Thiên Tài Tam Bảo

Chương 17: 17: Mỡ Dâng Miệng Mèo






Về nhà, sau khi cô cho Tiểu Tứ Bảo uống thuốc rồi dỗ dành mấy đứa trẻ lên giường đi ngủ thì đã hơn chín giờ tối.
Phong Thiên Tuyết tắm xong lên giường nằm, gửi tin nhắn hỏi “con nợ trai bao” xem hôm nay làm ăn thế nào, anh trả lời, làm ăn không tốt, không ai chọn anh cả.
Phong Thiên Tuyết lo lắng, gõ một đống chữ dạy cho anh cách trêu ghẹo nữ đại gia và cách “bàn chuyện làm ăn”…
“Anh đừng lúc nào cũng đeo mặt nạ hay nghiêm mặt giả bộ lạnh lùng như vậy.

Mặc dù có một số nữ đại gia thích đàn ông lạnh lùng, nhưng cũng có những người thích kiểu đàn ông ấm áp như ánh mặt trời, nếu thấy tình hình không ổn thì anh phải đổi phong cách chứ!
Còn nữa, lúc nữ đại gia chọn người thì anh phải cho họ thấy được sự quyến rũ của mình, phải cởi áo ra khoe cơ bụng cơ ngực rồi lắc mông, các nữ đại gia sẽ chảy nước miếng ngay.
Sau đó anh phải nói cho họ biết rằng anh có thể lực cường tráng, cực dài và cực lâu…”
“Thể lực cường tráng, cực dài và cực lâu… xem ra cô có ấn tượng rất sâu đậm về đêm đó nhỉ!”
“…”
Phong Thiên Tuyết đỏ mặt, gửi một chiếc meme hình thanh kiếm dài bốn mươi mét.
“Tôi đang dạy anh cách làm ăn và kiếm tiền mà anh lại nói với tôi những lời này.


Doanh thu tối nay của anh không đạt tiêu chuẩn thì ngày mai phải bù vào.

Tôi đã nói rồi, ngày nào cũng phải giao ít nhất năm nghìn tệ…”
“Con nợ trai bao” gửi một chiếc meme đổ đầy mồ hôi.
“Cố gắng lên, nỗ lực thêm một chút, bây giờ vẫn còn sớm, có lẽ nửa đêm sau vẫn có thể nói chuyện làm ăn.

Đừng kén chọn, quan tâm bọn họ là nữ đại gia một trăm hay một trăm năm mươi cân làm gì, chỉ cần họ chọn anh thì anh cứ chơi…”
“…”Con nợ trai bao cạn lời rồi.
“Thôi được rồi, bây giờ tôi đến Dạ Sắc tìm anh, mang cho anh một ít thuốc bổ, tiện thể dạy cho anh một số kỹ năng!”
Làm ông chủ thì phải bỏ tâm sức lôi kéo người làm, không thể cứ luôn bóc lột mà phải lấy đức để thu phục họ, lấy tình cảm để cảm hóa người, nếu không sẽ không giữ được họ.
Phong Thiên Tuyết nhớ lại kinh nghiệm làm ăn mà trước đây ba cô đã dạy, quyết định đối xử tốt với “con nợ trai bao” một chút.
Cô nói với thím Chu một tiếng, sau đó thay quần áo xong rồi ra ngoài, đến hiệu thuốc gần khu chung cư.
Đầu tiên cô nhìn ngó xung quanh như đang đi ăn trộm, sau đó đi đến trước quầy, nói nhỏ với nhân viên bán hàng: “Xin hỏi, có… cái đó… thuốc bổ thận hay không?”
“Bổ cho nam hay cho nữ ạ?” Nhân viên bán hàng hỏi.
“Bổ cho nam ấy.” Phong Thiên Tuyết cố gắng hạ thấp giọng của mình xuống.
“Đây đều là thuốc bổ thận nam, cô xem xem mình cần loại nào ạ?” Nhân viên bán hàng chỉ vào một dãy tủ kính ở đằng sau mình.
“Tôi muốn mua loại rẻ nhất.” Phong Thiên Tuyết nói mà không chút do dự.
“Loại này vậy.” Nhân viên bán hàng cầm một loại thuốc bổ thận, “Mua ba liệu trình tặng một liệu trình…”
“Ba liệu trình hết bao nhiêu tiền?”
“Loại này giảm giá còn ba nghìn ba trăm lẻ tám tệ ạ!”
“Đắt quá, tôi mua một lọ thôi!”
“…”
Nhân viên bán hàng lấy cho cô một lọ.
Phong Thiên Tuyết nhét lọ thuốc bổ thận vào trong túi rồi vội vàng rời đi.

Nhân viên bán hàng tám chuyện với đồng nghiệp: “Người phụ nữ xinh đẹp vừa rồi ấy, trông thì xinh đẹp nhưng mà thật đáng tiếc, chẳng có lương tâm gì cả.”
“Hả? Tại sao?”
“Cô nghĩ mà xem, cô ta đã vắt kiệt sức chồng mình rồi, bây giờ đến mua thuốc bổ thận mà chỉ mua một lọ, như vậy chẳng phải là muốn chồng mình khỏe nhưng lại không muốn bỏ nhiều tiền để bồi bổ sao?”
“Ha ha ha, đúng là một người tàn nhẫn!”

Sau khi đi ra từ tiệm thuốc, Phong Thiên Tuyết gọi xe đến Dạ Sắc tìm “con nợ trai bao”, đi thẳng đến phòng VIP mà lúc trước họ đã chạm mặt ở đó.
Quả nhiên anh đang ở đây.
Anh vẫn đang đeo chiếc mặt nạ bí ẩn đó, mặc một bộ quần áo đen, dựa vào ghế sô pha thưởng thức rượu với tư thế ngạo nghễ, bày ra dáng vẻ ngông cuồng cao ngạo, người khác đừng lại gần.
“Chậc chậc, nhìn cái đức hạnh của anh kìa, chẳng trách chẳng có ai chọn anh.” Phong Thiên Tuyết vừa bước vào đã bắt đầu cằn nhằn quở trách, “Nữ đại gia đến đây để tìm thú vui chứ không phải để chịu ngược đãi, anh bày vẻ mặt lạnh lùng như vậy cho ai xem chứ?”
“Thích thì chọn, không thích thì thôi!” Dạ Chấn Đình lắc ly rượu, tiếp tục thưởng thức.
“Anh cứ giữ thái độ được bao nhiêu thì được như vậy thì sao có tiền đồ được?” Phong Thiên Tuyết cạn lời, “Làm người phải có chí tiến thủ, phải nỗ lực tạo nên một cuộc sống tốt đẹp hơn!”
“Làm trai bao mà còn phải có chí tiến thủ sao?” Dạ Chấn Đình hỏi lại.
“Đương nhiên rồi, chẳng phải trai bao như các anh cũng phân cấp bậc sao?”
Phong Thiên Tuyết nghiêm túc dạy dỗ anh bằng lời nói đầy thấm thía.
“Nếu thành tích của anh tốt thì có thể làm trai bao hàng đầu, người khác một đêm mười nghìn, còn anh thì một đêm một trăm nghìn, làm hai năm là có thể rửa tay gác kiếm rồi.

Cái nghề này của các anh đều dựa vào sức trẻ, bây giờ anh không nỗ lực, sau này già rồi thì phải làm sao đây?”
“Có lý!” Dạ Chấn Đình gật đầu đồng ý.

“Thế nên anh phải cố gắng phấn đấu đạt được thành tích.” Phong Thiên Tuyết lấy lọ thuốc bổ thận từ trong túi ra, “Này, đây là thuốc bổ tôi mua cho anh đó, anh uống đi, đêm nay nói chuyện với khách hàng lớn…”
“Thận của tôi rất khỏe, không cần bồi bổ đâu.” Dạ Chấn Đình nhìn lọ thuốc bổ thận, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười xấu xa, “Chẳng phải cô đã từng thử rồi sao?”
“Trước đây là rất tốt, nhưng làm bao nhiêu năm như vậy, hẳn là bây giờ thận anh cũng yếu đi rồi nhỉ?” Phong Thiên Tuyết nhìn anh bằng vẻ mặt thương hại, “Sắt còn có thể mài thành kim chứ đừng nói là anh…”
Ánh mắt của cô rơi xuống bộ phận quan trọng nào đó, thở dài một tiếng.
Dạ Chấn Đình híp mắt lại đầy vẻ nguy hiểm, anh nắm cằm cô, để cô nhìn mình…
“Cô đang nghi ngờ năng lực của tôi?”
Đôi mắt anh mang theo một loại khí thế thô bạo trời sinh đã có, khiến cô chợt cảm thấy căng thẳng một cách khó hiểu.
Phong Thiên Tuyết lùi lại, giữ khoảng cách với Dạ Chấn Đình: “Tôi đang nghĩ cho sức khỏe của anh đó, còn cố ý chạy đi mua thuốc bổ thận cho anh.

Anh nên trả ơn cho tôi thật tốt…”
“Cô muốn trả ơn như nào?”
Dạ Chấn Đình đột nhiên lại gần cô, trên người anh mang theo một loại uy hiếp xâm lược, tựa như một con thú dữ đang tiếp cận con mồi của mình…