Thiên Tài Cuồng Phi

Quyển 4 - Chương 25: Nguy cơ của Lâu gia




Editor: Preiya

Thu hồi Lôi Đình kiếm, tầm mắt của Dạ Nhược Ly quăng về phía Bạch Hổ, chú ý tới sắc mặt hắn đang dần dần khôi phục, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, khẽ mỉm cười nói: "Bạch Hổ, Thiên Hoàng, hai người các ngươi trở về Huyền Linh giới chỉ đi."

Bạch Hổ ngơ ngác một chút, trên dung nhan tuấn mỹ xẹt qua một tia lo lắng không rõ ràng: "Chúng ta rời khỏi, nếu là gặp được nguy hiểm, dựa vào một mình người, thì chống cự lại thế nào?"

"Yên tâm đi, ta có Lôi Đình kiếm, với lại, nếu như gặp phải kẻ địch còn cường đại hơn Thao Thiết, với thực lực của các ngươi cũng không có cách nào chống cự lại."

Nắm thật chặt quả đấm, Bạch Hổ cuối cùng vẫn là khó khăn gật đầu một cái.

Nếu như bây giờ hắn có thể đột phá tới Thánh Thú, cũng sẽ không thất thủ vô sách* như thế, xem ra thực lực hiện giờ của hắn vẫn còn chưa đủ.

*thúc thủ vô sách: bó tay không biện pháp; bó tay hết cách

Mặc dù Dạ Nhược Ly biết rằng trong lòng Bạch Hổ không cam chịu, thế nhưng, nàng không muốn nảy sinh một màn như vừa rồi nữa, cho nên, buộc phải để bọn họ trở về trong Huyền Linh giới chỉ.

Sau khi bóng dáng của hai người biến mất, Dạ Nhược Ly chậm rãi ngẩng đầu lên, tầm mắt nhìn về phía đại môn cổ xưa.

Hít thở sâu một hơi, nàng cất bước đi tới trước đại môn, tinh tế đánh giá một lần, sau đó, ánh mắt dừng ở đại môn, trên đó có một lỗ chìa khóa nho nhỏ.

"Muốn đi vào bên trong cánh cửa, vẫn cần phải có chìa khóa mở ra đại môn này," Dạ Nhược Ly khẽ nhíu mày, đột nhiên, nàng tựa như nhớ đến cái gì đó, ánh mắt nhất thời sáng lên, "Ta lấy được một chiếc chìa khóa ở trong tử vong cấm địa, không biết là có dùng được hay không, bất kể như thế nào, cứ thử một lần trước đã."

Nghĩ đến điều này, Dạ Nhược Ly lấy chiếc chìa khóa ra, nhẹ nhàng cắm chiếc chìa khóa đó vào trong lỗ chìa khóa.

Ngay tại đây, trong nháy mắt bạch quang hiện lên, đại môn vốn là đóng chặt từ từ mở ra…

Phản chiếu vào trong hai con ngươi của Dạ Nhược Ly, là một hình ảnh vô cùng đẹp!

Phía sau đại môn, có một nơi bồng lai tiên cảnh, non xanh nước biếc, phong cảnh hợp lòng người, một mùi hương hoa xông vào mũi, tiếng nước chảy thanh thúy êm dịu của thác nước lượn quanh bên tai, đây mới thật sự là nhân gian tiên cảnh!

Ai có thể nghĩ đến, ở phía sau đại môn cổ xưa này, sẽ là một cảnh tượng như thế.

"Xem ra, thiết trí khảo nghiệm ở Lâu gia ta, cuối cùng cũng có người thông qua, hoan nghênh ngươi, người may mắn, ngươi chẳng những có thể thông qua khảo nghiệm, vả lại còn rất may mắn có thể tìm tới phiến địa phương này."

Tiếng nói này, với Dạ Nhược Ly mà nói, không thể quen thuộc hơn nữa.

Năm ngày ở trong tử vong cấm địa, tiếng nói này thường vang lên bên tai nàng, thế nhưng, tiếng nói khác biệt với lúc trong tử vong cấm địa, lúc đó tiếng nói đó nhiều hơn một chút nhẹ nhàng mờ ảo, mà vào thời khắc này, lại chân thật giống như là đang ở trước mặt.

"Người may mắn, ta rất vui vẻ khi có thể gặp được ngươi vào thời khắc này, kế tiếp, ta nguyện ý đưa cho ngươi truyền thừa cả đời ta."

Tiếng nói vừa dứt, một nữ tử giống như Cửu Thiên Huyền Nữ chậm rãi nhẹ nhàng hạ xuống, váy màu trắng thật dài kéo dài trên đất, nhưng lại không nhiễm một chút dơ bẩn nào.

Lúc nàng vừa hạ xuống, quanh thân nổi lên một trận gió nhẹ, mái tóc dài theo gió tung bay, như đang uyển chuyển múa trên không trung.

Trên môi nữ tử chứa nụ cười nhẹ, ánh mắt nhu hòa bao phủ lấy Dạ Nhược Ly, giọng nói trong trẻo êm tai nhẹ nhàng xẹt qua trong bụi hoa ở nơi tĩnh lặng này: "Người may mắn, ta biết ngươi có rất nhiều nghi vấn, hiện tại, hoan nghênh ngươi đặt câu hỏi cho ta."

Dạ Nhược Ly không khỏi thu hồi tầm mắt, hai mắt vẫn lạnh nhạt như cũ, lạnh giọng hỏi: "Đầu Thao Thiết bên ngoài kia, thật sự là có liên quan với ngươi?"

"Ngươi là nói con thằn lằn kia sao?" Khóe môi nữ tử giương lên, vẻ mặt rất là xem thường, "Thời điểm ta tới thế giới này, thấy mấy con thú loại tiểu thằn lằn này, còn có một con thú loại khác dường như tương đối mạnh, nhưng lại quá cường đại, chẳng phải để cho người tới tìm ta cảm thấy khó khăn sao? Cho nên, liền tùy tiện bắt một con, để ta làm khảo nghiệm."

Tiểu thằn lằn? Khóe miệng Dạ Nhược Ly giật giật, có lẽ trên đời này chỉ có nàng mới gọi hung thú Thao Thiết là thằn lằn.

"Chẳng qua, người may mắn, ngươi thật sự rất may mắn, ngay cả thần kiếm Lôi Đình cũng nguyện ý thần phục ngươi," Tầm mắt nữ tử dừng trên thanh kiếm trong tay Dạ Nhược Ly, vui vẻ trong mắt càng đậm, "Đương nhiên, làm người thừa kế của ta, thực lực càng mạnh tự nhiên lại càng tốt, ta rất mong đợi ngày ngươi trở nên rất cường đại…"

"Thần kiếm Lôi Đình? Ngươi là đang nói nó sao?

Dạ Nhược Ly hơi ngẩn ra, giơ Lôi Đình kiếm lên, nghi ngờ trong mắt quăng về phía nữ tử.

"Đúng vậy," Nữ tử nhẹ nhàng gật đầu, khẽ mỉm cười nói, "Bất luận là vũ khí, hay đan dược cũng được chia làm mấy loại, phàm phẩm, thần phẩm, siêu thần phẩm và chí tôn phẩm, vậy mà, cho dù là ở quê hương của ta, phần lớn vật phẩm là phàm phẩm, may ra có rất ít người có được thần phẩm, nhưng siêu thần phẩm lại khó có thể tái ngộ, chí tôn phẩm lại càng là tồn tại trong truyền thuyết, cho nên, thần kiếm Lôi Đình có thể xuất hiện tại một Đại lục nho nhỏ này, thật sự khiến ta rất kinh ngạc."

"Quê hương của ngươi?" Khẽ nhíu mày, Dạ Nhược Ly bắt được một từ.

"Đúng, quê hương của ta," Nữ tử thở dài một hơi, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm thúy xa xăm, tựa hồ như muốn xuyên thấu qua bầu trời xanh trong lành để trông thấy cố hương xa cách đã lâu.

"Quê hương của ta, là ở một vị diện cao cấp được gọi là Phong Vực, địa phương đó cường giả đếm không hết, mà phiến Đại lục này, Huyền Thánh đỉnh phong chính là cường đại nhất, Huyền Thần lại càng không có, thế nhưng, ở quê hương của ta, Thần cấp cường giả nhiều vô số kể, Huyền Thánh chẳng qua chỉ là tồn tại lót đáy."

Tinh thần rét lạnh, trên khuôn mặt Dạ Nhược Ly xẹt qua một tia khiếp sợ.

"Quả nhiên, trên đời này có thần tồn tại," nghĩ tới đây, Dạ Nhược Ly ngẩng đầu lên, hai tròng mắt đen thâm thúy ngưng mắt nhìn nữ tử, nói, "Như vậy, vì sao trên phiến Đại lục này, nhưng không người nào có thể thành thần?"

"Bởi vì không đủ Huyền khí, thành thần cần rất nhiều Huyền khí, nhưng Huyền khí trên Huyền Vũ Đại lục, không cách nào làm cho một người thành thần, nếu như ngươi chỉ hạn chế ở phiến Đại lục này, cho dù là ngàn năm vạn năm, cũng không thể thành thần."

Khó trách những năm gần đây, Huyền Vũ Đại lục không có một ai, không có một người nào trở thành Huyền Thần cường giả, thế mà do không đủ điều kiện…

"Chờ một chút, ngươi mới vừa nói là Huyền Vũ Đại lục, không phải là Phong Huyền Đại lục?"

"Không sai, là Huyền Vũ Đại lục," nữ tử cười cười, trong hai tròng mắt đen biện lên một tia bi thương, "Những chuyện này, nên nói từ năm trăm năm trước, đúng rồi, ta còn chưa tự giới thiệu mình, mọi người đều gọi ta là Phong Thần."

Cảm nhận được bi thương của Phong Thần, Dạ Nhược Ly không lên tiếng quấy rầy, nàng chỉ im lặng nghe nàng kể.

"Năm trăm năm trước, nam nhân ta yêu nhất, cũng chính là vị hôn phu của ta, liên hợp với muội muội sống nương tựa lẫn nhau với ta hãm hại ta tới chết, chiếm đoạt môn phái do một tay ta lập nên, thế nhưng bọn họ lại không biết, trong tay ta có nắm giữ thần khí Bảo Hồn Châu, có thể bảo tồn linh hồn, sau đó, ta du đãng đến Huyền Vũ Đại lục, khi đó, chính trị ở Huyền Vũ Đại lục vô cùng rối loạn, ta ở phiến Đại lục này lập nên Phong Huyền Đại lục cùng tử vong cấm địa, hơn nữa chọn ra hai người, truyền thụ công lực cho bọn họ, để cho bọn họ thay ta thủ hộ tử vong cấm địa."

Lời nói này, để cho Dạ Nhược Ly không tự chủ được mà cả kinh, sáng lập không gian, thực lực bực này, thật sự là làm người nghe quá mức kinh sợ rồi.

"Hiện giờ, năng lực của Bảo Hồn Châu từ từ biến mất, kỳ hạn của ta đã không còn nhiều nữa," nói tới đây, Phong Thần thương cảm thở dài một hơi, khóe miệng hiện ra một nụ cười khổ sở.

"May mà, lúc thời gian ta còn sống không nhiều nữa, ngươi lại xuất hiện, ta tin tưởng, dựa vào tuổi tác cùng thiên phú của ngươi, phiến Đại lục nho nhỏ này sẽ không dung được ngươi nữa, địa phương ngươi nên đi chính là không gian rộng lớn hơn, nếu như ngươi tiến vào Phong Vực, ta hi vọng ngươi có thể thay ta giết đôi cẩu nam nữ kia, đây là thỉnh cầu duy nhất của ta."

Nắm chặt quả đấm, trong mắt Phong Thần dần hiện ra một tia hận ý mãnh liệt.

Người yêu nhất cùng người thân nhất liên thủ phản bội, ai có thể hiểu được bi thương và thống khổ nàng phải chịu đựng trong năm trăm năm này? Cả đời này của nàng, chưa từng tín nhiệm nhiều người, cũng chỉ có hai người bọn họ thôi, thế nhưng lại phản bội nàng, cũng chính là người nàng tín nhiệm nhất.

Năm trăm năm, nàng nằm mơ cũng muốn giết chết bọn họ, đoạt lại tất cả mọi thứ thuộc về mình, vậy mà, nàng đã không còn thời gian đợi đến cái ngày đó, chỉ có thể giao chuyện này cho người khác.

"Nếu là, tìm cho ngươi những thần khí bảo hồn khác, phải chăng ngươi…"

"Không," Phong Thần cười khổ một tiếng, cắt đứt lời nói của Dạ Nhược Ly, "Vô dụng thôi, thần khí có thể bảo tồn linh hồn, thật sự quá ít, huống chi phiến Đại lục này xuất hiện một thần khí, đã làm cho người ta rất kinh ngạc rồi, làm sao còn có cái thứ hai? Không cần uổng phí tâm sức, ta có thể sống tạm bợ năm trăm năm, đã đủ rồi."

Dạ Nhược Ly bất đắc dĩ thở dài một hơi, đột nhiên, nàng tựa hồ nhớ tới cái gì đó, trong lòng khẽ động, nói: "Trong lúc vô tình ta đã từng đạt được một cái hộp, ngươi có thể xem giúp ta một chút vật này là vật gì không?"

Có lẽ nữ tử này, có thể giải đáp bí ẩn cho mình.

Dứt lời, Dạ Nhược Ly liền lấy ra cái hộp cổ quái từng đạt được tại chợ đen Thương Khung Giới, đưa tới trước mặt Phong Thần, hai tròng mắt đen thâm thúy gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng.

"Đây là…" Khẽ nhíu mày, Phong Thần bưng hộp gỗ màu xanh đen qua, bỗng đột nhiên, nàng trợn to hai mắt, kinh sợ nhìn chăm chú vào hộp gỗ trong tay, "Nếu như ta không đoán sai, đây hẳn là siêu thần khí, trời ơi, thế nhưng lại là siêu thần khí, trên toàn bộ Phong Vực, siêu thần khí cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay."

Đã được chứng kiến uy lực của Lôi Đình kiếm, Dạ Nhược Ly đương nhiên hiểu được uy lực của thần khí, khi nghe nói hộp gỗ cổ quái màu xanh đen lại là siêu thần khí cực kỳ hi hữu, nàng kinh sợ cũng không ít hơn Phong Thần.

Lão đầu khất cái là người phương nào? Tại sao lại đưa siêu thần khí này cho nàng?

"Người may mắn, vận khí của ngươi thật đúng là tốt, loại thần khí như thế cũng bị ngươi đạt được, với lại, ta cảm nhận được, siêu thần khí này vô cùng thích hợp để linh hồn của ta sinh tồn."

Phong Thần xoa xao bàn tay, một bộ dáng muốn thử, chẳng qua Dạ Nhược Ly mới là kẻ có được siêu thần khí, cho nên, nếu Dạ Nhược Ly không đồng ý, nàng chắc là sẽ không tự mình tiến vào trong hộp được.

Với lại, nàng muốn vào cũng không vào được…

"Người may mắn, ngươi mau khế ước siêu thần khí đi."

"Khế ước?"

Dạ Nhược Ly hơi sững sờ, thế này mới nhớ tới cử động lúc vừa rồi của Lôi Đình kiếm, thì ra là thần khí cần dùng máu để khế ước, khó trách mấy ngày nay, nàng nghĩ hết cách, cũng không cách nào mở ra được hộp gỗ màu xanh đen.

Lấy Lôi Đình kiếm ra, vạch một đường trên ngón tay, máu đỏ tươi theo đầu ngón tay chảy xuống, Dạ Nhược Ly không có chút do dự nào, đặt ngón tay trên hộp gỗ màu xanh đen.

Hấp thu máu, hộp gỗ màu xanh đen phóng ra một trận quang mang hoa lệ, trong chốc lát lại trở về yên tĩnh, lẳng lặng rơi xuống lòng bàn tay của Dạ Nhược Ly.

"Tại sao vẫn mở không ra?"

Cầm hộp gỗ lên, Dạ Nhược Ly dùng sức vặn, nhưng hộp gỗ này vẫn không nhúc nhích tí nào như cũ.

"Ta đi vào giúp ngươi nhìn xem một chút được không?!" Phong Thần liếc mắt nhìn Dạ Nhược Ly, sau khi nhận được cái gật đầu đồng ý của nàng, thân hình chợt lóe, nhẹ nhàng đi vào trong khe hở thật nhỏ trên hộp gỗ.

Dạ Nhược Ly cũng không lo lắng cho Phong Thần, chỉ vì nàng đã khế ước với hộp gỗ, chính là vật sở hữu của nàng, bất cứ kẻ nào cũng không thể cướp đi được.

Một lúc sau, Phong Thần nhẹ nhàng ra ngoài từ trong khe hở, kinh ngạc trên mặt của nàng vẫn chưa từng biến mất, cho dù là nhìn thấy siêu thần khí, nàng cũng không có khiếp sợ như vậy.

Phục hồi tinh thần, Phong Thần thở dài một hơi, nói: "Trong hộp gỗ có đồ vật, hiện tại ta không thể nói cho ngươi biết, ta có thể nói là, thực lực hiện giờ của ngươi còn chưa đủ, chờ ngươi ngày càng cường đại hơn, cũng có thể đi lại thoải mái ở trong hộp gỗ."

Nhàn nhạt gật đầu một cái, Dạ Nhược cũng không cưỡng cầu Phong Thần giải thích nghi hoặc cho nàng.

"Nếu ta đã không biến mất, như vậy ta hỏi ngươi một câu, người may mắn, ngươi có nguyện ý bái ta làm sư phụ không?"

Thân thể Phong Thần lơ lửng ở giữa không trung, cúi thấp đầu nhìn chăm chú vào Dạ Nhược Ly, vào thời khắc thế này, nét mặt của nàng cho tới lúc này chưa từng có ngưng trọng, trong giọng nói thanh thúy, cũng là lộ ra một tia uy nghiêm.

Nghe vậy, Dạ Nhược Ly không chút do dự, ngẩng đầu lên nói: "Ta nguyện ý."

Có một sư phụ cường đại như vậy, thật sự cũng không tồi, vì vậy, lần này Dạ Nhược Ly thật lòng muốn bái sư.

"Tốt," khóe môi mỉm cười, Phong Thần hài lòng nhìn chăm chú vào Dạ Nhược Ly, "Từ nay về sau, ngươi chính là đệ tử quan môn của ta, mặc dù ta có mấy đệ tử ký danh, nhưng đệ tử quan môn, ngươi là người duy nhất."

Ngừng lại một chút, nụ cười trên mặt thu lại, Phong Thần tiếp tục nói: "Ở tử vong cấm địa, ta đã từng nói, thông qua khảo nghiệm, ngươi có thể đạt được tư cách truyền thừa của ta, hôm nay, ngươi rất may mắn đi tới nơi này, hơn nữa còn đánh bại Thao Thiết, cho nên, trong vòng ba năm, ta yêu cầu ngươi phải bế quan, cho đến lúc thành công đột phá!"

"Ba năm sao?" Dạ Nhược khẽ nắm chặt tay, tầm mắt quăng về phía trời xanh, vẻ mặt tràn đầy kiên định, "Kỳ hạn ta ước định với Lâu gia là ba năm, vẫn còn đủ thời gian, với lại, người sáng lập Phong Huyền Đại lục ở chỗ này, cho dù ta có rời khỏi Phong Huyền Đại lục muộn hơn nữa, chắc chắn là nàng sẽ có biện pháp đưa ta rời khỏi."

Lúc trước, Thiên Lưu đã nhắc nhở nàng, trong vòng ba năm nhất định phải rời khỏi Phong Huyền Đại lục, nếu không, trừ phi là Phong Huyền Đại lục mở ra lần nữa thì mới có thể rời đi, vậy mà, liên tục mở ra Phong Huyền Đại lục hai lần, hao tổn rất nhiều tinh lực, muốn mở ra lại sợ rằng phải ở đây rất nhiều năm.

Thế nhưng, nếu Phong Huyền Đại lục là do Phong Thần sáng lập, nàng nhất định là có năng lực để cho mình rời đi...

Xuân đi thu đến, một năm rồi lại một năm.

Với tu luyện giả mà nói, ba năm cũng chỉ trong nháy mắt, nhưng trong lúc Dạ Nhược Ly bế quan ba năm, tại Lâu Gia Bảo ở phía xa, lại xảy ra một chuyện khiến toàn bộ Phong Huyền Đại lục kinh hoàng.

Không biết là do ai truyền ra, Lâu gia thật sự có hai Huyền Thánh đỉnh phong cường giả, nhưng hai vị Thái thượng Trưởng lão này, bệnh tình đã nguy kịch, đừng nói là sử dụng lực lượng đỉnh phong, cho dù là xuất chiến cũng đã vô cùng khó khăn.

Đại lục chấn động, trong đó do Lâm gia cầm đầu ba thế lực nhất lưu hợp lực vây công Lâu gia, chiến tranh kéo dài mấy tháng, cũng may nội tình Lâu gia thâm hậu, nên mới không bị ba thế gia này đánh bại.

"Hừ, Bảo chủ, kỳ hạn ba năm đã qua, ta thấy nữ tử kia, chắc là sẽ không trở về rồi." Âm lãnh cười một tiếng, ánh mắt Âm Lão lộ ra lạnh lẽo, tầm mắt liếc nhìn Huyền Lão, đắc ý trong mắt không cần nói cũng biết.

"Lão khốn kiếp kia, lời này của ngươi là có ý gì?" Huyền Lão đột nhiên đứng lên, căm tức nhìn Âm Lão, hung tợn nói, "Ta nói rồi, nàng sẽ trở lại, nhất định sẽ trở lại!"

"Ha ha, đến bây giờ còn chưa có trở lại, nói nàng sẽ giữ đúng lời hứa, ai tin?" Khinh thường cười to hai tiếng, khóe môi Âm Lão câu lên, "Loại người như nàng ta, vốn là không thể tin, ngay từ đầu ta liền biết, nàng ta tuyệt đối sẽ không trở về!"

Nghe song phương phân tranh, Bảo chủ thở dài một hơi, xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, sau đó liền ngẩng đầu lên, lúc mâu quang lướt qua Âm Lão, thoáng qua một tia quang mang khó hiểu.

"Hiện tại, điều quan trọng nhất, tra ra xem rốt cuộc là người nào truyền ra cơ mật của Lâu gia! Ở Lâu gia chúng ta, biết chuyện của Thái thượng Trưởng lão, trừ ta ra, cũng chỉ có các ngươi."

Nghe vậy, trong mắt Âm Lão xẹt qua một tia hốt hoảng, mặc dù tia hốt hoảng này thoáng qua vô cùng nhanh, nhưng vẫn bị Bảo chủ dễ dàng bắt được.

Khuôn mặt tuấn tú của Bảo chủ trầm xuống, hắn mới vừa định mở miệng, ở bên ngoài Lâu gia, chợt truyền đến một tiếng kêu gọi gây chiến vang đội.

"Người Lâu gia, cũng muốn làm con rùa đen rút đầu sao? Nếu như các ngươi sợ, liền gọi nữ tử tên là Dạ Nhược Ly kia ra, đồng thời quy thuận Lâm gia ta, nếu không, ngày này sang năm, chính là tử kỳ của các ngươi!"

Hai mắt híp lại, Bảo chủ dứt khoát đứng lên, phất phất tay áo, lạnh lùng nói: "Đi, chúng ta vẫn là đi ra ngoài xem một chút, đừng để cho người khác cho là có thể bắt nạt Lâu gia ta."

Dứt lời, dẫn đầu đi về phía trước, khi hắn đi ngang qua Âm Lão, theo bản năng liếc mắt nhìn hắn một cái.

Trong lòng Âm Lão hoảng hốt, vội vàng lắc đầu một cái, ngăn lại khẩn trương trong lòng.

Không, không thể nào, Bảo chủ quyết sẽ không biết người phản bội chính là mình, thế nhưng điều này cũng nên trách bảo chủ, ai bảo hắn thiên vị nữ tử kia? Nếu không, mình quyết sẽ không phản bội Lâu gia.

Cho nên, nói cho cùng, những chuyện này không thể nào oán trách mình được, hơn nữa rất nhanh Lâu gia sẽ bị tiêu diệt, mình cần gì phải sợ hắn nữa?

Nghĩ tới điều này, Âm Lão đi theo mọi người ra ngoài…

Bên ngoài đại môn, một đám người cầm vũ khí trong tay đã vây chung quanh, lúc đám người Bảo chủ xuất hiện, liền chỉ vũ khí về phía bọn họ, bao vây mọi người vào giữa vòng tròn.

"Hừ, nghe nói các ngươi giúp hung thủ giết Trưởng lão Lâm gia ta, chính là giấu trong Lâu gia?"

Trung niên nam tử nói lời này, mặc một bộ thanh sam, lúc này trên mặt tràn đầy ngoan lệ, hắn lạnh lùng nhìn Bảo chủ, nói: "Ta cho các ngươi một cơ hội, giao nữ nhân kia ra đây cho ta, ta liền cho Lâu gia ngươi sát nhập vào Lâm gia ta."

Nữ nhân kia, đoạt đi Lôi Đình kiếm, vô luận như thế nào, hắn nhất định phải đoạt lại Lôi Đình kiếm.

Bảo chủ không nói gì, ánh mắt của hắn nhìn xung quanh, khi trông thấy mấy bóng dáng trong đó, sắc mặt khẽ biến: "Năm thế lực? Ha ha, không nghĩ tới Lâu gia ta thế nhưng lại có thể để cho năm thế lực nhất lưu liên thủ đối phó, xem ra các ngươi thật đúng là muốn dồn Lâu gia ta vào chỗ chết, đừng nói ta không biết nàng đi đâu, dù là biết, cũng sẽ không giao cho các ngươi!"

"Ha ha, vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí!" Lâm Thanh Thiên cười to hai tiếng, trong giọng nói lộ ra vô tận sát ý, "Huyền Lão Lâu gia các ngươi, là sư phụ của nữ nhân kia đúng không? Đã như vậy, lấy hắn khai đao trước đi, ta cũng không tin, nàng sẽ ẩn núp không ra."

Cả người run lên, Bảo chủ nắm thật chặt quả đấm, trên khuôn mặt tuấn tú không khỏi dần hiện ra một tia tuyệt vọng.

Chẳng lẽ, ông trời thật sự muốn Lâu gia hắn vong sao?