Thiên Nhai Khách

Chương 48: Hiểm cảnh




Người gỗ nữ nọ còn đang duỗi chân duỗi cẳng dưới đất, Ôn Khách Hành ban đầu không lưu ý, suýt nữa giẫm lên, bị cây tiêu sát đất quét qua mới nhảy ra, người gỗ nam sau lưng đã rút tay khỏi cửa, đang quay sang bên này, Ôn Khách Hành xách Trương Thành Lĩnhném vào hốc tường kia, sau đó cúi người bế Chu Tử Thưlên rồi nhảy vào theo.

Người gỗ nam lập tức đuổi đến, Ôn Khách Hành quay lại nhìn chằm chằm nó đầy phòng bị, ai ngờ người gỗ nọ giống như chỉ có thể quay hai phương hướng, đi tới hoặc là lui về, không có công năng trái phải, nó không tìm được người liền một mực quay tới tới lui lui ở đó, trường tiêu trên tay người gỗ nữ vung lên đùi nó, đây thật là gậy ông đập lưng ông, bỗng vang lên một tiếng nổ, hai người gỗ đều nằm sấp, người gỗ nam lọt vào công kích liền dùng cánh tay xoay đầu người gỗ nữ, sau đó chúng bắt đầu nội chiến tự giết hại nhau.

Ôn Khách Hành lúc này mới thở phào, nói khẽ với Chu Tử Thư: “Đừng nói gì.” Sau đó ra tay phong mấy huyệt đạo rồi thả y xuống, nhìn vết máu trước ngực y nhíu mày bảo Trương Thành Lĩnh: “Tiểu quỷ, ngươi đến cửa bên kia nhìn xem, nếu có một loại…”

Y dừng một chút, không biết nên hình dung thế nào, liền đưa tay ra dấu: “Thứ cao hơn một thước, tròn vo như ngươi lăn qua thì bỏ chạy về đây cho ta biết.”

Trương Thành Lĩnh “a” một tiếng lại hỏi: “Tiền bối, sư phụ ta…”

Ôn Khách Hành dường như hiếm khi mất kiên nhẫn, ngắt lời gã: “Không việc gì, không chết được đâu.”

Trương Thành Lĩnh lại hỏi: “Tiền bối, thứ ông nói là cái gì?”

“Ta cũng không biết,” Ôn Khách Hành thở dài, chỉ vách tường bị nổ tung một khoảng kia bảo: “Chính là kết quả của việc thứ đó nổ tung.”

Trương Thành Lĩnh nhìn theo ngón tay y, lập tức khá lo lắng, thầm nghĩ hóa ra vị tiền bối thoạt nhìn rất lợi hại này cũng bị đuổi theo, tức khắc không dám nói hai lời chạy tới bên kia hồi hộp trông giữ.

Ôn Khách Hành đưa tay muốn cởi quần áo Chu Tử Thư, bị đè cổ tay lại, Chu Tử Thư khàn giọng cười nói: “Làm gì thế, muốn lợi dụng ta?”

Ôn Khách Hành đánh tay y ra, khẽ chọc ngực y một phát, giọng điệu nhàn nhạt: “Bớt nói đôi câu đi, ngươi sắp đi đời nhà ma rồi mà còn lắm lời quá.”

Chu Tử Thư liền cảm thấy nhân sinh viên mãn, vừa bị một lão thùng cơm mắng là thùng cơm, lại bị một kẻ mạnh miệng nói là lắm lời.

Ôn Khách Hành cẩn thận cởi y phục của y, ánh mắt khi chạm đến mấy cây đinh trước ngực Chu Tử Thư bất giác lóe lóe, Chu Tử Thư trái lại chẳng hề để ý, trong lúc hô hấp cảm thấy ngực lưng đều như lửa đốt, biết thương này không nhẹ, chỉ sợ là gãy xương lại thương phổi, cố nén không ho, ngay cả thở cũng rất nhẹ để tránh làm thương thế nặng thêm.

Ôn Khách Hành lật người y lại, vừa thấy thương thế trên lưng, không nhịn được thở dốc, lạnh lùng nói: “Thêm một tấc nữa thì thứ kia có thể đánh gãy cột sống, ngươi tin không?”

Chu Tử Thư hơi thở mong manh thấp giọng nói: “Đừng thừa lời, nếu ta có thể bị một tên người giả đánh gãy cột sống thì cũng chẳng còn mặt mũi sống tiếp.”

Ôn Khách Hành hừ một tiếng, đặt tay lên lưng y, cẩn thận xem xét vết thương, hồi lâu mới thở dài nói: “Ngươi ngốc sao? Không biết đau à?”

Chẳng biết y đặt ngón tay ở đâu, Chu Tử Thư lập tức kêu lên một tiếng, đau đến mức nhất thời không nói nên lời, hồi lâu mới nghiến răng nghiến lợi bảo: “Ngươi… không bằng để ta đánh một gậy, rồi tự mình thử xem…”

Ôn Khách Hành hiếm thấy trầm mặc, đỡ Chu Tử Thư dậy, đưa tay chống hậu tâm y, độ chân khí qua, không dám dùng sức quá mạnh, chỉ lo đụng chạm đinh trên ngực như Diệp Bạch Y lần trước.

Ôn Khách Hành đời này luyện công luôn là vì giết người đả thương người, vẫn là lần đầu tiên cẩn thận muốn cứu người như vậy, quả thực nơm nớp lo sợ như một đồ tể cầm kim thêu, không bao lâu thái dương đã vã mồ hôi.

Qua non nửa canh giờ mới thu công buông Chu Tử Thư ra, để vai y nghiêng qua dựa tường, Chu Tử Thư biết mình hiện tại thể lực có hạn, không lãng phí nhiều, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, một chút máu ở khóe miệng còn chưa lau sạch, làm sắc mặt xám ngoét kia càng nhợt nhạt nhìn mà đau lòng.

Ôn Khách Hành nhìn y một hồi, bỗng nhiên không nhịn được cúi xuống, nhẹ nhàng ngậm khóe miệng y, lại liếm đi một chút vết máu lưu lạc kia, giống như thở dài, đưa tay xuyên vào tóc mai của Chu Tử Thư, hơi thở của hai người quá gần nhau. Chu Tử Thư chẳng biết mở mắt từ khi nào, lại không hề lãng phí thể lực né tránh y, chỉ thấp giọng nói: “Hay cho điệu bộ tiểu nhân lợi dụng lúc người ta gặp nguy.”

Ôn Khách Hành chẳng buồn ngước lên, cũng thấp giọng đáp lễ: “Nói cứ như thể ngươi là quân tử vậy.”

Y cười khẽ, tựa như lời thì thầm, Chu Tử Thư rốt cuộc không vờ bình tĩnh được nữa, hơi khó chịu nghiêng mặt đi, lại bị Ôn Khách Hành nắm lấy hỏi: “Ngươi có lương tâm không? Ta chữa thương cho ngươi, ngay cả chút ưu đãi ấy cũng không có sao?”

Chu Tử Thư trầm mặc hồi lâu rốt cuộc nói: “Ta tạm thời không định bán mình.”

Ôn Khách Hành cười nói: “Ngươi biết lúc không như mong muốn sẽ phát sinh chuyện gì chứ?”

Chu Tử Thư nhướng mày, dùng ánh mắt “người còn có thể không biết xấu hổ như vậy”, xem thế là đủ mà nhìn y. Chỉ nghe Ôn Khách Hành kề tai thấp giọng nói: “Cưỡng, mua, cưỡng, bán.”

Chu Tử Thư cười khổ: “Ngươi hưng trí tốt quá đấy.”

Ôn Khách Hành dùng ánh mắt ý tứ không rõ nhìn y chằm chằm một hồi rồi buông ra, hai tay đan chéo gối sau đầu, duỗi chân giẫm lên một bức tường khác, nằm xuống đắc ý dương dương nói: “Có điều ngươi có thể nợ trước.”

Chu Tử Thư tinh lực không tốt, chẳng thừa lời với y nữa, nhắm mắt mơ mơ màng màng nửa hôn mê nửa ngủ.

Ôn Khách Hành biết chút năng lực đó của mình, mấy người bọn họ trừ Diệp Bạch Y thì chẳng ai hiểu thuật kỳ môn độn giáp mơ mơ hồ hồ không có nhận thức này, đi loạn như ruồi không đầu chưa biết chừng sẽ đụng trúng cái gì, trước mắt Trương Thành Lĩnh là tiểu quỷ còn chưa mọc đủ lông, Chu Tử Thư lại bị thương nặng, chi bằng lấy bất biến ứng vạn biến, nghỉ ngơi tại chỗ một phen rồi nghĩ biện pháp sau.

Chu Tử Thư hô hấp rất thấp, cũng rất đều, như là đang ngủ, Ôn Khách Hành nghiêng mặt nhìn y, bỗng nhiên nhớ tới lời Đại vu Nam Cương kia nói – “Nếu ngươi đem một thân công lực phế bỏ, có lẽ ta có thể nắm chắchai phần, giữ được cho ngươi một mạng”, không cầm nổi lòng ngồi thẳng dậy, vận lực vào bàn tay, chậm rãi nâng lên, biết đâu…

Thủ chưởng do do dự dự còn chưa ấn xuống, bỗng nhiên một bàn tay tự dưng vươn ra, ngón tay lạnh băng giữ cổ tay y, Chu Tử Thư chẳng biết mở mắt từ khi nào, ánh mắt hai người gặp nhau trong không gian chật hẹp này.

Ánh mắt Chu Tử Thư rất bình tĩnh, trong giọng nói chẳng nghe ra mảy may gợn sóng, y hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Ôn Khách Hành không nói gì.

Chu Tử Thư bỗng nhiên thở dài dời tầm mắt, nói một câu không đầu không đuôi: “Người khác không hiểu, chẳng lẽ ngươi cũng không hiểu sao?”

Ôn Khách Hành chầm chậm cúi tầm mắt, một lúc lâu mới nhẹ nhàng thả tay xuống.

“Phải, ta hiểu được.” Nói rồi cánh tay đột nhiên tống xuống, mặt đất bị một chưởng này ấn ra một dấu sâu nửa tấc, y lặp lại như cố gắng thuyết phục mình, “Ta hiểu được…”

Trương Thành Lĩnh chẳng biết ngủ từ khi nào, cũng chẳng biết đã ngủ bao lâu, bỗng nhiên bị một tiếng nổ ở không xa đánh thức. Gã lăn tròn nhảy dựng lên, cảnh giác quay đầu nhìn tứ xứ, sau đó vai bị một bàn tay đè lại, Trương Thành Lĩnh giật mình quay phắt đầu, phát hiện sư phụ một ngày trước thậm chí không đứng nổi.

Chu Tử Thư khẽ ho đôi tiếng, đè Trương Thành Lĩnh, phân phó: “Đừng lộn xộn, đi theo.”

Trương Thành Lĩnh quay đầuthấy Ôn Khách Hành cũng theo ra, thiếu niên nhìn người này lại nhìn người kia hỏi: “Sư phụ, thương của người khỏi chưa?”

Chu Tử Thư không ngoảnh lại nói: “Ta không phải con người?”

Trương Thành Lĩnh ngẫm lại thấy cũng phải, thương nặng như vậy, không để ý giọng điệu của Chu Tử Thư không tốt, lại sán đến hỏi: “Thế sư phụ người… người có thể tự mình đi chứ?”

Chu Tử Thư hít vào một hơi thật sâu, không chỉ là người đau, quả thực thấy não cũng đau, hỏi ngược: “Bằng không ngươi cho là ta đang làm gì đây?”

Ôn Khách Hành quay đầu cười rộ, Trương Thành Lĩnh gãi đầu nói: “Sư phụ, ý con là… người bị thương nặng như vậy…”

Chu Tử Thư mặt không biểu cảm liếc gã một cái: “Ngươi cảm thấy ta nên yểu điệu một chút ở nơi quỷ quái này sao? Chẳng lẽ ngươi muốn cõng ta?”

Trương Thành Lĩnh mới muốn bày tỏ hiếu tâm, Ôn Khách Hành lập tức ra tiếng: “Ta cõng ngươi, ta bế ngươi cũng được.”

Chu Tử Thư quay đầu ho một tiếng, khom người dằn vết thương trên ngực, ngắn gọn nói: “Đừng thừa lời.”

Ba người họ theo địa đạo, thận trọng đến gần nơi phát sinh vụ nổ, Chu Tử Thư cẩn thận che dạ minh châu trong tay, bốn phía lập tức tối đen. Ôn Khách Hành tiến lên một bước kéo Chu Tử Thư đến bên cạnh, đưa tay đón Bạch Y kiếm của y, ngón tay xẹt qua mũi kiếm, trên mặt lộ ra vài phần tán thưởng, sau đó cổ tay chợt rung, mũi kiếm khẽ run, trường kiếm đâm ra.

Người trong góc kia không kịp chuẩn bị khẽ quát một tiếng, lại chìa đầu ngón tay bắn lệch mũi kiếm, Ôn Khách Hành lập tức biến chiêu, nhuyễn kiếm nọ ở trong tay Chu Tử Thư là cực thanh minh cực lỗi lạc, vào tay Ôn Khách Hành lại như giòi bám xương, quỷ dị cực kỳ.

Trong bóng tối hai người tích tắc đã qua liền hơn mười chiêu, lại là Chu Tử Thư nhíu mày nghe âm một lát, bỗng nhiên mở miệng: “Diệp tiền bối?”

Đối phương hừ nhẹ một tiếng, Chu Tử Thư một lần nữa giơ dạ minh châu lên, chiếu thấy Diệp Bạch Y sắc mặt khó coi không giống bình thường, Ôn Khách Hành lúc này mới triệt kiếm, cười hì hì chắp tay nói: “Hiểu lầm hiểu lầm, thuần là hiểu lầm thôi.”

Rõ ràng là y đang nói dối – Chu Tử Thư nghe âm còn có thể đoán được lai lịch đối phương, càng khỏi cần nói y tự mình ra trận giao thủ, Ôn Khách Hành rõ ràng mượn danh tối, thật sự muốn đánh người, đủ thấy thành kiến của y với vị lão tiền bối lai lịch thành mê này vẫn hơi sâu.

Diệp Bạch Y nhìn quét Chu Tử Thư một cái, nhíu mày nói: “Sao ngươi lại biến thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ này…”

Chu Tử Thư cố gắng bớt dùng sức, nghiêng người dựa trên tường đá, nghe vậy không đợi y bình luận đã biết nghe lời phải mà nói: “Vãn bối quá vô dụng, quả thực là đồ thùng cơm.”

Diệp Bạch Y bất ngờ nhìn y một cái, gật đầu nói: “Coi như ngươi tự mình biết mình.” Y quan sát bốn phía một chút rồi vẫy ba người bảo: “Bên này.”

Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành biết lão già này không phải ngồi không, mừng vì y xung phong, hai người lót cuối kẹp Trương Thành Lĩnh bên trong, đang đi, Ôn Khách Hành bỗng nhiên sán tới ôm eo Chu Tử Thư, im lặng kéo một tay y gác lên vai mình.

Chu Tử Thư nhìn y một cái, nhíu mày nói: “Ta bị què?”

Ôn Khách Hành thở dài: “Lão quái vật kia cũng đến rồi, ngươi còn sính mạnh gì nữa? Đi thôi.”

Nói đến cũng kỳ quái, hai người đều liên tiếp gặp nạn, chỉ cảm thấy nơi này bốn phương thông suốt như động quỷ, đi theo Diệp Bạch Y lại thông thuận thần kỳ, bốn người chẳng biết đi bao nhiêu vòng, bình an đến một nơi như đại sảnh, lúc vào vẫn gió êm sóng lặng, ai ngờ giây látsau bỗng nhiên bốn phương tám hướng tuôn ra vô số quả cầu tròn vo cao hơn một thước.

Ôn Khách Hành theo bản năng đá Trương Thành Lĩnh ra sau, lập tức bế Chu Tử Thư phi thân lướt ra ba bốn trượng, thứ này đã khiến y chịu khổ nhiều, chẳng biết làm thế nào mà dính thứ gì là nổ ngay, Ôn Khách Hành bị nó đuổi chạy loạn trong địa đạo hơn nửa ngày, bản thân cũng cảm thấy mình giống một con chuột ngoại cỡ.

Diệp Bạch Y lại không hoảng không loạn, thấy những quả cầu ấy như thủy triều ào đến, y bỗng nhiên quát to một tiếng, lăng không đẩy một chưởng về phía trước, chẳng biết dùng chiêu thuật gì, Trương Thành Lĩnh tinh mắt, thấy đá phiến dưới chân y trong khoảnh khắc nát hết, quả cầu đầu tiên lăn đến đứng mũi chịu sào nổ tung, lập tức phía sau cơ hồ sinh ra phản ứng dây chuyền nổ liên tiếp, Diệp Bạch Y chống hai tay ở đó, lại giống như dựng lên một bức tường vô hình, ngăn hết non hô biển gầm ở bên ngoài.

Ôn Khách Hành cũng nghiêm mặt nhìn bóng lưng Diệp Bạch Y như hơi suy tư.

Sau đó chỉ nghe Diệp Bạch Y quát: “Còn chưa lăn ra!”

Y đưa tay trảo, trên tường đại sảnh kia liền hạ xuống một phiến đá lớn, một bóng người từ bên trong lướt ra.

Đám Chu Tử Thư nhìn theo tầm mắt Diệp Bạch Y, nhất thời lại đều ngây ngẩn cả người.