏ trên xe ngựa, nha đầu nhận ra đúng là người cô hoàn trả túi tiền hôm nay.

"Tiểu cô nương, thật là ngươi a?" người phụ nữ nọ trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, nhờ người hầu trợ giúp từ cửa xe ngựa bước xuống, trên người quần áo quý giá, làm từ chất liệu mà A Ngốc và nha đầu chưa bao giờ dám nghĩ đến, bên ngoài khoát một miếng da điêu.

Nha đầu có chút khiếp sợ nói: "Bà, bà có chuyện gì?"

A Ngốc nghĩ lão phụ này chắc muốn tìm nha đầu làm khó, vội vã kéo nha đầu ra phía sau che chở, nhìn lão phụ trước mặt đề phòng.

Lão phụ mỉm cười nói: "Các cháu, đừng sợ. Tiểu cô nương, chỉ một phút trước ngươi mang túi tiền trả lại cho ta, ta còn chưa có cám ơn ngươi? Trời lạnh như thế này, ngươi sao lại ăn mặc đơn bạc như thế a!"

Nha đầu lắc đầu, nói: "không cần bà cảm ơn, túi tiền của bà vốn là ta đánh cắp."

A Ngốc cảm thấy sợ hãi, nó mặc dù ngu ngốc, nhưng cũng mười phần rõ ràng bị dắt cá đối tượng bắt được sẽ có kết quả thế nào, vội che miệng nha đầu, la lên: "nha đầu, ngươi đừng nói bậy."

Lão phụ không giống như A Ngốc nghĩ sẽ ra lệnh cho người hầu bắt đánh nha đầu, như trước mỉm cười nói: "Vậy ngươi vì cái gì mang túi tiền trả lại cho ta?"

Nha đầu giựt khỏi tay A Ngốc, cố lấy dũng khí nói: "ta, ta thấy bà lo lắng, nên trả lại cho bà. Bà đừng làm khó hắn, Muốn đánh nên đánh ta."

Lão phụ mỉm cười, nói: "Tốt, ngươi quả nhiên là một đứa nhỏ thành thật lương thiện, ta biết, ngươi đi đánh cắp nhất định không phải là ý nguyện chính mình, đúng không. Cha mẹ ngươi đâu?"

Nha đầu đỏ mắt, nói: "Ta không có cha mẹ, ta là cô nhi."

Lão phụ nhíu mày, thở dài nói: "Một đứa nhỏ tốt giống như ngươi không nên ở chỗ này chịu khổ, qua đây, cho bà xem." nói xong, bà hướng nha đầu vẫy tay.

A Ngốc sợ nha đầu bị hại, vội vã la lớn: "Chạy mau, nha đầu, chúng ta chạy mau."

Nha đầu không nghe tiếng A Ngốc dục, cô hình như cảm giác được lão phụ trước mặt có lẽ sẽ làm thay đổi cuộc đời mình. Cô cúi đầu đi tới trước người lão phụ, đứng đó run run.

Lão phụ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn dơ bẩn của nha đầu lên, vén mái tóc tán loạn của cô ra sau, từ trong lòng móc ra một chiếc khăn tay trắng tinh xoa xoa trên mặt cô, gật đầu nói: "Tốt, cô bé, ngươi nhất định đã chịu không ít khổ sở. Ngươi có nguyện ý đi theo nãi nãi không? Nãi nãi có thể cung cấp cho ngươi sinh hoạt tốt hơn, cho ngươi được dạy dỗ đàng hoàng."

Mắt nha đầu sáng lên, cô quay đầu nhìn lại hướng A Ngốc, A Ngốc có vẻ có chút lo âu, lẵng lặng đứng tại chỗ không động đậy.

Như thế nào? Cô bé, ngươi không muốn đi cùng hòa ta sao? Trượng phu của ta là Tổng đốc tỉnh Vân Mẫu Hành, nơi đó ở gần Thần Thánh giáo đình, bốn mùa đều như xuân. Chổ này, thật là lạnh quá."

Nha đầu quay người lại nhìn lão phụ y phục hoa lệ, hỏi dò: "nãi nãi, bà mang theo vị ca ca này đi cùng được không?"

Lão phụ nhìn về phía A Ngốc, đúng lúc A Ngốc đưa tay xoa hai hàng nước mũi trên gương mặt vàng, trông rất ngây ngốc. Mắt lão phụ lóe lên một cái, lắc đầu, nói: "không được, hắn chỉ một phút trước còn muốn lừa gạt ta, không phải là đứa nhỏ thành thật, ta chỉ có thể mang một mình ngươi đi. Ngay lập tức quyết định, chổ này thật lạnh quá."

Nha đầu do dự một chút, nhìn xe ngựa và lão phụ hoa lệ trước mắt, lại nhìn A Ngốc nghèo nàn, dứt khoát gật đầu nói: "được rồi, ta đi theo bà."

Lão phụ hài lòng mỉm cười nói: "Tốt, vậy mới là đứa trẻ nhu thuận, đi thôi, chúng ta lên xe ngựa, trước tiên tìm một chỗ giúp ngươi thay đổi quần áo mới được, mặc ít như thế này sẽ bị cái lạnh gây hại."

Nha đầu nói: "Nãi nãi, bà chờ ta một chút." Nói xong, xoay người bước nhanh đến trước người A Ngốc, "A Ngốc ca, ta phải đi, đừng trách nha đầu? Ta thật sự không thể sinh hoạt thiếu thốn như thế này được nữa, A Ngốc ca, chúng ta vừa mới nói gì, ngươi phải nhớ kỹ, chờ ta lớn lên, nhất định trở về tìm ngươi."

A Ngốc nói: "Nha đầu, ngươi phải đi thật sao? Lê thúc mà biết sẽ đánh đòn ngươi."

Nha đầu, hai hàng nước mắt rơi xuống từ đôi mắt, nức nở: "A Ngốc ca, ngươi yên tâm đi, từ nay hắn không còn cơ hội đánh ta nữa. Ta đi đây, nhớ kỹ chuyện chúng ta vừa nói. Có cơ hội, ngươi cũng nên rời Lê thúc, hắn không phải là người tốt. Đừng đi đánh cắp nữa." Nói xong, không đợi A Ngốc hỏi không đánh cắp thì làm sao có bánh bao ăn, nha đầu đã xoay người chạy tới lão phụ, Nhờ người hầu trợ giúp, lão phụ lên trước, nha đầu theo sau lên ngồi cạnh bên lão phụ trên chiếc xe ngựa hoa lệ đó. Trước khi màng xe phủ xuống, nha đầu hướng mắt đăm đăm nhìn A Ngốc, tựa như muốn nhớ kỹ dung mạo nó.

Xe ngựa từ từ biến mất, chỉ để lại A Ngốc lẳng lặng đứng yên tại chỗ, nhìn theo xe ngựa đi xa, A Ngốc tự nhiên cảm thấy lạc lỏng. Đối với A Ngốc, tại trong lòng nó, chỉ duy nhất nha đầu là quan trọng hơn bánh bao.

"Cách -" Lê thúc vung tay tước hết mấy túi tiền nhỏ trong tay A Ngốc, mắng: "Ngươi, đồ ngu ngốc, ngươi sao có thể cho nha đầu đi theo người khác? Con mẹ nó, lão tử đã lãng phí nhiều lương thực, nha đầu dám chạy mất còn chưa có hồi báo gì lão tử, tức chết ta, thật là tức chết ta." Lê thúc đá A Ngốc một cái ngã trên mặt đất, không ngừng bước tới lui trong ngôi nhà gổ.

A Ngốc thống khổ cuộn mình trên mặt đất, rút rít khóc: "Không, không phải ta để cô đi, là chính cô ta phải đi."

Lê thúc đang bực tức, nghe A Ngốc nói xong càng không chịu nổi, dùng sức đá A Ngốc vài cước, phẩn nộ mắng: "Nó phải đi thì ngươi để cho nó đi à! Đồ ngốc. Cho ngươi ngốc nè, cho ngươi ngốc nè." Nghe A Ngốc không ngừng kêu la thảm thiết, bọn trẻ đánh cắp đứng cạnh như được vui trong đau khổ của kẻ khác, tuy nhìn thấy hết trước mắt nhưng không có ai tới khuyên can.

Môt lúc lâu sau, bớt tức giân nhiều, Lê thúc lúc này mới nhớ tới A Ngốc dù sao cũng là nguồn thu nhập chủ yếu của mình, nếu đánh chết nó, biết tìm đâu ra một thủ hạ chịu nghe lời như thế. Hầm hừ lượm mấy túi tiền trên mặt đất lên, hắn vẫy vẫy A Ngốc hâm he: "Từ nay phải khôn hơn một chút cho ta." Nói xong một mình đi ra ngoài. Bọn trẻ đánh cắp đều biết, hắn phải đi uống rượu.

A Ngốc toàn thân đau đớn co rút tại một góc nhà, nó như thế nào cũng không nghĩ ra, rõ ràng chuyện không liên quan tới mình, vì cái gì Lê thúc lại đánh nó. Lời nha đầu nói lúc gần đi thủy chung cứ xoay quanh trong đầu nó không đi.

Bọn trẻ đánh cắp khác mang ra cơm canh không biết Lê thúc mua ở quán ăn nào, vừa ăn vừa đùa về các việc xãy ra trong ngày. Khi A Ngốc nhớ tới mình cả ngày chưa có ăn gì thì đã không còn gì, kể cả một ít cặn bả. Như có cái gì đè nặng trong lòng, nó càng lúc càng nhớ nha đầu mãnh liệt hơn, nha đầu từng nói, cuộc sống thật rất thống khổ a!

Sáng sớm hôm sau, Lê thúc đại phát từ bi ném cho A Ngốc một cái bánh bao, sau khi nó ăn ngấu nghiến xong lại bị phái đi ra ngoài bắt đầu một ngày hành động dắt cá.

Bông tuyết rơi lát đát từ trên bầu trời xuống mang lại sự lạnh lẻo nhẹ nhàng tới khách qua đường. Đi thong thả trên đường, A Ngốc thầm nghĩ lúc nào cũng có thể xuất hiện một lão phụ mang mình đi như vậy! Lúc nào cũng có bánh bao để ăn no. Nha đầu không biết thế nào? Cô đi cùng lão phụ đó, có phải mỗi ngày đều có bánh bao để ăn?

Đang suy nghĩ, nó đột nhiên thấy phía trước có một người cao lớn vận quần áo kỳ quái, nó sở dĩ cảm thấy kỳ quái bởi vì toàn thân người đó được bao phủ trong một chiếc áo choàng rất lớn, căn bản thấy không rõ tướng mạo từ bên ngoài. dưới áo choàng tựa hồ có nổi lên một túi tiền đong đưa theo nhịp chân, A Ngốc quyết định lấy người này làm mục tiêu dắt cá hôm nay. Nghĩ vậy, A Ngốc lặng lẽ đi theo, sờ trong mìmh móc ra một miếng đao mỏng, chờ cơ hội hạ thủ. Việc A Ngốc sở dĩ có thể thường xuyên thành công dắt cá, rất có quan hệ tới tính nhẫn nại của nó, mỗi khi nó đã quyết định con mồi thì nhất định theo sát đối phương cho đến khi đắc thủ mới thôi.

Nó theo sau quái nhân khoát áo choàng đi vào một quán cơm hào hoa, quán cơm được xây bằng ngọc bích, mái ngói lưu ly huy hoàng. A Ngốc nghĩ thầm, người này đến nơi này ăn cơm túi trong túi nhứt định có không ít tiền. Nghĩ đến đây, nó không khỏi âm thầm trở nên vui vẻ, nếu dắt được nhiều cá về, nói không chừng Lê thúc sẽ cho mình ăn bánh bao no. Nó đến một góc cạnh cửa quán cơm kiên nhẫn chờ đợi.

"Đi, đi, đi, tiểu khất cái ở đâu tới, hãy đi chổ khác xin ăn." Đứa bé giữ cửa quán cơm đá A Ngốc một cái, hung ác nhìn nó quát.

A Ngốc đã quen với những chuyện đối xữ như thế, vội vã cúi đầu chạy xa một chút, tìm một góc tối có thể che gió tuyết ngồi xuống.

Cầm miếng đao mỏng trong tay chơi đùa, A Ngốc kiên nhẫn chờ đợi, nó một chút nóng nảy cũng không có, ăn cơm mà, ăn xong sẽ ra thôi.

Gần một giờ sau, quái nhân khoát áo choàng rốt cục cũng đi ra. Cái làm A Ngốc không thôi hưng phấn chính là người kia hướng chổ nó ngồi đi thẳng tới. Đúng là cơ hội tốt nhất để hạ thủ. Nó vội vã đứng lên, ổn định lại tâm tình, hướng người nọ đâm đầu đi tới. Người nọ rất cao, A Ngốc đứng chỉ đến khoảng bụng hắn, khoảng cách hai người không ngừng kéo gần lại, A Ngốc dùng bàn tay phải ghim miếng đao mỏng trên tóc, đến lúc hai người cách nhau khoảng một thước, A Ngốc như vấp chân lảo đảo đụng phải người nọ một chút.

A Ngốc nhất thời cảm giác được chính mình tựa hồ đụng phải một tấm thiết bản, toàn thân đau đớn nói không nên lời, nó trong lúc vô tình ngước đầu lên ngẫu nhiên thấy được dung mạo người kia. Đó là một dung mạo già nua, trên mặt có vô số nếp nhăn, nhìn qua tựa hồ có đến bảy, tám mươi tuổi.

"Xin lỗi, xin lỗi, ta không phải cố ý." A Ngốc vội tránh qua một bên.

Lão nhân chỉ hừ một tiếng, cũng không có nói gì, tiếp tục đi về phía trước, chẳng biết áo choàng đã bị cắt một khe hở, túi tiền bên hông đã không cánh mà bay mất.

Thấy đối phương không làm khó mình, A Ngốc hưng phấn chạy về phía trước, không cẩn thận trượt chân một chút trên đất tuyết, ngã chổng cả bốn chân lên trời, làm động đến các vết thương bị Lê thúc đánh hôm qua, khiến nó không ngừng chấn động. Nhưng dù như thế, cũng khó kiềm chế hưng phấn trong lòng A Ngốc, nó phát hiện túi tiền tới tay rất nặng, cho dù bên trong không phải hoàn toàn tiền đồng, thành quả hôm nay cũng không kém. động người đứng lên, nó chạy nhanh đến trong một ngỏ tắt nhỏ. Quay đầu nhìn không thấy người đuổi theo, nó không khỏi đắc ý thở phào nhẹ nhỏm, vỗ vỗ ngực mình, ngồi xuống. Nhưng A Ngốc không biết đối tượng nó vừa tiến hành dắt cá chính là Luyện Kim Thuật Sĩ, một loại chức nghiệp đặc thù ở đại lục.

Trên đại lục, Thần Thánh giáo đình tăng lữ là chức nghiệp được sùng bái nhứt, ngoài giáo đình tăng lữ, ở các nước còn có vài loại chức nghiệp được coi trọng hơn những người lao động bình thường, mấy loại chức nghiệp này đã tự tổ chức thành những công hội riêng biệt, trở nên các thế lực đặc thù trên đại lục.

Dong Binh (lính thuê) công hội nhân số nhiều nhất, gọi là Dong Binh vì các chức nghiệp được yêu cầu chấp hành một ít nhiệm vụ đơn giản hoặc khó khăn. Tùy vào mức khó khăn của nhiệm vụ và khả năng mà họ được phân tán vào các phân hội thích đáng, và đây cũng là địa phương thích hợp để bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ. Dong Binh công hội đương nhiên không phải phục vụ không, bọn họ dựa theo mức độ khó khăn của nhiệm vụ mà thu thù lao thích hơp. Khi có một ít việc hoàn thành khó khăn, cố chủ đều thích tìm thực lực to lớn Dong Binh công hội chấp hành, dù trả thù lao nhiều cũng không tiếc. Dong Binh công hội chia làm sáu cấp, thấp nhất Dong Binh cấp bốn hoặc Dong Binh đoàn, kế đến là Dong Binh cấp ba, Dong Binh cấp hai, Dong Binh cấp một, Dong Binh đặc cấp và cấp bậc cao nhất là Dong Binh siêu cấp. Vì Dong Binh công hội nhân sồ rất đông, nên muốn tăng cấp rất khó. Cấp bậc khác biệt đều được Dong Binh công hội ban phát huy chương khác biệt, trong tổ chức Dong Binh, Dong Binh cấp bậc cao rất được Dong Binh cấp bậc thấp hơn tôn kính.

Ma Pháp Sư công hội, ở đại lục Ma Pháp Sư chức nghiệp chỉ dưới giáo đình tăng lữ, vì tu luyện ma pháp cần có thể chất và yêu cầu cực cao nên số lượng Ma Pháp Sư không nhiều, việc tu luyện ma pháp gần như được hợp nhất bởi Thần Thánh giáo đình, vì vậy Ma Pháp Sư rất được quý trọng, gần như tất cả Ma Pháp Sư từ trung cấp trở lên được các vương quốc sắc phong thành quý tộc. Ma Pháp Sư chia làm sơ cấp Ma Pháp Sư, trung cấp Ma Pháp Sư, cao cấp Ma Pháp Sư, đại Ma Pháp Sư, ma đạo sĩ và ma đạo sư. Bọn họ còn là nguồn kinh tế chủ yếu quốc gia. Các Ma Pháp Sư, sau khi trải qua các cuộc khảo hạch, đều được Ma Pháp Sư công hội cấp huy chương tương ứng với cấp bậc. Ma Pháp Sư công hội cũng là công hội duy nhất không cần đóng lệ phí công hội.

Luyện Kim Thuật Sĩ công hội, mặc dù nhân số không nhiều lắm nhưng đều được các đế quốc tôn trọng và thu nạp. Vũ khí luyện ra Luyện Kim Thuật Sĩ tốt hơn rất nhiều so với thợ rèn thông thường, là trang bị cao cấp tốt nhứt cho quân đội lựa chọn. Thiên Kim đế quốc sở dĩ nổi tiếng bởi vì bọn họ được Luyện Kim Thuật Sĩ công hội lớn nhất ủng hộ. Luyện Kim Thuật Sĩ kỳ thật cũng là Ma Pháp Sư, bọn họ phần lớn am hiểu ma pháp, lại nhận biết các quặng mỏ và dược vật, cường đại Luyện Kim Thuật Sĩ thường có thể làm ra thần binh cao cấp, các thần binh này gần như vô giá, các quốc vương, thậm chí Thần Thánh giáo đình đều ưa thích. Luyện Kim Thuật Sĩ ngoài sát thủ hội cũng là một tổ chức có nhiều cấo bậc. Luyện Kim Thuật Sĩ chia làm kiến tập, sơ cấp, trung cấp, cao cấp, đặc cấp và đại sư cấp. Luyện Kim Thuật Sĩ mặc dù cũng có huy chương phân biệt cấp bậc, nhưng các Luyện Kim Thuật Sĩ cao cấp thường không coi trọng việc nhận lĩnh huy chương lắm.

Sát thủ công hội, nhân số ít nhất cũng là công hội thần bí nhứt đại lục, cũng có người gọi bọn họ là tập đoàn sát thủ. Sát thủ công hội mặc dù số lượng nhân viên không nhiều lắm nhưng đều có năng lực rất cao, bọn họ nhận nhiệm vụ giết người qua các thông tin bí mật mà lấy thù lao cao. Công hội tổ chức cực kỳ nghiêm mật, muốn gia nhập chỉ có cách, thứ nhất, là trải qua đủ loại khảo nghiệm gian nan, thứ hai, hàng năm sát thủ công hội công bố một nhiệm vụ rất gian nan và có thể mất mạng, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ này, sẽ được sát thủ công hội tiếp nhận thành hội viên. Vì việc đấu tranh quyền lợi trên đại lục lúc nào cũng có nên sát thủ cônng hội thủy chung có thể sinh tồn. Sát thủ cũng phân chia cấp bậc rõ ràng, từ thấp đến cao chia làm thích khách, ám sát, nhẫn sát và diệt sát giả. Các sát thủ này do sát thủ công hội thống nhất quản lý, thân phận đều cực kỳ bí mật, không để người ngoài nhận biết. Bọn họ không thuộc quốc gia nào, nhân số không quá một trăm, nhưng là một lực lượng rất đáng sợ. Sát thủ hội gần như không có Ma Pháp Sư tham gia.

Đạo tặc công hội, nói trắng ra là công hội của những kẻ đánh cắp. Không phải mỗi kẻ đánh cắp đều có thể tham gia Đạo tặc công hội, mặc dù thành viên không bị yêu cầu nghiêm mật như sát thủ công hội, nhưng cũng cần trải qua đủ loại khảo hạch, chỉ tiếp nhận người có tố chất và kĩ năng chuyên nghiệp đạo tặc cao siêu. Đạo tặc cấp bậc được chia làm đạo tặc, cao cấp đạo tặc và thu hoạch giả, ai bản năng nhiều lần lấy được trân bảo giá trị liên thành mới có vinh dự đạt tới thu hoạch giả trình độ, bọn họ cũng là nhóm người đại đa số quý tộc rất sợ hãi. Một quý tộc thấy thích một món đồ quý của một quý tộc khác đều có thể thuê đao tặc công hội đánh cấp. Đạo tặc công hội có một quy định nghiêm khắc là tuyệt đối không cho phép giết người. Cũng bởi vì thế, bọn họ không có bị quân đội các đế quốc tìm tiêu diệt. Để có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ cố chủ giao phó, đạo tặc công hội tin tức rất linh thông. Như sát thủ công hội, đạo tặc công hội cũng là một thế lực thần bí trên đai lục.

Móc túi tiền nặng ra, A Ngốc trong lòng tràn ngập vui sướng. Túi tiền rất tinh xảo, làm bằng da thú, mặt trên có một đường kim tuyến khâu thành ngôi sao lục giác. A Ngốc cho tới bây giờ chưa từng thấy qua túi tiền xinh đẹp như thế, nó cuống quít mở đây buột miệng túi, cho tay vào sờ sờ, nó mơ mộng, nếu trong túi tiền có một viên ngọc tím trong suốt là tuyệt vời nhất a!, từ khi vào nghề đã hơn một năm tới nay, nó đã đánh cắp được một viên ngọc tím trong suốt, nó nhớ kỹ lúc đó Lê thúc hưng phấn phi thường đã thưởng cho nó một đùi gà lớn, làm đồng bọn đều hâm mộ. Nó, cho tới lúc chưa tùng nếm qua mùi vị ngon như vậy, cuối cùng cùng nha đầu phân hưởng, cả xương cũng cho bụng. Mùi vị tuyệt vời đó, đến nay nó vẫn còn nhớ.

A Ngốc kinh ngạc đứng yên khi nó sờ hết qua đồ trong túi. Trong túi tiền không chỉ có một đùi gà nó hằng tưởng nhớ mà vài chục tiền vàng, thậm chí còn có một ánh sáng ngọc quang mang, màu xanh tiền mà nó cho tới bây giờ chưa có thấy qua. Đống tiền này chắc cũng đủ mười mấy "đùi gà" a! "Có thể ăn no, ta rốt cục có thể ăn no." A Ngốc hưng phấn kêu to.

Đang lúc nó hưng phấn không thôi, ngôi sao lục giác màu vàng trên túi tiền đột nhiên sáng lên một chút, ngay sau đó một thanh âm già nua vang lên bên tai nó, "Ngươi chưa từng được ăn no sao?"

A Ngốc toàn thân chấn động, túi tiền trong tay không khỏi rơi vãi trên mặt đất, thanh âm, thanh âm này từ nơi nào tới? Nó nhìn quanh mọi nơi cũng không thấy ai, "thiên thần phù hộ, thiên thần phù hộ." A Ngốc hai tay tạo thành chữ thập trước ngực, không ngừng lẩm bẩm niệm.

"Ngươi tưởng rằng thiên thần sẽ phù hộ tên đánh cắp nhỏ ngươi sao?" Thanh âm già nua lại vang lên, lúc này A Ngốc nghe rõ thanh âm như là từ trong cái túi tiền xinh đẹp phát ra.

"A -" A Ngốc kinh hô một tiếng, ném túi tiền ra xa, toàn thân không khỏi run lên nhè nhẹ, chuyện quỷ dị như thế nó cũng là lần đầu tiên gặp được, nó dù sao cũng là một đứa nhỏ, từ đáy mắt lộ ra vẻ sợ hãi. Bông tuyết vẫn như cũ không ngừng lát đát rơi xuống, bầu trời cũng vẫn âm u như thế, tại thời khắc này chiếc áo bông rách choàng trên người tựa hồ không thể mang đến ấm áp cho A Ngốc, một cổ hàn khí nhanh chóng trổi lên từ đáy lòng nó.

Túi tiền rơi xuống cách đó không xa vẫn phát ra quang mang nhàn nhạt, ngôi sao lục giác màu vàng xinh đẹp tựa như cũng lóe ra kim quang nhàn nhạt, dươi cái nhìn chằm chặp hải sợ của A Ngốc, kim mang đột nhiên đậm dần, một bóng người mơ hồ xuất hiện trên túi tiền, bóng người dần dần hiện rõ, đúng là lão nhân khoát áo choàng lớn vài phút trước đó.

Thanh âm trầm thấp cổ quái không ngừng từ trong áo choàng truyền ra, nếu là Lê thúci, nhất định nhận ra lão nhân đang ngâm xướng ma pháp chú ngữ. Bóng người rốt cục cũng hợp thành thật thể, nhẹ nhàng đáp trên mặt đất.

Lão nhân hạ xuống bên cạnh túi tiền, chậm rãi cong lưng,eo lượm túi tiền lên, thở dài: "đã lâu không dùng chú ngữ này, thật là có chút xa lạ a!"

Thấy tình cảnh dắt cá cố chủ xuất hiện quái dị như thế, A Ngốc dù ngu ngốc cũng biết chính mình đại nạn [trước mắt. Nó như thế nào cũng không nghĩ tới, đã bốn tháng chưa từng thất bại, thế nhưng ở tình huống sắp thành công dắt được con cá thiệt lớn, lại bị cố chủ bắt được. Nó cuộn mình thành một đống trên mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy, nó nghĩ, sắp gặp phải một trận đòn tựa cuồng phong bảo tố, tình huống như thế nó không phải gặp lần đầu. Khi bị bắt lần trước, đại hán nọ thiếu chút nữa cắt đứt tay nó, nếu không phải Lê thúc kịp thời xuất hiện dọa đi đối phương, sợ rằng nó đã sớm không năng lực dắt cá, đã không còn khả năng ăn bánh bao nó thích.

Lão nhân ném túi tiền trước người A Ngốc, nhẹ nhàng nói: "Lượm lên mang lại cho ta."

"Hay, hay thiệt." A Ngốc cẩn thận lượm túi tiền nắm chặt trong tay, nhìn thoáng qua ngôi sao lục giác kim tuyến trên túi tiền, nó không sao hiểu được tại sao một người có thể hiện ra từ túi tiên như thế. "Đi ra? Nó toàn thân run rẩy, cẩn thận lượm từng khối ngọc xanh tím bỏ vào lại túi tiền, quá trình này tốn không ít thời gian. Kỳ quái là lão nhân cũng không có thúc giục nó, đôi mắt từ dưới áo choàng vẫn lóe ra tinh quang không ngừng quan sát đánh giá A Ngốc.

"Tốt, tốt lắm, đây, đây ngài." A Ngốc tận lực tỏ ra tự ti một chút, hai tay vương xa bưng túi tiền đưa tới trước mặt lão nhân, chờ trận đòn đánh tới. Nó nghĩ đứng xa lảo nhân một chút khi bị đòn sẽ nhẹ hơn. A Ngốc chưa từng nghĩ tới phản kháng, qua bao "kinh nghiệm phong sương", nó sao có thể phản kháng? Cho dù đối phương là một lão nhân.

Lão nhân tiếp nhận túi tiền, đã không có động thủ, cũng không có ý buông tha A Ngốc, vẫn đứng nhìn đưa nhỏ gầy gò trước mặt như trước.

A Ngốc cúi đầu xuống, hai tay ôm đầu, tận lực toàn thân cuộn mình lại, chờ đợi dông tố kéo đến.

"Tốt, đôi tay nhìn tốt lắm, mười ngón tay thon dài, lòng bàn tay rộng, không trách cả ta cũng bị đánh cắp. Ngươi còn chưa trả lời câu ta vừa hỏi?"