Thiên Sư Chấp Vị

Quyển 1 - Chương 6




Niếp Hành Phong rút ra một điếu thuốc, nghĩ nghĩ, lại nhét vào, đem gói thuốc ném vào thùng rác.

Anh quay lại phòng liệm thi, Kiều Linh đã tỉnh táo lại, nhìn thấy anh, cúi người thật sâu với anh.

“Thật xin lỗi, chuyện anh trai làm cho mọi người lo lắng , xin cho tôi một chút thời gian, tiền anh ấy thiếu công ty tôi sẽ từ từ hoàn lại.”

Niếp Duệ Đình chưa đề cập chuyện Kiều Dương tham ô với Kiều Linh, là chính cô ta nhận ra, Kiều Dương gần đây gửi vào tài khoản của cô một số tiền lớn, còn nói với cô nếu anh ta có chuyện gì không cần thương tâm, lúc ấy cô liền cảm thấy được bất thường, không nghĩ tới cuối cùng lại thật sự xảy ra chuyện.

Niếp Hành Phong an ủi Kiều Linh vài câu, không đề cập gì đến chuyện tiền bạc, còn đưa số di động của mình nói cho cô ta, để khi cô có khó khăn dễ dàng liên lạc.

Khoản tiền lớn đó nếu thực làm cho Kiều Linh bồi thường, chỉ sợ cô mấy đời đều bồi không hết, một khi đã như vậy cần gì phải làm khó xử cô ấy. Hơn nữa, Kiều Dương ngoài ý muốn tử vong anh cũng có một phần trách nhiệm, lúc ấy nếu anh không đuổi theo, có lẽ sẽ không tạo thành kết quả bi thảm kia, Kiều Dương tuy rằng phạm tội, nhưng tội không đáng chết.

Về phần Kiều Dương tại sao lại đến nhà Trần Tuyết Nhi, cũng chỉ có chính anh ta mới biết được .

Trước cửa có bóng người chợt lóe, một cô gái mặc váy màu đen ở bên ngoài nhẹ nhàng lướt qua, lập tức liền rời đi .

Niếp Hành Phong nhìn thấy, vội cáo từ Kiều Linh. Anh đuổi theo ra nhìn quanh, thấy cô gái mặc váy đen đã đi đến phía cầu thang.

“Tiểu thư, xin chờ chút!”

Cô gái không thèm để ý đến, đi xuống cầu thang, tiếng chuông đột nhiên truyền ra từ túi xách, cô thoáng dừng lại, lấy di động ra, nhìn nhìn màn hình nhưng không có tiếp cuộc gọi.

Tiếng chuông vang lên không dứt, trong hành lang dài yên tĩnh nghe hết sức chói tai.

“Trần tiểu thư, tại sao không nghe máy? Là không biết nói cái gì với tôi phải không?”

Niếp Hành Phong chậm rãi đến gần cô gái, ngắt cuộc gọi.

Cô gái xoay người, không trả lời, yên lặng nhìn anh.

Cô có khuôn mặt trái xoan thực kiều mỵ, mái tóc bay bay, rất giống ảnh chụp trên hồ sơ của Trần Tuyết Nhi, nhưng anh biết bọn họ không phải cùng một người, cô ta là Trần Băng Nhi, chị gái Trần Tuyết Nhi.

“Số điện thoại di động này là đồng nghiệp của cô nói cho tôi biết, tôi gọi rất nhiều lần nhưng đều không được, đồng nghiệp nói cô đi thành phố khác công tác, kỳ thật cô cũng không có đi công tác, mà là giả thành Trần Tuyết Nhi, ở công ty tôi giả thần giả quỷ đúng không?”

Trên đời này căn bản là không có quỷ, ngay từ đầu anh liền đối với cái gọi là u hồn cảm thấy kỳ quái, nhưng trên đường tìm hiểu bị Trương Huyền làm lầm phương hướng, cho đến khi ở nhà Trần Tuyết Nhi nghe được bà dì của cô nói câu cuối, mới đột nhiên tỉnh ngộ, tất cả đều là Trần Băng Nhi đang làm trò quỷ.

Bị vạch trần thân phận, Trần Băng Nhi thực bình tĩnh, nói: “Chúng ta đổi nơi nói chuyện được không?”

Hai người đi vào phòng nghỉ ngơi, Trần Băng Nhi ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề nói: “anh đoán không sai, tôi là Trần Băng Nhi, có điều tôi có đi công tác, chính là trên đường đi công tác cảm ứng được em gái gặp chuyện không may, cho nên quay lại.”

“Cảm ứng?”

Trần Băng Nhi cười cười.

“Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn, tôi và em gái có một mối liên hệ rất vi diệu, tôi có thể cảm giác được suy nghĩ, hành động, thậm chí an nguy của nó, lần này cũng giống như thế, tôi cảm ứng được nó có nguy hiểm, nó cầu cứu tôi, tôi rất lo lắng, cho nên liền chạy trở về, nhưng hết thảy đều đã chậm.”

Niếp Hành Phong không tin quỷ thần, có điều đối với ý kiến tâm tính tự cảm ứng có thể đồng ý, hỏi: “Cô đã cảm giác được Trần Tuyết Nhi xảy ra chuyện, tại sao không báo cảnh sát?”

“Anh cho rằng cảnh sát sẽ tin tưởng chuyện cảm ứng sao? Tôi không phải không nghĩ báo cảnh sát, mà là ngay cả chính tôi cũng không biết Tuyết Nhi đã xảy ra chuyện gì, hiện tại ở nơi nào, tôi chỉ có thể bằng cảm giác đến công ty tìm nó, ngay tại tầng hai mươi ba, gần văn phòng của anh, tôi có thể cảm giác được có tồn tại hơi thở của nó, nhưng chỉ có như vậy thôi.”

“Cô làm sao biết bảng biểu có vấn đề? Cô muốn tôi hỗ trợ điều tra, tại sao không trực tiếp nói với tôi, ngược lại giả làm quỷ dọa người?”

Đêm đó ở bãi đỗ xe, anh thật đúng là bị hù dọa, tuy rằng không tin quỷ thần, nhưng bây giờ nhớ tới cảm giác đó, vẫn là có chút sởn gai ốc.

“Bảng biểu có vấn đề? Tôi không biết, tôi chỉ là chỉ cảm giác nó có hơi thở của Tuyết Nhi mới lấy đến giao cho của anh, chuyện đêm đó thật ngại quá, tôi nghĩ nếu trực tiếp đi mời anh giúp đỡ, anh nhất định sẽ không để ý, cho nên mới làm như vậy.”

Thì ra là thế, không nghĩ tới bởi vậy đánh bậy đánh bạ, tra ra tài vụ có vấn đề.

“Cô hù dọa Kiều Dương, là bởi vì hoài nghi em gái cô gặp chuyện không may có liên quan đến anh ta?”

“Tôi không nghĩ hù dọa anh ta, tôi chỉ là muốn tìm anh ta hỏi rõ ràng mà thôi, ai ngờ mỗi lần anh ta đều bị dọa thành như vậy, chuyện tối hôm qua tôi không phải cố ý.”

Trần Băng Nhi thở dài, “Chủ tịch, hy vọng anh có thể giúp đỡ chúng tôi, Tuyết Nhi là thân nhân duy nhất của tôi, tôi không muốn nó gặp chuyện không may.”

Thấy cô vẻ mặt thương tâm, Niếp Hành Phong trong lúc nhất thời tìm không ra lời nói an ủi thích hợp, đành phải nói: “Đừng nghĩ nhiều, có lẽ sự tình không tệ như cô nghĩ đâu.”

Buổi chiều Niếp Hành Phong trở lại công ty, lập tức mời họp ban giám đốc, kể lại vấn đề tài vụ xuất hiện lỗ hổng, vài người phụ trách phòng tài vụ cũng tham dự, trong hội nghị hắn thấy Chu Ngôn vẫn cau mày, thần sắc thực khẩn trương.

Mấy ngày nay Chu Ngôn bị sự kiện tham ô làm tâm thần mỏi mệt, nhìn qua lập tức già đi rất nhiều. Tan họp, Niếp Hành Phong gọi ông ta lại, nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, tuy rằng Kiều Dương là ông đề bạt lên, nhưng anh ta phạm sai lầm là vấn đề của anh ta, không liên quan đến ông.”

Nghe xong lời này, Chu Ngôn vẻ mặt cảm kích, luôn mồm nói nhất định sẽ thận trọng xử lý chuyện này, để bù lại cho khuyết điểm của mình.

Niếp Hành Phong như thế nào cũng không nghĩ tới, đây là lần cuối cùng anh và Chu Ngôn nói chuyện với nhau.

Họp xong, Niếp Hành Phong trở lại văn phòng, Lý Đình nói cho anh biết, Trương Huyền chạy tới tìm anh mấy lần, lúc gần đi còn bảo cô hỏi chủ tịch khi nào thì có rảnh.

Anh khi nào cũng không rãnh!

Niếp Duệ Đình theo lời anh phân phó đi niếp phủ bồi ông nội, để tránh sự tình rơi vào tai lão nhân, nơi này liền anh một mình trấn thủ. Anh vừa mới tiếp nhận công ty, đối với sự vận hành ở đây còn chưa thực hiểu biết lắm, hiện tại lại đột nhiên xuất hiện vấn đề tài chính, làm cho anh cảm thấy có chút ăn không tiêu, nào có tâm tình đi để ý tới cái tên tiểu thần côn kia.

Làm việc cho đến khi trời bắt đầu tối, Niếp Hành Phong phát giác có chút mệt mỏi, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, sau đó Lý Đình chạy vào, mặt trắng bệch, chỉ ra ngoài cửa sổ kêu: “Không, không tốt, trưởng phòng Chu, trưởng phòng Chu nhảy lầu tự sát!”

Niếp Hành Phong tâm động, vội chạy tới trước cửa sổ, miễn cưỡng đẩy cửa ra, nhìn xuống thăm dò, sắc trời quá tối, mơ hồ nhìn đến phía dưới không ít người vây quanh.

Anh vội chạy xuống, không kịp chờ thang máy, từ cầu thang chạy đến tầng hai mươi mốt của phòng tài vụ, trước cửa phòng cũng vây đầy người, nhìn thấy anh, vội vàng tránh đường.

Văn phòng của Chu Ngôn ở tận cùng bên trong phòng tài vụ, cửa đã bị phá ra, Niếp Hành Phong đi vào, liền nhìn thấy vài nhân viên sửng sờ ở đó, một cô gái thấp giọng nức nở, song cửa thủy tinh mở rộng ra, rèm cửa phía trên bị kéo rách, ở trong gió lay lay.

Niếp Hành Phong đi vào trước cửa sổ, trước cửa sổ còn đặt một cái bàn, mấy bồn cây cảnh bị chuyển qua một bên, anh đẩy nửa cánh cửa sổ còn lại ra, song cửa bị đẩy mạnh đến tận cùng khung cửa sổ, phát ra kịch liệt tiếng va chạm.

Dưới lầu như trước là một đám người vây xem, xa xa truyền đến tiếng còi xe cứu thương vang lên, Niếp Hành Phong quay đầu, hỏi mấy nhân viên.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Không biết, vừa rồi trưởng phòng đi ra pha trà vẫn rất bình thường, còn nói điện thoại với ai đó, ai ngờ không lâu sau, liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết, cửa bị khóa trái, khi chúng tôi phá cửa chạy vào, thì nhìn thấy cửa sổ bị mở ra, trưởng phòng đã nhảy xuống lầu.”

Nói chuyện chính là cô gái nhỏ giọng nức nở kia, bàn làm việc của cô gần phòng Chu Ngôn nhất, cho nên tiếng kêu thảm thiết nghe được rất rõ ràng.

Trong phòng oi bức lạ thường, Niếp Hành Phong khó chịu nới cổ áo, nhìn thoáng qua điều hòa phía trên cửa sổ, phát hiện nó không hoạt động.

“Lý Thuận Trường đâu?”

“Phó phòng vừa rồi đã tới, sau khi nghe chuyện nhảy lầu, liền vội vàng chạy xuống , hiện tại hẳn là ở dưới lầu.”

Niếp Hành Phong đi vào trước bàn làm việc của Chu Ngôn, phía bên phải trà hoa lài còn đang tỏa hương thơm ngát, nước trà còn chưa được đụng đến, trên sổ ghi chép còn viết linh tinh vài chữ.

Nguồn gốc tội ác của dục vọng sai trái và tham lam của Kiều Dương

Xem ra đây là tuyệt bút của Chu Ngôn, lời nói dù ngắn lại che dấu thâm ý, giống như là sám hối.

Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện thật sự đều là do Chu Ngôn làm?

Nghĩ đến buổi chiều khi ông ta rời đi, còn cam đoan với mình sẽ nhanh giải quyết sai lầm, Niếp Hành Phong nhăn mặt nhíu mày.

“Vừa rồi chỉ có ông ta một mình ở trong này?”

“Đúng vậy, hai ngày này trưởng phòng tâm tình không tốt, cho nên tất cả mọi người tận lực không quấy rầy ông ấy, khi gặp chuyện không may, trong phòng chỉ có một mình ông ấy.”

Ánh mắt dừng lại chỗ chân bàn, một vật thể màu đen hình bầu dục khiến cho Niếp Hành Phong chú ý, anh vươn tay nhặt lên.

“Chủ tịch, xảy ra đại sự !”

Còn chưa kịp nhìn kỹ vật thể trong tay, chợt nghe một tiếng rống to truyền đến, Niếp Hành Phong nhịn không được nhu nhu hai sườn huyệt Thái Dương.

Tại sao dù là chuyện gì tiểu thần côn này cũng đều phải vô giúp vui?

Trương Huyền giống như gió vọt vào, chạy tới bên cạnh Niếp Hành Phong, nhìn trên bàn, lại chạy đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài thăm dò, mặc kệ cậu ta, Niếp Hành Phong ra khỏi phòng tài vụ, chạy xuống lầu, Trương Huyền gắt gao đuổi theo.

Đi xuống dưới lầu, Niếp Hành Phong đẩy mọi người ra đi vào, nhìn đến thảm trạng, ngực nhịn không được nảy lên một trận khó chịu.

Vài nhân viên chữa bệnh và chăm sóc đang tiến hành cấp cứu, nhưng rất nhanh liền lắc đầu, ra hiệu từ bỏ.

Niếp Hành Phong thối lui đến một bên, thấy Trương Huyền không ngừng khuất ngón tay về phía Chu Ngôn, anh tức giận hỏi: “Cậu lại đang làm cái gì đấy?”

“. . . . . . Không, ngón tay của tôi bị chuột rút.”

Thấy Niếp Hành Phong sắc mặt không tốt, Trương Huyền không dám nói cậu đang triệu hồn phách của Chu Ngôn, nhưng làm thế nào đều chiêu không được, chuyện này rất kỳ quái, theo lý thuyết, đám quỷ nhỏ kém cỏi làm việc hiệu suất đâu có cao như vậy, bên này người mới vừa chết, bọn họ liền đem hồn câu đi rồi.

“Chủ tịch. . . . . .”

Lý Thuận Trường xuất hiện giải vây choTrương Huyền, anh ta nhìn qua tựa hồ kinh hách không ít, sắc mặt trắng bệch, đang nói cũng có chút phát run, kêu Niếp Hành Phong một tiếng, rồi lại không biết nên nói cái gì, còn thở dài.

Tiếng còi cảnh sát chói tai vang vang, xe cảnh sát rất nhanh chạy đến, nhìn thấy có mấy chiếc xe của phóng viên nhà báo cũng theo ở phía sau, Niếp Hành Phong nghĩ thầm chuyện này xác định chắc chắn sẽ là tin tức đầu đề vào sáng mai.

Khám nghiệm hiện trường rất nhanh liền kết thúc, người chết là rơi từ tầng hai mươi mốt xuống, gáy đập xuống đất, tử vong ngay tại chỗ. Nhân viên phòng tài vụ làm chứng, lúc ấy văn phòng Chu Ngôn là khóa trái, từ lúc ông ta đi vào đến khi gặp chuyện không may không có ai đi vào, cho nên trên cơ bản kết luận là tự sát.

Chờ cảnh sát kiểm chứng xong, đã hơn mười giờ tối, Niếp Hành Phong mở cửa sổ, gió lạnh thổi nhẹ vào mặt, hài hòa yên tĩnh, rất khó tưởng tượng mới cách đây không lâu nơi này từng phát sinh quá sự kiện nhảy lầu.

Có chuyện gì là không giải quyết được, nhất định phải lấy cái chết để kết thúc chứ?

“Đừng khổ sở, vất vả cả đêm, anh còn chưa ăn cơm, tôi giúp anh mua tiện lợi, mau ăn khi còn nóng.”

Niếp Hành Phong xoay người, thấy Trương Huyền ngông nghênh đẩy cửa tiến vào, trong tay còn cầm hai hộp tiện lợi nóng hôi hổi.

Bị cảnh sát vặn hỏi mấy giờ, những nhân viên khác đã chống đỡ không nổi, sau khi hỏi xong, đều lập tức ra về, còn có thể kiên cường như anh lại thêm thần kinh đại điều, tử triền lạn đánh (cái này nên gọi là đánh chết cũng không buông hử) đi theo anh chỉ có duy nhất một mình Trương Huyền.

Bị cậu ta nói như vậy, Niếp Hành Phong thật đúng là cảm thấy có chút đói bụng, anh quay lại chỗ ngồi ngồi xuống, Trương Huyền đem tiện lợi đưa cho cho, chính mình thì kéo ghế, ngồi xuống đối diện anh, bắt đầu hưởng dụng bữa tối.

Đồ ăn rất thơm, Niếp Hành Phong có chút không cảm giác được mùi vị thức ăn, hai ngày nhìn đến có người chết ở trước mặt mình, nói thật, cảm giác thật sự rất khó chịu, anh có chút hâm mộ thần kinh đại điều của Trương Huyền, lúc này còn có thể ăn ngon lành như vậy.

“Anh không muốn ăn?”

Hơn nữa ngày mới chú ý tới Niếp Hành Phong không động qua tiện lợi, Trương Huyền bất tri bất giác hỏi: “Tôi giúp anh đi mua chút đồ uống vậy, anh thích uống gì nhất? Cà phê hay là hồng trà? Không, anh thế này không nên uống cà phê.”

Cậu chạy đi trong chốc lát, cầm hai chén ca-cao nóng tiến vào, đặt ở trước mặt Niếp Hành Phong.

“Tôi thích nhất ca-cao nóng, buổi sáng không có thời gian ăn cơm, liền đem nó làm bữa sáng, anh không ăn, liền uống nhiều ca-cao một chút, có thể bổ sung năng lượng.”

Hương khí nồng đậm bốc lên, Niếp Hành Phong nhấp một ngụm, hơi ngọt, có điều cảm giác không tồi.

Đồ uống tiểu thần côn thích nhất lại là loại nước ngọt đến phát ngán này. . . . . .

Nhìn thấy Trương Huyền vùi đầu ăn ngon lành, Niếp Hành Phong miệng mỉm cười đột nhiên cứng đờ.

Chu Ngôn trước khi tự sát từng đi pha trà, là trà hoa lài mà ông ta thích nhất, nhưng mà, cuối cùng ông ta một ngụm cũng không uống.

“Cậu nói, Chu Ngôn thật sự là tự sát sao?”

“Đương nhiên, văn phòng ông ta bị khóa trái, ông ta không tự sát, chẳng lẽ là bị quỷ đẩy xuống sao?”

Niếp Hành Phong vốn đang nghĩ muốn trò chuyện tâm tư nhất thời biến mất vô tung, anh chỉ biết tiểu thần côn nói ba câu không rời nghề chính, cùng cậu ta nói chuyện giống như đàn gảy tai trâu.

Ăn xong tiện lợi, đã gần đến mười hai giờ, đêm xuống gió lạnh thổi vào, làm trong phòng trở nên lạnh lẽo.

“Đi thôi đi thôi, tối như vậy, nên sớm trở về nhà ngủ nghỉ, ngày mai sáng sớm còn phải đi làm.”

Trương Huyền thu thập hộp tiện lợi, lại chạy tới đóng cửa, Niếp Hành Phong cầm cặp táp, nghe cậu ta ở cửa sổ than thở: “Sao lại thế này, cửa khít rịt như vậy.”

“Là vấn đề bôi trơn, tôi sẽ gọi người ta tu chỉnh lại sau.”

Trương Huyền đóng cửa, đem rèm thả xuống, lôi kéo Niếp Hành Phong rời đi, nói: “Vậy thuận tiện đem phòng chúng tôi cũng tu chỉnh lại, trước đây không lâu tòa nhà có sửa chữa qua, cửa sổ rất mới, ngược lại dùng không tốt lắm.”

Niếp Hành Phong không nhúc nhích, sửng sờ nhìn chằm chằm rèm cửa sổ, Trương Huyền không hiểu ra sao, cũng thuận theo tầm mắt anh nhìn lại.

“Sao vậy?”

“Nếu cậu nhảy lầu, có liều mạng túm lấy rèm cửa không?” Nhớ tới rèm cửa bị lôi kéo không nhìn ra hình dạng, Niếp Hành Phong hỏi.

Trương Huyền nhún nhún vai, “Sẽ không, tôi sẽ không làm chuyện nhàm chán nhảy lầu như vậy.”

Niếp Hành Phong liếc cậu ta một cái, đi vào trước cửa sổ, mở cửa sổ ra một nửa, nói: “Nếu một người muốn tự sát, hắn đầu tiên phải kéo rèm ra, sau đó mở cửa, nhảy xuống, cậu gặp qua người nào nhảy lầu còn túm lấy rèm cửa không?”

Hắn vừa giải thích vừa khoa tay múa chân, Trương Huyền nghiêng đầu nghĩ nghĩ, đột nhiên vỗ đầu, kêu to: “Chủ tịch, tôi rất sùng bái anh , khó trách tôi vừa rồi triệu không được hồn của Chu Ngôn, ông ta nhất định là bị oan hồn kéo xuống lầu. . . . . .”

Rốt cục nhịn không được , Niếp Hành Phong đem cặp táp quăng qua.

Đem tiểu thần côn xem như ruồi đập phát chết luôn đi, tốt cho mắt không thấy tâm đỡ phiền.

Trương Huyền không bị đập chết, không chỉ có không chết, còn bám lấy leo lên xe Niếp Hành Phong, đoạt chỗ ngồi dành cho người lái, đảm nhiệm làm lái xe cho anh, cậu ta lấy cớ là: Niếp Hành Phong hiện tại tâm tình không tốt, lái xe gây họa có thể tính là hai trăm phần trăm, cho nên, làm nhân viên dưới trướng anh, chính mình có trách nhiệm bảo hộ anh an toàn.

Đương nhiên, phần sau Trương Huyền không dám nói ra, thì phải là thật vất vả mới gặp một con chiêu tài miêu để dựa vào, tuyệt đối không thể để cho anh ta gặp chuyện không may.

Cứ như vậy, Trương Huyền đem Niếp Hành Phong về nhà, lại tự động tự phát theo vào nhà anh, oan hồn rất hung hãn, vì phòng ngừa anh ta gặp chuyện như Chu Ngôn, cậu phải đảm nhiệm làm bảo tiêu miễn phí cho anh ta hai mươi tư trên hai mươi tư giờ.

Nhìn thấy Trương Huyền chạy tới chạy lui dán bùa lên xung quanh, làm cho nhà anh giống như một cái đạo quán, Niếp Hành Phong liền cảm thấy vô lực, có tâm hái xuống, nhưng nghĩ lại, theo như anh hiểu biết Trương Huyền, nhìn đến đạo phù bị xé xuống, tuyệt đối sẽ bám riết không tha dán lại, anh đã mệt mỏi một ngày, không còn tinh lực đấu với Trương Huyền, đơn giản mắt nhắm mắt mở, mặc kệ cậu ta.

Cũng may Trương Huyền không giống như lần trước chiếm đoạt giường anh, mà là ngoan ngoãn chạy tới khách phòng ngủ, có lẽ là thật sự mệt mỏi, Niếp Hành Phong sau khi nằm xuống rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp, cho đến khi tiếng chuông di động làm anh tỉnh dậy.

Là Niếp Duệ Đình gọi đến, Niếp Hành Phong nhìn đồng hồ treo tường, đã là tám giờ sáng.

“Anh hai, anh xem tin tức chưa? Có báo đưa tin Chu Ngôn tự sát.”

Nghe Niếp Duệ Đình đem thanh âm ép tới rất nhỏ, Niếp Hành Phong hỏi: “Ông nội đã biết chưa?”

Chu Ngôn là năm đó đi theo ông nội cùng bắt đầu sự nghiệp. Nếu biết tin tức ông ta tự sát, ông nội nhất định không vui.

“Không biết, em đem báo chí giấu đi rồi, TV cũng không bật, tối hôm qua em nghe tin, có điều không có thời gian gọi điện thoại cho anh, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ông ta thật là sợ tội tự sát sao?”

“Theo hiện trường, cảnh sát phán đoán như thế, chuyện công ty em không cần lo lắng, dụng tâm bồi ông nội là tốt rồi, bên này anh phụ trách. . . . . .”

“Bữa sáng làm xong rồi!”

Một tiếng kêu to cắt ngang lời Niếp Hành Phong, Trương Huyền đẩy cửa tiến vào, trên người cậu ta mặc áo ngủ, đôi mắt giống như lúc thức dậy sáng sớm hôm qua, biến thành màu xanh thẳm xinh đẹp.

Niếp Duệ Đình lập tức thức thời câm miệng.

“A, nguyên lai Trương Huyền đã ở, em đây không quấy rầy hai người, phát tiết một chút cũng tốt, có điều đừng quá quá độ đó, nói chuyện sau.”

Điện thoại bị ngắt, nhìn Trương Huyền, Niếp Hành Phong vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi.

Trương Huyền nháy nháy đôi mắt xinh đẹp, hỏi: “Hình như không vui?”

Hít sâu, hít sâu.

Niếp Hành Phong cố gắng hít thở, bi ai phát hiện, nhân sinh tốt của mình sau này có thể đều bị hủy trên tay tiểu thần côn ngu ngốc này.

Ngày thứ ba sau khi Chu Ngôn tự sát, Niếp Hành Phong nhận được điện thoại của cục cảnh sát, mời anh đến xử lý công việc liên quan, vợ Chu Ngôn đã mất, hai cô con gái hiện tại đều ở nước ngoài, ông ta ở đây không có người thân, Niếp Hành Phong đã báo Lý Đình thông báo cho con gái ông ta trở về, nhưng xem ra mất chút thời gian.

Báo cáo khám nghiệm tử thi của Chu Ngôn đã có, xác định ông ta là do là não bị va chạm mạnh gây nên tổn thương nghiêm trọng dẫn đến tử vong, những chữ ông ta viết trước khi chết cũng chứng thật là bút tích của ông ta, cho nên cảnh sát kết luận ông ta tự sát.

“Nhưng có một điểm rất kỳ quái, chính là người chết chân có một vết thâm xanh, có thể là ông ta đi va chạm vào bàn.” Cảnh sát tiếp đãi Niếp Hành Phong chỉ vào ảnh chụp khám nghiệm tử thi nói.

Trên ảnh chụp Chu Ngôn phía dưới đầu gối phải lộ ra vết thương kỳ quái rộng khoảng hơn hai cm, nhưng cũng không thực rõ ràng.

“Có thể là do va chạm trước đó hay không?”

“Sẽ không, bình thường sau khi va chạm, bởi vì mạch máu bị tác động nên máu chảy khá chậm, chờ máu tụ đến vị trí bị thương, mới có thể hình thành vết thâm, mà con người sau khi tử vong huyết lưu dần dần ngừng lại, trước khi chết trải qua va chạm rất khó hình thành màu xanh tím, đa số là màu đen.”

“Có lẽ là có người đẩy ông ta xuống lầu, khi giãy dụa va chạm tạo thành? Rèm cửa đều bị kéo rách, một người muốn tự sát có khả năng liều chết túm lấy rèm không?”

Cảnh sát nở nụ cười.

“Người nhảy lầu không dám nhìn xuống phía dưới, cho nên sẽ kéo rèm, theo góc độ tâm lý học giải thích, là cảm giác sợ hãi trước tử vong. Người chết cao một mét tám, có thể đem ông ta đẩy tới trên bàn, đẩy tiếp xuống lầu phải là người đàn ông rất khỏe, hơn nữa nhất định sẽ lưu lại dấu vết, nhưng lúc ấy không ai nghe được tiếng động gì, quan trọng nhất là, cửa phòng bị khóa trái, nếu có hung thủ, vậy kẻ giết người sau đó ở đâu?”

Cảnh sát nói rất khẳng định làm cho Niếp Hành Phong nhớ tới ý kiến oan hồn lấy mạng của Trương Huyền, không khỏi cười tự giễu.

Ông ta nhất định bị quỷ bám thân , lại có một chút tin cách nói của Trương Huyền. Có thể là trong tiềm thức, anh không tin Chu Ngôn tự sát, Chu Ngôn là người trầm ổn kiên nhẫn, anh tin tưởng mình không nhìn lầm.

Nếu là oan hồn lấy mạng, vậy oan hồn đó là ai? Trần Tuyết Nhi sao?

Ra khỏi cục cảnh sát, Niếp Hành Phong gọi điện thoại cho Trần Băng Nhi, nhưng tiếng chuông vang thật lâu cũng không thấy có người nghe máy.

Quay lại công ty, đem sổ sách tài vụ Chu Ngôn từng động vào sửa sang lại lấy ra , bên trong quả nhiên có rất nhiều dấu vết sửa đổi, nhìn đến những thứ này, Niếp Hành Phong cảm thấy đau cả đầu.

Anh nên giải thích như thế nào với ông nội về chuyện Chu Ngôn tham ô của công, sợ tội tự sát?

Ngay lúc phiền lòng, điện thoại nội tuyến của Lý Đình gọi tới, nói Trương Huyền đến tìm anh, hỏi có muốn để cho cậu ta vào hay không.

“Hỏi cậu ta có chuyện gì, không có việc gì liền lập tức đi làm việc, đừng đến làm phiền tôi!”

Niếp Hành Phong tức giận đáp lại một câu, chợt nghe đến thanh âm trong trẻo của Trương Huyền từ bên kia điện thoại truyện tới.

“Làm phiền nói cho chủ tịch, tôi đêm nay không thể cùng anh ấy qua đêm, tôi phải về nhà một chuyến, em trai tôi rất nghịch ngợm, vẫn để nó một mình ở nhà, tôi lo lắng. Bất quá nhà của chủ tịch tôi đều đã bố trí, tuyệt đối không thành vấn đề, để anh ây nghỉ ngơi dưỡng sức cho thoải mái.”

Nghe được Lý Đình cổ quái “vâng” một tiếng trả lời, Niếp Hành Phong buông mạnh điện thoại xuống.

Tiểu thần côn chết tiệt, cậu ta nhất định phải đem mọi việc nói một cách mờ ám như vậy sao chứ?