[Thất Nguyên Giải Ách Hệ Liệt] Thiên Mục Cùng

Quyển 2 - Chương 20




Tuyết phong lôi minh kinh mộng tỉnh

Phật ma chỉ tại nhất niệm gian

(Gió tuyết sấm rền giật tỉnh mộng

Phật ma chỉ trong một ý niệm)

“Ngươi là Yêu Đế?!”

Việt Phi Lăng trong lòng rùng mình, hắn nghìn năm qua thu yêu vô số, trong lúc cùng yêu vật va chạm cũng từng nghe qua chúng nhắc đến Yêu Đế tân nhiệm, nghe nói Yêu Đế Thiên Tuyền một đầu tóc trắng, một thân tử y, tính tình lãnh khốc, chỉ cần nhấc tay có thể vô hình tiêu diệt trăm yêu.

Bây giờ mới thấy, ngược lại có điểm khó tin, Đế Quân Yêu Vực có thể cùng Ngọc Đế Thiên Đình, Tôn Giả Ma giới lập thành thế chân vạc vạn năm qua, thế nhưng lại chính là nam tử tuấn mỹ, gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng trước mắt này sao?!

Lúc này Khai Dương cũng đã dần dần tỉnh lai, ngẩng đầu thấy Việt Phi Lăng đã buông ra Thiên Lý Nhãn, cũng không quản được bất cứ việc gì, lảo đảo lắc lư đi qua.

Việt Phi Lăng cũng không ngăn cản hắn, chỉ là thờ ơ lạnh nhạt nhìn.

Thân thể nam nhân bị cành đào cực kỳ tàn nhẫn ghim lên cây, máu cũng đã sớm đông lại, hai mắt nhắm chặt, hô hấp mỏng manh, Khai Dương cắn chặt răng, ngầm niệm pháp quyết, đem toàn bộ cành gãy kia nghiền hóa thành tro.

Thân thể bạc gầy trong nháy mắt mất đi chống đỡ, ngã về phía trước, Khai Dương vội vàng vươn tay tiếp lấy, không nhớ ra bản thân hắn đã sớm cả người mệt mỏi, hơn nữa một đôi bàn tay bị thiên lôi đốt đến cơ hồ nhìn thấy cả xương, vừa chạm vào đã hắn liền đau đến ứa mồ hôi, thắt lưng lập tức mềm nhũn, đỡ không được thân thể Thiên Lý Nhãn đang ngã xuống, cả hai người liền cứ thế theo đà ngã xuống mặt đất

May mắn có Khai Dương làm đệm, Thiên Lý Nhãn xem ra ngã cũng không nặng.

Khai Dương gắt gao ôm lấy thân thể Thiên Lý Nhãn, sức nặng trong lòng như rơi thẳng vào tâm, rốt cuộc nhịn không được, mặc kệ đối phương có nghe thấy hay không vẫn ở bên tai hắn nhẹ nhàng nỉ non: “Sẽ không buông ngươi ra nữa...... Không buông nữa......”

Hai người một người máu tươi đầm đìa, một người cả thân cháy đen, tuy rằng chật vật, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn là có thể ôm lấy nhau.

Hình ảnh này nhìn vào trong mắt Việt Phi Lăng, lại giống như một loại châm chọc.

Bên kia Thiên Tuyền ngồi trên người thanh sư, thản nhiên cười cười, hơi cúi đầu nói với nó: “Thục tiên thục yêu, khí tiên khí tình, bất quá chỉ là một ý niệm.” Thanh sư khò khè đáp lại từ trong hầu, quay lại cái đầu sư thật lớn, đám lông bờm màu xanh cọ cọ lên mu bàn chân trần trắng tuyết.

Thiên Tuyền một tay sờ sờ bờm sư, ánh mắt lại nhìn về phía Việt Phi Lăng: “Nếu vị đạo trưởng này đã quyết định lựa chọn, thỉnh giao ra thuốc giải cổ độc trên người Thiên Lý Nhãn.”

Việt Phi Lăng vẻ mặt lạnh lùng nói: “Cũng không phải bần đạo không muốn giao ra giải dược, mà độc này...... chỉ sợ khó mà giải được.”

Thiên Tuyền đôi mày nhíu lại, thanh sư bên dưới như cũng cảm thấy hắn đang không vui, mạnh há to cái miệng đỏ như máu, hướng Việt Phi Lăng rống to một tiếng, tức giận xông lên vài bước, lông bờm dựng đứng, tứ trảo móng vuốt cong vòng thật sâu cào cào lên mặt nham thạch, hai chiếc đuôi đằng sau càng phe phẩy mạnh dữ tợn, mắt thấy mặt đất dưới chân thanh sư như đang chịu sét đánh, đá nứt từng tảng, như muốn nhắm thẳng Việt Phi Lăng phi tới.

“Ly Khế, đừng động thủ vội.”

Yêu Đế tóc trắng chỉ quát nhẹ một tiếng, thanh sư lập tức giấu đi tức giận, nhị vĩ sư dừng lại, lôi điện vừa hiện lập tức biến mất vô hình, chỉ còn lại trên mặt tuyết một rãnh tuyết sâu tới ba thước, cơ hồ nứt ra thành một cái hố sâu hoắm ngay dưới chân Việt Phi Lăng.

Việt Phi Lăng không khỏi đáy lòng phát lạnh, thượng cổ lôi thú, quả nhiên không giống bình thường. Liền lại nghe thấy Yêu Đế kia hỏi: “Ngươi nói rõ ràng một chút, vì sao lại khó mà giải được?”

Yêu Đế kia mặc dù khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng, nhưng lại có một đôi mắt nghịch thiên đỏ đậm mang theo tà mị, khí thế áp bức, thật sự không hổ là kẻ duy ngã độc tôn chỉ huy trăm vạn yêu chúng.

Việt Phi Lăng cũng không giấu diếm: “Cổ độc này, tên là Yêu Cổ, là lấy ba trăm sáu mươi sáu yêu hồn luyện hóa mà thành, cổ này độc vô cùng, cho dù có là tiên nhân cũng khó chống đỡ, càng đừng nói là luyện chế giải dược.” Hắn nhìn thoáng qua cây đào khô mục bên kia, “Lấy tình trạng hiện tại mà nói, trong thân cây bây giờ chắc đã bị chạm rỗng, vô dược khả trị.”

Thiên Tuyền nhìn ra hắn không hề nói dối, nhưng lời nói thật này, so với nói dối lại càng khó chấp nhận hơn.

Quả nhiên, Khai Dương bên kia vừa nghe thấy, bất ngờ ôm Thiên Lý Nhãn ngồi dậy, hung hăng trừng mắt nhìn Việt Phi Lăng: “Ngươi nói cái gì?”

Việt Phi Lăng chỉ liếc mắt nhìn bọn họ một cái: “Bần đạo nói chính là, Ly Lâu hắn, tử kỳ (ngày chết) không còn xa.”

“Câm miệng!!” Khai Dương giận đến tím mặt, cơn thịnh nộ trên người càng lúc càng mạnh, đúng lúc này người trong lòng đột nhiên lại rên lên một tiếng, như đang rất khó chịu, Khai Dương thấy thế liền không dám lỗ mãng nữa, vội vàng thu lại hỏa ý.

Việt Phi Lăng cười lạnh nói: “Vũ Khúc Tinh Quân chẳng lẽ đã quên lửa có thể đốt gỗ, hiện giờ hỏa thế của ngươi đối với Ly Lâu mà nói, còn không giống lấy lửa đốt gỗ cực khô sao?”

“Ngươi ──”

Hắn đang muốn phát tác, lại cảm thấy nam nhân trong lòng giật mình một cái, vội vàng cúi đầu nhìn, quả nhiên liền thấy Thiên Lý Nhãn đang chậm rãi mở ra hai mắt.

Mặc dù có chút mê mang, nhưng ít nhất, thần sắc cũng là thanh tỉnh.

“Ly Lâu!!”

So với Khai Dương mừng rỡ như điên, trên khuôn mặt Thiên Lý Nhãn lại không hề có một tia dao động. Chỉ sợ ai cũng không biết, trong lòng hắn bây giờ, tình tự đang như sóng cuộn biển gầm. Khai Dương quả thật vẫn đuổi tới đây...... Tuy không từ mà biệt, kỳ thật ở tận sau trong lòng hắn, nhiều ít vẫn hy vọng có thể gặp lại Khai Dương một lần, hoặc là, có thể giống như bây giờ, cùng hắn gần sát như một lần cuối. Nếu được như thế, cho dù có hồn phi phách tán ngay trong giây khắc tiếp theo, cũng đã không uổng......

Nhìn đôi môi run rẩy của Khai Dương, Thiên Lý Nhãn nhịn không được nghĩ muốn nâng tay vuốt lên, lại phát hiện ngay cả khí lực thoáng di động cũng không có, cả người nhẹ như mây, nếu không phải được Khai Dương ôm chặt lấy, thật sự ngay cả chút cảm giác tồn tại hắn cũng đều không cảm thấy.

Hắn nhìn bản thân chật vật, không khỏi cười khổ mình tự nhiên lại rơi vào tình thế khốn quẫn thế này, lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy chính là đôi đá mắt mèo ngập nước của Khai Dương.

Vốn nghĩ người kia chắc sẽ nói mấy lời hỏi thăm lo lắng cho hắn, lại không ngờ, câu tiếp theo nghe thấy, cư nhiên lại là cuồng mắng như đổ ập xuống đầu: “Ngươi cái tên tiểu nhân thiếu tâm nhãn này!! Dựa vào cái gì bắt ta phải chạy theo ngươi khắp chân trời cuối đất như vậy?! Dựa vào cái gì mà khiến ta lo lắng đến sắp điên rồi?! Hảo?! Ta nói bây giờ ngươi chạy đi!! Chạy a! Ngươi không phải rất có bản lãnh sao? Một câu cũng không lưu lại cho ta!! Thật sự muốn ta lên trời dưới đất xung quanh chạy loạn đúng không?! Quay về ta liền lên Thiên Cơ Mật xin một cái khổn tiên thừng, đem ngươi chặt chẽ cột vào bên người!! Xem ngươi còn chạy nữa không !! Hỗn trướng! Ngu ngốc!!”

Nhìn bộ dáng hắn táo bạo mắng như sấm, Thiên Lý Nhãn hoàn toàn không hề nghi ngờ nếu bản thân bây giờ không phải suy nhược đến chịu không nổi một kích, chỉ sợ hắn sẽ nắm cổ lôi mình lên đánh cho một trận.

Bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên chân chính gặp mặt, hắn cũng là bị Khai Dương ấn lên ngọc trụ Thiên Điện uy hiếp như thế này, giang sơn dễ bản tính khó dời, tuy đã sớm nhìn tẫn thượng hải tang điền, giang hà tiêu thất trong mấy vạn năm qua, chỉ sợ tính nết vị Vũ Khúc Tinh Quân này, có làm sao cũng không thể mảy may thay đổi.

Thiên Lý Nhãn không khỏi kinh ngạc mà bật cười, đúng rồi, hắn như thế nào lại đã quên, Tinh Quân của hắn tính tình cực kì táo bạo, nếu trót chọc giận người kia, cho dù có là Đế Quân chắc chắn cũng sẽ không cho nhiều hơn nửa phần mặt mũi. Thế nhưng nụ cười của hắn rất nhanh liền cứng đờ.

Người kia vẫn đang chửi ầm lên, có điều đôi mắt đá mèo kia rốt cuộc đã không chịu nổi quá nhiều hơi nước ngưng lại nữa, từng giọt từng giọt lớn nước mắt như vỡ đê lăn xuống.

Thiên Lý Nhãn chỉ cảm thấy đau lòng khó nhịn, hắn rời đi một mình, chẳng qua là không muốn Khai Dương phải mạo hiểm, lại không ngờ, từ biệt như vậy, đã lưu lại đau đớn cỡ nào cho người kia, khiến bây giờ, nỗi đau này, lại càng gia tăng gấp trăm gấp ngàn lần đánh vào lòng hắn.

“Khai Dương......”

Chỉ là một tiếng gọi nhẹ nhàng, đã có thể ngăn lại cơn mắng tức giận của hắn.

Thân thể nam nhân đã hoàn toàn không còn chút khí lực, mặc cho hắn ôm ấp, khuôn mặt hơi nhìn nghiêng có chút bất đắc dĩ, có chút dung túng, có chút tự trách, mà càng nhiều...... là tình cảm ấm áp như xâm nhập cốt tủy, bởi vì người kia lộ ra biểu tình phức tạp thế này, Khai Dương hắn rốt cuộc không tìm được cách nào tiếp tục so đo nữa.

“Ngu ngốc......” Hắn gục đầu xuống, chôn lên vai Thiên Lý Nhãn.

Lại nghe thấy từng tiếng nói nhỏ vụn nhẹ nhàng của người kia: “Khai Dương...... Thật có lỗi...... Ta không biết...... Nhất định sẽ không......”

“Thật không?” Thanh âm đè nén của Khai Dương từ trên vai truyền tới, “Ta tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ lại một mình ngươi rời đi nữa, cho nên, ngươi cũng phải đáp ứng ta, không được bỏ ta lại một mình.”

“Ân. Ta đáp ứng ngươi.”

Hắn vừa dứt lời, đột nhiên vai trái một trận nhiệt đau, hai hàm răng trắng bóng chỉnh tề của Khai Dương cư nhiên cắn xuống da thịt trên vai hắn, sau đó, lấy dấu vết ấn hạ lên hồn tinh trong người hắn như minh chứng cho lời hứa.

“Đáp ứng rồi thì có thể thế nào?” Việt Phi Lăng lạnh mắt đứng một bên, nhìn Thiên Lý Nhãn sắc mặt xanh trắng, căn bản chính là hình ảnh dầu hết đèn tắt.

Khai Dương hàm răng nhả ra, trừng mắt nhìn Việt Phi Lăng, hận không thể đem hắn nghiền thành tro bụi.

Chỉ nghe Thiên Lý Nhãn nói với hắn: “Đừng tức giận.”

Việt Phi Lăng tiếp tục nói: “Đại nạn đã qua, bần đạo đã đăng cực thành tiên, còn chưa tạ ơn giúp đỡ to lớn của nhị vị!”

Khai Dương cũng không thèm liếc mắt nhìn Việt Phi Lăng một cái, chỉ thật cẩn thận chỉnh lại Thiên Lý Nhãn đang nằm trong lòng mình, để hắn có thể ngồi một cách thoải mái nhất.

Đôi mắt Thiên Lý Nhãn lại đang nhìn Việt Phi Lăng từ trên xuống dưới cao thấp đánh giá một lần, đột nhiên lành lạnh nở nụ cười: “Đại nạn thì đã qua, thành tiên, chỉ sợ chưa chắc.”

Việt Phi Lăng nghe vậy cả kinh, nhưng rất nhanh liền trấn định trở lại, hừ nói: “Nói chuyện vớ vẩn! Bản tiên lịch kiếp thành công, lại kinh qua đại nạn sinh tử, vượt khỏi ngũ hành, không ở tam giới!” Hắn càng tự bào chữa, lại càng cảm thấy đôi mắt Thiên Lý Nhãn ánh lên tia sáng phi thường quỷ dị, ánh mắt đó, giống như đang nhìn một con khỉ đang lăn lộn muốn giả làm người, thật sự khôi hài.

Lúc này Yêu Đế tóc trắng cưỡi thanh sư thong thả mới bước lại, nói: “Quả nhiên không thể gạt được nhãn thần ngàn dặm, cái này gọi là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, vị đạo trưởng này chắc đã mộng tiên thành si, ngay cả bản thân vượt kiếp thành ma cũng không biết.”

Việt Phi Lăng sợ hãi đến mức lùi lại mấy bước, cuống quít nhìn lại bản thân, lại sững sờ phát hiện một thân pháp lực tinh khiết tu luyện cả ngàn năm đã biến mất vô tung, chỉ trong khoảng khắc, đã biến thành một cỗ ma khí hắc ám hủ bại!

“Không có khả năng! Điều này là không có khả năng!!”

“Nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma.” Yêu Đế thản nhiên nói, “Ba trăm sáu mươi sáu yêu hồn bị khóa hồn châu của ngươi giam cầm, không được siêu sinh, lại bị ngươi sử dụng đem luyện thành yêu cổ hại người, việc sai càng lúc làm càng nhiều. Mà bây giờ ba trăm sáu mươi sáu ác yêu này đã không thể trọng nhập luân hồi, nghiệt do bọn chúng lúc còn sống gây ra cũng không hồi lại được, tất cả đều giáng xuống thân ngươi. Lần đại kiếp này, độ cũng không phải là tiên, mà là...... Ma.”

“Không có khả năng!!” Việt Phi Lăng mặt mày dữ tợn, cho dù không muốn thừa nhận, nhưng ma khí hiện giờ trong thân thể hắn đã sớm ngưng tụ thành đoàn, nuốt mất hồn phách. Hắn cả đời cầu mong thành tiên, bản thân mang pháp lực cao thâm, thu yêu vô số, hao hết tâm tư, kết quả thì sao, lại vì hơn ba trăm yêu nghiệt này mà rơi vào ma đạo, quả thật là châm chọc.

Trên người hắn ma khí cuồng trướng, đột nhiên dừng lại, phất trần chỉ còn một đoạn ngắn trong tay chợt bắn ra, đánh về hướng Khai Dương.

“Làm càn!!” Yêu Đế xích mâu sắc bén, tử bào phất một cái, băng tuyết trên mặt đất như rồng cuốn nổi lên, đem phất trần nuốt trọn vào bên trong, lại nghe thanh sư gầm giận dữ, hung khí kia bị chấn động liền gãy thành từng mảnh, rơi rụng trên mặt đất.

Việt Phi Lăng biến sắc, lập tức nhìn về phía Khai Dương nói: “Vũ Khúc Tinh Quân, ngươi đi nhờ Yêu Đế Thiên Tuyền ra mặt thay ngươi sao?”

Yêu Đế đôi mi thanh tú khẽ nhếch lên, xem ra Việt Phi Lăng này quả thật là dạng người khó chơi, thông hiểu nghệ thuật gây xích mích trong lòng người, cố tình hướng đến Khai Dương tính tình không chịu được châm chọc mà khiêu khích.

Hắn quay đầu lại nhìn, lại bất ngờ không thấy Khai Dương ngay lập tức nổi giận đứng dựng lên, chỉ thấy hắn cúi đầu nhìn xuống Thiên Lý Nhãn lòng dò hỏi: “Ly Lâu, hắn hại ngươi như vậy, ta muốn báo thù cho ngươi, nhưng mà, nếu ngươi không thích, ta cũng sẽ không đi.”

Thiên Lý Nhãn làm sao bỏ qua được ánh lửa bắn ra trong mắt người kia, chuyện mà Tinh Quân của hắn muốn làm, vô luận là như thế nào, hắn cũng sẽ không cản trở. Liền gật đầu, chỉ chỉ Hỏa Vân Thương rơi cách đó không xa, nói với thanh sư: “Đem nó tới đây hộ ta.”

Thanh sư thật rất nhu thuận, đi đến ngậm lấy hai đoạn thương gãy, đưa đến trước mặt Thiên Ly Nhãn.

Thiên Lý Nhãn dần dần khôi phục được một chút khí lực, nhờ Khai Dương gỡ xuống đầu thương, Khai Dương tuy trong lòng khó hiểu, lại vẫn giúp hắn tháo xuống mũi thương đặt vào tay hắn.

Chỉ thấy Thiên Lý Nhãn hai mắt nhắm lại, miệng niệm bí quyết phủ lên thân thương, tay trái cầm đầu thương, đạo kim quang trên tay phải đột nhiên mạnh mẽ kéo dài ra, Khai Dương nhìn thấy cả kinh thất thanh hô to: “Ly Lâu! Ngươi làm cái gì vậy?!”

Có điều kim quang chợt lóe lên rất nhanh đã liền thu lại, thương thân cũng đã trở về nguyên trạng.

Thiên Lý Nhãn đem thương đưa lại cho Khai Dương, Khai Dương thế nhưng cũng không thèm liếc mắt nhìn Hỏa Vân Thương một cái, chỉ vội vàng đỡ lấy Thiên Lý Nhãn thân thiết hỏi: “Ngươi tại sao lại tùy ý vận dụng pháp lực? Có cảm thấy chỗ nào không khỏe hay không? Ngu ngốc! Không có Hỏa Vân Thương ta vẫn có thể đốt chết thằng nhãi kia!”

Nghe ra sự khẩn trương của hắn, Thiên Lý Nhãn trong lòng liền cảm thấy ấm áp, nói: “Vô phương. Thương này ta đã lấy bản thể đào mộc thế vào, cũng không biết có dùng vừa tay ngươi không.”

Nhìn hắn sắc mặt như thường, dường như quả thật không có việc gì, Khai Dương lúc này mới tạm yên lòng. Hắn từ ống tay áo đang cuồn cuộn tung bay trong gió xé xuống hai mảnh vải, buộc thật chặt quanh lòng bàn tay, qua loa băng bó miệng vết thương ban nãy, lại nhoẻn miệng cười, nắm lấy Hỏa Vân Thương mới. Chỉ thấy hắn cổ tay vừa cuốn, liền ra một thương hoa, Hỏa Vân Thương cũng không hổ là thần binh thiên thượng, đầu thương nháy mắt đã bốc lên liệt hỏa.

Đôi đá mắt mèo vừa rồi ôn hòa đã trở nên sắc bén, chiếu về phía Việt Phi Lăng.