Thiên Sơn Độc Hành

Chương 10: Khắc cốt ghi tâm…




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

gọc Đường, cho dù đây là cự ly gần nhất của đôi ta trong cuộc đời này, mình cũng hết sức thỏa mãn. Như thế này cũng rất tốt, chỉ cần cậu còn ở bên cạnh mình, chỉ cần cậu ở đây, là ước nguyện của mình đã viên mãn.



Ba tháng nghỉ hè dần dần qua đi, thành tích kỳ thi đại học nhanh chóng được công bố, trên cơ bản không có gì cần lo lắng, đánh giá của cá nhân vốn đã rất sát với điểm thực tế. Thời gian điền nguyện vọng riêng biệt, tất cả đều tự động kê khai trên mạng, trước cũng từng náo nhiệt thương lượng với nhau, nhưng cuối cùng vẫn trở về yên lặng, mỗi người đều tự mình đưa ra quyết định.

Cho dù sâu trong nội tâm không muốn thừa nhận, nhưng thời khắc tan cuộc quả thực tới rồi, từ thời khắc này, thời thanh xuân tươi đẹp nhất đã cùng đường mạt lộ.

Thư thông báo trúng tuyển đã nhận được từ lâu, Triển Chiêu bình bình ổn ổn đậu vào trường đại học đứng đầu của thành phố trung ương trực thuộc tỉnh, chuyên ngành là Báo chí và Truyền thông; Đinh Nguyệt Hoa vào cùng trường đại học với cậu, chỉ có điều chuyên ngành là Tiếng Trung, đây cũng là kết quả trong dự liệu, mọi người chỉ không nói ra mà thôi. Mà đại học của Bạch Ngọc Đường và Tô Hồng thi đậu chính là trường huynh đệ của trường Triển Chiêu và Đinh Nguyệt Hoa, hai trường đại học chỉ cách nhau một con đường thật dài. Trường sư phạm này tuy danh tiếng không bằng trường đứng đầu, nhưng có người nói thực tế thực lực là còn hơn nó. Chuyên ngành của Bạch Ngọc Đường là Marketing, chuyên ngành này ở trường đại học sư phạm là một ngành nổi tiếng rất giỏi.

Nói chung, mọi người ai về chỗ người nấy, coi như là trạng thái tương đối lý tưởng.

Kỳ nghỉ kết thúc, thời điểm Triển Chiêu rời khỏi trường cấp 3, phía sau bạch lâu có một trảng cây dương mai (*) lớn, quả dương mai đều đã hái hết. Mà vô số lần cậu và Bạch Ngọc Đường đi dưới tàng cây, đùa nghịch những cành mai dương non trong tay đều lưu lại trong ký ức, cậu nhớ mãi không quên, lại phảng phất như vẫn chỉ là hôm qua. Thời khắc phải xách hành lý lên vai đi đến phương xa tha hương, trong hành lý còn chứa thật nhiều lưu luyến cùng thương cảm trầm sâu.

Nhưng đường ngay dưới chân, nhất định phải đi tiếp, không thể lui về sau.

Đầu tháng chín mới có một bản thông báo khai giảng chính thức từ đại học đưa xuống. Triển Chiêu cuối cùng xách ba lô, với cha làm bạn đường, hướng người mẹ dịu dàng và em gái nhu thuận nói lời tạm biệt. Cậu yên lặng đem cảm giác không muốn chia xa của mẹ và em đặt ở trong lòng, đem hành trang đó đến nơi cậu sắp phải bắt đầu cuộc sống mới của mình, trường đại học của cậu.

Xe lửa chen chúc xốc xếch, nhà ga rầm rĩ náo loạn của chốn thành thị xa lạ, những chiếc xe đủ đủ loại đủ màu ngang ngược chiếm cứ địa bàn của mình, sân trường đại học xác thực rất lớn, những tấm biển ngữ màu đỏ chăng ngang tung bay, thủ tục nhập học rườm rà dong dài, các loại đoàn người từ nhiệt tình đến quỷ dị, truyền đơn tinh mỹ nhận được, ký túc xác tư thái đơn điệu trống rỗng,… Những thứ ầm ĩ phiền phức này đã tạo thành kinh nghiệm hỗn độn đầu tiên của Triển Chiêu trong ngày nhập học đại học.

Hỗn loạn mà bận rộn, nhưng trong lòng còn toát ra sự hưng phấn, đây là cảm giác rõ ràng duy nhất trong trí nhớ của Triển Chiêu.

Bạn cùng phòng trong ký túc xá lục tục đến đông đủ, tổ bốn người chính thức gặp mặt. Dựa theo độ tuổi mà sắp xếp, Triển Chiêu chính là lão đại, thứ nhì là lão nhị Trương Văn Long, đến từ đông bắc. Cậu trai này tính cách tương đối sinh động, bất kể đối phương là ai cũng có thể nhanh chóng hòa đồng, điều tra nguyên nhân, hơn phân nửa đều phải quy về tâm tính không so đo của cậu ta. Đàn ông tốt điển hình của vùng đông bắc, hào sảng phóng khoáng, nhiệt tình mà chân thành, hơn nữa trời sanh ngoại hình coi như khá anh tuấn, góc cạnh phân minh, là anh em vô cùng tốt. Lão tam Cố Tử Hàm vừa khéo tương phản, trầm ổn cẩn thận, chuyện gì cũng đều đâu vào đấy theo kế hoạch mà làm, quy củ rõ ràng. Cậu ta đến từ Chiết Giang, ngoại hình là dáng vẻ nho nhã, thích đọc sách, càng có vẻ cao ngạo hơn, là một nhân vật thư sinh điển hình, càng giống như học sinh ngành Trung Văn. Mà lão Tứ Trần Hổ, lại là một tên có đầu óc hơi con nít, rất thích làm loạn, làm việc gì cũng đều thích nếm thử một lần, cũng rất khó kiên trì đến cùng. Nhưng cậu ta đúng là một thiếu niên lương thiện, mặc dù có lúc có vẻ nhiệt tình mù quáng hơi quá lố.

Bạn bè ký túc xá trong đại học làm quen với nhau là một chuyện rất đơn giản mà nhanh chóng. Cùng nhau ăn bữa cơm, mở vài buổi đại ngọa đàm long trọng (*khụ* nằm bàn chuyện lớn =))), đợi đến lúc học quân sự thì đã bắt đầu có giao tình, vốn cơ bản có thể xưng huynh gọi đệ. Đoạn thời gian cùng nhau dưới ánh mặt trời gay gắt rồi oán hận nhẫn nhịn, huấn luyện ca hát, vui cười ngoạn nháo, dù sao cũng là độc nhất vô nhị, tuy rằng diễm dương chói chang, so ra cũng không bằng.

Mỗi một người trải qua thời kỳ đại học đều không thể không quen thuộc với tình cảnh cuồng nhiệt chiêu tân, xem những ánh mắt của học trưởng học tỷ kia nhìn bọn sinh viên năm nhất, quả thực giống như muốn dụ dỗ tiểu hài tử. Mà sinh viên đại học năm nhất, tỉnh tỉnh mê mê đề coi việc này thành đại nhiệp trọng đại hạng nhất, cẩn thận lựa chọn, trả lời cho hội nhóm nào cũng phải lo lắng suy nghĩ một phen. Vẫn phải đến khi lăn lộn thành thục rồi, mới phát hiện những tổ chức hội nhóm này bất quá cũng nhưu thế mà thôi.

Sau khi kỳ quân sự kết thúc, bạn học Trương Văn Long thuận lợi đánh vào hội học sinh, nhanh chóng nhập hội cùng đám tiền bối, nhất là các chị lớp trên, cực kỳ vui vẻ hòa thuận. Bạn học Cố Tử Hàm quả nhiên như dự đoán chọn sống chung với Hội văn học tràn ngập khí tức văn hóa phong nhã, mà bạn học nhỏ Trần Hổ đây, thành công tham gia vào nội bộ đội giáo vệ. Tiể utuwr này lúc mặc vào đồng phục thống nhất, dường như vẫn có một chút cảm giác uy nghiêm, nhưng bọn Triển Chiêu mỗi lần nhìn thấy lão tứ nhà mình ăn mặc uy phong lẫm liệt như thế cùng với một đống người đi ngang qua, cũng không nhịn được điên cuồng cười thầm một trận, thật sự là vui cực kỳ.

Nhưng bản thân Triển Chiêu lại không tham gia bất kỳ hội nhóm nào.

Người trong ký túc xá đều tỏ ra không hiểu được, có một lần trong buổi ngọa đàm, Trương Văn Long nhịn không được hỏi: “Lão đại, sao anh không tham gia hội nhóm nào hết a? Nghe nói tham gia tổ chức hội có rất nhiều chỗ tốt, sau này làm gì cũng tương đối có ưu thế hơn.”

Triển Chiêu trở mình nằm ngang, hai tay gối ở sau đầu, lẳng lặng nhìn màn giường màu trắng phía trên, thong thả đáp: “Cũng không có gì, chỉ là người tương đối lười biếng thôi, không thích tất bật như vậy, cũng không muốn phải rơi vào vòng người rầy rà đó, quá phiền phức.”

“Ra vậy ha.” Trần Hổ đại đại liệt liệt chen vào nói, “Bình thường trong hội luôn có mấy chuyện không giải thích được, tỷ như không có việc gì cũng tựu họp và vân vân, thực sự đáng ghét, nhất là hội học sinh của Văn Long anh.”

“Cũng đúng.” Trương Văn Long phụ họa biểu thị đồng ý toàn tập.

Cố Tử Hàm khí định thần nhàn nói: “Hội rồi nhóm này nọ, bất quá cũng là một hình thức mà thôi. Muốn học được cái gì đó cũng chưa chắc nhất định phải gia nhập hội nhóm. Tự mình kế hoạch xong cuộc sống của mình, làm chuyện mình muốn làm, học thứ mình muốn học là có thể trải qua thời đại học thật tốt rồi. Không thích, hà tất miễn cưỡng.”

“Các cậu nói đều đúng.” Triển Chiêu nhẹ nhàng cười cười, “Tử Hàm, cậu ở trong hội văn học, cũng không có bất luận lợi ích thực tế gì, chỉ đơn giản vì thích thôi, đúng không?”

“Đương nhiên, nếu không thích mình đã sớm không để ý tới.” Cố Tử Hàm không chút do dự trả lời.

Những người khác đều bật cười, ở đây ai mà không biết Cố Tử Hàm thích đọc sách a, quả thực giống như đăng ký nhầm chuyên ngành rồi vậy, thực sự là rất oan nghiệt.

“Cậu là một thanh niên văn nghệ ha.” Trương Văn Long vừa cười vừa trêu chọc huynh đệ nhà mình, “Chính là một gã tiểu thư sinh.”

Triển Chiêu yên lặng ở một bên nghe mọi người nói chuyện phiếm, tâm tư lại dần dần bay xa. Lời Văn Long trêu chọc Tử Hàm, khiến Triển Chiêu không khỏi nhớ tới Đinh Nguyệt Hoa.

Cô ấy cũng là một người mê luyến văn học như vậy.

Sau khi Đinh Nguyệt Hoa thi xong đợt đại học phải đến Tô Châu, trở về được và ngày lại lập tức đi học. Ngày cô và Triển Chiêu lên đường vừa vặn cách nhau một ngày đêm, một trước một sau đến trường, vẫn không có cơ hội để nói chuyện với nhau. Chuyên ngành đại học của hai người cũng không giống nhau, tuy rằng bọn học đều vào Học viện Nhân văn, cũng rất vừa khớp được phân đến dưới tay của cùng một người phụ đạo, nhưng ngoại trừ hoạt động chung trong một khuôn viên lớn của trường và chung một ban nhân văn, thời gian hai người thực sự gặp nhau thật sự rất ít. Dù sao không cùng chuyên ngành, chương trình học sắp xếp phần lớn cũng không giống nhau. Sau khi tốt nghiệp trung học, hai người chưa từng chân chính gặp lại nhau.

Nhưng với trình độ quen biết của bọn họ, nếu như không phải cố ý không gặp gỡ, chắc hẳn sẽ không lãnh đạm đến vậy. Trong lòng Triển Chiêu mơ hồ minh bạch, nhất định Nguyệt Hoa đã sớm biết tâm sự của cậu, hiểu rõ chấp nhất của cậu, không muốn thương tâm, cho nên mới tận lực tách khỏi cậu. Đưa ra quyết định như vậy, nghĩ lại thật kỹ, quả thực là lý trí mà tỉnh táo, nhưng nỗi đau thương trong lòng đã không còn ai để nói rõ, cũng không phải là nỗi đau mà bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được.

Trên đời này, từ trước đến nay cũng không có chuyện cảm nhận của người không khác cảm nhận của mình như thế này. Dù sao, một khi cảm giác nội tâm cực kỳ tinh tế mà phức tạp đó một khi đã khởi động, có lúc ngay cả bản thân mình cũng không thể hoàn toàn nắm bắt được, càng không nói đến tình cảm từ một thân thể linh hồn xa lạ khác.

Triển Chiêu vô thanh vô tức thở dài, sau đó nhắm mắt lại. Như vậy cũng tốt, nhìn cô vì mình mà đau, vỗ dĩ chẳng phải ý muốn của cậu.

Dần dần từ Nguyệt Hoa mà nghĩ đến Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu chìm trong bóng tối, hơi ôn nhu mỉm cười.

Bạch Ngọc Đường ở trường học ngay cạnh bên, từ sau khi vào đại học, cuộc sống phong sinh thủy khởi, tài hoa và năng lực xuất sắc của hắn cơ hồ chiếm được cơ hội biểu hiện nguyên vẹn nhất trong môi trường đại học. Lần trước lú Bạch Ngọc Đường đến trường thăm cậu, cũng chỉ tùy ý hỏi một chút tình hình gần đây, thuận tay đem theo cho cậu ít đồ ăn vặt, chưa nói vài câu đã vội vã đi mất, hình như là liên hoan hội nhóm, không có thời gian. Lúc liên hoan kết thúc trời đã khuya lắm, cũng gần đến mười giờ, Bạch Ngọc Đường còn gọi một cuộc điện thoại vào mạng của ký túc xá, gấp gáp tha một Triển Chiêu chỉ mang dép kéo đến lối đi bộ an tĩnh dưới lầu ký túc.

Ánh đèn đường mờ nhạt ảm đạm luôn luôn tạo ra một cảm giác gần như sự cô đơn ấm áp, nhất là trong những buổi đêm có gió thổi nhè nhẹ, nhưng nhìn đến gương mặt đẹp trai sinh động sáng sủa của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu vẫn cảm thấy thật sâu trong cõi lòng mình được hâm nóng. Hắn luôn là một người làm cho người ta quyến luyến như vậy, tựa như ngay cả bóng đêm cuối mùa thu cũng mang theo vài tia phấn chấn. Đã là cuối thu, gió đêm thật lạnh, Triển Chiêu khẽ nhíu mày nhìn Bạch Ngọc Đường, nhẹ giọng trách cứ: “Ban đêm rất lạnh, cậu lại cứ ăn mặc phong phanh như vậy mà tới đây.”

Trách cứ trong giọng nói đều là nhớ nhung cùng quan tâm không thể nghi ngờ. Bạch Ngọc Đường âm thầm cảm thán mình thật là có chút khuynh hướng thích bị ngược, rõ ràng biết mình sẽ bị la rầy như vậy, nhưng lúc chạy ngang ký túc xá của cậu ấy, vẫn là không nhịn được tiện tay gọi một cú điện thoại rất vô nhân đạo kéo người ta ra, như thể nếu không gặp trong lòng liền thiếu thiếu một thứ gì đó.

“Còn không phải là lúc đi ra không lạnh đến thế này sao, mình quên mất.” Bạch Ngọc Đường vô tư cười cười.

Triển Chiêu hơi câu khóe miệng, nở một nụ cười cực kỳ ấm áp, châm chọc hắn: “Cậu thông minh như vậy mà cũng có lúc trở nên đần thối như thế ha. Còn không biết thành phố này nổi tiếng là khí trời quỷ quái sao, còn không biết chú ý một chút.”

“Mình sai rồi còn không được sao.” Bạch Ngọc Đường cười hì hì khoác lấy cánh tay Triển Chiêu, kéo cậu đến khoảng đất trống bên dưới ký túc xá, trốn vào phía sau cây cột để tránh gió, “Lần tới nhất định chú ý. Tối nay thật lạnh quá, cậu cứ để vậy mà xuống cũng bị lạnh trúng gió cho coi.”

Triển Chiêu nhàn nhạt thở dài, cũng không đành lòng tiếp tục trách cứ hắn, nhưng vẫn kiên nhẫn kéo khóa kéo áo khoác cho Bạch Ngọc Đường, tự tay chỉnh trang lại cho hắn một chút: “Biết rõ sẽ lạnh, còn không chịu mặc thêm áo ấm, làm sao mình biết được cậu lại là một tên ‘ngốc’ thế chứ.”

“Đây không phải là do có cậu sao.” Bạch Ngọc Đường dựa sát lại một đoạn, tựa hồ muốn hấp thu càng nhiều hơi ấm từ cơ thể Triển Chiêu hơn. Hắn cúi đầu thở dài, giọng nói cũng càng trở nên êm ái: “Đừng tức giận nữa, mình chỉ là nhất thời không chú ý thôi mà. Gần đây bận việc muốn chết, hội học sinh này, hội nhóm này, trên lớp nữa này, nhiều việc đến nỗi làm cho người ta chịu không nổi. Mỗi ngày gởi tin nhắn, gọi điện thoại, tiền điện thoại tháng này của mình cũng hơn trăm rồi, oan uổng chết mình luôn.”

“Mệt mỏi lắm sao?” Triển Chiêu cẩn trọng ngưng mắt nhìn chàng trai trẻ trước mặt, không khỏi khuyên nhủ: “Không bằng cậu đừng tham gia nhiều hội nhóm như vậy nữa, cứ chuyên chú một hai hội thôi, cũng dễ thở hơn một chút nữa, đừng làm cho bản thân quá mệt mỏi.”

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng bật cười: “Yên tâm đi, mình chỉ lải nhải lảm nhảm với cậu mà thôi, kỳ thực làm mấy chuyện đó vẫn rất vui vẻ, chơi cực kỳ vui, mình rất thích cuộc sống như thế.”

“Vậy là tốt rồi,” Trong ánh mắt Triển Chiêu toát ra tiếu ý cực độ dịu dàng, “Chính cậu cảm thấy vui là được rồi.”

Bạch Ngọc Đường nhìn dáng vẻ tươi cười đầy ấm áp trong bóng đêm lạnh lẽo này, vẻ mặt không tự chủ mà cong lên, có lẽ hắn hơn nửa đêm lôi người bạn này ra ngoài, chính là vì muốn nhìn thấy thần tình ấm áp này thôi.

Gió đêm cuối tháng mười một thốc tới, Triển Chiêu đi ra ngoài chỉ mang dép lên, mặc đồ ngủ, khoác thêm cái áo khoác, trên người có hơi lạnh, mu bàn tay cậu dưới ánh đèn vàng mông lung hiện ra những tia tĩnh mạch màu xanh tính. Bạch Ngọc Đường dùng sức chà xát đôi tay cậu, đến khi lòng bàn tay cậu bắt đầu ấm trở lại, hắn mới cười cười nói: “Được rồi, mình phải về đây. Còn không đi ký túc xá sẽ khóa cửa mất, vào không được là bể tủ luôn đó.”

Triển Chiêu lúc này mới nhớ tới thời gian đã khuya, vội nói: “Vậy cậu mau mau trở về trường đi, trên đường cẩn thận chút.”

“Biết rồi.” Bạch Ngọc Đường vừa kéo Triển Chiêu rời khỏi cột trụ họ đang nấp, vừa giục cậu: “Cậu cũng mau trơ rlaij ký túc xá đi, đừng cóng đến bị cảm đấy, mặc ít thế này.” Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường vừa đi vừa thỉnh thoảng quay đầu lại phất phất tay với cậu, dáng vẻ hắn trở về, trong lòng dâng đầy tình cảm ấm áp đến phát đau.

Ngọc Đường, cho dù đây là cự ly gần nhất của đôi ta trong cuộc đời này, mình cũng hết sức thỏa mãn. Như thế này cũng rất tốt, chỉ cần cậu còn ở bên cạnh mình, chỉ cần cậu ở đây, là ước nguyện của mình đã viên mãn.

Triển Chiêu từ từ chìm vào trong cảnh mộng.

Kiếp sống đã quan dần dần hiện lên ở trước mắt, tựa như một quyển tranh thủy mặc đã bị cất giấu từ lâu lắm, phả vào mặt nét mực tàu mềm mại rủ xuống, giao hòa màu sắc ôn nhuận của tháng năm, khiến lòng người không khỏi say mê. Y cảm giác được hồn phách của mình lấy tư thái trầm mặc, một lần nữa bắt đầu cuộc lữ trình, tìm kiếm đeo đuổi theo nguồn ôn nhu cùng an ủi thật lâu về trước. Thời khắc này, y chăm chú nhìn vào hồ nước yên lặng giữa đêm tối Mạt Hoa Thôn, bên hồ, dưới ánh trăng, nữ tử váy xanh ngồi tựa bên tàng cây lê hoa, lẳng lặng ngắm nhìn cảnh trí thê lương hoa rơi như lệ. Sau đó nữ tử trẻ tuổi chậm rãi ngẩng mặt, lộ ra dung nhan ôn nhã tú lệ, khuynh thành đoạt mục, diễm sắc bức nhân, dưới ánh trăng tựa như bóng nhìn một đóa hoa hư huyễn.

Đó là Nguyệt Hoa, là Nguyệt Hoa cô nương tự lần đầu gặp gỡ, đã đem tất thảy tình ý trầm bổng dịu dàng giữ lại cho y; là Nguyệt Hoa cô nương sau khi Ngọc Đường mất đi, thu liễm ý tình, dùng ánh mắt trầm mặc hòa tan bớt tịch liêu của y; là Nguyệt Hoa cô nương, từ sau khi ánh mặt trời biến mất, êm dịu buông tuồng cùng cậu nhớ lại một đoạn hồi ức của Bạch thiếu niên…

Nàng đã từng trao cho y những tình tự trân quý nhất, mà y lưu cho nàng lại chỉ còn tịch mịch. Nàng so với ánh trăng càng tịch mịch, nàng là giọt lệ rốt cuộc cũng rơi xuống bên khóe mi y suốt bao nhiêu nhẫn nại lâu dài.

Hồn phách hư vô bị quang âm kéo về lại dáng vẻ ban đầu, y ở giữa không trung vươn tay, như muốn tự mình phất rơi cánh hoa trắng thuần trong mái tóc nàng, lại đột nhiên phát hiện y vốn không phải thiếu niên trong ngày xuân năm đó. Y chầm chậm nhắm lại đôi mắt trong suốt, khi mở ra, hình ảnh bỗng nhiên hoán chuyển. Ánh trăng đã phai nhạt, như nhờ vào tinh quang quá sáng sủa, mà tịch mịch kiếp này dần nhạt đi, vì hắn đang hiện diện.

Là Hãm Không Đảo cách đó một khúc sông.

Hoa lau như tuyết trắng bay tán loạn khắp bầu trời, trong mắt y luôn luôn đẹp hơn bất kỳ cảnh trí mỹ lệ nào trong thiên hạ, Ngọc Đường thích nhất là không nề không hà tả lại cho y nghe phong cảnh tươi đẹp trên đảo. Hoa lau, nước chảy, tịch dương, giang hồ nhộn nhạo, ánh sáng rực rỡ rơi kín mặt sông, có đôi con chim nước màu trắng ưu nhã xẹ qua, thuyền gỗ cô độc chầm chậm lướt trôi, lão nhân trên thuyền mặc áo tơi nón trúc, dặt dìu tiếng hát thê lương xen kẽ với làn điệu thanh thoát…

Triển Chiêu nhẹ nhàng mỉm cười.

Hình ảnh lại một lần nữa hoán chuyển, y trọng trọng nhìn thấy lại nguyên tiêu một năm kia. Thịnh thế vinh hoa đẹp mắt như vậy, đêm xuân gió đông thổi, hoa nở ngàn cây, rồi thảy rụng xuống, như mưa sao rơi, bảo mã điêu xa, hương đưa khắp lối. Phượng tiêu uyển chuyển, ánh Ngọc Hồ lay động, một đêm cá múa rồng bay. Y ngẩng đầu nhìn, bầu trời đêm Biện Kinh đèn hoa rực rỡ sáng ngời chói mắt, ánh sáng ngọc loang loáng, trên phố biển người đông nghịt, hoa đăng mê ly. Trong muôn vàn khuôn mặt xa lạ mà quen thuộc, y tìm kiếm một bóng trắng đêm đêm y nguyện ý chờ, nhìn quanh phải trái, tìm khắp đều không ra…  (**) Thanh âm dần dần đi xa, trong mắt có sắc thái cô liêu tràn đầy, y lặng yên lui về dưới tàng cây, đang muốn hắt ra một tiếng thở dài từ nội tâm, liền một bàn tay ấm áp vươn tới che kín đôi mắt mình, lại không ngừng được tràn ra đầy tiếu ý… Trong mắt Ngọc Đường phủ kín tinh quang, sâu trong đáy mắt là vô hạn ôn tồn lưu luyến, so với bầu trời đêm càng thêm sáng ngời như ngọc, rung động lòng người…

Tiếng gió gào thét lướt qua, đến ngày xuân tháng ba, đêm xuống trên Hãm Không Đảo an bình mà tốt lành. Dưới ánh trăng không người, hắn vì sinh nhật của y, giữa Nguyệt Tâm Hồ tự mình thắp lên hai mươi bốn ngọn hoa đăng mỹ lệ, trên mỗi ngọn đèn đều viết đầy tâm sự của hắn. Trong nhà thủy tạ giữa hồ, lụa trắng phấp phới, đèn Lưu Ly mê ly nhu hòa, dưới ánh trăng, hắn vì y gảy đàn, tiếng đàn như nước chảy tràn qua cõi lòng y, khiến y dần dần say đắm…

Bóng đêm ngoài cửa sổ càng lúc càng đậm, ánh đèn đường mờ nhạt như càng lúc càng ảm đạm, hồn phách trở về.

Trong bóng tối mịt mù, Triển Chiêu mở mắt.

Ai là số mệnh của ai, đã chẳng còn trọng yếu nữa; vì sao không thể tiêu tan, cũng đã không quan trọng gì. Chân tướng chỉ là, khắc cốt minh tâm, trọn đời không quên.



(*) Cây dương mai: Cùng họ với cây dâu, quả không có vị

1320824260

(**) Đoạn này có mấy câu trích từ bài thơ Thanh Ngọc Án – Tiêu Tịch《青玉案·元夕》 của Tân Khí Tật thời Nam Tống.

Nguyên văn:

青玉案

東風夜放花千樹,

更吹落、星如雨。

寶馬雕車香滿路。

鳳簫聲動,

玉壺光轉,

一夜魚龍舞。

蛾兒雪柳黃金縷,

笑語盈盈暗香去。

眾裡尋他千百度,

驀然回首,

那人卻在、

燈火闌珊處。

Thanh ngọc án – Nguyên tịch

Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ,

Cánh xuy lạc, tinh như vũ.

Bảo mã điêu xa hương mãn lộ.

Phụng tiêu thanh động,

Ngọc hồ quang chuyển,

Nhất dạ ngư long vũ.

Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ,

Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ.

Chúng lý tầm tha thiên bách độ,

Mạch nhiên hồi thủ,

Na nhân khước tại,

Đăng hoả lan san xứ.