Thiên Mã Hành Không

Chương 155: Trùng ngộ a tử






Khi y trông thấy Tiêu Phong và Lâm Yên Bích giắt Quách Tương đến ẩn sau một gốc cây to xong, người áo đen nọ hoảng hốt, y ngồi bệt trên đất, rên rỉ:



- Tôi mà ngồi như vầy, tại đây, thể nào yêu nữ đó cũng sẽ nổi giận!



Quách Tương thò đầu ra, mách nước:



- Ông cứ nói là sợi thừng không chịu nổi sức nặng, đã đứt, làm ông rơi xuống đấy.



Người áo đen bèn la lớn:



- Nếu nó lại hành hạ tôi nữa thì sao?



Tiêu Phong nhô mình ra một chút, bảo y:



- Đừng lo! Có ta ở đây, nó sẽ không hành hạ gì được ông đâu!



Rồi ông co mình, rụt nhanh về nấp sau thân cây, nói nhỏ:



- Đừng làm ồn nữa! Có tiếng chân người đang đi đến kìa!



Mọi ngườì lập tức lặng yên, chỉ còn nghe tiếng gió xào xạc qua tán lá. Lần lần, tiếng bước chân đến gần, nghe rõ dần, ngay cả Quách Tương cũng nhận ra. Rồi thấy một nữ tử áo tím, mặt mày cực kỳ xấu xa, có phần cứng nhắc, Tiêu Phong rú nho nhỏ :



- A Tử!



Ông vừa định bước ra, bỗng bị một cánh tay mềm mại giữ lại, rồi nghe tiếng Lâm Yên Bích kề sát bên tai, nói nhỏ:



- Gượm đã .. Để xem xem A Tử sẽ làm gì người áo đen kia.



Quách Tương trỏ tay lên mặt A Tử, thì thầm hỏi:



- Cô ta đang đeo trên mặt một tấm nạ da người của ông ngoại chế tạo, vậy là cô ấy có quen biết ông ngoại hả?



Lâm Yên Bích khẽ trả kời:




- Không quen đâu! Đấy là mặt nạ do Trình cô cô cuả con tặng, cô ấy quen Trình cô cô của con



Quách Tương gật gù mái đầu nhỏ bé:



- Ừm ... Thì ra là người nhà cả, nhưng coi cô ta sao dữ dằn quá, làm sao lại hành hạ vị thúc thúc này tệ hại đến thế!



Trong khi bên này, hai người to nhỏ xầm xì với nhau, đàng kia, A Tử đã đến gần chỗ người áo đen, y nhác trông sang, đụng phải hình dạng xấu xí gớm ghiếc của tấm nạ, y cất giọng hốt hoảng, hỏi:



- Người là ai?



A Tử dừng phắt lại, cô cười khanh khách, do đang đeo nạ, mặt cô không lộ chút biểu tình gì, chỉ thấy hàm răng trắng nhởn. Nghe tiếng cười đó, người kia biết ngay chính cô đang hoá trang mặt nạ, y còn đang cúi đầu kinh hoàng, đã thấy tấm nạ đó gí sát vào mặt, làm y sợ đến lạnh toát người, y rú "ui da" một tiếng to, rồi ngã ngửa người ra sau.



A Tử tung gót đá một cước vào cẳng chân đang mang thương tích của y, mắng:



- Đồ quỷ nhát gan!



-Úi ...



Gã áo đen bị đá, đau co rúm ngưòi, y thét lên, rồi đang trong tư thế lồm cồm đứng dậy, y lại ngã lăn cù ra đấy.



- Đứng lên đi! Đừng có mà giả vờ! - A Tử ngoác miệng nhiếc y, bàn tay thon nhỏ vung lên, ghim một mũi châm bạc sáng loa loé vào đúng ngay đầu mũi y, rồi cô cười - Cái gò má sưng phù của ngươi thiệt là khó coi, ta tính thả cho ngươi về, lại chỉ sợ mấy mụ vợ của ngươi không nhận ra ngươi, nên ta đâm ngọn châm đó, chọc một lỗ vào da mặt, giúp máu độc có chỗ rỉ ra, coi tốt hơn!



Người áo đen nghe thế, vui mừng quá sức, y gật đầu lia lịa. A Tử rút mũi châm ra khỏi chỏm mũi y, miệng giấm giẳn:



- Ta đây xưa nay chỉ chuyên môn hạ độc, chuyện chữa trị độc chất cho người khác thì lại cực hiếm ..



Người áo đen nọ vội vàng rũ gục cái đầu xuống, van lơn:



- Cầu xin cô nương ra tay làm việc thiện, giải độc cho tôi!



A Tử gật gù:



- Được rồi ... Ngươi đã cầu xin như thế, ta cũng sẽ giúp cho một phen.



Cô ta lui chừng ba trượng ra đàng sau, tay vung vẩy mũi châm ra dáng nhắm nhiá đích phóng, làm người áo đen nọ hết hồn, y kêu lên:



- Cô ... Cô định làm gì thế?



A Tử nheo một mắt lại, mắt kia chăm chú nhìn mũi châm, bảo:



- Ta giúp chữa bệnh cho mi, nhưng ... nam nữ thụ thụ bất thân, ta sẽ đứng tại đây phóng châm vô ngay trên mặt mi.. Không xong .. không xong rồi, - Cô vừa nói vừa móc thêm từ trong túi ra dăm ba mũi châm khác nữa, nắm vào tay, đưa lên nhắm lấy chuẩn vào mặt người nọ, miệng rủ rỉ - Mặt ngươi sưng tấy nhiều quá, nếu chỉ dùng một châm thì máu sẽ rỉ quá cjhậm, ta ném nguyên một nắm kim như thế vào mặt này ắt là máu rỉ ra mau hơn!



Người áo đen nọ sợ đến xanh xám mặt mày:



- Phóng một lúc nhiều kim như thế, rủi không chuẩn đích, lỡ .. lỡ ghim trúng vào mắt .. thì sao?



A Tử nhăn mặt:



- Thì sao ...? Thì sẽ thành người mù thôi!



Người áo đen vội vội vàng vàng đưa tay ôm mặt, y nằm lăn ra đất, nài nỉ:



- Cô nương, cô nãi nãi, tôi biết tôi làm bậy, đáng lẽ tôi không nên mở miệng chọc ghẹo cô, nhưng cô cũng đã hành hạ tôi suốt mấy ngày vừa qua rồi thôi. Cầu xin cô tha cho, từ giờ, tôi xin chừa!



- Ô kia ... Kỳ quá nhỉ ... Chả phải vừa mới cầu xin ta chữa trị cho hay sao? Nói cho mi biết, thuốc giải đều đã được tẩm sẵn vào mũi nhọn mấy ngọn châm này, ta mà phải phóng ra nhiều vậy, chỉ để giúp giải độc cho mi thôi.



Nghe thế, người áo đen ngóc đầu lên, hỏi:



- Trước giờ cô đã có từng giải độc cho người khác theo kiểu đó chưa? Không hiểu thủ pháp của cô nương có thuần thục, chuẩn đích hay không?



A Tử đếm đếm mấy ngón tay, rồi nói:



- Trước giờ, ta mới chỉ dùng cách này chữa trị cho có ba người, trong số hai tên bị trúng châm vô mắt, một tên thành người mù, một tên bị chột, tên còn lại, bị kim ghim đúng vào huyệt Thái Dương, rủi cái là kim không vô sâu, làm y trợn trắng hai mắt lên, cuối cùng là chết!



Người áo đen nghe thế, y ôm đầu, khóc rống, chìa gò má sưng phù về phía Tiêu Phong.



Trông vào gò má đen nhẻm của y, Tiêu Phong cũng không nhận rõ biểu tình y ra sao. Dĩ nhiên, Tiêu Phong biết tài nghề của A Tử là thế nào, từ cự ly xa như thế, nhất định cô ả chẳng thể hoàn toàn cắm châm trúng đích hết cho được.




A Tử quát:



- Ngẩng đầu lên!



Người nọ bất giác càng cúi đầu cho thấp, cho lẹ hơn nữa, y hướng vào Tiêu Phong, kêu van:



- Đại hiệp, xin cứu mạng!



Đúng ngay lúc ấy, loe loé ánh bạc trong không gian, đích thực A Tử đã vung tay phóng ra tất cả các mũi châm.



Tiến lên nào anh em!!!



Hồi 155 - Trùng ngộ A Tử (2)



Nhanh như một tia chớp, Tiêu Phong phóng ra từ sau thân cây, thân mình còn đang lửng lơ trên không, ống tay áo đã phất phới một phát, đánh giạt toàn bộ ngân châm của A Tử rơi tan tác đầy đất, rồi ông gằn giọng, thét:



- A Tử, không được làm càn!



Hốt nhiên thấy Tiêu Phong hiện trước mặt, A Tử chẳng khỏi vừa hãi vừa mừng, cô run giọng, kêu lên:



- Tỉ phu!



Rồi cô chạy a đến, nhào vào Tiêu Phong.



- Tỉ phu, là huynh đến tìm muội, đúng không?



Hai tay A Tử bíu vào ngang eo Tiêu Phong, hồi xưa, mỗi lần làm nũng Tiêu Phong, cô vẫn hay phủ phục vào lòng ông.



Tiêu Phong vỗ nhè nhẹ vào lưng cô, nâng cô đứng dậy, nói:



- Ta nguyên muốn đến Lâm An tìm muội, sau đó, khi hay tin muội đã xuống Đại Lý, bọn ta bèn đi thẳng tới đây đấy.



Nhìn gương mặt đã tháo dỡ tấm nạ của cô, da dẻ trắng bệch, có phần nhợt nhạt hơn xưa, rõ ràng cô đã gầy đi nhiều, trong lòng Tiêu Phong chẳng khỏi rộ lên một nỗi thương xót, những lời mắng mỏ định tuôn ra, đã chẳng rời khỏi cửa miệng được.



- A Tử, lâu nay mạnh giỏi? - Từ sau cây, Lâm Yên Bích giắt tay Quách Tương đi ra, miệng cười, ánh mắt dõi vào cô.



A Tử gặp lại Tiêu Phong, lòng cô đang mừng vui tràn trề, mắt bỗng thấy Lâm Yên Bích cũng hiện đến, tâm can cô chuyển biến nhanh sang oán hận, cô lườm sơ qua Lâm Yên Bích, giọng nhạt nhẽo:



- Cũng còn khá, may mà chưa chết!



Người áo đen nọ đang mừng húm có được Tiêu Phong chống lưng cho, tưởng có chút đỉnh sinh cơ, y đâu dè họ lại quen biết nhau trước, mà mối liên hệ coi bộ chẳng tầm thường, y phát sợ hãi, bèn thừa dịp không ai để ý đến mình, y gắng gượng lẻn đi ra xa.



- Này .. bỏ chạy đi đâu đấy? - A Tử hầm hừ, định đuổi theo tóm cổ tên áo đen chân đang mang trọng thương về, nhưng cô đã bị Tiêu Phong vươn tay ra kéo trở lại, ông trầm giọng:



- A Tử, muội thật là quá quắt, ông ta nói nhăng có mấy câu, muội chỉ cần dạy dạy, bảo bảo ông ta dăm tiếng là được rồi, hay đâu muội lại quá sức tàn ác, sao lại cho rắn, cho bồ cạp cắn rứt da thịt ông ta vậy?



Mắt A Tử long lanh nhìn Tiêu Phong, hốt nhiên, miệng cô méo xệch, nước mắt tuôn xuống như mưa, cô nức nở:



- Thiệt lâu quá không gặp, vừa mới thấy muội, huynh đã lớn tiếng mắng mỏ rồi ...



Thấy cô điệu bộ dạng, hình dáng từa tựa A Châu, Tiêu Phong chẳng khỏi mềm lòng, ông dịu giọng:



- Được rồi, chỉ cần muội từ giờ sửa đổi, đừng làm càn bậy, ta sẽ thôi không mắng mỏ muội nữa.



Trỏ tay vào người áo đen, A Tử hét lên:



- Thằng cha này chẳng phải người đàng hoàng gì, nó dám nhìn thẳng mặt muội mà tán tỉnh vớ vẩn, nói những gì là muốn nạp muội về người thiếp thứ chín, muội mà không ra tay giáo huấn y, thiệt tức không chịu nổi, chưa kể là nó đã chọc vào muội trước, chẳng phải muội vô cớ trêu nó.



Lâm Yên Bích ném ra một cái bình nhỏ trên mặt đất, bảo gã áo đen:



- Đây là thuốc giải nọc độc chỗ bọ cạp cắn trên mặt, hai chân ngươi bị sưng tấy vậy cũng là hình phạt đích đáng phải nhận lãnh, vết sẹo các thương tích đó sẽ là một nhắc nhở ngươi bài học này, cho ngươi nhớ suốt đời .



Người nọ nửa tin nửa ngờ, y cúi nhặt cái bình lên, mở nắp, lấy một ít thuốc xoa vào mặt.



Tiêu Phong hỏi A Tử:



- Muội sao không ở Lâm An mà lò mò xuống Đại Lý làm gì vậy? Tứ đệ ta không đi Đại Lý à?



A Tử đáp:




- Muội chán Lâm An quá, định bụng đi xuống Đại Lý dò la xem sao, mà muội vốn là một bậc công chúa của Đại Lý, hồi đó đã không có dịp vênh váo chốn quê hương, giờ là lúc nên đi chớ sao? Tứ ca ca cũng có đi theo muội, mấy hổm rày, đang lo công chuyện làm ăn ở Thạch Quận, muội thừa cơ la cà chốn này, đâu dè đụng phải một tên vô lại, muội sẵn dịp quần cho nó một mách!



Quay sang người áo đen, Tiêu Phong bảo:



- Ông ở lại đây, đừng có đi đâu hết, chờ bọn ta, về thành rồi, ta cho đưa mấy người vợ cuả ông tới, ông sẽ cùng họ về nhà.



Dứt lời, ông đưa tay nắm vào tay Quách Tương, định đặt cô lên lưng ngựa, bỗng nhớ lại lời hứa hôm trước, ông cười ha hả, nói:



- Tiểu Quách Tương, bận này, ta để mặc cho cô leo lên ngựa lấy!



- Ừa ... Được!



Quách Tương cười, cô khẽ vận sức, tung mình từ mặt đất tót lên ngồi vững trên lưng con ngựa cao nghệu, tay vuốt vào chòm lông đỏ của con hãn huyết bảo mã, miệng nói:



- Ngựa này giống y hệt con Tiểu Hồng cuả cha, là con lớn lên cùng lượt với con ngựa đó!



A Tử dòm dòm cô bé, hỏi:



- Bé là con của Hoàng Dung à?



Quách Tương trả lời:



- Đúng thế! Cô có quen biết Trình cô cô của con sao?



A Tử đáp:



- Không sai! Mà con Tiểu Hồng mã của bé, ta cũng từng có dịp cưỡi rồi, so ra còn kém con hãn huyết bảo của ta xa!



Quách Tương chỉ tủm tỉm cười, cô bé không lấy thế làm bực.



Trông cô bé tuổi còn nhỏ mà đã có khí độ bất phàm, Tiêu Phong hết sức vừa ý, ông tung mình, nhảy lên ngồi vào đàng sau Quách Tương, tay cầm dây cương, miệng bảo Lâm Yên Bích và A Tử:



- Yên Bích, A Tử, hai người hãy cưỡi chung một ngựa, mình kéo nhau đi Thạch Quận kiếm tứ đệ.



Lâm Yên Bích lên yên trước, cô chìa tay, bảo A Tử:



- A Tử cô nương, xin mời!



Tuy chẳng mấy thích thú, nhưng không làm gì khác hơn được, A Tử đành vin vào tay Lâm Yên Bích mà leo lên lưng ngựa.



Ra khỏi khoảnh rừng, theo hướng dẫn của A Tử, cả đoàn nhắm hướng đông nam rong ruổi, chẳng mấy chốc đã về đến thành Thạch Quận.



Trỏ tay vào một trang viện, A Tử bảo Tiêu Phong:



- Tứ ca ca hẳn là đang ở trong trang viện này.



Mọi người xuống ngựa, khi đi đến gần cổng, nghe một giọng nói hoà tiếng cười:



- Ha ha ... Lưu đại tiểu thư đúng là hết sức thẳng thắn, bữa nay, Liễu mỗ ta xin toàn sức phụng bồi quân tử, nàng có điều kiện gì, cứ nói toạc cả ra là được!



Giọng nói, tiếng cười tràn đầy tình tứ.



Lại nghe một giọng nữ khác ngập ngừng:



- Điều kiện của thiếp là ... Chàng muốn cưới thiếp, thì chỉ có thể lấy một mình thiếp làm vợ mà thôi!