Thiên Sứ Ở Nơi Đâu?

Chương 11: Pn1: Lão bà của tửu bảo




Hôm nay trời mưa to, cửa hàng phó lạnh lạnh lùng lùng khoát bộ áo mưa màu vàng rời khỏi, ‘lại’ điều động một tiểu ác ma vận đồ ca rô đỏ đến làm cùng cậu

– “Đứng xa tôi như vậy làm gì?”. Thuần An hút thuốc lá sau quầy hỏi cậu

– “Đương nhiên vì sợ cậu thình lình nhào đến đây”. Cậu sợ hãi thật

Gần đây Duy Minh quản cậu ngày càng chặt, đêm ngủ một giấc, sau đó sẽ thức dậy nhìn xem rốt cuộc cậu đang làm những gì. Tuy Thuần An không thường đến đây thay ca, nhưng thỉnh thoảng cậu sẽlàm chung với Thuần An đôi lần, cậu không nghĩ gì, bất quá người tên Duy Minh kia là yêu quá hóa rồ, nghĩ lung tung vớ vẩn, hại cậu nghĩ loạn theo

– “Kì thật em không yêu anh, đúng không?”

Ngẫu nhiên Duy Minh sẽ dùng sắc mặt bi thương hỏi cậu như vậy, sau đó âm u 10 ngày liên tiếp, nấu ăn thất thần, làm cậu ăn toàn thức ăn không dành cho người, vì liên quan đến Thuần An, 10 ngày liền, cậu chưa có được một bữa ăn tử tế bình thường

Thuần An gõ gõ máy thanh toán tự động, miệng niệm vài tiếng, quay người tìm tập sách ảnh tiếp tục xem

Cậu không nhìn cũng biết tập sách trên tay Thuần An kia, là bộ sách ảnh cá nhân của cửa hàng phó

– “Nói mới nhớ, cửa hàng phó quả thật bảo dưỡng rất tốt”. Cậu nhìn Thuần An, rồi tiếp tục cúi đầu lau lau

– “Cái gì chứ?”. Thuần An tức giận hỏi

– “Tửu Bảo cũng hơn 30 rồi, anh ta với chị cậu kết hôn khi còn rất trẻ sao?”. Người một nhà giống nhau a! Thuần An từng nhắc đến quan hệ của mình với Tửu Bảo, Tửu Bảo kết hôn với chị Thuần An, nhưng sau đó lại yêu anh trai Thuần An, tiếp theo lại li hôn với người chị kia. Quan hệ quả thực phức tạp

– “Anh ta kết hôn hay không cùng việc chị tôi bảo dưỡng tốt không liên quan rắm gì a, không phải tôi đã nói cậu không được nhắc đến người kia trước mặt tôi!”. Thuần An rống một tiếng nho nhỏ, giống như đang muốn cắn người

– “Nữ nhân sau kết hôn rất nhanh già, cửa hàng phó lại không vậy”

– “Cậu thần kinh a!”

– “Gì chứ?”

– “Ai nói chị tôi đã kết hôn?”

– “Nàng không phải 『đã từng』 kết hôn với Tửu Bảo sao?”. Cậu thấy mình không nói gì sai

Cửa tự động leng keng mở ra, cửa hàng phó cầm nón bảo hiểm đi vào. Nước mưa không ngừng nhỏ xuống từ áo mưa màu vàng, nàng cúi đầu làm người khác không nhìn rõ sắc thái trên mặt

Cậu cảm thấy nàng hệt như một nhân vật trong cuốn phim hoạt hình Peter Pan

– “Tôi trông già lắm sao?”. Cửa hàng phó hỏi. Thanh âm lạnh băng hệt cơn mưa ngoài kia

Cậu lắc đầu

– “Giống thiếu phụ luống tuổi có chồng?”

Cậu lắc đầu

– “Nhìn xấp xỉ tuổi Tửu Bảo!”

Cậu gật đầu

– “Vì cậu nói lời không đúng mực, trừ thêm 500 tệ tiền lương”

– “Không cần đâu……..”. Cậu suy sụp cúi đầu

– “Đáng với tiểu ngu ngốc cậu”

Thuần An làm mặt quỷ nói: “Tôi có hai chị gái, người kết hôn không phải người này”

– “Sao cậu không nói sớm”. Cậu thấy mình rất oan ức

Bất quá, ngẫm cũng đúng, nếu cửa hàng phó là người kết hôn cùng Tửu Bảo, mà Tửu Bảo lại yêu thương người khác, hắn còn sống nổi sao? Sớm không bị nàng xẻ thành tám mảnh quăng cho cá mập ăn mới lạ!