Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 661: Thừa dịp ngươi bệnh, lấy mạng ngươi!




Hai tay nhẹ nhàng mở ra, thân thể Phó Thư Bảo trong hỗn chiến mạnh mẽ bay lên, thân hình của hắn một khắc trước còn mơ mơ hồ hồ nhưng vẫn có thể nhìn thấy được thì một khắc sau đó liền biến mất không còn chút dấu vết nào trên hư không. Phá toái hư không, di chuyển tức thời, đây là năng lực của Thứ Thần cấp đã có. Từ Thiên Hà trở về, Phó Thư Bảo thực lực hiện tại đã tăng nhiều, đã đạt tới vô hạn tiếp cận Thần cấp. Hiện tại, chỉ cần tự ngã luyện chế là có thể chọc phá tầng ngăn trở mỏng như cánh ve kia, tiến nhập Thần cấp cảnh giới.

Bất quá, dư nghiệt Hắc Ám thời đại tựa hồ không muốn cho hắn cơ hội làm ra sự tình như vậy.

Nhưng mà, chỉ cần có người ngăn cản con đường tu luyện của hắn, vô luận là ai, hắn đều muốn diệt trừ đi.

Lần nữa hiện thân, Phó Thư Bảo đã tiếp cận giải đất trung tâm, nơi Luyện Vũ Thiên Tôn cùng Thủy Vô Thường chiến đấu. Trước mắt hắn, một mảnh hắc ám khôn cùng, ánh mắt bình thường vô pháp nhìn thấu quỹ tích tia chớp vũ động như linh xà du tẩu cùng thanh âm phích lịch bôn lôi rung chuyển thiên địa. Trong hư không, thanh âm liên tục nổ vang bên tai, tuy rằng không có tiến vào trong tràng chiến đấu này, nhưng mà năng lượng cường vô không bất nhập (chỗ nào cũng có) như trước, lần lượt lần lượt mà cuốn ra bốn phương tám hướng, phá hủy hết thảy đồ vật cùng tính mạng trên đường đi của chúng.

- Chiến đấu thật mạnh!

Phó Thư Bảo có chút kinh ngạc mà nhìn về phía tấm màn đen ở trung tâm, hắn hiện tại gặp phải hai lựa chọn, một là trực tiếp xông vào, cùng Luyện Vũ Thiên Tôn đối chiến, hoặc là tiếp tục chỉ huy Luyện Ngục quân đoàn phá hủy tang thi luyện nô. Tuy rằng đều là chiến đấu, nhưng mà hắn biết rõ, lựa chọn bất đồng sẽ cho ra kết quả bất đồng.

Cùng Luyện Vũ Thiên Tôn chiến đấu, hắn hiện tại không có một điểm hi vọng chiến thắng nào, nhưng nếu như không đi hỗ trợ, một khi Thiên Vũ Thiên Tôn thủ thắng, hắn sẽ rơi vào khiêu chiến vô cùng nghiêm trọng...

Ngay lúc do dự, chỗ sâu nơi bầu trời chợt truyền đến một tiếng nổ kịch liệt. Hắn cuống quít dùng sức hình thành một tầng hộ thuẫn ngăn cản, nhưng cho dù là thế thì sóng xung kích vẫn đánh hắn văng đi thật xa. Đúng lúc này, hắn đột nhiên trông thấy thân thể của một lão nhân từ trong tấm màn đen cùng ánh lửa quấn quanh bay vụt ra. Đồng dạng, lão già kia cũng bị đánh bay, thể thể của lão giống như một quả đạn pháo mà bắn đi, trên hư không phun ra từng ngụm máu tươi, lại bị hỏa diễm thiêu đốt mà bốc hơi sạch.

- Người kia...

Phó Thư Bảo đột nhiên mở to hai mắt mà nhìn.

- Là lão đa!

Cho tới giờ khắc này, Phó Thư Bảo mới biết rõ là ai đang cùng Luyện Vũ Thiên Tôn đối chiến. Hắn vừa tới liền chỉ huy Luyện Ngục quân đoàn cùng luyện nô thị vệ kịch liệt chém giết, vì các nàng Độc Âm Nhi mà tranh thủ thời gian lui lại, cũng không có cơ hội từ trong miệng Độc Âm Nhi hiểu rõ hết thảy sự tình. Mà tỉ muội Thất thải nữ thần long gia nhập chiến trường lại đang mê man trong Thiên Hà Tịnh Hóa bình, thế cho nên chưa có ai nói cho hắn biết chân tướng của sự tình. Nguyên một đám trùng hợp xuất hiện một chỗ, liền tạo cho hắn khiếp sợ cùng kinh ngạc tại chỗ.

Chân tướng, đang ở trước mắt. Cùng Luyện Vũ Thiên Tôn chiến đấu, lại là phụ thân hắn.

Chỉ là, chân tướng như vậy, phải có bao nhiêu người có đại dũng khí, đại trí tuệ mới có thể tiếp nhận nó được đây này?

- Xú tiểu tử còn không mau đỡ lão đa ngươi một cái, tên bất hiếu chi tử nhà ngươi còn đứng đó mà xem trò vui sao?

Sau khi phun ra một ngụm máu tươi cùng một câu như vậy, sắc mặt Thủy Vô Thường liền tái nhợt một mảnh, hiển nhiên là đã bị thụ thương không nhẹ.

- Vâng... lão đa...

Trong lòng Phó Thư Bảo một mảnh hỗn loạn, nhưng mà vẫn chặn ngang lộ tuyến của Thủy Vô Thường, một tay ôm lấy lão. Lúc này, một thân phận khác của Thủy Vô Thường hắn đã đoán ra được, chính là Thần quan của Luyện quốc thần bí nhất!

Từ Luyện Vô Song biết được, Thủy Vô Thường không có tham gia phản loạn, lại cũng không có để lại bất cứ tin tức cùng manh mối nào. Nhưng mà càng về sau, Tứ đại trấn quốc chi thần làm phản đều bị phong ấn, loại chuyện này, nếu như không phải Thủy Vô Thường làm ra thì ai có thể làm ra đây?

Đủ loại chuyện xưa, mặc dù đã tiêu tán như mây khói nhưng mà lúc này tỉ mỷ sắp xếp lại, thực sự là vừa nhìn liền hiểu ngay.

- Xú tiểu tử, ta biết rõ ngươi bây giờ có nhiều chuyện muốn hỏi ta, nhưng mà... mau trốn khỏi chết vẫn là quan trọng hơn, ta thế nhưng mà không chịu nổi Hắc Ám Đại Thủ ấn của Luyện Vũ Thiên Tôn kia rồi...

Thanh âm của Thủy Vô Thường phi thường suy yếu.

Ánh mắt của Phó Thư Bảo bỗng tập trung tại trung tâm tầng khói đen kia, nơi nồng đậm nhất. Đúng lúc này, hắn dĩ nhiên cảm thấy một cái lực lượng trường cực kỳ cường đại mà tà ác theo sau bay tới, chính là Luyện Vũ Thiên Tôn không thể nghi ngờ.

- Phụ thân chiến đấu với hắn, người nào thắng?

Phó Thư Bảo đột nhiên hỏi lão một câu, cũng không có ý tứ lập tức chạy trốn.

- Khục khục... tiểu tử ngươi... đương nhiên là ai cũng không thắng a! Hắn chỉ là, chỉ là chiếm được một điểm thượng phong mà thôi, hắn cũng bị thương, bất quá không có nghiêm trọng như ta mà thôi...

Thủy Vô Thường đột nhiên dừng lại, tiếp lời.

- Tiểu tử ngươi không phải muốn bỏ đá xuống giếng đó chứ? Tại thời điểm này muốn cùng Luyện Vũ Thiên Tôn chiến một trận?

Khóe miệng Phó Thư Bảo nổi lên một tia cười lạnh.

- Rèn sắt khi còn nóng, nếu hắn đã rớt xuống giếng rồi, nếu không ném xuống đầu hắn mấy tảng đá, ta còn coi là người sao?

Đây là loại lô-gic gì?

- Đợi một chút, tiểu tử ngươi hiện tại là nhân vật trọng yếu nhất mà ta cần phải bảo vệ, đừng lỗ mãng, Luyện Vũ Thiên Tôn hiện tại tuy bị thương nhưng mà muốn lấy tính mạng của ngươi lại là việc dễ dàng a!

- Thừa dịp hắn bệnh, lấy mạng hắn! Lão đa, nếu như đạo lý này người còn không rõ, người lúc trước như thế nào còn đứng vững tại vị trí Thần quan đây này?

- Ngươi... biết rõ thân phận của ta?

Thủy Vô Thường kinh ngạc mà nói.

- Những chuyện này nên nói sau vẫn tốt hơn, bây giờ cơ hội tốt nhất chính là giết chết Luyện Vũ Thiên Tôn, nếu như mất đi cơ hội lần này, về sau muốn lấy mạng của hắn, so với hiện tại còn muốn khó hơn! Cho nên, lão đa, lần này người rơi tự do, ta tin rằng lần va chạm này người vẫn có thể thừa nhận nổi đi!

- Tiểu tử bất hiếu a... Oa... khục khục...

Trong kích động, Thủy Vô Thường lại phun ra một ngụm máu tươi, mất đi năng lực chống đỡ, chỉ có thể trường mắt nhìn mặt đất càng lúc càng gần.

- Hoa lạp!

Ngay lúc Thủy Vô Thường sắp rơi xuống mặt đất, một đầu Thất thải thần long đột nhiên xuất hiện, long trảo cực lớn mở ra, hời hợt đem lão ngăn lại, miễn cho nỗi đau té ngã.

- Nguyên lai là Thất thải nữ thần long tỉ muội... khục khục... Tốt, so với tiểu tử bất hiếu kia còn muốn tốt hơn cả vạn lần, trở về lão đa làm chủ cho các ngươi, gả cho tên tiểu tử bất hiếu kia, giúp ta giáo huấn hắn một chút...

Thủy Vô Thường vui mừng mà nằm trên long trảo cực lớn kia, lão có cảm giác an toàn thật lớn.

Tiếp được Thủy Vô Thường là Long Ngọc Nhất, nàng có chút không cao hứng mà nói.

- Ta cứu người là vì kính trọng người là Thần quan của Luyện quốc, nhưng nếu người hồ ngôn loạn ngữ, ta chỉ có thể mặc kệ người ném lên mặt đất rồi!

- Được rồi, được rồi! Ta sai rồi, dẫn lão già ta ly khai khỏi chỗ này đi...

Thủy Vô Thường rất là thức thời, nói ra. Long tộc trước giờ không biết nói giỡn, điểm ấy lão phi thường tinh tường.

Duy nhất có thể cùng tỉ muội Thất thải nữ thần long vui đùa, cũng chiếm được đại lượng tiện nghi, cũng chỉ có mỗi Phó Thư Bảo mà thôi.

Long Ngọc Nhất cùng Thủy Vô Thường ly khai, hướng về phía Hậu Thổ thành mà đuổi theo đám người Độc Âm Nhi, sau đó đem Thủy Vô Thường giao cho các nàng, tiếp đó là quay trở lại, cùng Long Ngọc Nhị hội hợp, trợ giúp Phó Thư Bảo đối chiến Luyện Vũ Thiên Tôn. Đây chính là chiến lược tỷ muội hai nàng thông qua tâm linh trao đổi đạt thành.

Long Ngọc Nhất vừa ly khai, Long Ngọc Nhị cũng bay về phía Phó Thư Bảo. Đáng tiếc chính là, nàng cũng không có nhanh bằng Phó Thư Bảo, Phó Thư Bảo chỉ dừng trong hư không một lát liền biến mất trong tầm mắt của nàng.

- Tên lỗ mãng đáng giận, chẳng lẽ không biết cùng ta liên thủ, cơ hội tiêu diệt Luyện Vũ Thiên Tôn sẽ càng lớn hơn sao?

Long Ngọc Nhị tức giận thở phì phì mà nói ra, long thể to lớn mạnh mẽ quét ngang một cái, một mảnh khói đen liền tiêu tán, thân thể của nàng liền lao thẳng vào trong, hướng trung tâm màn hắc ám lao tới.

- Lực lượng phân thân, vô tận thiêu đốt!

Một tiếng rống lớn vang lên, thời điểm lần nữa hiện thân, trên người Phó Thư Bảo đột nhiên ngưng luyện ra một cái lực lượng phân thân. Lực lượng phân thân này vừa xuất hiện ngoài thân liền bốc lên một cỗ Hỗn Độn nguyên tố chi hỏa cao tới mấy chục mét, phàm là khói đen tiếp xúc với nó lập tức bị thổi tán.

Quang minh chính là khắc tinh của dư nghiệt Hắc Ám thời đại, đây chính là nhược điểm hắn tìm ra được, coi như là cường đại như Luyện Vũ Thiên Tôn cũng không ngoại lệ.

- Đom đóm mà cũng dám so với mặt trăng? Vọng tưởng muốn đánh bại ta?

Thanh âm của Luyện Vũ Thiên Tôn từ trong chỗ sâu truyền tới. Trong chốc lát, một đạo khói đen như tia chớp quỷ mị đánh tới Phó Thư Bảo. Lực lượng phân thân của hắn đứng mũi chịu sào, lập tức bị chém thành hai khúc.

Song chưởng Phó Thư Bảo mạnh mẽ đẩy ra, lực lượng phân thân bị chém đôi kia lập tức khép lại. Đạo tia chớp màu đen kia quỹ tích khó lường, uy lực lại vô cùng, nhưng mà lúc bổ tới trước người Phó Thư Bảo lại bị một mảnh vòng xoáy bạch quang xoắn nát. Phiến vòng xoáy bạch quang này chính là do Thiên Hà Tịnh Hóa bình phát ra.

- Tiểu tử ngươi rõ ràng đã tìm được Thiên Hà Tịnh Hóa bình!?

Thanh âm của Luyện Vũ Thiên Tôn tương đối kinh ngạc.

- Ha ha, chút vận khí mà thôi! Thừa dịp ngươi bệnh, lấy mạng ngươi! Ngươi ngoan ngoãn hiện thân cho lão tử, trong bóng tối đánh lén, đây cũng không phải là sự tình người thân phận như ngươi có thể làm a!

Phó Thư Bảo một bên cười to, một bên lại trào phúng, nghĩ muốn khích tướng Luyện Vũ Thiên Tôn hiện thân.

Tấm màn hắc ám vô biên vô tận đột nhiên bắt đầu chuyển động, một cái lực lượng phân thân cực lớn đột nhiên xuất hiện. Đây cũng không phải là chân thân của Luyện Vũ Thiên Tôn. Đồng dạng là lực lượng phân thân nhưng mà lực lượng phân thân của hắn so với của Phó Thư Bảo còn muốn cường đại hơn. Lực lượng phân thân đối chiến, một bên là một con voi, một bên là một con cún nhỏ, tỉ lệ sức chiến đấu, tựa hồ cũng chính là như vậy.

Khói đen bắt đầu khởi động, cũng là cánh tay cùng quyền đầu của lực lượng phân thân của Luyện Vũ Thiên Tôn, quyền đầu của hắn như một ngọn núi nhỏ, tay mở ra, để lực lượng phân thân của Phó Thư Bảo đứng phía trên không thành vấn đề. Xu thế mạnh yếu lập phán.

- Chỉ là man ngưu mà thôi, lực lượng phân thân ---- phần bạo!

Phó Thư Bảo hạ xuống mệnh lệnh tấn công, lệnh cho lực lượng phân thân của hắn hướng quả núi kia phần đánh lên. Lực lượng phân thân hóa thành một khỏa quang cầu, kéo theo một cái đuôi rực rỡ, trong nháy mắt cùng lực lượng phân thân của Luyện Vũ Thiên Tôn va chạm với nhau.

Lần nổ tung này quỷ dị tới cực điểm, không có thanh âm bạo liệt nhưng lại có ánh lửa thiêu đốt thiên địa cùng sóng xung kích phá hủy hết thảy. Phó Thư Bảo liên tiếp ngưng luyện ra hai lần lực lượng lực trường hộ tráo thì mới miễn cưỡng chống đỡ được sóng xung kích đanh sâu vào.

Hắc vụ trên không tản đi, nhưng không có thân ảnh Luyện Vũ Thiên Tôn.

"Tên giảo hoạt! Trên người hắn có thương tích là một cái nguyên nhân, chỉ sợ hắn có chút kiêng kị Thiên Hà Tịnh Hóa bình trong tay ta sao?"

Phó Thư Bảo đẫn đờ nhìn phiến hắc vụ tan hết trên không trung, trong lòng âm thầm suy nghĩ.

Dương quang lần nữa chiếu rọi, một mảnh sáng rõ.