Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 226: Tân Hoàng giá đáo (1-2)




So với Độc Âm Nhi, Chi Ni Nhã thiếu đi cảm giác dã tính, nhưng lại càng nhiều hơn nhục cảm tuyệt vời. Làn da của nàng trắng nõn mềm mại, thậm chí có chút lấp lánh đến kỳ diệu. “Đồi núi” trước ngực rõ ràng lớn hơn của Độc Âm Nhi một chút, thế nhưng tuyệt đối không rủ xuống như Độc Âm Nhi đã nói, ngược lại vươn lên một cách vô thức, giống như hai chén ngọc trắng tuyết úp lên ngực.

Bờ eo của nàng cũng vô cùng thon thả, chỉ vừa một vòng tay, tuy nhiên lại không hề có vẻ nhu nhược mà là đầy đặn, trơn nhẵn hiếm có, tuyệt vời vô sóng. Bụng cũng bằng phẳng bóng loáng, phảng phất như phết lên đó một lớp bơ, rất có mùi vị ngọt ngào.

Hai chân đầy đặn thon dài, khẽ động trong nước, khơi dậy sóng nước. “đồng cỏ” vàng rực như mặt trời, hoàn toàn trái ngược với Độc Âm Nhi, nơi đó của nàng vô cùng rậm rạp. Tất cả bao trùm lấy lấy vùng đất thần bí, nhưng lại lờ mờ đem vị trí trọng yếu nhất hiển lộ ra. Đây là một vẻ đẹp mông lung khiến người nhìn như muốn nổi điên, vẻ đẹp màu mỡ và mơ hồ…

Cho đến lúc này, Phó Thư Bảo cuối cùng cũng được như ý nguyện, nhìn thấy vị trí thần bí của công chúa dị quốc. Cảm giác thành tựu so với lúc hắn từ cảnh giới Lực Sĩ cấp Tinh Thần Lực đột phá thành Luyện Lực Sĩ cấp Nguyên Tố Lực còn lớn hơn gấp trăm lần.

- Cỏ rậm rạp như vậy, để cho trâu ăn là thích hợp nhất, đợi đến lúc “trâu” của ta có thể gặm được cỏ, hắc hắc…

Nam nhân dưới nước bắt đầu suy nghĩ đen tối, đã rơi vào trong những mơ màng bẩn thỉu từ lúc nào không rõ.

Hai nữ tử bơi một vòng trong nước mới lên bờ, ngay lúc Phó Thư Bảo mở to mắt chờ đợi xem cảnh tượng tiếp theo thì mặt nước trên đỉnh đầu đột nhiên tách ra, một đạo thân ảnh bóng loáng xinh đẹp giống như một đạo lợi kiếm cắm thẳng xuống.

- Đáng ghét, ta biết ngay ngươi trốn trong nước rình coi mà! Biến thái!

Lợi kiếm cắm xuống chính là Độc Âm Nhi, nhưng không là đầu dưới chân trên, mà là chân dưới đầu trên, đôi chân trắng noãn đá về phía trước.

Phong cảnh “đồng cỏ” mê người lại hiện ra, ngay trong khoảnh khắc Phó Thư Bảo cảm thấy kinh diễm thì đôi chân thon dài động lòng người kia đã đánh lên trán hắn.

Bịch… một tiếng trầm muộn vang lên, lập tức một bước đá hắn rơi xuống bùn.

Vốn, khoảnh khắc Độc Âm Nhi nhảy xuống nước thì nàng đã phát hiện Phó Thư Bảo đang trốn trong nước, không ngờ thân thể của nàng lại bị tên trốn dưới nước nhìn không sót chút nào, như vậy thì sao có thể để bản thân chịu thiệt so với Chi Ni Nhã được?

Cho nên, dù phát hiện, nhưng nàng vẫn giả vờ như không thấy, cứ nhàn nhã bơi qua bơi lại trên mặt nước, đợi Chi Ni Nhã cũng nhảy xuống nước, bơi qua bơi lại một vòng thì nàng mới ra tay thu thập tên đó.

Chỉ có điều, mặc dù là một cước đá trúng đầu mục tiêu, nhưng lực đạo của nàng lại không lớn, tối đa chỉ là một cước tức giận giáo huấn tên nam nhân háo sắc kia một chút mà thôi.

Một lúc sau thì Phó Thư Bảo mới từ dưới nước chui lên, thấy Chi Ni Nhã và Độc Âm Nhi đã mặc quần áo chỉnh tề đứng bên đầm nước đợi hắn hiện thân. Khuôn mặt Chi Ni Nhã đỏ lựng, dáng vẻ xấu hổ không chịu nổi. Còn Độc Âm Nhi thì mắt hạnh trợn trừng, dáng vẻ tức giận phừng phừng.

- Ngươi nhìn đủ chưa?

Độc Âm Nhi gắt một tiếng, sắc mặt của nàng thực ra cũng rất khó coi, nhưng không phải bởi vì Phó Thư Bảo nhìn lén thân thể của nàng, mà bởi vì một cước tức giận đá Phó Thư Bảo vừa rồi, sợ hắn tức giận mà khẩn trương.

Thực ra, sau khi trải qua đêm Ái Chi Giao tại Hoàng Kim Thành, nàng có gì mà chưa bị hắn xem chứ? Mấu chốt chính là, nhìn nữ nhân khác thì lại là chuyện khác.

- Ha ha…

Phó Thư Bảo sửa sang lại đầu tóc lộn xộn của mình, cười ngượng ngùng.

- Ngươi cười cái gì? Ta hỏi ngươi đấy, ngươi nhìn đủ chưa?

Độc Âm Nhi thấy Phó Thư Bảo cười, biết hắn không tức giận, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng trút xuống.

- Ha ha…

Phó Thư Bảo cười hai tiếng, nói:

- Ta cũng không biết ngươi đang nói gì.

Độc Âm Nhi: “….”

Chi Ni Nhã: “….”

Trong không khí ngượng ngùng mà mập mờ này, Hổ Linh đột nhiên chạy lại, nói:

- Phó công tử, Dật Hương công chúa điện hạ, chúng ta đã bị bao vây rồi!

- Cái gì? Phó Thư Bảo lập tức sững sờ tại chỗ.

Nhận được báo cáo của Hổ Linh, Phó Thư Bảo vội vàng lao ra khỏi khu rừng, lúc này hắn mới phát hiện tiếng bước chân ngựa ầm ầm từ khắp bốn phương tám hướng truyền đến.

Ngựa chiến cuốn từng đạo bụi đất bốc lên, giống như bốn đóa mây đen nặng nề. Dẫn đầu phía trước là chiến giáp thiết kỵ sĩ Tú Quốc, uy phong lẫm liệt, sát khí dâng tràn.

Bởi vì bụi đất bốc lên che chắn tầm mắt, không thể nào nhìn rõ đến cùng có bao nhiêu binh mã, nhưng từ trận thế mà xem xét, binh mã bốn phương hướng cộng lại tuyệt đối lên đến 2 vạn.

Không chỉ có binh mã từ khắp bốn phương tám hướng trên mặt đất tụ tập lại, trên bầu trời cũng có. Một đoàn Không chiến đoàn đội cưỡi Linh Thú Ưng xuất hiện trên bầu trời xanh. Thể hình của Linh Thú Ưng đặc biệt lớn, sải cánh của nó vượt quá 8 mét, mang đến cho người cảm giác vô cùng khổng lồ và cường hãn.

Không chiến đoàn đội trên không trung đại khái chỉ có 100 người, 100 Linh Thú Ưng, nhưng tất cả lại tập trung cùng một chỗ, giống như một đóa mây đen nặng nề ép xuống.

Sau lưng Không chiến đoàn đội cưỡi Linh Thú Ưng là một đám Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực sử dụng cánh lực lượng để phi hành, nhân số bọn họ không đến 20 người. Bốn người trong đó còn nâng một cái loan giá.

Loan giá, chính là xa giá khi hoàng đế xuất hành.

Chỉ có điều, xa giá của vị hoàng đế trước mắt không phải dùng ngựa kéo, mà là Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực nâng đỡ, khí phái so với ngự mã đâu chỉ mạnh hơn gấp vạn lần?

Hoàng đế Tú Lực tuyệt đối không có khả năng sống lại, nhìn loan giá trên không trung, trong lòng Phó Thư Bảo không khỏi trầm xuống, thầm nghĩ:

- Tân hoàng đế của Tú Quốc đã đăng cơ rồi, xem trận hình bày binh này, tuyệt đối không thể là sư phụ không nên thân của ta rồi, lần này e là chết chắc.

Cho dù có Tiểu Thanh là thiếp thân hộ vệ thì nàng cũng không có khả năng dưới sự bao vây của thiên quân vạn mã mà mang theo một người đột vây ra ngoài.

Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã cũng chạy đến, cảnh tượng trước mắt nhất thời khiến chúng nữ mặt hoa thất sắc.

- Bảo vệ Dật Hương công chúa điện hạ!

Hổ Linh quát khẽ một tiếng, rút bội đao từ bên eo ra. Chỉ có điều, thân làm đoàn trưởng Hồng giáp thị vệ đoàn, mặc dù lúc này nàng cầm đao trong tay, thế nhưng tay lại run rẩy không ngừng. Nàng đã như vậy thì càng huống chi những nữ thị vệ mới gia nhập Hồng giáp thị vệ đoàn chứ?

- Không cần, thu hồi vũ khí đi.

Phó Thư Bảo cười khổ nói:

- Mục tiêu của bọn hắn là ta, các ngươi là thị vệ của Thánh Đóa Lan Quốc, chỉ cần không chiến đấu thì bọn hắn cũng sẽ không làm gì các ngươi, không cần làm chuyện hi sinh vô ích.

Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã ngơ ngác nhìn Phó Thư Bảo, giờ phút này, trong lòng hai nữ nhân mặc dù có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng chỉ có thể im lặng.

Chớp mắt, binh mã Tú Quốc trên trời dưới đất liền đem đoàn đội mấy chục người Phó Thư Bảo vây vào trung tâm.

Không chiến đoàn đội cưỡi Linh Thú Ưng cũng không có hạ thấp, bảo trì lực chấn nhiếp từ trên không trung, thế nhưng, hơn mười Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực trên không trung lại từ từ đem loan giá hạ xuống.

Phó Thư Bảo dang hai tay ra, bước nhanh tới trước, nói:

- Người các ngươi muốn là ta, không liên quan đến bọn họ!

- Lớn mật! Còn không quỳ xuống! Nữ hoàng Tú Quốc giá đáo!

Một Lực Sĩ Vĩnh Hằng Lực đột nhiên trầm giọng quát. Thanh âm của hắn giống như tiếng sấm, vang ầm ầm trong đầu mọi người.

- Nữ hoàng?

Phó Thư Bảo nhất thời ngây ra tại chỗ.

Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã vốn cũng muốn theo Phó Thư Bảo đi lên, nhưng khi nghe thấy lời này, hai nữ nhân cũng sững sờ tại chỗ.

Đúng lúc này, từ trong loan giá đi ra hai nữ bộc dung mạo thanh tú, vén rèm che lên, một thiếu nữ ăn mặc trang phục đế vương chậm rãi bước ra.

Thiếu nữ này Phó Thư Bảo chưa từng gặp qua, nhưng Chi Ni Nhã thì lại đột nhiên hô lên đầy kinh ngạc:

- Tú Ngọc!

Tú Ngọc chính là con gái của Tú Lực hoàng đế, Ngọc Chân công chúa. Ngày ấy, tại Kim Ngư Ôn Tuyền Quán, Phó Thư Bảo bởi vì bận thiết kế cái bẫy vây bắt La Kiệt cho nên mới không có cơ hội bắt gặp.

Chỉ có điều, đối với biến hóa của loại màn kịch trước mắt, hắn thủy chung vẫn không thể tin tưởng được. Trong mắt hắn, ba Vương Tử, người có cơ hội kế thừa ngôi vị hoàng đế nhất chính là Thanh Dật Vương Tước và Thái Bình Vương Tước mới đúng, trừ phi cả hai Vương Tước này đều chết rồi, lúc đó mới đến lượt sư phụ Tú Lý. Thế nhưng, cả ba Vương Tử không ngờ lại không thừa kế ngôi vị hoàng đế, lại để một thiếu nữ không quá 17 tuổi kế thừa ngôi vị hoàng đế, làm sao có thể có chuyện như vậy được?

- Lớn mật! Thấy nữ hoàng bệ hạ còn không quỳ xuống!

Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực vừa rồi lên tiếng lại rống lớn.

Trước mặt quốc quân Tú Quốc, ngay cả công chúa dị quốc như Chi Ni Nhã cũng phải quỳ xuống, càng huống chi một thảo dân bình thường, Phó Thư Bảo lúc này mới hồi thần lại, quỳ xuống hô lên:

- Tiểu dân Phó Thư Bảo tham kiến nữ hoàng bệ hạ, nữ hoàng bệ hạ an khang cát tường.

Tú Ngọc phì cười một tiếng, vội vàng bịt miệng lại, ho khan một tiếng mới nói:

- Trẫm không thích thế này, các ngươi đều đứng lên đi, Chi Ni Nhã, lát nữa trẫm sẽ mật đàm với ngươi, bây giờ trẫm phải làm chính sự.

Chi Ni Nhã cũng phì cười một tiếng, nữ hoàng này, rõ ràng là không hề có kinh nghiệm, nàng càng giả vờ trang nghiêm thì lại càng buồn cười, chẳng thà không già vờ còn tốt hơn.

Lúc này Tú Ngọc lại quay đầu lại nói:

- Tam hoàng huynh, ngươi còn ở bên trong làm gì nữa? Không nhanh ra đây đi?

Nghe tân nữ hoàng gọi “Tam hoàng huynh”, trong lòng Phó Thư Bảo chấn động mạnh, đây không phải là nhắc đến sư phụ Tú Lý hay sao?

Quả nhiên, Tú Lý từ bên trong loan giá đi ra. Một thân áo dài nho nhã trắng như tuyết, đầu tóc vuốt ngược ra sau, trang sức đầy người, trên tay cầm Thiết Cốt Phiến, vẫn dáng vẻ đó, hắn chính là hoàng huynh của tân nữ hoàng quý phái, thế nhưng hắn lại có dáng vẻ giống như của một tên nhà giàu mới nổi hơn.

Nhìn bộ dạng tinh thần sảng khoái của Tú Lý, Phó Thư Bảo cố nhịn lắm mới không xông lên dùng Trùng quyền đánh hắn hai cái. Chỉ có điều, người đến không phải là Thái Bình Vương Tước hay Thanh Dật Vương Tước, cuối cùng cũng khiến trái tim hắn thả lỏng xuống.

Tú Lý từ trong loan giá đi xuống, đến bên cạnh Phó Thư Bảo, không ngờ cũng phất áo quỳ xuống bên cạnh Phó Thư Bảo, một bên thấp giọng nói:

- Hiền đồ đệ, lâu ngày không gặp, sư phụ ta nhớ ngươi muốn chết được.

- Cút ra xa một chút.

Phó Thư Bảo tức giận mắng.

- Hắc hắc, ngươi biết ta bây giờ là ai không? Còn dám kêu ta cút nữa?

- Ngài là khách làng chơi.

Tú Lý: “….”

- Định Thiên Vương Tước nghe phong!

Một tên tổng quản thái giám đi lên trước, mở ra quyển trục kim sắc, chậm rãi đọc:

- Thụ thiên mệnh chiếu viết, hiện phong Định Thiên Vương Tước làm Phong Cương Vương, chưởng quản Linh Tú sơn mạch phía Tây, phía Bắc cương thổ Thiên Hà…

Ngày xưa không binh, không quyền, không đất, thậm chí không có tiền, Định Thiên Vương Tước “bốn không” không ngờ lại có thể như cá lớn vào biển, trở mình một cú ngoạn mục, có được quyền lực và cương thổ thực sự.

Phong thưởng cho Tú Lý xong, tên nô tài thái giám thoáng ngừng lại một chút rồi nói:

- Phó Thư Bảo nghe phong!

Phó Thư Bảo nhất thời sửng sốt, hỏi ngược lại:

- Ta cũng có sao?

- Thụ thiên mệnh chiếu viết, Phó Thư Bảo có công hộ quốc, đặc biệt phong làm Bảo hầu tước, trợ giúp Định Thiên Vương Tước thống trị cương thổ quản hạt…

Một tràng nguy cơ sống chết đột nhiên biến thành phong thưởng lớn, mỗi người đều có lộc để ăn, biến hóa như vậy, có ai có thể ngờ được?

Hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Phó Thư Bảo, trước lúc hoàng đế Tú Lực lâm chung không ngờ lại để cho con gái của ông ta ngồi lên bảo tọa. Thoạt nhìn thì không hợp lý, thế nhưng cẩn thận phân tích thì hắn lại không thể không bội phục trí tuệ của ông ta. Quyết định như vậy, cũng là tất nhiên.

Tình huống lúc đó, bất luận là đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Thái Bình Vương Tước hay là Thanh Dật Vương Tước, bọn hắn cũng sẽ không phục lẫn nhau, chính chiến cũng không thể tránh khỏi.

Về phần truyền cho Định Thiên Vương Tước Tú Lý, chỉ e hắn còn chưa ngồi được trên cái ghế đó một ngày thì đã bị đoạt vị rồi. Nhưng nếu truyền cho Ngọc Chân công chúa Tú Ngọc, ngoài ra để ba Vương Tử trở thành Phong Cương Vương (*), như vậy có thể hóa giải mâu thuẫn, không để Tú Quốc rơi vào chiến loạn, bằng không thì sụp đổ sẽ là kết quả duy nhất.

(*) Thân Vương có đất phong riêng

Vì vậy, trước lúc lâm chung, Tú Lực hoàng đế đã đem bản đồ Tú Quốc chia làm ba phần, ba người con mỗi người một phần, con gái thì chưởng quản thống lĩnh tất cả, trăm năm sau, con gái lại tuyển chọn người kế thừa mới từ trong ba vị Phong Cương Vương Tử.

Chỉ có điều, đồng dạng là Phong Cương Vương, nhưng Thanh Dật Vương Tước lại chiếm cứ vùng duyên hải phía Đông Thiên Hà. Nơi đó là khu đông đúc và giàu có nhất Tú Quốc, dùng từ mập đến chảy mỡ để hình dung cũng không quá.

Thái Bình Vương Tước chiếm cứ giải đất bình nguyên, sản vật phong phú, ruộng tốt vô số, chẳng khác gì nắm giữ kho lúa của Tú Quốc.

Xui xẻo nhất không phải nghi ngờ chính là Định Thiên Vương Tước Tú Lý, hắn được chia ranh giới là một cái sa mạc, đất hoang, rừng rậm nguyên thủy, hơn nữa còn gần với Tư Ba quốc thuộc Trung châu, đó là vương quốc cường hãn háo chiến nhất trong sa mạc. Biểu hiện bên ngoài thì hòa thuận với Tú Quốc, nhưng lại không ít lần âm thầm đem quân đổi cải trang thành phỉ binh vượt biên cảnh cướp bóc, không có chút thái bình nào.

Thì ra, Thái Bình Vương Tước và Thanh Dật Vương Tước được hai khối thịt lớn nhất, chỉ có Định Thiên Vương Tước Tú Lý là chỉ chiếm được một khúc xương nát, muốn nhai cũng không nhai được.

Phong thưởng hoàn tất, nữ hoàng Tú Ngọc lại không hề rời khỏi, ngược lại gọi Chi Ni Nhã vào trong loan giá của nàng để nói chuyện riêng, về phần nội dung như thế nào thì ngoại nhân không thể biết được.

Màn đêm buông xuống, trắng sáng treo lơ lửng trên không trung.

Bốn nữ bộc tỉ mỉ sửa sang lại bên trong lều một chút, Tú Lý và ái đồ sóng vai ngồi với nhau, trước mặt hai người đặt một bản địa đồ Tú Quốc.

- Ha ha ha….

Sau khi xem hết cương thổ và các địa phương trong địa đồ, Phó Thư Bảo liền bật cười không thể nhịn được:

- Sư phụ, chúc mừng ngài, ngài có được cương thổ so với hai vị ca ca của mình còn lớn hơn một chút, xem ra cha ngài đúng là yêu thương ngài nhất rồi.

Tú Lý cười khổ nói:

- Sư phụ ta bây giờ cũng không cười nổi như ngươi đâu, phụ hoàng là người có trí tuệ siêu phàm, nếu như đem cương thổ của Thái Bình Vương Tước hay Thanh Dật Vương Tước phong thưởng cho ta, mà hai nơi đó vốn thuộc thế lực của hai người kia, ta đến đó nói thì ai sẽ nghe ta chứ? Nói không chừng vừa đi đã bị ám sát rồi, thực ra, cũng chỉ có mảnh đất hoang vu này là Thái Bình Vương Tước và Thanh Dật Vương Tước mới không thèm nhúng chàm. Đối với ta mà nói, mặc dù vùng cương thổ này nghèo nàn một chút, nhưng lại là nơi an toàn nhất.