Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 235: Có chủ tử kích tình




- Thứ này có thể phóng đại vật lên ba trăm năm mươi lần?

Lưu Chuẩn cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, đồng thời cũng tuyệt đối không tin tưởng, lập tức bước lên, ghé một con mắt sát vào ống đồng kim loại hướng xuống dưới quan sát, vừa nhìn liền lập tức cảm thấy hoảng sợ. Vốn chỉ là một hạt thóc, lúc này so với quả đấm của hắn còn lớn hơn. Phó Thư Bảo cười nói.

- Đã tin chưa? Có thứ này, ta có thể làm một vài thao tác tinh tế, việc lai tạo hạt giống lúa nước cần có thiết bị như vậy mới có thể hoàn thành.

- Ài, thật đúng là người không bằng người mà...

Lưu Chuẩn lại cười khổ. Hắn cũng là Luyện Lực Sĩ, hơn nữa cấp bậc so với Phó Thư Bảo còn cao hơn nhiều, là Luyện Lực Sĩ cấp Linh Lực, nhưng mà những thứ Phó Thư Bảo chế tạo hắn còn chưa từng nghe nói qua, huống chi là tận mắt chứng kiến? Còn nữa, việc lai tạo hạt giống lúa nước như trong lời Phó Thư Bảo đến cùng là cái gì, hắn cũng không biết. Chẳng qua, bởi vì e ngại thân phận cho nên hắn cũng không dám hỏi quá nhiều.

Trên thế giới này, Luyện Lực Sĩ rất chú trọng đến quy tắc giữ bí mật, đối với một ít phương pháp luyện chế Lực Luyện Khí lại càng thêm bảo mật, tuyệt đối không truyền ra ngoài. Cho nên, đều là Luyện Lực Sĩ, trực tiếp hỏi Phó Thư Bảo vấn đề một cách chi tiết như vậy không khác gì là đang học trộm tài nghệ rồi. Đây là việc tuyệt đối kiêng kị trong giới Luyện Lực Sĩ.

Phó Thư Bảo cũng không biết được suy nghĩ này của Lưu Chuẩn, chẳng qua hắn cũng không có ý định giải thích cho đám người Lưu Chuẩn về vấn đề tri thức phương diện thực vật học của một thế giới khác. Huống hồ, cho dù giải thích e rằng bọn hắn cũng sẽ không hiểu. Hắn chỉ nói:

- Đã có được những hạt giống này, ta sẽ dùng phương pháp của ta bồi dưỡng chúng phát triển. Nếu có đầy đủ hạt giống lúa nước đã trải qua lai tạo, theo tính toán sơ bộ của ta, mùa vụ tiếp theo, sản lượng mà Độc Lang tộc thu hoạch được so với những mùa trước có thể đề cao gấp mười lần.

Sản lượng gấp mười lần? Mọi người kinh hãi.

- Được rồi, được rồi! Chuyện ngươi có thể đề cao sản lượng lúa nước, ta tuyệt đối không cảm thấy kỳ quái. Nhưng mấy chuyện vặt vãnh đó để sau này hãy nói, chúng ta tới tìm ngươi chính là để thương lượng việc quốc gia đại sự, tình huống là…

Tú Lý đang định nói tiếp thì đột nhiên bị Phó Thư Bảo cắt lời.

- Tình huống đại khái ta đã nắm được rồi, chúng ta chỉ có thể đi đến Hậu Thổ Thành gần sa mạc Vô Thủy phải không?

- Hắc, thì ra tiểu tử ngươi đã sớm biết. Vậy thì tại sao ngươi lại không tự mình đến, lại phái đến một quân sư tiểu nha đầu?

- Cho dù ta đến thì như thế nào? Việc như vậy không thể giải quyết trong ngày một ngày hai, ngươi phải cho ta năm tháng để chuẩn bị.

- Năm tháng để chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì?

Không chỉ có Tú Lý không rõ, ngay cả đám người Lưu Chuẩn cũng không hiểu. Phong Cương Vương đã sắc phong xong, mọi người đều hiểu đạo lý đánh sắt khi còn nóng, vì cái gì hắn lại không sốt ruột, phải chờ năm tháng sau?

Phó Thư Bảo thối lui hai bước, chỉ vào Tú Lý nói.

- Các ngươi đừng hỏi ta tại sao phải đợi lâu như vậy mới di chuyển. Trước hết các ngươi coi sư phụ của ta đi, các ngươi nói, hắn có giống một vị Phong Cương Vương không?

Bộ dáng Tú Lý như thế nào, mọi người không cần phải nhìn quá kỹ, tóc tai bóng loáng, trang phục không khác gì nhà giàu mới nổi, mười phần nhân sĩ thâm niên trong giới chơi gái, làm gì giống với một vị Phong Cương Vương? Chẳng qua, tuy rằng trong nội tâm phi thường khẳng định đáp án, nhưng ngại mặt mũi Tú Lý, cho nên mọi người vẫn bảo trì trầm mặc, không đáp lại. Phó Thư Bảo cười nói:

- Các ngươi ngại không trả lời? Tốt! Như vậy để ta trả lời thay, hắn căn bản là không giống với một Phong Cương Vương. Bộ dáng hắn như vậy, cùng với đám người chúng ta đi Hậu Thổ Thành có thể khiến cho đám quan lại cùng cường đạo kia ngoan ngoãn nghe lời sao? Đáp án dĩ nhiên là không thể.

- Chúng ta liền giết gà dọa khỉ, kẻ không nghe lời liền giết chết tại chỗ, để xem còn ai dám phản kháng không?

Tú Lý ngược lại biểu lộ hung ác lên tiếng. Phó Thư Bảo nói:

- Giết gà dọa khỉ? Ngài có thể giết chết tất cả người phản kháng ngài hay sao? Ngài càng cường thế, càng hung ác, người phản kháng ngài sẽ càng nhiều, chẳng lẽ ngài có thể giết sạch tất cả người phản kháng ngài hay sao?

- Cái này...

Tú Lý nghẹn lời.

Phó Thư Bảo nói:

- Mặc dù ta đối với chính trị và quyền lực không cảm thấy hứng thú. Nhưng một vài đạo lý trong đó ta vẫn có thể hiểu được, nếu chúng ta muốn thống trị nhân dân Hậu Thổ Thành, trước hết phải thành lập một nhánh lực lượng quân sự có thể dẹp yến tất cả các thế lực đối địch. Kỳ thật, khi ngươi có được ưu thế áp đảo, cho dù không đánh hắn, hắn cũng sẽ thần phục ngươi, chủ động tìm ngươi hợp tác. Bởi vì đó chính là đạo sinh tồn của hắn. Cho nên, cho dù bây giờ chúng ta đi Hậu Thổ Thành cũng chỉ có thể tiếp tục chán nản mà thôi. Nếu đã như thế, chúng ta cần gì phải vội vàng xuất phát ngay để mà càng thêm mất mặt, xấu hổ?

Tú Lý nói:

- Thế này không được, thế kia không được? Năm tháng, chúng ta trốn ở nơi này làm gì?

Phó Thư Bảo cười nói.

- Ta đã phái người qua chỗ Phương Tín. Rất nhanh chi nhánh Tố Nhân Phường tại Hậu Thổ Thành sẽ khai trương, tin tức từ bên đó sẽ liên tục, không ngừng truyền đến. Trong lúc này, việc duy nhất chúng ta có thể làm chính là chiêu binh mãi mã.

- Ha ha... Cứ làm theo ý của ngươi đi, ta đi xem Hồng giáp thị vệ đoàn đã huấn luyện đến đâu rồi. Ah! Thiếu chút nữa quên mất, ta cùng Hổ Linh muội muội đã có hẹn trước. Ta muốn đích thân làm mẫu cho các nàng.

Chiêu binh mãi mã cần dùng nhất chính là tiền, nếu như đã nói đến tiền, Tú Lý cho rằng, đây đã là lúc hắn nên rời đi rồi.

Nói đi là đi, ngay cả việc quốc gia đại sự cũng mặc kệ. Đám người Lưu Chuẩn phiền muộn nhìn theo vị Phong Cương Vương chủ tử của bọn họ, nửa ngày không thốt ra được chữ nào.

- Phó công tử, chúng ta có thể làm gì bây giờ? Không làm gì, đợi ở nơi này năm tháng, quả thực là chuyện khiến cho người ta phát điên mà.

Chu Di Mộng lên tiếng nói. Phó Thư Bảo suy nghĩ một chút mới đáp:

- Như vậy đi, ta cho các ngươi mỗi người một khoản tiền, các ngươi cầm đi chiêu mộ nhân mã của chúng ta. Nhớ kỹ, chỉ chiêu mộ những người có năng lực. Chúng ta không cần nhân số, binh quý tinh bất quý đa. Nhánh lực lượng quân sự thứ nhất của chúng ta phải là tinh binh, không phải là một đội ngũ do một đám nô lệ hợp lại. Đội ngũ như vậy cho dù đến Hậu Thổ Thành cũng vô ích.

- Chúng ta muốn xây dựng một lực lượng quân sự với quy mô lớn?

Đế Thiếu Vũ một mực trầm mặc không nói chợt lên tiếng hỏi.

Phó Thư Bảo nói:

- Các ngươi chia nhau ra mà hành động, một người mang một nhánh đội ngũ 100 người trở về. Ta cùng Độc Âm Nhi tại đây sẽ xây dựng một nhánh lực lượng tinh nhuệ từ tộc nhân Độc Lang tộc. Đến lúc đó bốn người các ngươi cộng thêm Độc Âm Nhi, chúng ta sẽ có một nhánh lực lượng quân sự 500 người.

Chu Uyển Nhi nói:

- Đội ngũ 500 người có thể uy hiếp Hậu Thổ Thành sao? Nơi đó tùy tiện một cường đạo đoàn cũng có được nhân số như vậy.

Phó Thư Bảo cười nói:

- Ngươi cho rằng đây là đang chơi đùa hay sao? Năm tháng, chúng ta có thể huấn luyện tốt 500 cá nhân này đã là rất giỏi rồi. Trên thế giới này, làm gì có đội quân nào có thể xây dựng lên trong phút chốc? Việc tăng cường sức mạnh vẫn để sau này hãy nói.

Chu Uyển Nhi bĩu môi nói:

- Dù sao, bất kể là đội quân quy mô như thế nào, ta vẫn là quân sư của ngươi, bọn hắn đều phải nghe theo lời của ta.

Thì ra nàng lo lắng điều này, trong phòng thí nghiệm lập tức rộn vang tiếng cười.