Thiên Sứ Của Chiến Binh

Chương 21




“Cô Keeley! Cô Keeley!”

Keeley quay lại thấy Crispen đang lao qua đại sảnh hướng về phía mình. Nàng chuẩn bị tinh thần vì đã quen với cách “chào” của Crispen.

Cậu bé ào thẳng vào nàng, suýt chút làm hai cô cháu cùng ngã lăn ra sàn, nhưng do có chuẩn bị nên Keeley giữ cả hai đứng vững.

Nàng cười và kéo cậu bé ra. “Cháu muốn gì nào, Crispen?”

“Cô ra ngoài chơi tuyết với bọn cháu được không? Đi mà, cô Keeley. Mẹ không đi được. Cha không cho mẹ ra ngoài. Mẹ không vui, nhưng cô Maddie bảo như thế là tốt vì giờ mẹ lóng ngóng, tròn căng như quả bí ngô và có thể bị ngã trên băng.”

Keeley lưỡng lự, suýt bật cười trước tràng phát biểu của cậu bé.

“Hết bão rồi, và đã có nắng. Một ngày đẹp trời quá chừng. Cha cháu đã đi tập trận từ bình minh rồi. Chúng ta có thể chơi trên đồi và chú Gannon với chú Cormac có thể đi cùng.”

“Từ từ nào,” nàng tủm tỉm cười. “Thực tình cô cũng muốn hít thở chút không khí trong lành.”

Mặt Crispen sáng lên. “Vậy là cô đi hả cô? Thật không cô?” Cậu bé vuột ra khỏi tay nàng và hí hửng nhảy nhót khắp đại sảnh.

“Nếu cháu để cô đi mặc đồ ấm, cô sẽ rất vui cùng cháu ra ngoài, nhưng với điều kiện là lãnh chúa cho phép.”

Crispen gật đầu háo hức. “Cháu đi xin phép cha ngay đây.”

“Ngoan lắm. Vài phút nữa cô cháu mình gặp nhau dưới chân cầu thang nhé.”

Nhìn Crispen phóng hết tốc lực ra khỏi đại sảnh, nàng trìu mến lắc đầu rồi đi lấy thêm đồ cho hợp với cái thời tiết khắc nghiệt ngoài kia.

Khi nàng quay lại, cả Cormac cùng Gannon đều đừng ở đại sảnh trong vòng vây của Crispen và vài đứa trẻ. Hai anh chàng nhìn nàng tiến đến với thái độ mệt mỏi.

Cười rạng rỡ, Keeley nồng nhiệt chào đón từng đứa trẻ rồi hỏi chúng đã sẵn sàng lên đường chưa. Được bao quanh bởi tiếng cười nói rộn rã của bọn trẻ, nàng bước ra ngoài trời và rùng mình ớn lạnh.

“Hôm nay lạnh quá!” nàng kêu lên.

“Phải,” Cormac càu nhàu. “Quá lạnh để có thể đứng im canh chừng lũ trẻ.”

Keeley liếc về phía Cormac với một nụ cười tinh quái. “Có thể Christina sẽ nhập bọn với chúng ta đấy.”

Anh chàng rạng rỡ hẳn lên, sau đó liếc nhanh về phía Gannon rồi khoác lên một vẻ mặt điềm đạm hơn.

“Đi nào!” Crispen thúc giục. Cậu bé giật tay Keeley đến khi nàng chịu đi và cả nhóm vội vã lên đồi, đến khu vực bọn trẻ vui chơi.

Trẻ con nhanh chóng chia phe và Keeley rên rỉ khi biết trò chơi là dùng hết sức lực để ném quả bóng tuyết vào người khác.

May mắn cho Keeley, Gretchen thuộc về đội của nàng và cô bé khá giỏi trong việc nhắm trúng mục tiêu. Bọn con trai hò hét phẫn nộ mỗi khi Gretchen ném thẳng đống tuyết vào mặt một đứa trong nhóm.

Thở không ra hơi sau suốt một giờ chơi trò chơi chiến đấu kiểu đó, tất cả tạm nghỉ và tay chống hông, đứng thở hổn hển.

Crispen cùng Gretchen đang hạ giọng thì thầm rồi cứ quay sang nhìn chằm chằm Cormac và Gannon.

“Cậu nói đi,” Crispen lẩm bẩm.

“Thôi, cậu nói đi,” Gretchen yêu cầu. “Họ là binh lính của cha cậu. Nhiều khả năng họ sẽ làm điều đó cho cậu hơn.”

Crispen trề môi. “Cậu là con gái. Thực tế là con gái luôn có được những gì mình muốn.”

Gretchen đải mắt rồi đấm mạnh vào cánh tay cậu bé.

“Ối!”

Crispen trừng mắt nhìn, xoa xoa cánh tay của mình. “Chúng ta cùng hỏi.”

Gretchen mỉm cười đồng ý và cả hai chạy về phía Gannon. Keeley thích thú theo dõi khi hai chiến binh lùi bước thấy rõ. Sau đó họ bắt đầu lắc đầu nguầy nguậy và làm điệu bộ từ chối. Họ hết cau mày rồi quắc mắt còn hai đứa trẻ thì không ngừng thuyết phục.

Mãi đến khi nét mặt Gretchen chuyển từ cực kỳ quyết tâm sang buồn bã đáng thương thì hai người chiến binh kia bắt đầu nao núng. Đôi mắt to của cô bé ngân ngấn nước và cằm run lên.

“Ôi trời. Họ không có cơ hội rồi.”

Keeley quay lại thấy Christina đang tiến đến và mắt cô nàng lấp lánh vẻ thích thú.

“Gretchen không từ mấy mánh khóe gây mủi lòng để đạt được mục đích. Trước giờ em chưa gặp cô bé nào thông minh hơn thế,” Christina nói bằng giọng não nề. “Nếu cô bé không thể đánh bại điều kiện của người khác thì sẽ trưng ra đôi mắt trông thật đáng thương.”

“Chị đang cực kỳ muốn biết bọn trẻ xin xỏ gì,” Keeley lên tiếng.

“Bất kể là chuyện gì thì bọn trẻ có vẻ đã thành công rồi đấy.”

Cormac ngước lên, mắt sáng rỡ khi thấy Christina. Gannon đã quay về phía pháo đài trong khi Crispen và Gretchen theo Cormac bước đến chỗ hai cô gái đang đứng.

“Gannon đi lấy khiên của chú ấy!” Crispen hớn hở.

“Khiên của chú ấy ư?” Keeley thắc mắc.

“Dạ phải,” Gretchen cất lời. “Để trượt xuống đồi.”

“Như vậy là phạm tội dùng khiên sai quy định đấy,” Cormac lẩm bẩm.

“Ngồi lên khiên mà trượt xuống đồi thì vui phải biết,” giọng Crispen lảnh lót.

Gannon xuất hiện phía xa, ánh mặt trời phản chiếu trên tấm khiên lớn anh ta đang vác lên đồi. Bọn trẻ hò reo phấn khởi khi nhận được món đồ ấy.

Ý tưởng trượt xuống đồi trên một tấm khiên của chiến binh đã hấp dẫn Keeley. Nàng cúi gần hơn để xem xét vật đó. Nó chắc chắn đủ lớn để chứa một đứa trẻ hoặc thậm chí một người lớn có vóc dáng nhỏ nhắn.

“Làm sao đây?”

“Để xuống như vậy,” Gannon đặt mặt ngoài của tấm khiên xuống lớp tuyết. “Sau đó, một người trèo lên và một người khác đẩy xuống đồi.”

Keeley mở to mắt. “Có an toàn không?”

Gannon thở dài. “Không, nếu bọn trẻ lỡ trượt xuống hồ hoặc vào trong sân, nơi các chiến binh đang tập trận. Lãnh chúa sẽ nổi giận đùng đùng.”

“Vậy chúng ta phải đi hướng khác,” Keeley chỉ tay về phía cách xa pháo đài và bức tường đá.

Cormac nhìn qua ngọn đồi kế bên, đường dốc hướng ngược lên từ đỉnh đồi thoai thoải họ đang đứng. “Cô ấy nói đúng đấy. Chúng ta cần phải đi qua đỉnh đồi kế bên để tránh xa hiểm họa.”

“Tuyệt! Sườn đồi đó dốc hơn nhiều để trượt xuống,” Crispen reo hò khi cả nhóm cuốc bộ trong tuyết để leo lên con dốc.

“Tớ trước!” Robbie kêu to ngay khi tất cả tới nơi và đang nhìn xuống thung lũng bên dưới.

“Không, đây là ý tưởng của tớ và tớ đã hỏi xin mà,” Gretchen phản đối. “Tớ đi đầu tiên thì mới công bằng.”

“Để cậu ấy đi đầu tiên đi,” Crispen lẩm bẩm. “Cậu ấy sẽ gặp chuyện nếu trò này không an toàn.”

Robbie cười toe toét. “Kế hoạch hay đấy. Được rồi, Gretchen. Tớ đồng ý. Cậu đi đầu tiên.”

Gretchen ngờ vực ngó cả hai cậu bạn nhưng vẫn vui vẻ vào vị trí trên tấm khiên Gannon đã đặt xuống tuyết.

“Giờ giữ chặt váy và đừng buông tay khỏi tấm khiên nhé,” Christina lo lắng.

“Xong chưa?” Cormac hỏi.

“Dạ rồi, đẩy cháu đi,” mắt Gretchen mở to đầy phấn khích.

Gannon chỉ đẩy nhẹ nhưng bề mặt bằng sắt bóng loáng của tấm khiên trơn nhẵn nên Gretchen nhanh chóng tăng tốc. Chẳng mấy chốc cô bé đã lao băng băng như bay trên tuyết.

Có lúc cô bé nghiêng sang một bên, tạo ra tiếng rít khẽ, rồi tự điều chỉnh ngay lại bằng cách sử dụng trọng lượng cơ thể.

“Thông minh thật đấy,” Gannon cũng phải công nhận. “Dám chắc đến một ngày con bé sẽ lãnh đạo đội quân của riêng mình.”

Christina và Keeley nhìn nhau đắc ý. Gretchen đáp xuống chân đồi, phanh lại cách gốc cổ thụ chắn lối vào rừng chỉ trong gang tấc. Cô bé vẫy tay hào hứng để thông báo với mọi người rằng tất cả đều ổn. Không nói thì ai cũng thấy được điều đó từ nụ cười rạng rỡ đến tận mang tai trên mặt Gretchen.

Kéo lê tấm khiên phía sau, cô bé ra sức leo ngược lên sườn đồi cho đến khi Gannon đến phụ giúp.

Tiếp theo đến lượt Crispen và cậu bé hò reo suốt cả đoạn đường trượt, tiếng cười như làm rung chuyển cả tuyết. Cậu bé xoay tít nhiều vòng ở dưới chân dốc trước khi kết thúc trò chơi trong một đống tuyết dày.

Tới phiên Robbie, cậu chàng này gào thét bực tức khi giữa đường bị lật khỏi tấm khiên và lăn như quả cầu tuyết suốt quãng đường còn lại.

Cho rằng trò đó có vẻ thú vị, Crispen và Gretchen cũng lao mình vào tuyết rồi lăn xuống đồi theo Robbie.

“Cô có muốn thử không, Keeley?” Gannon chỉ vào tấm khiên lịch sự và hỏi.

Theo bản năng, nàng định nhất mực chối từ, nhưng nàng quả quyết đã nhìn thấy sự thách thức trong ánh mắt người chiến binh kia. Nàng nheo mắt rồi ném cho anh ta cái nhìn trừng trừng. “Anh nghĩ tôi hèn nhát không dám thử chứ gì.”

Gannon nhún vai. “Trò này có vẻ khá đáng sợ đối với một thiếu nữ mỏng mảnh như cô.”

Christina sặc cười và khỏa lấp bằng tràng ho.

“Nghe rõ ràng là một lời thách thức, chiến binh à, nhưng tôi cũng đề ra thách thức đây. Nếu tôi trượt xuống đồi mà không lộn nhào khỏi tấm khiên, anh và Cormac cũng phải thử đấy.”

Cormac cau mày. “Chiến binh mà đi chơi trò trẻ con này thì thật khó coi.”

“À, nếu anh sợ,” nàng tỏ vẻ ngây thơ.

“Cô nghi ngờ lòng dũng cảm của chúng tôi ư?” Gannon hoài nghi.

“Phải, tôi nghi ngờ đấy. Vậy các anh sẽ làm gì nào?”

Gannon ném tấm khiên xuống tuyết và chỉ tay vào nó. “Trèo lên đi rồi hãy huênh hoang nhé.”

Keeley đảo mắt và yên vị trên lớp kim loại lạnh cóng. “Giống hệt như kiểu nói trèo cao ngã đau vậy.”

Trước khi nàng kịp nói thêm gì nữa, Gannon đã đẩy mạnh cho tấm khiên phóng xuống đồi. Nàng chao đảo và cố nắm chặt cứng mép khiên, khi tấm kim loại trơn láng bay vèo vèo trên địa hình phủ tuyết.

Ôi trời, làm thực sự khó hơn đứng ngó rất nhiều. Nàng cần vận dụng tất cả trí thông minh để hoàn thành chặng đường mà không bị té văng ra một cú đau điếng.

Dưới chân đồi, đám trẻ hô vang tên nàng và cổ vũ nhiệt liệt khi nàng gần đến nơi. Vấn đề là nàng sẽ phóng thẳng vào chúng và đâm sầm vào mấy thân cây phía xa.

Nàng nhắm nghiền mắt rồi vòng tay ôm lấy đầu trong lúc lướt êm giữa không tung. Nàng hạ cánh với một cú nảy văng vào đống tuyết và ngậm một miệng đầy tuyết.

Tạ ơn trời là nàng đã không lao tới ôm thân cây.

“Keeley! Keeley!”

Thật khó nhận biết ai là người kêu vang tên nàng. Âm thanh pha trộn giữa giọng lũ trẻ với tiếng hét toáng của Gannon và Cormac.

Nàng ngước lên đúng lúc nhìn thấy lũ trẻ nhanh chóng tụ lại trong khi Gannon và Cormac - sau khi chỉ thị cho Chrisitina ở nguyên tại chỗ - đã đâm bổ xuống đồi.

Cảm giác nhói buốt khó chịu chạy dọc sau gáy Keeley. Mũi nàng phừng phừng và cảm nhận được... Nàng quay phắt lại ngay khi vài tên lính túa ra từ các hàng cây, xông thẳng về phía nàng và bọn trẻ.

“Tấn công!” nàng hét lên. “Chúng ta bị tấn công!”

Thấy Gannon lấy một tấm khiên cũ từ đống binh khí áo giáp cần sửa chữa, Alaric tò mò bèn đi theo khi người lính lê bước lên ngọn đồi bọn trẻ thường chơi đùa. Chỉ là không có ai ở đó. Chàng biết Keeley đưa bọn trẻ đi chơi khi Ewan đồng ý với Crispen rằng nàng được phép làm thế.

Chàng rảo bước nhanh hơn để bám sát Gannon. Lúc lên tới đỉnh đồi đã che khuất bóng Gannon, chàng thấy Keeley, Christina, Cormac và bọn trẻ ở ngọn đồi kế bên. Chàng nhanh chóng nhận ra mục đích sử dụng của tấm khiên khi Gretchen ngồi phịch lên nó và bay xuống phía bên kia.

Mỉm cười vui vẻ, chàng bắt đầu thả bộ đoạn đường dài đi sang chỗ mọi người đang đùa vui. Lâu lắm rồi chàng không chơi trò trượt xuống đồi trên một tấm khiên. Nhưng xem ra nó vẫn là một trò thú vị.

Loạng choạng lên đỉnh đồi, chàng choáng váng khi thấy Keeley ngồi lên khiên để Gannon đẩy một phát mạnh. Việc này quá sức đối với một thiếu nữ như nàng. Nàng bổ nhào xuống đồi, mất kiểm soát và rõ ràng đâm đầu vào rắc rối.

Keeley biến mất giữa những rặng cây ngay khi Gannon cùng Cormac quay lại và thấy Alaric đứng đó.

Hai người lính bước thấp bước cao chạy xuống đồi. Bọn trẻ đã mất hút vào rừng cây theo nàng khi Alaric nối gót Gannon và Cormac tới nơi.

Ba người đàn ông chết lặng khi nghe Keeley gào lên, “Tấn công! Chúng ta bị tấn công!”

Không lãng phí giây phút nào, cả ba cùng rút gươm ra. Cormac quay về phía pháo đài hét to với hy vọng các binh lính khác nghe thấy, sau đó quát Christina chạy đi cầu cứu.

Ngay khi ba người đến được chỗ những rặng cây thì gặp Robbie và Gretchen ngã nhào tới, nước mắt đầm đìa. Hai đứa trẻ lắp bắp rời rạc khi Gannon ôm lấy chúng.

“Bọn chúng bắt cô Keeley và Crispen rồi,” Gretchen mếu máo. “Nhanh lên. Bọn chúng có ngựa.”

“Quỷ tha ma bắt!” Alaric nguyền rủa. “Đi bộ thì không đời nào bắt kịp chúng trên địa hình này.”

Sử dụng thanh gươm làm đòn bẩy, họ đâm vào tuyết, theo dấu vó ngựa đi sâu vào rừng.

Cảm giác giận dữ và sợ hãi đập thình thịch trong ngực Alaric. Trước đây, chàng đã suýt mất Crispen. Họ tưởng thằng bé đã chết. Và bây giờ Alaric phải đối mặt với việc không chỉ đánh mất cậu bé được toàn bộ gia tộc yêu mến mà còn mất cả người phụ nữ chàng yêu thương hơn bất cứ ai trên đời.

Khi họ vòng qua khúc quanh cách xa khu vực cây cối rậm rạp, một con đường rộng lớn không phủ tuyết hiện ra. Trước sự ngạc nhiên cực độ của Alaric, Crispen nhảy ra từ sau một thân cây và lao vào vòng tay của Alaric.

“Chú Alaric, chú phải nhanh lên. Bọn chúng bắt cô Keeley vì tưởng đó là mẹ cháu. Chúng sẽ giết cô ấy mất khi biết được sự thật!”

“Làm thế nào mà cháu thoát được?” Alaric gặng hỏi. Vì nếu Cameron tưởng đã bắt giữ được vợ con của Ewan thì hắn quả thực đã có trong tay tất cả những gì Ewan quý trọng nhất trên đời. Chàng không thể hình dung nổi vì sao bọn chúng lại chịu buông tha cho Crispen.

“Cô Keeley đá vào hạ bộ của hai tên và bảo cháu chạy đi. Cô ấy cũng cố gắng bỏ chạy nhưng tên thứ ba, cái tên không phải chịu cảnh lăn lộn trên tuyết, đã túm tóc cô ấy kéo giật lại. Cô ấy hét lên và bảo cháu hãy chạy đi và cô ấy sẽ không bao giờ để cháu ném thêm một quả bóng tuyết nào khác trong đời nếu không chịu nghe theo lời cô ấy.”

“Keeley đã cứu mạng cậu bé,” Cormac thì thầm.

Alaric gật đầu. “Phải, có vẻ như cô ấy có thói quen cứu mạng người nhà McCabe.”

Chàng giữ chặt lấy Crispen. “Cháu có bị thương ở đâu không? Chú cần cháu quay về pháo đài rồi kể với cha cháu những gì đã xảy ra tại đây. Nói với cha cháu bọn chú cần ngựa và binh lính. Phải đảm bảo rằng cha cháu để lại số lượng binh lính đủ sức trấn giữ pháo đài và mẹ Mairin của cháu được bảo vệ an toàn.”

“Dạ,” Crispen hô to, sự quyết đoán hiện rõ trên nét mặt cậu bé. Lúc này trông cậu không còn như trẻ con nữa. Cậu tỏ ra cực kỳ căm phẫn.

“Đi nào,” chàng ra lệnh cho Gannon và Cormac. “Chúng ta sẽ tiếp tục đi bộ đuổi theo đến khi quân tiếp viện cưỡi ngựa bắt kịp. Nhất định phải theo dấu bọn chúng.”