Thiên Sứ Tử Thần

Chương 25




Ban đầu gã cho rằng cô không nhìn thấy gã. Đúng hơn là, gã biết cô đã thấy nhưng chưa nhận ra gã. Ngay lập tức gã quay ra xe, nguyền rủa bản thân sao lại ngu ngốc đi đứng ngoài trời dù biết ánh chớp có thể làm mình lộ nguyên hình bất cứ lúc nào. Nhưng gã không kìm nén được mong muốn nhìn thấy cô, và cuối cùng sự cám dỗ đã thắng; cô ấy đang cười và gã nhận ra mình thèm được nghe lại tiếng cười du dương đó biết bao. Cho nên gã đã đứng đó cả phút, sau đó là một màn sấm sét làm bừng sáng cả bầu trời đêm và cô quay ra cửa sổ.

Simon đậu xe ở khoảng tối hun hút giữa hai chiếc xe tải, thường chỉ các lái xe tải mới đỗ xe ở đấy. Từ vị trí này gã vẫn nhìn thấy bên trong cửa sổ. Gã hạ thấp cửa kính vừa đủ để không khí lọt vào và không làm kính chắn gió bị mờ, rồi ngồi trong bóng tối tiếp tục quan sát, chờ xem cô có bỏ chạy không, nhưng cô đã quay lại làm việc và trong phút chốc gã đã nghĩ rằng cô không nhận ra gã. Rồi bản năng sực tỉnh; gã có muốn chuyện đó xảy ra không? Câu trả lời chắc chắn là không.

Gã không bao giờ muốn cô biết gã đang dõi theo cô. Cô quá sợ gã và có thừa lý do để sợ. Gã không hề muốn đe dọa hay làm tổn thương cô thêm. Lúc này gã nghĩ có lẽ mình không còn sự lựa chọn nào. Gã phải gặp cô, phải cho cô biết rằng cô không có gì phải sợ gã, trước khi cô lại chạy trốn.

Cô không thể thoát khỏi gã, trừ phi cô vứt cả điện thoại cùng chiếc xe đi và gã làm mất dấu cô, điều này khó có thể xảy ra. Nhưng cô sẽ đày đọa bản thân trong những cuộc trốn chạy và không để mình ở yên một chốn nào. Drea là người phụ nữ cần được yên ổn; cô ấy cần một mái nhà, những người bạn và một cuộc sống cho cô cảm giác bình yên. Gã không muốn cô sống trong sợ hãi; không muốn cô nghĩ rằng cô phải trốn chạy cả đời.

Cô ấy sẽ làm gì, sau khi rời khỏi chỗ làm? Sẽ lập tức cuống cuồng chạy trốn như một chú thỏ, hay tiếp tục diễn kịch như thể cô không hề phát hiện ra gã, hòng lừa gã lơ là cảnh giác? Khả năng thứ hai đòi hỏi cô phải có thần kinh bằng thép, nhưng trước đó cô đã từng bị hoảng loạn đến mức gặp tai nạn. Gã không bao giờ cho phép mình quên, chưa từng quên, rằng cô khôn ngoan thế nào. Cô sẽ rút kinh nghiệm và sẽ không bao giờ phạm cùng một tội lỗi tới lần thứ hai.

Gã cá là cô sẽ về nhà. Cô có thể hy sinh chiếc Explorer, vứt nó trên đường trong khi đóng gói ít quần áo và lẻn đi vào lúc gần sáng. Cô chắc sẽ giữ một ít tiền mặt trong tay, phòng khi phải bỏ đi một cách vội vã, bởi vì cô luôn xếp sẵn mọi việc.

Simon xem đồng hồ. Khoảng vài giờ nữa cô mới kết thúc ca làm việc và gã không muốn đậu xe trên đường nhà cô suốt mấy tiếng đồng hồ tới tận chớm khuya như vậy. Mọi người vẫn đang thức xem ti vi. Đèn tắt khi bản tin 10 giờ tối kết thúc. Đó là lúc gã hành động. Còn bây giờ, gã đang ở một vị trí tốt quan sát và chờ đợi.

10 giờ 30, gã chọn thời điểm khi cô quay lưng lại để khởi động xe và lái ra khỏi vị trí nấp. Khi tới nhà cô, gã đậu xe phía cuối đường và đi bộ lên. Cơn mưa đã ngớt nhưng vẫn còn hơi lất phất giúp gã ngụy trang được trong chiếc áo mưa, nhưng gã phải cẩn thận không làm rỏ nước ở những nơi cô có thể thấy.

Drea thường vào nhà bằng cửa trước. Cửa bếp không có mái hiên, để trơ ra hai bậc thang bê tông gồ ghề. Các bậc thang đều ướt đẫm nên rỏ nước lên cũng không sao. Một cánh cửa chắn bão bảo vệ lớp cửa gỗ bên trong và đã bị khóa chặt. Gã mở nó chưa tới năm giây. Lớp cửa gỗ bên trong chỉ khóa bằng nắm đấm, loại không thọ quá mười năm và mở nó thậm chí còn nhanh hơn mở cánh cửa chắn bão. Gã lách mình vào trong, cởi chiếc ao mưa ướt sũng và để nó ở chỗ giặt giũ bé xíu cạnh bếp, rồi lau khô những vệt nước vừa tha vào.

Căn nhà trọ không có nhiều chỗ để ẩn nấp. Gã không muốn cô trông thấy gã khi vừa bước chân vào cửa, hay cô sẽ tắt phụt đèn rồi bỏ chạy. Gã muốn có cánh cửa nào đó chắn lấy gã trước khi cô nhìn thấy. Gã phải tiến đủ gần để có thể bịt miệng cô trước khi cô kịp la lên và hàng xóm kêu cảnh sát tới.

Cô sẽ rất kinh hoàng, ít nhất là lúc đầu; gã ghét điều đó nhưng không thể làm khác. Phải làm cho cô nghe lời gã.

Vị trí ẩn nấp phù hợp nhất là trong bếp, sát tường. Drea sẽ bước qua ngay bên phải gã nhưng chẳng có cánh cửa nào để nấp, cũng chẳng có cái chạn bát nào. Gã thầm lạy trời là cô đừng có bật đèn bếp như thường lệ; mà đi vào phòng ngủ bật đèn trong đó lên, rồi quay lại tắt đèn phòng khách. Nếu cô theo đúng thói quen, gã sẽ phải đợi tới khi cô sắp quay lại phòng ngủ mới có thể chặn cô ở cửa bếp.

Có rất nhiều điều có thể không như ý muốn. Nếu thấy động, cô có thể sẽ bật đèn bếp lên. Gã phải tỉnh táo, sẵn sàng đối phó với bất kỳ phản ứng nào của cô. Cô có thể sẽ chống lại. Dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, Drea cũng là người sống sót. Cô ấy không bao giờ đầu hàng mà sẽ chiến đấu tới cùng. Gã phải khống chế cô mà không làm tổn thương cô tới khi nào cô không còn chống cự được, hay tới khi gã đã làm cho cô chịu nghe gã. Trong đời Simon chưa bao giờ phải kìm chế - một khi gã đã ra đòn là hạ độc thủ, nhưng với Drea gã không được động chân động tay. Còn cô lại chẳng bị điều gì hạn chế nên gã cần chuẩn bị đón nhận không ít thương tích trước khi có thể khống chế được cô.

Có lẽ gã sẽ không bao giờ gặp lại cô nếu như cuộc đời không éo le như vậy. Nhưng cuối cùng - cuối cùng - gã sắp được chạm vào cô lần nữa, ghì chặt cô trong lòng, cho dù chỉ là trong khoảnh khắc. Simon nhắm chặt mắt chống lại hơi nóng nhức nhối của ký ức, của cảm giác lớp cơ bên trong cô siết chặt lấy gã khi cô thăng hoa. Trong suốt bốn giờ cô đã thuộc về gã, đôi cánh tay mảnh dẻ quấn quanh cổ gã, đôi chân khóa chặt lấy hông gã.

Chỉ lát nữa thôi, gã sẽ lại được chạm vào người phụ nữ ấy. Gã không hình dung được chuyện sẽ như thế nào sau khi trấn an được cô và nói rõ về những nguy hại mà cô nghĩ gã cố tình gây cho cô. Việc họ có liên quan đến nhau nữa hay không hoàn toàn phụ thuộc vào cô.

Gã lại nhìn đồng hồ. Còn 20 phút nữa hoặc cũng có thể là nửa tiếng. Nếu gã muốn biết chắc cô đang ở đâu, thì phải mang máy tính từ xe vào và dò theo thiết bị định vị đã cài trong điện thoại và xe của cô, nhưng gã chỉ làm thế nếu cô không về nhà đúng giờ.

Gã ngồi trên chiếc ghế trong bếp và chờ đợi.

***

Andie chạy xe qua nhà hai lần trước khi rẽ vào. Cô không thấy có gì bất thường, nhưng cô đâu biết gã chạy xe gì nên không thể nhận ra xe của gã. Tất cả những chiếc xe đậu dọc lề đường đều tối đen, im re và cô chắc là đều trống không.

Cô đánh liều một phen để vào nhà. Gã có thể theo cô về bất kỳ lúc nào trong suốt một tháng qua, cứ cho rằng lần Cassie thấy gã cũng là lần đầu tiên gã tìm thấy cô. Mà cũng có thể gã tìm thấy cô nhiều tháng trước rồi. Nhưng cô phải lấy số nữ trang và một ít tiền mặt để trang trải. Cô phải mua một thẻ căn cước giả khác, lại tốn một mớ cho việc này rồi, Andie ảo não nghĩ thầm.

Không có động tĩnh gì trong bóng tối, cả khu chìm trong tĩnh mịch; không tiếng chó sủa để cảnh báo có kẻ lạ mặt xuất hiện trên đường. Cô nghĩ mình có thể cứ thế mà bỏ đi, hoặc là vào nhà. Nhưng cô cần phải vào. Gã có thể nấp trong đó, có thể không.

Lấy hết dũng khí,cô hít một hơi thật sâu, nắm lấy túi xách và bước ra khỏi xe. Thường thì cô sẽ khóa cửa xe lại nhưng lần này cô không khóa, phòng khi phải bỏ chạy, lúc ấy một giây cũng quý giá. Ngọn đèn hiên tỏa ra ánh sáng màu vàng, thay vì làm cô thấy dễ chịu như thường lệ, lại khiến cô thấy lộ liễu khi dò dẫm tìm chìa khóa, rồi cuối cùng cũng mở được cửa.

Căn phòng khách tuềnh toàng trông vẫn bình thường. Căn hộ yên ắng như mọi khi. Cô đứng nghe ngóng một lúc nhưng không hề thấy bất kỳ âm thanh sột soạt hay tiếng hít thở nào. Đó không phải là những thứ cô sẽ nghe thấy, cô ngẫm. Gã quá rành những thứ vặt vãnh đó. Hơn nữa, tim cô nện mạnh tới mức cô không chắc mình còn có thể nghe được gì nữa. Ngực cô thắt lại, như thể cô phải hớp lấy không khí. Chỉ nghĩ đến gã thôi cũng làm cô thành ra như thế, lúc nào cũng vậy. Gã thậm chí không cần ở đó cũng khiến cô sợ chết khiếp.

Số nữ trang nằm trong cái túi ở ngăn kéo quần áo. Andie chỉ việc vào phòng ngủ, chộp túi nữ trang, vơ vài bộ quần áo nhét vào vali là đi. Cô mới đứng đó được hai phút, tuyệt, vậy mà mỗi giây trôi qua thật quá sức chịu đựng. Cô hít một hơi sâu rồi rảo bước về phòng ngủ.

Một bàn tay cứng như thép bịt chặt miệng cô trong khi một cánh tay siết chặt quanh eo, giật mạnh cô về phía sau tựa vào thân hình như sắt nguội, cú va đập làm cô đau điếng. Cô không hề nghe thấy một tiếng động nào, thậm chí không hề cảm thấy không khí chuyển động, rõ ràng không có gì cảnh báo. Gã chỉ thình lình xuất hiện ở đó, ngay sau cô và cô choáng váng khi nghe gã gọi khẽ, “Drea.”