Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu Thư

Chương 83: Từ nhỏ chính là ta




Edit: thu thảo

Lạc Vân Hi thấy hắn như thế, trong lòng cũng không thể không có chút cảm giác nào.

Một chút ký ức của Đoan Mộc Triết và nàng, mỗi nửa đêm đều dâng lên trong đầu nàng.

Một cậu bé, một tiểu cô nương, tay nắm tay, chạy bên tường hoàng cung, nô đùa, hình ảnh ấm áp như vậy, thông qua tế bào của thân thể khối này, từng chút từng chút thẩm thấu vào máu nàng, khiến tình cảm cũng lây lan theo.

Vả lại, nghĩ lý trí một chút, sau khi nàng xuyên không đến, Đoan Mộc Triết đối cới nàng, cũng là có tình có ý vô cùng, cũng chưa từng tỏ ra có chút thương hại nào với nàng.

Có thể, là do nàng không biết hoàng gia tàn khốc như thế nào.

"Đoan Mộc Triết, bên cạnh ta có nha hoàn tên là U Nhi sao?" Bây giờ, nàng chỉ có thể hỏi hắn.

"Có." Đoan Mộc Triết ngồi xuống đối diện nàng, "Ba năm trước U Nhi vào trộm đồ của nàng, bị nàng đuổi ra ngoài, cho dù ta khuyên sao đều vô dụng, nàng còn nói nếu ta tiếp tục khuyên, có nghĩa là rất thích nàng ta, hại ta không dám đề cập tới chuyện của nàng ta trước mặt nàng nữa. Sao nàng đột nhiên nhớ tới cái này?"

Sau khi Lạc Vân Hi ngẩn người cười ha ha: "Phải không?" Cái này thì Lạc Vân Hi lại là có điểm đáng yêu, cũng có chút khôn vặt.

Đoan Mộc Triết giải thích với nàng dường như cũng không nhiều.

Nói ví dụ như, hắn vốn dĩ không biết thần y Cửu Khúc Chỉ là sư phụ của nàng.

Chuyện quan trọng như vậy, Lạc Vân Hi tự nhiên lại gạt Đoan Mộc Triết sao?

"U Nhi bị ta đuổi đi nơi nào?" Lạc Vân Hi hỏi.

Đoan Mộc Triết lắc đầu: "Cái này ta làm sao mà biết? U Nhi hình như là đứa được nàng nhặt về từ cô nhi viện, trưởng thành cùng nàng, trầm lặng, ít nói. Sao vậy, nàng muốn tìm nàng ta sao? "

Lạc Vân Hi gật đầu: "Ngươi giúp ta tìm đi, nhưng đừng để nàng biết."

Nàng muốn vụng trộm điều tra một lần, có thể ra tay từ U Nhi, sẽ làm nàng hiểu rõ chính mình trước đây hơn.

"Được." Đoan Mộc Triết đáp lại, "Việc nàng cần làm, ta luôn để ở vị trí đầu tiên trong lòng."

Lạc Vân Hi không nói tiếp. Bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện của Xuân Liễu và Hạ Đào, tiếp theo là tiếng Xuân Liễu gọi nàng: "Tiểu thư, Tề gia đưa quà tới, bây giờ đưa luôn vào phòng sao?"

"Đưa vào đi." Lạc Vân Hi chớp mắt nhìn Đoan Mộc Triết.

Đoan Mộc Triết không chờ nàng mở miệng, cả người tung lên, đã nhảy tới trên xà nhà, trên đỉnh đầu có hai cái xà nhà đan xen nhau, Đoan Mộc Triết nghiêng người sang, chốn ở chỗ hai cái xà nhà đó giao nhau, người phía dưới cho dù ngẩng đầu, cũng khó có thể phát hiện hắn đang ở trên.

Khóe mắt Lạc Vân Hi không khỏi nhiễm một ý cười thấu hiểu.

Xem ra, động tác này hắn là thường làm.

Mở cửa, hai gã sai vặt dưới sự hướng dẫn của Xuân Liễu nhấc những chiếc hòm vào, để ở cuối giường, cũng không tránh nghi kỵ gì, hai người đều có chút hiếu kỳ giương mắt đánh giá gian phòng của Lạc Vân Hi, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải đều nhìn một lượt.

Có thể, trước đây bọn hắn đều như vậy.

Giọng nói của Lạc Vân Hi lạnh hơn: "Xuân Liễu, vò rượu ta đang ngâm còn thiếu hai đôi mắt cho vào, ta thấy, ánh mắt của bọn hắn khá lắm."

Hai gã sai vặt kia cảm thấy không khí trong phòng biến đổi đột ngột, sợ hãi cúi đầu, cũng không dám nhìn linh tinh nữa.

Xuân Liễu và Hạ Đào cũng run lên, lời tiểu thư nói sao lại hung ác quá vậy?

Người đi rồi, Đoan Mộc Triết mới từ trên xà nhà nhảy xuống, mắt chứa ý cười: "Hi nhi của ta, hóa ra lại tàn nhẫn như thế!"

"Ai là Hi nhi của ngươi?"

"Nàng." Đoan Mộc Triết trả lời rất đơn giản, trong mắt cũng không có ý đùa, "Của ta, từ nhỏ đã là của ta."

Lạc Vân Hi nhíu mày, Đoan Mộc Triết chuyển đề tài câu chuyện: "Mấy ngày nữa Nhị hoàng tử quay về, hắn là bị chúng ta hãm hại mới có thể bị giáng chức đến Thanh Sơn hối lỗi, lần này trở lại, nhất định sẽ có hành động."

Lạc Vân Hi kinh hãi, cái này là có ý gì? Nhị hoàng tử bị nàng hãm hại sao?

Đoan Mộc Triết nhìn ra ý nghĩ của nàng, cười nhẹ: "Hi nhi, Nhị hoàng tử bị giáng chức, có thể nói là công lao của nàng."

"Nói tỉ mỉ!" Lạc Vân Hi giục.

Đoan Mộc Triết liền nói ngắn gọn tất cả câu chuyện.

Thì ra ba năm trước lúc Lạc Vân Hi tiến cung, đã bí mật hẹn gặp Đoan Mộc Triết, thương lượng chuyện đối phó Nhị hoàng tử Đoan Mộc Ly. 

Mẫu phi Đoan Mộc Ly là Lê Đình Phi mất sớm, trong cung, mình hắn cô độc, chưa bao giờ kết bè kết cánh, nhưng cho dù có vụng trộm làm chuyện gì thì cũng chưa có bất kỳ ai biết. Mẫu phi hắn lại là phi tử trước kia hoàng đế sủng ái nhất, hoàng đế từ trước đến giờ rất coi trọng hắn, cho nên hắn chính là uy hiếp lớn nhất với Đoan Mộc Triết.

Lạc Vân Hi nghĩ ra một kế, không biết tìm ở đâu một cái mặt nạ da người, giống dung mạo Đoan Mộc Ly như đúc, để Đoan Mộc Triết mang vào, tạo sẵn một số chứng cứ, từ chuyện hắn bí mật liên hệ với triều thần, mưu đồ bí mật tạo phản, bị người khác phát hiện, chạy trốn từ địa đạo.

Hoàng đế vô cùng tức giận, cuối cùng vì không tìm được chứng cứ đành coi như thôi, cũng không biết Đoan Mộc Ly nói cái gì trước mặt hoàng đế, khiến hoàng đế tự mình đứng ra bình ổn lời đồn, nói là Đoan Mộc Ly chỉ uống rượu mua vui, dùng tội không biết tiến thủ phạt hắn tới Thanh Sơn hối lỗi ba năm.

"Hả?" Trong lòng Lạc Vân Hi rất khiếp sợ.

Tội mưu phản! Đây chính là tội chết! Nàng không ngờ, ban đầu Lạc Vân Hi đối với kẻ địch ư cũng không nương tay chút nào như vậy! 

Tuy điểm đáng ngờ nhiều như vậy, cũng ảnh hưởng nghiêm trọng đến thanh danh Nhị hoàng tử.

Hoàng thất, quả nhiên mỗi một bước đều tràn ngập nguy cơ, ngươi không trêu chọc người khác, người khác cũng sẽ chọc tới ngươi.

"Cho nên, ta không gặp mặt nàng, là bất đắc dĩ." Đoan Mộc Triết than thở một tiếng, "Hắn dù sao cũng sẽ không tra được nàng."

Trong đầu Lạc Vân Hi suy nghĩ mọi cách, mãi mới gật đầu: "Ta đã biết, ta sẽ đề phòng thêm."

"Tốt." Đoan Mộc Triết dặn vài câu, rồi mới lặng lẽ rời đi.

Lạc Vân Hi chống đầu, cố gắng sức liên hệ mấy chuyện này với nhau, bỗng nhiên, cửa sổ hơi động.

Nàng lập tức ngẩng đầu, cảnh giác hỏi: "Ai?"

Cửa sổ nhanh chóng được mở ra, một bóng người màu xanh đã vào trong phòng, không gây ra một tiếng động, thực ra là Trung Sơn Vương.

Mặt Lạc Vân Hi trong nháy mắt trắng bệch.

Nàng biết, chuyện của Nhị hoàng tử, ảnh hưởng quá lớn, không phải một mình nàng là có năng lực gánh vác, Đoan Mộc Triết cũng khó tránh được liên quan, nếu như bị Trung Sơn Vương biết, vậy cũng xong.

Chẳng qua nghĩ lại, vừa rồi nàng và Đoan Mộc Triết nói vô cùng nhỏ, lại đặc biệt chú ý hoàn cảnh xung quanh, hắn không thể nghe được.

Trung Sơn Vương cười lạnh, cũng không đi tới, giấy dán cửa sổ màu trắng bị ánh sáng mặt trời buổi trưa chiếu vào trở lên mông lung, không thấy rõ vẻ mặt hắn, hơi lạnh, tràn ngập trong phòng.

"Không ngờ, Đoan Mộc Triết cũng dám đến khuê phòng của ngươi!"

Gánh nặng trong lòng Lạc Vân Hi liền được gỡ xuống, hắn cũng không nghe nội dung bọn họ nói chuyện.

Nàng không trả lời, chỉ hờ hững nhìn hắn.

Trung Sơn Vương nhanh chân đi tới, cả người vẫn lạnh lùng như trước.

"Ngươi nghĩ đây là thanh lâu sao? Mỏ của đón khách tiếp khách, ngươi muốn tới thì tới sao?" Lạc Vân Hi lạnh lùng hỏi.

"Hắn có thể đến, tại sao bổn vương không thể tới?" Tròng mắt Trung Sơn Vương đen tối, hỏi ngược lại nàng.

"Hắn là tình nhân cũ của ta, ngươi không biết sao?"

Trung Sơn Vương hừ một tiếng: "Đúng là tình nhân cũ sao? Tốt lắm, ngươi và công tử nhà họ Lương vốn có hôn ước, nhưng lại giấu hắn quyến rũ Lục hoàng tử đương triều, đây chính là tội lớn."

"Ta tin tưởng Trung Sơn Vương là quân tử quang minh lỗi lạc như vậy chắc chắn sẽ không đi tố cáo." Lạc Vân Hi nhận tội nói: "Chuyện như vậy, làm một lần là đủ rồi."

Mặt Trung Sơn Vương tối sầm: "Bổn vương chỉ bẩm báo sự thật." Lạc Vân Hi cau mày: "Người trên đời có chuyện như vậy không một vạn thì cũng có mấy trăm, ngươi làm gì mà cứ chỉ nhìn chằm chằm mỗi ta không buông vậy?"

Mắt Trung Sơn Vương trầm tĩnh, không thể trả lời vấn đề này của nàng, quay mặt sang, nói: "Ngươi phải ăn nhiều món, mỗi bữa ăn ít một chút, biết không?" Mới có được phương thuốc của Cửu Khúc Chỉ, hắn đã nhớ kỹ tất cả, không nhịn được tới xem nàng có để chút nào trong lòng hay không.

"Vậy thì sao đây?"

"Bổn vương tới thăm ngươi một chút xem người có làm theo không!"

"Quan tâm ta như vậy làm gì? Ta còn tưởng rằng ngươi thích ta đấy." Lạc Vân Hi nâng chung trà lên, nhẹ nhàng, nửa đùa nửa thật nói.

Trung Sơn Vương quay mặt lại, ánh mắt có một tia quẫn bách: "Thích ngươi sao? Nhìn lại bộ dạng trước sau như một này của ngươi một chút xem có thể để bản vương chú ý sao?"

Lạc Vân Hi vừa uống một ngụm trà vào trong miệng lập tức không có hình tượng chút nào phun ra ngoài, nàng nhấc tay áo lau trà ở khóe môi, khóe miệng co rút: "Cút."

Trung Sơn Vương quay mặt đi, chỗ Lạc Vân Hi không thấy được, cũng đã đỏ lên.

Hừ, hắn đã hạ cố đến xem nàng, thật sự đúng là bây giờ trừ cái dáng người thấp và không có gì thì nàng đủ cả. Ai kêu nàng cả ngày không coi hắn ra gì!

"Nếu như ngươi không ngại, bổn vương sẽ đi nói với nha hoàn của ngươi, để cho các nàng cho ngươi ăn mỗi bữa một chút thôi." Trung Sơn Vương nói xong, vừa muốn đi ra.

Lạc Vân Hi vội vàng kéo hắn lại: "Ta đã nói rồi."

"Ừm, thế này mới ngoan." Ánh mắt Trung Sơn Vương lại đánh giá trong phòng, cau mày nói: "Trời nóng như vậy, ngay cả một khối băng cũng không có sao? Ngươi không sợ trên người nóng đến lên rôm à?"

Lạc Vân Hi bĩu môi: "Ta là một thứ nữ đáng thương, ở nhà lại không được sủng ái, cần gì phải đưa băng đến cho ta? Nóng chết một người thì cũng chỉ thiếu một người, trong lòng mẫu thân còn mong ta không sống nổi đây này."

Trung Sơn Vương nghe nàng nói xong cười: "Thứ nữ là thứ nữ, đáng thương thì chưa chắc thì phải?"

Hắn im lặng một lát, tự lo tự nói: "Ai, đi đường lâu như vậy, hơi mệt chút rồi, bổn vương ngủ một chút đây."

Sau đó, trong lúc Lạc Vân Hi trợn mắt há mồm, hắn nằm lên trên giường, nhắm hai mắt lại, cứ như vậy mà bắt đầu ngủ.

Vô số con ngựa gào thét trong lòng Lạc Vân Hi.

Ý nghĩ đầu tiên là xông lên nhấc nam nhân này ném ra ngoài cửa sổ, quả nhiên nàng liền xông tới, một tay xách cổ áo Trung Sơn Vương lên, dồn hết sức, đã muốn xách hắn lên.

Trung Sơn Vương không nhịn được cười nói: "Sao vậy? Ngươi muốn ngủ theo ta sao?" Nói rồi, hắn duỗi cánh tay dài ra, kéo thân thể gầy yếu của Lạc Vân Hi lên trên giường.

Ánh mắt Lạc Vân Hi lạnh lùng, tay giữ chặt cánh tay hắn, cắn một cái.

"Hít—— " Trung Sơn Vương hít một hơi, "Ngươi là chó sao?"

Hắn đứng lên, sắc mặt âm u, xoa cánh tay: "Được được được, cho ngươi ngủ, ta đi."

Lạc Vân Hi trừng hắn.

"Ta đi." Trung Sơn Vương lại nói.

Anh mắt Lạc Vân Hi càng lạnh hơn trừng hắn.

"Ta đi thật." Trung Sơn Vương đành thở dài, xoay người xuống giường, cẩn thận đi từng bước tới trước cửa sổ.

"Ngươi đi thì đi, có phải muốn ta: yêu thích ngươi phải không?" Giọng nói lạnh nhạt của Lạc Vân Hi vang lên. 

Trung Sơn Vương thở dài thật sâu, mở cửa sổ ra, nhảy ra ngoài.

Lúc này Lạc Vân Hi mới trì thay đổi sắc mặt.

Chẳng bao lâu, Xuân Liễu ở bên ngoài sợ hãi kêu: "Ở đâu ra khối băng này vậy?"

Lạc Vân Hi hất cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy dưới hiên thả một cái chậu gỗ lớn, tràn đầy những khối băng trong suốt, dưới khúc xạ của ánh mặt trời tạo thành ánh sáng năm màu, mặt nàng tối sầm lại nói: "Chuyển vào trong phòng."

Đã đưa tới, không cần uổng phí.

Ngày đó, quả nhiên mát mẻ hơn nhiều.

Hôm sau trời vừa sáng, Lạc Vân Hi rời giường, Khinh Hồng theo thường lệ đưa canh bồ câu non hầm nhân sâm tới, đây là để làm ấm dạ dày, Đoan Mộc Triết nhất định biết dạ dày nàng không tốt. Dùng xong bữa rồi nàng đến chỗ Tam di nương, dặn Khinh Hồng bảo vệ Tam di nương thật tốt, nàng mới mang Xuân Liễu, Hạ Đào tới Tề phủ.

Hôm nay Tề phủ cực kỳ náo nhiệt, khách đến nối đuôi không dứt, chẳng qua, vì là Tề gia làm chủ, bình thường sẽ không có người hoàng thất tới, mọi người có thể vui vẻ thoải mái.

Sau khi Lạc phủ đến, Tề Sính Đình theo Tề phu nhân tự mình đến đón.

Mặt Tề phu nhân ý cười đầy kéo Lạc phu nhân rời khỏi đó, Tề Sính Đình lại mời Lạc Vân Hi, Lạc Nguyệt Kỳ tới đình nghỉ mát ở hậu viện ngồi một lát.

Tề phủ chỗ nào cũng có người, thời điểm các nàng tới đình nghỉ mát, trong đình đã nhiều tiểu thư ngồi.

Tề Sính Đình cười nói: "Hôm nay quá nhiều người, nếu chiêu đãi Lạc tiểu thư không tốt, thì mong hai vị bỏ qua cho."

"Nói gì vậy." Lạc Vân Hi cười nói, ánh mắt trôi về nơi khác, "Cây cối mát mẻ, chúng ta đi tản bộ một chút."

Tề Sính Đình đang muốn trả lời, một nữ tử mặc váy thêu hoa lan trong đình đứng lên, vẫy tay với các nàng: "Tề tiểu thư, còn không qua đây ngồi?"

Tề Sính Đình cười đáp lại, dẫn Lạc Vân Hi và Lạc Nguyệt Kỳ qua.

"Tề tiểu thư, hôm nay ngươi là chủ nhà, sao có thể ở bên ngoài phơi nắng chứ? Hả, vị này chẳng phải Lạc tiểu thư sao?" Ánh mắt nàng kia chuyển tới trên người Lạc Nguyệt Kỳ.

Lạc Nguyệt Kỳ là trắc phi tương lai, nàng tất nhiên là biết.

Lúc này Lạc Nguyệt Kỳ mới tìm được một chút cảm giác tồn tại, nhiệt tình cười, nhưng không quen biết đối phương.

Tề Sính Đình chỉ vào ba nữ tử trên bàn giới thiệu.

Cô nương mặc váy thêu hoa lan là trưởng nữ của Cốc Thừa tướng Cốc Hân kỳ, người mặc váy vàng là nữ nhi của Cửu môn Đề đốc Đoạn Tâm Vũ, người áo hồng lại là con gái nhỏ nhất của Tằng thái phó—— muội muội của Thái tử phi Tằng Thủy Lan tên Tằng Thủy Tiên.

Tề Sính Đình lại giới thiệu Lạc Vân Hi.

Hai người khác cũng tốt, sắc mặt Tằng Thủy Tiên lập tức thay đổi: "Cái gì? Là phế vật kia của Lạc phủ sao? Ngươi sao mang nàng tới đây?"

Việc của tỷ tỷ, nàng đã biết, nếu không phải Lạc Vân Hi này làm chuyện gì tốt, Tề Sính Đình sớm đã mất mạng.

Ngay lập tức, nàng đã có địch ý nhìn Lạc Vân Hi.

Trên mặt Tề Sính Đình hiện lên sự xấu hổ, trong giọng nói kèm theo một phần phát cáu: "Tăng tiểu thư, hôm nay ngươi là khách, xin đừng nên hồ nói bậy nói bạ!"

"Nàng vốn là phế vật, các ngươi nói có phải không?" Tằng Thủy Tiên nhìn về phía hai nữ tử khác, "Nếu để cho người khác nhìn thấy chúng ta đi cùng với nàng, không phải là đã hạ thấp giá trị bản thân của chúng ta sao? Tề tiểu thư, tốt nhất ngươi mang nàng đi đi, chúng ta cũng không muốn ngồi chung với nàng."

Sắc mặt Tề Sính Đình tức đến đỏ lên, nắm chặt hai tay: "Lạc tiểu thư là ân nhân cứu mạng của ta, mời ngươi lập tức rời khỏi đình nghỉ mát!"

Tằng Thủy Tiên cũng chịu không được nữa, đang định nói lại, Đoạn Tâm Vũ đã khinh miệt nói: "Không phải phế vật sao? Vậy sao đến nay không nói câu nào!"

Tằng Thủy Tiên lập tức có thêm sức lực, dương dương đắc ý nói: "Cũng không phải một mình ta nói như thế?"

Mặt Lạc Nguyệt Kỳ không biến sắc chút nào, Lạc Vân Hi hiện tại, chắc chăn các nàng không thể ức hiếp, nghĩ rồi chớp mắt nhìn Lạc Vân Hi.

Lạc Vân Hi quay đầu nhìn về phía Tề Sính Đình, chậm rãi mở miệng: "Tề tiểu thư, quý phủ nuôi chó sao? Sao ta nghe thấy có chó đang sủa vậy?"

"Chó sủa? Ở đâu có chó sủa?" Tằng Thủy Tiên giống như nghe được chuyện gì buồn cười, cười ngửa tới ngửa lui, "Phế vật đúng là phế vật, tự nhiên còn có thể nghe được chó sủa!"

Lạc Vân Hi lắc đầu: "Bây giờ cũng chẳng phải chó sủa nữa, mà là chó nở nụ cười."

Một lời thôi, trong đình vắng lặng không một âm thanh, Tằng Thủy Tiên bất chợt hiểu được, giận dữ, đứng lên, chỉ vào Lạc Vân Hi hỏi: "Ngươi nói cái gì? Ngươi nói ta là chó?"

Lạc Vân Hi hơi cau mày: "Ta nghe không hiểu ngôn ngữ loài chó, ai tới phiên dịch dùm cái, nàng nói cái gì?" Đoạn Tâm Vũ và Cốc Hân kỳ rốt cuộc không nhịn được, che miệng bắt đầu cười trộm.

Tằng Thủy Tiên tức giận vung một cái tát về hướng Lạc Vân Hi.

"Bốp!"

Một cánh tay đánh xuống, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Lạc Vân Hi kinh ngạc nhìn Tề Sính Đình chặn ở trước mặt, nàng che mặt bị đánh sưng, lớn tiếng quát: "Tằng Thủy Tiên, cút ra khỏi Tề phủ cho ta, ở đây không phải nơi ngươi có thể làm bậy!"

Tằng Thủy Tiên ngẩn ngơ, không phục, ánh mắt lạnh lùng, đưa tay đẩy ra Tề Sính Đình, tay Tề Sính Đình nắm chặt cổ tay nàng không cho nàng đi qua, Đoạn Tâm Vũ và Cốc Hân kỳ vội tới kéo.

Lạc Vân Hi thấy rõ, hai người bọn họ nói là can ngăn, kỳ thực là ôm chặt Tề Sính Đình.

"Lạc tiểu thư đi mau!" Tề Sính Đình vội vàng kêu to.

Tằng Thủy Tiên lại đập một cái tát tới, cả người Lạc Vân Hi không nhúc nhích, đưa ngón trỏ ra thoáng qua, "đùng" một tiếng vang lên, mọi người mới nhìn thấy, một cái đánh kia vậy mà vững vàng đánh tới trên mặt Đoạn Tâm Vũ.

Thật sự là mấy người này đứng quá gần.

"Tằng Thủy Tiên ngươi dám đánh ta!" Đoạn Tâm Vũ "oa" một tiếng khóc rống, xông lên trước cùng đánh Tằng Thủy Tiên.

Tằng Thủy Tiên trăm miệng cũng không thể bào chữa, mà Lạc Vân Hi lại giữ chặt Tề Sính Đình: "Chúng ta ngồi xuống trước." Lạc Nguyệt Kỳ nhanh chóng ngồi vào bên trong trước tiên.

Trong lúc ầm ĩ, một tiếng hô truyền đến: Thập nhị hoàng tử đến!"

Trong đình lập tức yên tĩnh lại, Đoan Mộc Kỳ, nghênh ngang đi vào, mặt đầy nghi ngờ: "Các ngươi đánh nhau sao?"

Quần áo Đoạn Tâm Vũ và Tằng Thủy Tiên xốc xếch đỏ mặt không nói lời nào.