Thiên Tài Khí Phi

Chương 18: Mộng ảo khởi la hương




Vân Mộng Vũ theo mùi hương phát ra từ lư hương, cẩn thận phân biệt rõ mùi hương, quả nhiên giống như nàng tưởng tượng.

Mộng ảo khởi la hương, đúng thật là mộng ảo khởi la hương.

Nếu không phải trên người nàng có huyết ngọc phượng hoàng do Tường thúc đưa cho, có khả năng phòng trăm loại độc, nếu không, nàng chỉ sợ đã bị thần trí không rõ ràng. Nhưng, giờ phút này toàn thân nàng khô nóng, vậy là nàng cũng có bị ảnh hưởng đôi chút.

Chết tiệt, Sở Minh An này làm sao có thể có loại hương này, nghe nói hương này đã thất truyền từ lâu.

Mộng ảo khởi la hương chính là độc của khởi la hoa ở Hạo quốc, hơn nữa lại còn thêm vào nhiều loại dược liệu quý hiếm chế tạo mà thành.

Dược này rất ác độc, làm cho người khác ít chú ý, làm tinh thần con người không phấn chấn, hốt hoảng, như ở trong mộng. Mà nhất là khi dược liệu hết tác dụng ai cũng nghĩ như là chưa có chuyện gì phát sinh, quá mức bình thường.

Mà nếu ai hít nhiều, sẽ thần trí không rõ, như bị trúng mị dược, toàn thân khô nóng, như có con kiến bò khắp người, thống khổ không chịu nổi, chỉ có thể cùng người giao hoan mới có thể giảm bớt thống khổ. Nó cùng mị dược khác nhau ở chỗ mị dược chỉ cần cùng người giao hoan thì sẽ giải dược, nhưng mộng ảo khởi la hương thì lại khó giải, cùng người khác giao hoan chỉ có thể để giảm bớt tác dụng.

Mộng ảo khởi la hương là hoàng cung bí dược ở Hạo quốc, loại dược này, ở hoàng cung Hạo quốc, trước kia thường xuyên bị một số hoàng đế hoang dâm lấy để khiển trách những nữ nhân không nghe lời.

Sau này phương pháp luyện chế loại dược này đột nhiên thất truyền, Hạo quốc không có mấy ai sở hữu được nó, thậm chí theo như lời đồn là đã tuyệt tích.

Sở Minh An làm sao có được loại dược này?

Sở Minh An này khiến cho nàng càng ngày càng không hiểu hắn, thần bí như thế, kiên nhẫn ẩn mình như thế.

Bất quá, Sở Minh An dùng dược này đối phó nàng thật sự là rất ác độc.

Vân Mộng Vũ sóng lòng cuồn cuộn, trong mắt là băng tuyết dày đặc. Sở Minh An đây là muốn cho nàng trở thành dâm phụ!

Sở Minh An đến tột cùng là muốn làm cái gì, lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn để đối phó nàng, hắn đến tột cùng có ý đồ như thế nào?

Vân Mộng Vũ nghĩ nhanh, lại rất nhanh đến bên cạnh bàn cầm lấy ấm trà. Đang muốn dùng trà để xoá tan khí huân hương, trong đầu đột nhiên nghĩ ra một cách. Lập tức thu hồi ấm trà, đem ấm trà trả lại chỗ cũ.

Vân Mộng Vũ xoay người, nhẹ đến bên cửa sổ, mượn cớ mở cửa sổ hướng ra ngoài nhìn, nhìn bên ngoài bốn phía đều có đầy người.

Này Sở Minh An, quả nhiên cẩn thận, cho dù hạ dược ta, vẫn lo lắng, còn phái nhiều người như vậy canh chừng ta, quả nhiên là dụng tâm. Bất quá, trăm sự vẫn luôn có sơ hở, Vân Mộng Vũ trong mắt tinh quang chợt lóe, giảo hoạt nở nụ cười.

Vân Mộng Vũ từ trong lư hương lấy ra huân hương, đem nó chia làm mấy khối lặng lẽ đặt ở trên bệ các cửa sổ, làm cho huân hương này thuận gió bay ra ngoài.

Hiện tại là mùa hạ, nơi nơi mùi hoa tràn ngập, bình thường sẽ rất khó chú ý tới mùi mỏng manh này.

Kế tiếp Vân Mộng Vũ liền đứng ở phía trước cửa sổ làm như đang thưởng thức cảnh sắc trong hoa viên.

Vân Mộng Vũ đứng ở phía trước cửa sổ, yên lặng nhìn địa hình rồi ghi nhớ trong lòng.

Ở ngoài phòng của Vân Mộng Vũ đang ở là một hoa viên nhỏ, còn có một hoa viên nhỏ khác là ở cửa sau. Thì ra đây là một tiểu viện, xa xa có một địa thế núi giả khá cao. Còn những cái khác nàng nhìn không thấy. Vân Mộng Vũ rất nhanh phân tích địa hình lợi thế để chạy trốn.

Lúc này trời đã dần dần đen lại, màn đêm buông xuống, Vân Mộng Vũ cũng đã về tới phòng, nàng ngồi ở bên cạnh bàn, nàng đang đợi, nàng đang đợi một cơ hội thích hợp để đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát, tiếng đập cửa vang lên, Vân Mộng Vũ hai mắt sáng lên.

“Mời vào.” Vân Mộng Vũ nhìn cửa phòng ôn hòa trả lời.

Thanh âm hạ xuống, rất nhanh liền có một nha hoàn áo tím mặt mũi thanh tú mang theo một mâm đựng toàn đồ ăn đi vào.

Nha hoàn áo tím vào đầu tiên là cung kính hướng Vân Mộng Vũ chào một tiếng, sau đó bắt đầu đem đồ ăn trong mâm đặt ở trên bàn. Dọn xong, nàng ta liền lui ra một bên.

Vân Mộng Vũ cầm lấy chiếc đũa đang chuẩn bị gắp rau, ai ngờ lại bị trượt tay, chiếc đũa trên tay rơi xuống đất.

Nhìn chiếc đũa rơi xuống đất, nha hoàn áo tím lập tức cúi người xuống nhặt. Nhìn nha hoàn áo tím cúi người xuống, Vân Mộng Vũ trong mắt hiện lên một tia sáng, tay phải rất nhanh vươn ra, đánh xuống ở phía sau cổ của nàng ta. Nha hoàn áo tím lập tức té xỉu trên mặt đất.

Vân Mộng Vũ lập tức đứng dậy, đem quần áo của nha hoàn đổi với quần áo của mình.

Sau khi đổi quần áo xong, Vân Mộng Vũ đem nha hoàn này kéo tới giường, mặt hướng vào trong, dùng chăn che kín lại.

Mà chính nàng lại rất nhanh ngồi vào bàn trang điểm, soi gương chải đầu hoá trang.

Rất nhanh có một khuôn mặt khác xuất hiện ở trước gương, lại thập phần giống với nha hoàn đang mê man ở trên giường.

Nhìn thời gian vừa tới, Vân Mộng Vũ liền cầm mâm cơm ra khỏi phòng, cúi đầu đi ngang qua thị vệ đang trông coi. Thị vệ canh cửa không hề cảnh giác, bọn họ giờ phút này tinh thần thực không tốt.

Vân Mộng Vũ một đường cúi đầu đi ra sân, đi một đoạn đường nữa, Vân Mộng Vũ nhìn bốn phía, phát hiện chung quanh cũng không có người, liền theo trí nhớ hướng núi giả mà đi.

Đi vào núi giả, Vân Mộng Vũ đem mâm cơm đổ đi. Lại nhìn quanh bốn phía, xác định chung quanh không có người, Vân Mộng Vũ động tác gọn gàng đi lên núi giả.

Đi lên phía bên trái của núi giả, Vân Mộng Vũ cẩn thận núp ở phía sau cẩn thận xem xét địa hình của trang viên này. Rất nhanh, Vân Mộng Vũ liền thấy được vị trí của cửa trước và cửa sau. Vân Mộng Vũ cẩn thận đi xuống.

Vân Mộng Vũ lợi dụng các nơi cảnh vật cùng địa hình, di chuyển nhanh nhẹn. Chỉ chốc lát cửa sau ở ngay trước mặt. Vân Mộng Vũ nhanh chóng đến phía sau một cây to, Vân Mộng Vũ trốn vào sau cây, nhìn ra bên ngoài, lúc này cửa sau chỉ có hai cái gã sai vặt canh chừng, lại nhìn bên cạnh, hai bên đều là tường, hai bên không có một bóng người.

Vân Mộng Vũ mừng rỡ, đang muốn di chuyển đến góc tường, khóe mắt đột nhiên thoáng nhìn trên góc tường tựa hồ có cái bóng. Vân Mộng Vũ lập tức dừng lại. Đợi khi thoát khỏi tình huống nguy hiểm, Vân Mộng Vũ không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Xung quanh đây ám vệ trùng trùng, tuy rằng không rõ ràng lắm về số người và vị trí, nhưng Vân Mộng Vũ biết nàng tuyệt đối không có cơ hội chạy thoát từ nơi này.

Vân Mộng Vũ lặng lẽ theo đường cũ đi lại, đến sau núi giả, Vân Mộng Vũ chưa từ bỏ ý định đi về phía cửa trước, đến cửa trước, hy vọng của Vân Mộng Vũ đều tan biến. Phủ này chỉ có hai cánh cửa, hơn nữa đều phòng bị chặt chẽ, không hề nới lỏng một chút nào.

Làm sao bây giờ, ta phải rời khỏi nơi này, nơi này ám vệ trải rộng, thực dễ dàng liền phát hiện sự tồn tại của ta.

Lại nhìn trang viên đánh giá lại một vòng, Vân Mộng Vũ thực không biết nói gì, phát hiện chỉ có phiến núi giả kia có vẻ bí ẩn. Phía sau núi giả là một rừng trúc, phía trước là một hồ nước, trên cơ bản không có người đi qua địa phương này.

Lại đi vào núi giả, Vân Mộng Vũ nhất thời có điểm chán nản, lưng dựa vào núi giả, thân thể như mất đi sức lực, trượt người xuống dưới một chút rồi ngã ngồi trên mặt đất. Trong đầu kêu loạn, không biết còn có thể có biện pháp gì.

Chính lúc nàng đang phiền muộn lại đột nhiên nghe được trong viện ồn ào cả lên, đèn lồng đều bị đốt sáng lên, nơi nơi đèn đuốc sáng trưng, giống như ban ngày. Vân Mộng Vũ cả kinh lập tức đứng dậy, nàng nghe thấy có rất nhiều người tới gần bên này. Vân Mộng Vũ nhất thời cảm giác sau lưng một mảnh lạnh lẽo, thân thể đều đã ướt mồ hôi lạnh.

Làm sao bây giờ, nếu như bị hắn bắt trở về, như vậy nàng thật sự rất khó có cơ hội đào tẩu, chẳng lẽ nàng sẽ trở thành công cụ của hắn thật sao.....