Thiên Ma Liệp Diễm

Chương 1: Dương Thiên Tử




Tiên Thiên đại lục, bên trong nội viện Dương gia ở Tiên Ngọc Ma đế quốc, một nghi lễ long trọng đang được tiến hành, xung quanh có khách quý ngồi xôm tụ, mỗi một nhân vật đều là tầng cấp vương hầu một phương, có cả tướng quân, ngự sử. Phía trên chủ tọa nơi hoàng đế ngồi chủ trì nghi lễ có treo một tấm kim bảng khiến người ta đọc mà giật mình: Lễ Trưởng Thành.

Đúng vậy, đại lễ phô trương như vậy lại chỉ là một cái lễ trưởng thành cho một hài tử Thiên Ma tộc vừa tròn 16 tuổi. Đồng ý là Thiên Ma tộc thống trị Tiên Ngọc Ma đế quốc, nhưng chỉ vì một hài tử Thiên Ma tộc thì còn chưa có cửa để được Ma Đế tự thân mình đến chủ trì nghi lễ trưởng thành. Lời giải thích nằm ở lai lịch đứa trẻ này: hắn là độc tôn nhi tử của vị vương gia có quyền thế lớn nhất ở Tiên Ngọc Ma đế quốc Dương Tôn Ma, gia gia hắn còn là một đời Quốc Sư tuyệt thế kinh thiên, dẫn dắt đương nhiệm hoàng đế lên đỉnh cao của đạo làm vua chúa.

Phụ thân hắn, Dương Tôn Ma, là một vị Nguyên Soái danh tiếng vang xa trong quân đội Tiên Ngọc Ma đế quốc, được binh sĩ vô cùng kính ngưỡng, lời nói của hắn đôi lúc còn nặng hơn cả mệnh lệnh của hoàng thượng, có điều hắn thân là một đệ tử Thiên Ma tộc trực hệ, tâm mang tôn nghiêm rất nặng, tuyệt đối trung thành với chủ tử, chưa từng chống đối Ma Đế đương nhiệm. Tất nhiên, phần lớn là vì Ma Đế đương nhiệm là một vị minh đế, đầu óc sáng suốt, lại có tâm muốn đế quốc phồn vinh lâu dài trong thái bình. Nhưng một phần nữa cũng là vì Dương Tôn Ma và Ma Đế thuở thiếu thời là huynh đệ tốt, rất tin tưởng lẫn nhau. Thêm nữa, Ma Đế còn từng là học trò của phụ thân Dương Tôn Ma, Dương Thành.

Vì vậy mà lễ trưởng thành của hài tử này mới kinh động toàn bộ đế quốc như vậy. Nhưng mà đây không phải là lý do duy nhất, ngoài lai lịch trên giấy tờ của đứa trẻ ra, hoàn toàn không có người biết mặt mũi đứa trẻ này ra sao, mười sáu năm qua nó làm gì, tu luyện như thế nào, có làm nhục danh Ma Thần Nguyên Soái của cha hắn hay không, vân vân...

Nói tóm lại: người đời đều biết Nguyên Soái Dương Tôn Ma vì cố gắng có nhi tử mà để nhiều tiểu thiếp mang thai, nhưng cuối cùng đều sinh ra nữ nhi, còn đại phu nhân Mộ Tích Vân thì bị thầm xem là hiếm muộn, đã kết hôn rất lâu rồi mà chưa có được hài tử nào.

Nhưng mà gần đây chuyện đã sinh ra chuyển biến hoàn toàn mới, Dương phu nhân sinh hạ một nhi tử lớn lên giống cha hắn như đúc, lại còn có tin đồn là thiên phú tu ma của tiểu tử này kiệt xuất, nhưng mà đến cùng thì cũng không có ai biết rõ mặt mũi nó ra sao, thiên phú có thật là cao như vậy không, nhiều năm nay vẫn luôn có một tầng sương mù dày đặc phủ quanh tiểu nhi tử này của Dương Tôn Ma, có người đoán rằng chỉ có cao tầng Tiên Ngọc Ma đế quốc mới biết.

Có điều, vào hôm nay, tại lễ trưởng thành mỗi năm diễn ra một lần của Dương gia, mọi người sẽ được chiêm ngưỡng chân dung của hắn sau mười mấy năm thần bí điệu thấp. Lễ trưởng thành năm nay là đặc biệt tổ chức cho hắn nên bắt đầu sớm hơn bình thường hẳn một tuần, khách quan đến dự lễ ngoài cao tầng Tiên Ngọc Ma đế quốc ra còn có các đại giáo chủ chưởng môn, phải nói là long trọng vô cùng, khiến cho không khí ở hoàng đô căng thẳng đến nghẹt thở.

Dương gia lần này phải nói là bỏ ra đại lượng tài vật, mở rộng gia môn cho tu sĩ khắp nơi tiến vào dự lễ, ai tới sớm thì có chỗ vào, ai vào trễ thì phải đứng bên ngoài xem từ xa, nhưng nói chung là không có cấm ai xem, cho dù là bay trên trời nhìn xuống cũng được, không thành vấn đề.

Đến giờ hành lễ, rất nhiều thiên tài trẻ tuổi Dương gia được lão Quốc Sư Dương Thành tự mình dẫn ra, đi đầu nhóm nam thanh nữ tú là một thiếu niên cao ráo cường tráng, mày sáng mắt kiếm, dáng dấp phong thần tuấn lãng, phiêu dật bất phàm, hắn đi đến đâu là ở đó tản mát ra một cỗ mị lực tuy rất mỏng manh nhưng lại có sức hút cực kỳ khủng khiếp, khiến cho nam nhi trong lòng bái phục như một vị đại huynh, còn nữ nhi thì tim đập thình thịch, ý loạn tình mê, hận không thể lập tức gả cho hắn.

Bá quan văn võ nhìn thấy nhóm tuổi trẻ Dương gia này thì ai ai cũng tập trung ánh mắt lên thiếu niên đi đầu kia, bởi vì khuôn mặt hắn quá lạ lẫm, hoàn toàn chưa thấy qua bao giờ, những người còn lại thì đều là lớp trẻ hào kiệt cua Dương gia, tung hoành khắp Tiên Ngọc Ma đế quốc, tên tuổi vang dội, không ai không biết mặt. Cuối cùng có người khẽ giật mình nói ra:

- Là hắn! Dương Thiên Tử!

Mọi người lập tức từ trong căng thẳng tỉnh lại, cảm thấy cái tên này thật là gan to tày trời, ở gần hoàng đế mà dám mang tên Thiên Tử, quả thật không biết trời cao đất dày. Có điều, hoàng thượng còn chưa phàn nàn thì không tới lượt tiểu nhân lên tiếng, nguyên do phía sau chỉ sợ chỉ có một mình Ma Đế cùng gia đình của Dương Thiên Tử biết.

Mọi ánh mắt lúc này đều đổ dồn lên thiếu niên tuấn tú nhã nhặn kia, thật nhiều thiếu nữ mới lớn phương tâm rung động kịch liệt, còn có thật nhiều quý bà quý cô miệng lưỡi khô đắng, nuốt nước miếng cái ực, để cho đám nam nhân mặt mày méo xẹo, tự hỏi vì sao một tên nhóc còn chưa trải qua nhân sinh đã có phong thái thượng vị giả cao cường như vậy rồi...

Dương Thành là một lão giả tuy râu tóc trắng phơ, nhưng dáng người lại cực kỳ khôi ngô, lưng thẳng như cột trời, đôi vai to lớn gánh cả thượng thiên. Hắn dẫn đám thiếu niên đến trước mặt Ma Đế bệ hạ, nghiêm chỉnh cung kính quỳ chào, để cho đám nhỏ học làm theo.

Thiên Ma tộc là một chủng tộc giữ tự tôn rất chặt chẽ, trên dưới sâm nghiêm, gần như không có ai là kẻ bần tiện xem nhẹ pháp tắc, cho dù Quốc Sư là thầy của Ma Đế cũng sẽ không lợi dụng cái hư danh mà lên mặt với hoàng thượng, mà bản thân Ma Đế cũng sẽ không bao giờ mượn quyền uy mà tỏ thái độ với bậc trưởng bối.

Dương Thành tiến lên chắp tay nói với Ma Đế:

- Bệ hạ, kính mời bệ hạ ban cho những hài tử này tuyên bố trưởng thành.

Ma Đế là một nam tử trung niên với bộ râu oai phong lẫm liệt, sau lưng mọc ra một đôi hắc dực to lớn, chứng tỏ hắn đã thức tỉnh một lượng không nhỏ Chân Ma tổ huyết. Lúc này hắn từ tốn gật đầu nói ra:

- Tất cả tiến lên đi.

Nhóm thiên tài tuổi trẻ Dương gia cung kính bước lên xếp hàng trước ghế chủ tọa. Ma Đế nhàn nhã tiến hành nghi thức các kiểu, tuyên bố rằng những người này từ nay sẽ không còn là hài tử, mà sẽ trở thành người lớn có trách nhiệm trong xã hội, được quyền tự mình buôn bán lập nghiệp, cưới gả lập gia đình, ngoài ra còn thuận miệng chen vào một đoạn quảng cáo Tiên Ngọc Ma Viện do hoàng thất thành lập là nơi luôn luôn đón chào đệ tử tài giỏi.

Phải mất mấy giờ đồng hồ mới tiến hành xong phần lễ nghi dài dòng chậm chạp, mà người xem thì đã nóng ruột sắp điên rồi, đến giờ họ vẫn không biết thiếu niên Dương Thiên Tử kia là người như thế nào mà lại có vẻ bất phàm như vậy.

Trong lúc mọi người đang sốt ruột thì đương nhiệm gia chủ Dương Tôn Ma tiến lên nói một câu:

- Năm nay cũng như mọi năm, Dương gia sẽ tổ chức luận võ giữa các đệ tử trẻ tuổi của các gia tộc, ai cũng được tham gia, hoàn toàn không hạn chế danh ngạch, mời các vị tự nhiên động viên con em tiến lên luận bàn trao đổi kiến thức, giờ đây ta tuyên bố Luận Võ Hội bắt đầu!

Tất cả khách quan lập tức xôn xao hẳn lên. Hôm nay có rất nhiều đại tông giáo đến nhìn thử độc tôn nhi tử của Dương nguyên soái, nếu xảy ra luận võ, nhất định sẽ thập phần náo nhiệt.

Thông báo Luận Võ Hội bắt đầu vừa ra, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Dương Thiên Tử đang ngồi một bên khẽ cười nói với một vị tộc muội bên cạnh, thiếu nữ này phải nói là cười đến gò má đỏ hồng, vô cùng duyên dáng, trên mặt lộ ra muôn vàn thích thú đối với Dương Thiên Tử. Nàng cảm thấy vị tộc huynh này tuy chỉ lớn hơn nàng mấy tháng tuổi nhưng lại có phong thái trưởng thành vượt xa những tộc huynh tộc đệ khác của nàng, không khỏi khiến nàng say mê.

Nhưng mà nàng làm sao biết được tộc huynh đẹp trai mà nàng yêu thích lại là một trọng sinh giả đến từ quá khứ Hồng Hoang xa xôi? Làm sao tưởng tượng được Hỗn Độn Chân Tôn Dương Thiên Tử năm xưa tung hoành cửu giới, vì truy cầu đột phá bình cảnh mà phản phác quy chân, để lôi kiếp đánh nát thân thể, từ bỏ hết thảy vinh hoa phú quý mà trọng sinh tu luyện lại từ đầu?

Những năm này Dương Thiên Tử nhờ gia tộc bưng kín lai lịch của mình, âm thầm bỏ ra mồ hôi sương máu mà tu luyện thật chăm chỉ, cuối cùng Thiên Ma Chân Quyết đạt tới đệ lục tầng, Thiên Mị Ma Thể cũng chạm vào ranh giới đại thành, chỉ chờ hắn phá thân xử nam sẽ đi ra được một bước cuối cùng kia, thành tựu Thiên Mị Ma Thể chân chính, vừa có mị lực mạnh trí mạng, vừa có thể sử ra ảo thuật nghịch thiên khiến đối thủ phát điên.

Có điều việc tu luyện Thiên Mị Ma Thể chỉ có mình hắn biết, người ngoài đều chỉ nghĩ là hắn tu Thiên Ma Thể thông thường. Còn nói về cảm ngộ đối với tu đạo, trên đời này này nếu Dương Thiên Tử xưng thứ hai thì ngay cả Ma Tổ cũng không dám xưng thứ nhất, liền là chân chính thiên hạ đệ nhất, chỉ đứng sau lão thượng thiên, các đại năng Chân Tôn cổ đại khác cũng không thể trên hắn, chỉ có thể ngang bằng.

Vì vậy mà Dương Thiên Tử không thèm thần công cái thế gì cả, chỉ dùng một bộ Địa giai Thiên Ma Chân Quyết của Thiên Ma tộc liền có thể tu thành vô địch, bởi vì trong quá trình nghiên cứu môn pháp quyết này, Dương Thiên Tử đã tự tay chỉnh sửa viết lại một số chỗ khiếm khuyết, khiến cho toàn bộ cao tầng Dương gia nhảy dựng lên, sợ hãi tôn sùng hắn như thần linh. Một thiên tài như vậy lại sinh ra trong Dương gia của bọn họ, có thể bảo họ bình tĩnh vuốt râu sao?

Thật ra bản thân Dương Thiên Tử năm xưa là Hỗn Độn tộc, hắn hoàn toàn không nghĩ mình trọng sinh sẽ trở thành Thiên Ma tộc, vốn trong mắt hắn là một tiểu tộc, thua xa Thái Âm Ma tộc ở thiên ngoại, nhưng mà Dương Thiên Tử cũng không có phàn nàn gì, chỉ chăm chỉ vận dụng kiến thức tu ma cực kỳ uyên bác của mình mà tự tu thành Thiên Ma tộc đệ nhất nhân trong lớp trẻ. Địa vị của hắn ở Dương gia cũng nhờ vậy mà trở nên cực kỳ trọng yếu, phải nói là muốn gì được nấy, được cả gia tộc hết mực cưng chiều, đặc biệt là mẫu thân của hắn.

Mẫu thân Mộ Tích Vân của hắn vốn là hiếm muộn thật nhiều năm, nay lại sinh hạ một siêu cấp thiên tài như vậy, đúng là khiến nàng cưng như trứng hứng như hoa, một con muỗi cũng không cắn được nhi tử bảo bối của nàng. Nàng cưng chiều hắn như vậy một phần cũng là vì tình cảm phu thê nguội lạnh, đã nhiều năm không được Dương Tôn Ma quan tâm.

Năm xưa hai người cũng có thích nhau, sau đó thông qua hôn nhân chính trị mà thành thân, tình cảm cũng không sâu đậm, về sau nàng lại hiếm muộn không sinh con được, cộng thêm Dương Tôn Ma thấy tiểu thiếp liên tục sinh ra nữ nhi thì không khỏi buồn bực, từ đó mà giữa hai người nứt vỡ không chữa lành được, thật nhiều năm không có gặp nhau dù là sống chung trong phủ nguyên soái. Cho đến một hôm Dương Tôn Ma say khướt tiến vào phòng ngủ của nàng thì nàng mới mang thai Dương Thiên Tử. Lúc sinh hắn ra, mọi chuyện thay đổi 360 độ, nhưng lúc này đã muộn, nàng đã đem hết tình cảm đặt lên nhi tử, không còn không gian cho lão công nữa.

Có điều, những chuyện này ai cũng không biết, chỉ có gia đình bọn họ là hiểu rõ.

Trong lúc tán gẫu với mấy tộc muội, Dương Thiên Tử nhớ lại hết thảy những chuyện này trong những năm qua mà không khỏi tự cảm thán: nhân sinh thật đặc sắc a, ta làm ra quyết định trọng sinh nhập thế tục quả là không uổng từ bỏ hết thảy những thứ vinh hoa phù du kia.

Tuy nói hiện tại Dương Thiên Tử cũng đang hưởng vinh quang, nhưng hết thảy đều là không do hắn tạo ra, đây là chuyện hoàn toàn bất đồng. Năm xưa hắn toan tính làm sao để leo lên đỉnh cao danh vọng, không từ thủ đoạn phải trở thành cường giả vang danh thiên hạ. Nay hắn đã không màng tới những chuyện như vậy nữa, hắn chỉ tự làm chuyện mình thích, đó là tu luyện, còn những cái khác đều là hệ quả nối theo nhân sinh của riêng hắn, không phải do toan tính mà ra. Loại hưởng thụ này đối với hắn là rất thoải mái, rất mới lạ và đáng mong đợi.

Luận Võ Hội vừa bắt đầu, toàn trường lập tức trở nên lặng ngắt như tờ, ai ai cũng có chung một ý nghĩ: thăm dò thực lực của tiểu tử họ Dương này, hắn đã là một ẩn số quá lớn bao nhiêu năm rồi. Nhưng mà ai cũng không dám tiến lên, vừa sợ rước nhục về cho gia tộc, vừa sợ bị kết xuống ân oán với Dương gia là loại quái vật khổng lồ ngàn năm vẫn còn sừng sững.

Im lặng được một hồi lâu, cuối cùng cũng có người hướng Dương Thiên Tử lên tiếng:

- Tộc huynh, tiểu đệ Dương Vân ngưỡng mộ đã lâu, không biết tộc huynh có thể cùng ta luận bàn một chút không?

Người nói là một thiếu niên cao gầy, thân mặc võ phục Dương gia, hắn bằng tuổi Dương Thiên Tử, cũng là một trong những đệ tử hôm nay đến tham dự nghi thức lễ trưởng thành. Trong thế hệ trẻ Dương gia, thực lực của hắn tuyệt đối có thể xếp vào ba vị trí đầu, bản thân hắn càng có tham vọng tấn chức trở thành một thành viên trong địa phương sâu nhất của cao tầng Dương gia.

Vì vậy mà hôm nay hắn nhất định phải thăm dò cho được thực lực của vị tộc huynh thần bí này, dù gì Dương Thiên Tử cũng là nhi tử độc tôn của gia chủ đại nhân, không thể là phàm phẩm được. Nhưng mà trước sau gì thì hắn cũng đã nhận được mệnh lệnh từ gia gia hắn đi dò xét tên nội tôn này của lão Quốc Sư Dương Thành, mọi người đều là Dương gia tộc nhân, nhưng cũng rất dè chừng, kềm cố lẫn nhau, không ai nguyện ý để cho những chi tộc khác chiếm ưu thế.

Dương Thiên Tử nhẹ nhàng đứng lên, gật đầu đáp:

- Mời.

Cả hai nhảy lên võ đài bên trong Dương gia, Dương Vân lập tức thủ thế, không dám khinh thường, hắn không biết gì về Dương Thiên Tử, nếu khinh địch có thể dẫn tới nuốt nhục trước mặt bá quan văn võ, quan trọng hơn nữa là Ma Đế bệ hạ đang ngồi bên kia xem trò vui, Dương Vân hoàn toàn không dám để xảy ra sơ xuất đáng xấu hổ nào.

Còn Dương Thiên Tử thì không quan tâm mấy, hắn năm xưa tay không diệt vạn địch, thử hỏi trên đời này làm gì còn có phàm nhân nào có thể để hắn nghiêm trọng thất thố?

Dương Vân nhào tới, lấy tốc độ cao nhất mà tung ra ba chiêu.

Vụt, vụt, vụt...

Ba chiêu này khiến cho người quan chiến đều tấm tắc khen ngợi, tốc độ lẫn sự tinh tế trong đòn đánh đều đầy đủ vẹn toàn, không chê vào đâu được, không hổ là thiên tài hàng đầu lớp trẻ Dương gia hiện tại, danh bất hư truyền. Đồng thời người xem cũng tò mò không biết Dương Thiên Tử sẽ phản ứng ra sao trước thế công không chút sơ hở này của Dương Vân.

Nhưng mà để cho mọi người trợn trắng mắt là: Dương Thiên Tử chỉ nhẹ nhàng bước qua một bước, nhẹ nhàng nghiêng cổ, nhẹ nhàng né người, liền tránh hết cả ba đòn đánh, không tốn chút sức lực, không đổ một giọt mồ hôi, làm cho nét mặt Dương Vân trở nên nghiêm trọng, cổ họng nuốt cái ực. Bản thân hắn rõ hơn ai hết là ba chiêu vừa rồi nhìn thì đơn giản, nhưng thật ra muốn hoàn toàn tránh đi như vậy đòi hỏi nhãn lực rất tinh tế, phản xạ rất nhanh mới có thể làm được, vậy mà người này lại làm được, một cách dễ dàng nữa là đằng khác.

Dương Thiên Tử nhìn hắn cười cười, từ tốn nói:

- Tới ta.

Rồi vươn đại thủ đánh một chưởng mang theo ma khí màu đen dày đặc, một cái cự chưởng này hình thành một ma thủ vuốt đen thập phần đáng sợ, đánh thẳng về phía Dương Vân.

Dương Vân giật mình vận hết công lực đón đỡ ma thủ, ma kỹ hắn giấu kín cũng phải mang ra vận dụng, bằng không sẽ bị ma thủ của Dương Thiên Tử đánh bay. Kết quả: Dương Vân đem hết bản lĩnh đánh ra mới có thể cản được một chưởng tràn ngập ma khí kia của Dương Thiên Tử, dưới chân đông đông lùi lại hơn chục bước, mặt mày tái nhợt, không còn chút khí lực nào để đánh tiếp.

Nhìn thấy cảnh tượng này, một đại giáo chủ Thạch Ma tộc đứng phắt dậy kinh hô:

- Chân Ma khí! Không ngờ trẻ tuổi như vậy đã ngưng ra Chân Ma khí!

Một vị khác lại nói:

- Tu vi hắn nhất định không trên Ma Quân cảnh, vậy mà lại có thể chèn ép một Ma Quân hậu kỳ như Dương Vân, nhất định là bất phàm, thiếu niên này không thể xem thường!

Mộ Tích Vân ngồi một bên mà cười híp cả mắt, đã lâu rồi nàng không có cười tươi như vậy, nay nở nụ cười làm cho hoa nhường nguyệt thẹn, điên đảo thần hồn rất nhiều nam nhân ở xa xem náo nhiệt. Nhi tử của nàng từ nhỏ đã bất phàm, khiến nàng cực kỳ vui vẻ tự hào, lúc nào cũng cưng chiều bảo bọc hắn, nhiều lúc ngay cả phụ thân hắn cũng không được tới gần vì trên người có mùi rượu.

Trên võ đài, Dương Thiên Tử khẽ hất tay, sau lưng ma khí đen nghịt bắt đầu tụ tập, dần dần hình thành một đôi ma thủ khổng lồ. Dương Thiên Tử nhẹ đưa tay ra, hai ma thủ lập tức hóa trảo, chộp về phía Dương Vân, trong đòn đánh không hề mang sát ý, nhưng khí thế lại như hủy thiên diệt địa, dọa cho Dương Vân xoay người bỏ chạy, không dám cứng rắn ngạnh kháng song ma trảo thủ.

Ầm, ầm...

Ma trảo đập lên mặt đất bên dưới võ đài, để lại hai dấu tay khổng lồ vô cùng dọa người, nếu Dương Vân không phản ứng nhanh mà tránh kịp thì có lẽ hắn đã bị đập cho hôn mê bất tỉnh rồi.

Dương Vân nhìn dấu vết sâu hoắm trên mặt đất, nhất thời ngơ ra, sau đó cười khổ nói:

- Tộc huynh thật lợi hại, tiểu đệ bái phục.