Thiên Tài Ở Rể

Chương 50: 50: Phiên Dịch





“Cô Lăng, không còn kịp rồi, sau này tôi sẽ liên lạc với cô sau”.
Ngô Hạo vội vã chạy đến sảnh xếp hàng, bởi vì trong loa đang thúc giục hành khách đi Berlin nhanh chóng lên máy bay.
Sau khi in vé máy bay, vận chuyển hành lý, qua cửa kiểm tra an ninh, soát vé lên máy bay, cuối cùng cũng không trễ giờ, Ngô Hạo thở phào nhẹ nhõm, vừa mới tìm được chỗ ngồi liền nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ công sở đứng ở trước mặt hắn, không ngờ lại là nhân viên đi cùng với Lăng Sương.
“Anh Ngô, chủ tịch của chúng tôi mời anh vào khoang thương gia, tôi đổi chỗ với anh”.
Nam nhân viên đưa vé máy bay khoang thương gia ra.
Ngô Hạo khó từ chối lời mời nhiệt tình này, chỉ đành phải đổi vị trí với nhân viên, từ hạng phổ thông chuyển đến hạng thương gia.
“Tới đây, người anh em, ngồi chỗ này”.
Lăng Chí vỗ ghế ngồi bên tay trái, bên phải ông ta là Lăng Sương.
“Cảm ơn chủ tịch Lăng”.
Sau khi Ngô Hạo ngồi xuống còn gật đầu với Lăng Sương một cái.

“Người anh em, chúng ta đúng là có duyên, lại đi cùng một chuyến bay.

Nhìn cậu có vẻ đi một mình, đến nước Đức làm gì vậy?”
“Đến Berlin thăm bạn”.
Tính cách của Ngô Hạo có chút kiêu ngạo, không quá thích trao đổi nhiều với người xa lạ, lần này đi Berlin cũng là bí mật, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Hiển nhiên Lăng Chí không suy nghĩ nhiều như vậy, tiếp tục nói: “Chúng tôi phải đến Berlin tham gia một vụ đàm phán thương mại hạng nhất.

Hôm nay nhờ có xe của cậu, nếu không sẽ không kịp chuyến bay này, cuộc đàm phán cũng sẽ bị chậm trễ.

Đúng rồi người anh em, nếu cậu có bạn ở Berlin, chắc hẳn bạn cậu cũng đã sống ở đó rất lâu rồi, có thể giúp tôi một chuyện không?”
“Ông nói đi”.
“Đội ngũ chúng tôi vốn có chín người, nhưng sau chuyện vừa rồi đã có một người bị thương, một người ở lại giải quyết, không khéo chính là cô gái bị thương đó là phiên dịch tiếng Đức của chúng tôi, vòng đàm phán thứ nhất sẽ bắt đầu vào ngày mai, điều phiên dịch từ trong nước đã không kịp nữa.

Cậu xem có thể nhờ bạn cậu giúp chúng tôi tìm phiên dịch không, tôi có thể trả thù lao cao một chút”.
“Chắc bên đàm phán kia phải có phiên dịch chứ”.
“Có thì có, nhưng sao thuận tiện bằng phiên dịch của mình được, hơn nữa còn có một ít văn bản chúng tôi muốn hiểu rõ, không thể trông cậy vào phiên dịch của đối phương được”.
Ngô Hạo suy nghĩ một chút rồi nói: “Như vậy đi, tôi sẽ cố gắng tìm giúp ông, nếu quả thực không được tôi sẽ tự đi giúp ông một lần”.
Đều là người Hoa ra nước ngoài, có thể giúp thì hãy cố gắng giúp một chút, Ngô Hạo cảm thấy Lăng Chí này cũng không tệ lắm, tính cách hào sảng, bình dị gần gũi, dù sao chuyện của mình có trễ hay sớm một ngày cũng không ảnh hưởng lớn.

“Vậy sao, thế thì tốt quá.

Sương Nhi, nhanh đưa tài liệu cho cậu Ngô xem để làm quen trước”.
Lăng Sương ở một bên nhìn bố mình vui như như thế liền đẩy ông ta một cái: “Bố, bố gấp làm gì, trên máy bay rung lắc như vậy, để anh Ngô nghỉ ngơi trước, chờ lát nữa xuống máy bay rồi nói sau”.
Ngô Hạo cười nói: “Không sao, chuyến bay này mất tận hai mươi giờ, ngồi cũng là ngồi, xem trước một chút đi, chỉ cần không phải bí mật thương mại là được”.
Lăng Sương không thể làm gì khác hơn là lấy một tập tài liệu trong túi tài liệu ra.
Ngô Hạo rất nghiêm túc xem qua, mới biết là một hạng mục hùn vốn nhiên liệu xe hơi, đầu tư rất lớn, nếu như thành công sẽ tạo ra ảnh hưởng lớn tới nền kinh tế địa phương, nhưng mà trong tài liệu cũng không ghi rõ dự án này sẽ được thực hiện ở chỗ nào.
Sau khi đọc xong tài liệu, Ngô Hạo trò chuyện với Lăng Chí, tham dự đàm phán phải có hiểu biết về công ty, thông qua cuộc trò chuyện mới biết Lăng Chí là chủ tịch tập đoàn Lăng Vân – một xí nghiệp hàng đầu thành phố Đông Giang, Lăng Sương là CEO.
Tập đoàn Lăng Vân là một xí nghiệp dân doanh về khoa học kỹ thuật lớn.

Sản nghiệp bao gồm rất nhiều lĩnh vực như máy cơ khí tinh vi, chế tạo xe hơi, truyền thông sợi quang vân vân, thực lực rất hùng hậu, lần này nếu như hạng mục nhiên liệu xe hơi mới thành công sẽ tạo ra ảnh hưởng vô cùng lớn tới nền công nghiệp xe hơi của toàn bộ Hoa Hạ.
Chuyến bay này không phải bay thẳng, sau khi dừng lại ở hai sân bay trên đường tốn tận hai mươi giờ thì tám giờ sáng địa phương đã đến Berlin.
Cuộc đàm phán của mấy người Lăng Chí là hai giờ chiều, Ngô Hạo quyết định đi gặp Joseph trước, bởi vì tài xế tới đón hắn đã chờ sẵn ở sân bay.

“Hi, Rubin, đã lâu không gặp, cậu càng ngày càng đẹp trai”.
Vừa ra khỏi cửa sân bay, Ngô Hạo đã nhìn thấy vệ sĩ kiêm tài xế Rubin của Joseph.

Đây là một cậu nhóc hai mươi tuổi tài giỏi, vóc dáng cao lớn, mái tóc vàng óng, tiêu sái lại không mất đi sự dũng mãnh.
Rubin có chút kinh ngạc nhìn Ngô Hạo: “Cassel, sao anh càng ngày càng trẻ vậy, hơn nữa còn gầy hơn rất nhiều”.
Ải thứ nhất đã qua, Ngô Hạo âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Rubin có thể nhận ra mình là Từ Thiên Long, vậy chắc lúc gặp Joseph sẽ không xảy ra vấn đề quá lớn, liền cười nói: “Mấy ngày trước mới bị bệnh nặng, gầy mất mấy chục cân, đúng rồi, cậu đã kết hôn với Janice chưa?”
“Vẫn chưa, nhưng mà đã quyết định ngày cưới rồi, vào tháng sau”.
Rubin nhanh chóng nhận lấy hành lý của Ngô Hạo rồi đi đến chỗ một chiếc Rolls Royce đang đỗ tạm.
Lúc này đám người Lăng Chí cũng đi ra khỏi cửa sân bay, nhìn thấy Ngô Hạo chui vào Rolls Royce thì hoàn toàn ngây người.