Thiên Nghịch

Quyển 1 - Chương 4: Lần đầu luyện công




Dịch: Ma Đạo Tử

Vương Lâm từ sau khi ra khỏi đảo ngục giam vẫn luôn cẩn thận, hắn biết chỉ cần đi nhầm một bước là sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. Ở nơi cường giả vi tôn, một thế giới mà tập võ đã thành phong tục như thế này, hắn từng giây từng phút đều tự nhắc mình nhất định phải cẩn thận.

Trừ điểm này ra,Vương Lâm còn có chút bận tâm, D cấp công pháp cấp bậc tuy cao nhưng tốc độ tu luyện lại kém E cấp công pháp rất xa. Vương Lâm cũng biết hiện giờ cái hắn thiếu chính là thời gian. Từ hai điểm này, hắn quyết định tu luyện E cấp công pháp, mau chóng cho mình đạt tới cấp 3, có sức tự vệ nhất định còn những thứ khác thì tính sau. Nội Thể Thăng Hóa Thuật là một loại công pháp tu luyện cực kì phổ thông ở Mẫu Hoàng đại lục, chỉ có duy nhất một tác dụng là cường thân kiện thể, nghe nói nếu tu luyện lâu dài có thể kéo dài tuổi thọ. Bởi vì tu luyện cực kỳ đơn giản không có bất kỳ khẩu quyết nào, chỉ có đồ hình chín loại tư thế cùng với một ít giới thiệu cần thiết, cho nên được người Mẫu Hoàng đại lục vô cùng yêu thích
Vương Lâm bắt đầu chuyên tâm luyện tập đồ hình thứ nhất.

Động tác ở đồ hình này vô cùng cổ quái, cánh tay đưa ra sau lưng thì không sao, nhưng hai chân lại phải xoắn lại với nhau, Vương Lâm mất rất nhiều thời gian mới miễn cưỡng làm được tư thế giống như trong đồ hình. Có điều chỉ duy trì được 10 giây thì toàn thân hắn đã bủn rủn, thở hồng hộc.

Căn cứ theo yêu cầu của Thể Nội Thăng Khiếu Quyết thì thời gian duy trì động tác mỗi bộ đồ hình đạt tới 10 phút mới tiểu thành, từ 1 giờ trở lên là đạt tới đại thành, có thể luyện bộ đồ hình tiếp theo.

Thư giãn một chút, Vương Lâm lại kiên định bày ra động tác của đồ hình thứ nhất, 10 giây sau, cảm giác bủn rủn lần nữa truyền ra từ toàn thân từng bắp thịt của hắn. Vương Lâm khổ cực kiên trì, hắn biết thời gian vô cùng quý báu không thể có chút thả lỏng.

20 giây sau, cảm giác bủn rủn biến mất, nhưng không đợi Vương Lâm thở ra thì bộ ngực hắn bỗng trở nên đau nhức, "phốc” một tiếng, hắn phun ra một ngụm máu tím đen, ngã xuống đất, hôn mê.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Vương Lâm dần dần tỉnh dậy, sau đó hắn lập tức cẩn thận quan sát bốn phía, phát hiện mọi thứ vẫn như lúc trước chưa hôn mê thì mới thở phào nhẹ nhỏm.

Ngoài kia trời đã tối, xem ra lần này thời gian hôn mê không ngắn. Vương Lâm cẩn thận nghĩ lại quá trình luyện công vừa rồi, không khỏi nghi ngờ, chẳng qua chỉ là một động tác thôi, tê dại thì hoàn toàn có thể giải thích, dù sao kiên trì một động tác trong thời gian dài thì tê dại là việc tự nhiên, nhưng vì cái gì mà ngực lại đột nhiên đau nhức, hơn nữa còn hộc máu ?

Không nghĩ ra lí do Vương Lâm liền mặc kệ, lần nữa bày ra động tác của đồ hình thứ nhất, 10 giây sau hắn lại cảm thấy đau nhức.

Vương Lâm lập tức tập trung hết sức, 20 giây sau, cảm giác đau xót ở ngực trái của hắn trở nên rõ rệt, giống như ở trong đó có một sinh vật đang cắn xé. Ngay khi cảm thấy đau nhức, hắn lập tức dừng tư thế kia lại. Mặt hắn lúc này tái nhợt, theo nhịp hô hấp của hắn sắc đỏ chợt hiện chợt mất, hồi lâu sau mới khôi phục bình thường.

“Có vấn đề!” Vương Lâm trong mắt lộ vẻ cổ quái, hắn cởi áo ra, cúi đầu nhìn ngực trái của mình, nhẹ nhàng đặt tay ở trên đó. Toàn thân buông lỏng, nhắm mắt lại, hô hấp dần dần đều đặn, bốn phía an tĩnh, hắn cảm nhận được nhịp tim của mình. “Thình thịch thình thịch…”

“Khoan đã, không đúng!” Vương Lâm chợt mở mắt ra, hắn cảm thấy được tim mình mỗi lần đập, bên trong ngực trái sẽ rung động rung động.

Vương Lâm lấy tay động vào vị trí của cái vật kia, đâm mạnh một cái, vật kia bỗng nhiên động đậy, dù chỉ là khoảng cách di chuyển không xa, nhưng lại vừa đúng chạy khỏi vị trí ngón tay của Vương Lâm.

Giống …… giống như là một sinh vật! Đôi mắt Vương Lâm lộ vẻ sợ hãi, nét mặt trầm xuống.

Chính là cái sinh vật này ảnh hưởng sự tu luyện của mình, nhưng rốt cuộc nó làm thế nào tiến vào bên trong thân thể mình? Có hai khả năng, một là nó đã có từ khi hắn ở trong ngục giam đảo, hai là nó do độc dược Tam tiểu thư cho hắn ăn tạo thành. Đối với hai khả năng này, hắn có khuynh hướng nghiêng về cái sau.

Vương Lâm lộ vẻ ngưng trọng, cầm mảnh vụn của cái chén đặt ở dưới chân mép giường lên, hắn biết nếu không giải quyết tai họa này thì đừng mơ tưởng mà tu luyện nữa. Cắn rang một cái, hắn hít sâu một hơi, lần nữa bày ra tư thế của đồ hình, 20 giây sau, ngay khi cảm giác đau nhức xuất hiện, Vương Lâm lập tức cầm mảnh vụn kia, không chút do dự đâm đúng vào vị trí của sinh vật nọ.

Hắn không để ý máu tươi trào ra, chịu đựng đau nhức, nhanh chóng thò tay phải vào ngực, một tiếng kêu chói tai của côn trùng vang lên. Vương Lâm mệt mỏi ngồi dưới đất, hai ngón tay của hắn cầm nửa đoạn than thể của một con hắc trùng.

“Hay cho một con trùng giảo hoạt!” Vương Lâm run rẩy lấy ra một vị thảo dược mua được từ tiệm thuốc, đặt trong miệng, cắn nát, sau đó bôi lên trên ngực. Giờ phút này hắn vô cùng suy yếu, cảm giác buồn ngủ tràn về.

“Cũng may trong những vị thuốc này có một loại cầm máu tốt.” Một lúc sau, cảm giác đau đớn của Vương Lâm mới hơi giảm, dùng y phục băng bó vết thương lại.

Động tác này làm cho ngực trái của hắn lần nữa trào ra máu tươi, Vương Lâm tựa vào mép giường, hai mắt nhắm lại, mặt không còn chút máu, tái nhợt dị thường.

Trùng tử kia không bị giết chết mà ẩn núp thật sâu ở trong cơ thể Vương Lâm, mặc cho hắn dùng cách nào thăm dò cũng không phát hiện tung tích của nó, nó biết Vương Lâm ác độc, không dám hiện thân nữa.

Nghỉ ngơi trong chốc lát, Vương Lâm không để ý đau đớn tiếp tục bày ra tư thế của đồ hình thứ nhất, 20 giây trôi qua, mặc dù hắn toàn thân tê dại, nhưng đau nhức lúc trước do trùng tử tạo thành cũng không còn xảy ra nữa.

Lần này, Vương Lâm kiên trì 40 giây. Sau một lúc nghỉ ngơi, Vương Lâm lại tu luyện đồ hình thứ nhất, cả đêm không ngủ, thời gian nhanh chóng qua đi.

Trong một đêm này, vết thương của Vương Lâm nhiều lần xuất huyết, thảo dược cầm máu cũng dùng hơn phút nửa. Dưới sự kiên trì của mình, rốt cục hắn đã duy trì tư thế này được 1 phút 20 giây.

Dù một đêm không ngủ, nhưng trừ vết thương ở ngực trái đau đớn ra hắn chẳng những không mệt mỏi chút nào, ngược lại vô cùng dễ chịu, thân thể ấm áp, rất là thoải mái, không khỏi đối với Nội Thể Thăng Hóa Thuậtcó thêm vài phần tin tưởng.

Buổi sang hôm sau, Xuân Lan đưa điểm tâm tới, có điều Vương Lâm do dự, cũng không ăn, mà chờ đối phương đi rồi mới từ trong những thảo dược mua về lấy ra điền phúc quả, một vị thuốc bổ máu, bỏ vào trong miệng.

Hắn quyết định sau này không ăn tất cả thức ăn bên trong phủ, nếu có đói bụng thì lấy loại quả này lót dạ, nếu không thì ra ngoài rồi tự mua, hắn cần phải phòng ngừa độc kế của Tam tiểu thư.

Vốn định phân phó Xuân Lan sau này không cần đưa thức ăn đến, nhưng Vương Lâm nghĩ một lúc rồi lại thôi, hắn chỉ chờ sau khi Xuân Lan đi liền len lén đem thức ăn vứt sạch.

Khoanh chân ngồi trên giường, Vương Lâm không muốn lãng phí thời gian nữa, tiếp tục bày ra tư thế của đồ hình thứ nhất, hắn định ra cho mình mục tiêu kế tiếp, hôm nay phải kiên trì hơn 2 phút.
Mỗi lần Vương Lâm đạt tới cực hạn, liền buông lỏng toàn thân, sau đó nghỉ ngơi 10 phút để khôi phục thể lực. Nhưng dưới sự kiên trì của hắn, thời gian nghỉ ngơi càng lúc càng ngắn, tốc độ khôi phục thể lực càng lúc càng nhanh. Hiện tại hắn chỉ cần nghỉ ngơi 9 phút là đã có thể tiếp tục tu luyện, dần dần, thời gian kiên trì tư thế từng chút từng chút một gia tang, 1 phút 30 giây , 1 phút 40 giây , 1 phút 50 giây.

Rốt cục đến khi mặt trời lặn, thời gian kiên trì được hắn tăng lên tới 1 phút 58 giây !

Mắt thấy mục tiêu hôm nay sắp hoàn thành, Vương Lâm đứng dậy hoạt động thân thể, phát hiện vết thương đã lên da non cho nên hắn lần nữa bôi thảo dược lên.

Làm xong mọi chuyện, hắn đẩy cửa phòng ra, hít sâu, nhìn mặt trời đang từ từ buông xuống, khóe miệng hắn mỉm cười, cảm giác mình từng giây từng phút đều tiến bộ, hắn cảm thấy vui sướng khi nắm được vận mệnh của chính mình.

Trên bàn đá ngoài sân để hai mâm thức ăn cùng với vài bộ quần áo mới tinh, đó là bữa trưa và bữa tối mà Xuân Lan đem đến. Sauk hi -> Sau khi đêm thức ăn vứt hết đi, Vương Lâm cầm quần áo trở lại gian phòng, tiếp tục tu luyện.

Càng tu luyện, hắn lại phát hiện cảm giác của mình càng ngày càng bén nhạy, những lúc Xuân Lan đem thức ăn đến hắn đều có thể cảm nhận rõ được. Đồng thời, thời gian tê dại xuất hiện trên thân thể mỗi lần tu luyện cũng từ từ giảm đi.

Sau mấy ngày quên ăn quên uống, tu luyện không quản ngày đêm, rốt cục ở ngày thứ tư, Vương Lâm đem thời gian kéo dài tư thế đến tiểu thành, thời gian nghỉ ngơi 5 phút.
Ngay khi kiên trì tư thế được 10 phút, đầu Vương Lâm chấn động ”oanh” một tiếng, toàn thân mỗi một tấc da, mỗi một tấc bắp thịt, mỗi một tấc xương, mỗi một tấc kinh mạch tỏa ra vô số dòng khí lưu ấm áp, những dòng khí lưu lập tức lưu chuyển toàn thân, cảm giác như có con kiến bò trong người hắn, nhột nhột. Một giọt chất lỏng màu đen từ lỗ chân lông toàn thân Vương Lâm chảy ra, một lúc sau đã dính ướt quần áo của hắn.

Cảm giác tê dại dần dần biến mất, Vương Lâm phun ra một ngụm trọc khí, mở mắt ra, giờ khắc này, đôi mắt của hắn sáng giống như minh nguyệt vậy.

“Đồ hình thứ nhất của Nội thể Thăng hóa thuật rốt cục cũng có chút thành tựu rồi!” Vương Lâm lẩm bẩm, sau đó hắn bỗng ngạc nhiên phát hiện mùi hôi phát ra từ cơ thể, mùi hôi thối đến gay mũi hất thẳng lên mặt hắn.
Vương Lâm lập tức đứng dậy, cởi quần áo ra, tắm rửa cơ thể thật cẩn thận, sạch sẽ. Lúc này tâm trạng hắn cực kỳ vui vẻ, từ trong thân thể truyền tới cảm giác lực lượng tràn đầy, làm cho hắn thấy lúc này thật tự tin !

“Dùng 4 ngày mới luyện Đồ hình Thăng Hóa Thuật thứ nhất có chút thành tựu, tốc độ quá chậm, vốn định dùng ba ngày là có thể có chút thành tựu, xem ra vẫn cần gia tăng cường độ tu luyện rồi, tranh thủ trong mười ngày có thể kiên trì đến đại thành, một canh giờ. Như vậy là có thể tu luyện đồ hình thứ hai rồi.” Vương Lâm vừa rửa sạch thân thể, vừa vất óc suy nghĩ.
Phải biết rằng căn cứ vào ghi chép trong Nội thể Thăng hóa thuật, người đạt đến tiểu thành nhanh nhất mất 3 ngày, có điều Vương Lâm không biết, người dùng ba ngày đạt tiểu thành kia là do từ nhỏ thường ngâm ở trong dược thủy trân quý, trong cơ thể gần như không có bất kỳ tạp chất, đương nhiên thời gian tu luyện đồ hình thứ nhất sẽ giảm đi rất nhiều.

Trừ người này ra, những kẻ khác tu luyện Nội thể Thăng hóa thuật, bình thường phải mất mấy tháng mới đạt đến tiểu thành.