Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 5 - Chương 56: Trở về ma tang





Lão quản gia lau hết nước mắt trên mặt, đôi mắt ướt lệ nhìn thiếu nữ đã thêm mấy phần chín chắn ở trước mặt. Thoáng cái đã qua mười mấy năm, lúc trước vẫn còn là một tiểu thư dáng dấp bé nhỏ trong tiểu viện này, bây giờ cũng đã trưởng thành như vậy rồi, cái tên Vân Phong ở Đông Tây đại lục đã không còn ai không biết đến.

“Tiểu thư, gia chủ ở trong thư phòng, mấy ngày trước vừa nhớ đến tiểu thư, không ngờ đến tiểu thư lại trở về rồi.”

Vân Phong gật đầu cười: “Quản gia, mấy năm nay ngươi vất vả chăm sóc cho phụ thân rồi.” 

“Sao tiểu thư lại nói vậy? Tiểu thư, mau vào trong đi.”

Vân Phong đáp một tiếng, Khúc Lam Y cười ha ha: “Đi thôi, nàng và nhạc phụ gặp nhau, ta cũng không nên ở đây.”

“Vị thiếu gia này, đi cùng tại hạ một lúc đi.” Lão quản gia cười cười. 

Khúc Lam Y gật gật đầu, Vân Phong nhìn bóng lưng Khúc Lam Y rời đi trong lòng có chút cảm kích không nói rõ. Nàng nương theo con đường quen thuộc của ngày xưa, mở cửa thư phòng, một tia ánh nắng lách qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng, đem lại một cảm giác ấm áp nhẹ nhàng, nam nhân đang dựa bàn đọc sách ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy người đẩy cửa bước vào, khuôn mặt anh tuấn càng ngày càng trẻ ra hơi ngơ ngác một chút.

“Phong Nhi.” Tiếng gọi nhàn nhạt. Vân Phong nghe thấy chỉ cảm thấy tim đập không ổn định, đi vài bước đến trước mặt nam nhân: “Phụ thân, con về rồi.”

Vân Cảnh bỏ cuốn sách trong tay xuống, cẩn thận nhìn nữ nhi trước mặt, đôi mắt đen chớp vài cái: “Tốt, trở về là tốt rồi.” 

Hai cha con cứ nhìn nhau như vậy, không còn từ ngữ nào khác, không khí ấm áp, tim cũng ấm áp.

“Máu Kim long trong cơ thể phụ thân hiện tại ra sao rồi?” Vân Phong nhìn khuôn mặt trẻ ra của phụ thân mình, quan tâm hỏi một tiếng.

Vân Cảnh khẽ nhíu mày: “Máu Kim long này khiến ta trở nên trẻ hơn, bây giờ ta và Thăng Nhi đứng chung với nhau nhìn như huynh đệ.” Vân Cảnh nói đến đây có chút buồn phiền trong lòng: “Phong Nhi, mấy năm nay con đã đi đâu rồi, nói cho vi phụ nghe nào.” 

Vân Phong ngồi xuống, tất nhiên nàng không thể nói hết chi tiết mọi việc ra, có vài chuyện phụ thân không cần phải biết, trong mấy năm rời nhà, tất cả những chuyện gặp phải ở Trung đại lục, Vân Phong chỉ kể lại sơ lược mấy câu. Vân Cảnh cũng không hỏi nữa, ông cũng biết tâm tư của nữ nhi mình, không muốn nhiều lời.

“Phụ thân sao không ở cùng với đại ca, Tiểu Cẩm vậy?”

Chiến sĩ Vân gia quân nói hai năm trước Vân Cảnh đã trở về Xuân Phong trấn, lúc trước ông đều ở Mộc thành, ở chung với Vân Phong, Mộc Tiểu Cẩm. Vân Cảnh giật giật lông mày, mặc dù đã trẻ ra nhưng tính cách vẫn càng thêm nghiêm túc, ngũ quan tuy không có biểu cảm, nhưng Vân Phong nhìn thấy rất rõ ràng vẻ kiêu ngạo trong đáy mắt ấy. 

“Khinh Thần cũng đã lớn rồi, đã đi tu tập ở Ma Tang học viện, đại ca của con và Tiểu Cẩm cũng sẽ bận bịu việc của mình.”

Tiểu Khinh Thần đến Ma Tang học viện sao? Vân Phong ngạc nhiên sau đó lại hơi suy nghĩ một chút, đúng vậy, mấy năm nay mình đi khỏi, mặc dù Tiểu Khinh Thần còn chưa tới tuổi, nhưng với tư chất của Tiểu Khinh Thần và thân phận huyết mạch của Vân gia, Ma Tang học viện phá lệ thu nhận cũng có thể tưởng tượng được.

Nhóc đó bây giờ mấy tuổi rồi nhỉ? Chắc là chưa đến mười tuổi… Vân Phong nghĩ đến đứa nhóc này, lòng cũng trở nên vui vẻ. 

Vân Cảnh cười ha ha: “Sau khi con đi, đứa nhóc đó rất nhớ con, vẫn luôn quấn quít Tiểu Cẩm và Thăng Nhi hỏi khi nào cô cô trở về.”

Vân Phong cũng bật cười, tiểu chất tử mặc dù không ở chung với mình bao lâu, nhưng đối với mình vẫn thân thiết một cách kỳ lạ, sự thân thuộc của huyết mạch cũng là điều đương nhiên. Đúng rồi, đứa nhóc này với lứa tuổi như hiện tại, không biết đã lập khế ước với ma thú chưa… Nghĩ đến đây, Vân Phong có một suy nghĩ rất muốn gặp Vân Khinh Thần, nếu như ma thú khế ước không được tốt, thì nàng tất nhiên phải chuẩn bị thứ tốt nhất cho nhóc ấy.

“Được rồi Phong Nhi, con cũng nên đi thăm đại ca của con và Tiểu Cẩm.” Vân Cảnh nói một câu. 

Vân Phong cũng gật gật đầu, nàng đương nhiên là phải đi thăm: “Phụ thân, vậy con đi trước.”

Vân Cảnh gật gật đầu, cũng không hỏi Vân Phong lần này còn đi nữa hay không, cũng không hỏi khi nào lại về, có lẽ tất cả những điều này đều ở trong lòng ông, ông biết nữ nhi này phải có một sự nghiệp lớn lao. Cho dù Vân Cảnh không dặn dò gì nhiều, nhưng Vân Phong cũng biết được sự quan tâm của phụ thân ở đâu, mỗi lần trở về mặc dù chỉ có vỏn vẹn vài câu, nhưng tất cả nàng đều ghi nhớ ở trong lòng, mặc dù trầm mặc, mặc dù ít nói, nhưng đây chính là phụ thân của nàng.

Ra khỏi thư phòng, Vân Phong thấy Khúc Lam Y và lão quản gia đang nói chuyện cách đây không xa, trông có vẻ đang nói chuyện rất vui vẻ. Nàng đi qua đó, lão quản gia xoay người: “Tiểu thư, đã nói chuyện xong với gia chủ rồi sao? Ta đang kể chuyện lúc nhỏ của tiểu thư cho cô gia nghe này.” 

Cô gia? Vân Phong cười thầm, ông ta cũng thật biết kéo gần quan hệ, vừa rồi là thiếu gia, bây giờ lại là cô gia rồi.

“Tiểu Phong Phong, không ngờ khi còn bé nàng cũng rất nghịch ngợm đấy.” Khúc Lam Y trêu ghẹo một câu. Vân Phong bất đắc dĩ cười cười: “Quản gia, ta đã nói với phụ thân rồi, phải đi thăm đại ca và Tiểu Cẩm.”

Quản gia có chút hụt hẫng: “Tiểu thư phải đi rồi à?” 

Vân Phong gật đầu: “Lần này trở về là có việc, thời gian ở lại cũng không nhiều, có lẽ là qua mấy ngày nữa ta lại phải lên đường rồi.”

Lão quản gia thở dài một tiếng: “Tiểu thư phải có sự nghiệp lớn… Tiểu thư không muốn gặp những tướng sĩ của Vân gia quân sao?”

Vân Phong cười: “Đã nhìn thấy rồi, Vân gia quân bây giờ được huấn luyện rất tốt, ta rất hài lòng.” 

Lão quản gia ngây người, tiểu thư nhìn thấy khi nào vậy? Miệng Khúc Lam Y cong lên một nụ cười ấm áp: “Lão quản gia, có ta ở đây, mong ngươi bảo nhạc phụ yên tâm đi.”

Lão quản gia cười hì hì: “Vâng, có cô gia chăm sóc tiểu thư, tất nhiên là yên tâm rồi.”

“Được rồi, chàng thật nhiều lời mà.” Vân Phong hơi đỏ mặt nói một câu. 

Khúc Lam Y càng cười vui vẻ, lão quản gia nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng như thế của Vân Phong trong lòng cũng được an ủi ít nhiều.

“Nương tử đã lên tiếng, vi phu sẽ không nói nữa.” Khúc Lam Y chớp mắt hai cái.

Vân Phong trợn mắt với hắn: “Quản gia, con đến Mộc thành đây, lần sau trở về… nhất định sẽ ở lại thêm mấy ngày.” 

“Vâng vâng.”


Hốc mắt của lão quản gia nóng lên, mỗi lần đều như vậy, đi đi về về thật vội vã, mặc dù gia tộc không nói gì, nhưng tiểu thư cũng đừng nên lao lực như vậy, có thể ở lại trong nhà này thêm mấy ngày thì tốt biết mấy.

Khúc Lam Y cười kéo Vân Phong vào lòng, ôm lấy: “Bọn ta đi đây.” 

Vừa dứt lời, bóng dáng của hai người đã nhảy lên bay cao trong không trung, thoáng cái đã không còn thấy đâu. Trong lòng lão quản gia càng thêm cảm thán năng lực phi phàm của Vân Phong, tìm được vị cô gia này hẳn cũng là cao nhân.

“Quản gia, quản gia. Tiểu thư, tiểu thư đâu rồi?” Cửa đại trạch Vân gia đột nhiên bị người đẩy ra, mười mấy người tinh anh của Vân gia quân xông vào, ai nấy đều mang dáng vẻ thở hồng hộc.

Lão quản giã nhìn bọn họ một cái, chỉ lên trời: “Tiểu thư vừa đi rồi.” 

“Cái gì?” Mười mấy người nghe xong lập tức ngã ngửa, bọn họ đều liều mạng chạy tới, có vài người đều đang ở nơi khác, chạy về như vậy là vì muốn gặp mặt Vân Phong, ai mà biết được sẽ… Haiz!

“Mà thôi đi mấy ca, lần này không gặp được, lần sau nhất định sẽ gặp được.” Một người đang thở hồng hộc trong số đó nói xong, cơ thể dựa lên ván cửa, mạnh mẽ thở ra. Trên mặt của những người khác đều mang vẻ tiếc nuối mở miệng: “Nào có đơn giản như vậy.”

Mười mấy người đều thở dài không ngớt, lão quản gia nhìn thấy liền bật cười, mấy người này đều là tinh anh của Vân gia quân, trước mặt những tân binh thì quá là uy nghiêm, nhưng vừa nhắc đến Vân Phong người nào người nấy đều giống như những tên nhóc đang kích động vậy. Tiểu thư à… Trong lòng mấy người này đều mong chờ ngươi trở về, luôn nghĩ đến ngươi, nhớ đến ngươi, ngươi tuyệt đối phải bảo trọng bản thân đó. 

Chạy một mạch đến Mộc thành cũng chỉ tốn nửa ngày, bây giờ đối với Vân Phong mà nói, đi tới đi lui toàn bộ Đông Tây đại lục chỉ vọn vẹn một ngày, ngày xưa đối với nàng là hành trình rất xa xôi, bây giờ cũng chỉ là sớm chiều đã đến nơi.

Mộc thành vốn là một thành thị tầm thường, nhưng bởi vì Mộc Tiểu Cẩm gả vào Vân gia, Mộc gia và Vân gia kết thân, dựa vào điều này địa vị của Mộc thành ở Phong Vân đế quốc sẽ khác xa với ngày trước. Hơn nữa lại có sự thống trị của Mộc Tiểu Cẩm và sự giúp đỡ của Vân Thăng, Mộc thành đã càng ngày càng ngày phồn thịnh, mấy năm nay đã trở thành một trong những thành thị hàng đầu đứng nhất nhì Phong Vân đế quốc, mặc dù không phồn hoa bằng Đế đô, nhưng cũng không kém bao nhiêu.

Vừa đến trên không của Mộc thành, Vân Phong đã cảm nhận được rõ ràng tiểu thành này đã phát triển thêm không ít, Cát Nguyên, Đế đô cũng là diện tích này, mấy năm nay Tiểu Cẩm đúng là đã chín chắn hơn nhiều. 

“Vân gia lấy được con dâu này, cũng rất thông minh.”

Khúc Lam Y cũng ngạc nhiên, không nghĩ đến Mộc Tiểu Cẩm lúc trước tính cách yếu ớt, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, bây giờ lại có thể quản lý Mộc thành đến trình độ này, thời gian đúng là rất thần kỳ, có thể khiến một người lột xác đến mức độ như vậy.

“Từ khi Tiểu Cẩm ngồi vị trí gia chủ Mộc gia này cho tới bây giờ, có thể nhìn ra được nàng đã rất cố gắng nỗ lực.” Vân Phong vui mừng, có lẽ sự hồi sinh của Mộc Thương Hải đã bù lại thiếu sót trong lòng Mộc Tiểu Cẩm, lại thêm đại ca trọng tình trọng nghĩa với nàng, đã giúp nàng có thể làm ra được thành tựu như hiện tại. 

Mộc gia đại trạch vẫn có dáng vẻ như trước kia, Mộc Tiểu Cẩm cũng không thay đổi gì nhiều, chỉ là sửa chữa lại. Hai người Vân Phong và Khúc Lam Y đáp xuống từ trên không nên không kinh động bất cứ ai. Mộc gia tuy đông người, nhưng người hầu trong trạch lại không nhiều, khiến cho khắp nơi đều yên tĩnh. Vân Phong đi một mạch đến chủ sảnh, trên đường không gặp được ai, vừa đến gần chủ sảnh, thì bên trong có giọng nói truyền ra.

“Ta nói Mộc gia chủ, mấy năm nay ngươi gả vào Vân gia, nhưng chỉ sinh cho Vân gia một nhi tử, đối với một gia tộc như Vân gia, chẳng lẽ ngươi cảm thấy một nhi tử là đã đủ sao?” Đây là một giọng điệu rất khiêu khích, Vân Phong nhướng mày, đi vào vài bước, nhìn thấy được cảnh tượng bên trong chủ sảnh. Mộc Tiểu Cẩm với một vẻ mặt lạnh lùng ngồi trên chủ vị, có vài nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp kiều diễm ngồi ở hai bên, còn có hai vị phu nhân trông có vẻ giàu có.

“Đúng vậy, Vân gia bây giờ là đại gia nghiệp, tất nhiên là phải con đàn cháu đống, gia tộc hưng thịnh. Mấy năm nay có biết bao nhiêu danh môn vọng tộc muốn gả vào Vân gia, đều bị Mộc gia chủ ngươi ngăn cản, nói câu khó nghe một chút. Qua mấy năm nữa Mộc gia chủ ngươi còn có thể sinh hài tử, nếu như Vân Khinh Thần kia có chuyện gì bất trắc, vậy thì huyết mạch này của Vân gia cũng xem như là tuyệt luôn rồi.” 

Sắc mặt Vân Phong bất chợt lạnh đi, Khúc Lam Y ở một bên thấp giọng nói nhỏ: “Thật là một độc phụ lắm mồm, sự phồn hoa hiện nay của Vân gia đúng là đã dẫn đến không ít lang sói có dã tâm, luôn muốn được chia một chén canh.”

Vân Phong vẫn không biến sắc, đôi mắt đen nhìn sắc mặt cũng lạnh như băng của Mộc Tiểu Cẩm.

Mộc Tiểu Cẩm lạnh mặt mở miệng: “Cho dù là như thế, cũng không đến lượt người của ngươi vào cửa Vân gia ta.” 

“Ngươi!” Người bị đáp trả lộ ra vẻ mặt xấu hổ, một người khác thì đột nhiên bật cười: “Mộc gia chủ, thân là con dâu của Vân gia tất nhiên là phải suy nghĩ cho Vân gia, ngươi bây giờ quá ích kỷ, Vân gia bây giờ chỉ có một huyết mạch là Vân Thăng, đúng thật là mỏng manh. Nếu như ngươi lại không suy nghĩ cho Vân gia nữa, sau này Vân gia có gì không phải, đều sẽ đổ hết lên người ngươi...”

Mộc Tiểu Cẩm lạnh lùng hừ một tiếng: “Vân gia không cần người ngoài xen vào, lời bàn tán của người khác Vân gia không bao giờ để trong lòng, vậy mà luôn có mấy người không nhìn kỹ vị trí của mình, mặt dày đưa tới cửa, là nữ nhân của nhà mình không ai muốn sao? Muốn đưa vào Vân gia ta, bằng tài hoa và dung mạo kiểu này cũng muốn được chia phần à?”

“Mộc Tiểu Cẩm! Ngươi…” 

“Nói không sai, Vân gia từ xưa đến nay đều tuân theo chế độ nhất phu nhất thê, tất cả con cái của Vân gia đều tuân thủ như vậy, chỉ cần một người, bạc đầu giai lão.”

Vân Phong bước ra, lạnh lùng mở miệng, đôi mắt đen nhìn về phía mấy nữ tử ngồi trong sảnh chính. Mấy nữ tử kia bị ánh mắt lạnh băng của Vân Phong nhìn vào, lạnh sống lưng, lại thêm dung mạo của Vân Phong đều hơn bọn họ, liền có cảm giác tự ti, ai nấy đều cúi đầu xuống.

“Ngươi là ai?” Hai nữ nhân trung niên nghi ngờ nhìn Vân Phong, Mộc Tiểu Cẩm thì cắn môi, nhìn thiếu nữ đã chín chắn hơn ở trước mắt. 

Vân Phong khẽ cười một tiếng: “Ngươi còn chưa có tư cách biết ta là ai, sau này nếu như còn ai không biết xấu hổ đưa người đến, thì đừng trách ta không khách khí.”

Lời nói điềm đạm nhưng lại chứa đầy sự uy hiếp, mặt của hai phu nhân lập tức trắng bệch, môi run rẩy, một nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng, chỉ có thể chật vật dẫn theo mấy nữ tử sớm đã cúi đầu không dám nhìn người rũ rượi rời khỏi cửa lớn Vân gia.

“Tiểu Phong… Muội về rồi.” 

Đợi đến khi những người đó rời đi hết, Mộc Tiểu Cẩm mới mở miệng, giọng nói có chút run rẩy.

Vân Phong bước lên nắm chặt bàn tay hơi lạnh của Mộc Tiểu Cẩm: “Đại ca đâu rồi? Tại sao không ở cùng với tẩu?”

“Chàng ta ra ngoài làm việc rồi, không có sao.” Mộc tiểu Cẩm lắc đầu, khuôn mặt đã không còn non nớt, đôi mắt cũng chất chứa sự chững chạc, nhưng ở trước mặt Vân Phong, nàng vẫn trở lại với dáng vẻ lúc trước. 

“Vẫn có không ít người có ý đồ với Vân gia, xem ra muội nên giết gà dọa khỉ, dập tắt hết tư tưởng xấu xa trong lòng tất cả mọi người.”

Mộc Tiểu Cẩm khẽ cười: “Không sao, mấy người này chỉ là si tâm vọng tưởng, ta và Vân Thăng ca vốn không có để ý tới, cũng vì ta chỉ sinh hạ một mình Khinh Thần, huyết mạch của Vân gia…”

“Tiểu Khinh Thần là đủ rồi, huống chi huyết mạch của Vân gia cũng phải là do tẩu tiếp nối.” 

Lời của Vân Phong khiến trong lòng Mộc Tiểu Cẩm ấm áp, trong mắt Vân Phong. Vân gia vốn dĩ không lo lắng về vấn đề huyết mạch, huyết mạch Triệu hồi sư của Vân gia đã thức tỉnh trong người của Vân Khinh Thần, Mộc Tiểu Cẩm cũng coi như là một đại công thần.


Nói đến Vân Khinh Thần, hai người lại nói chuyện thêm một hồi lâu, trong mắt và trong lòng của Mộc Tiểu Cẩm đều tràn ngập niềm tự hào. Vân Phong nghe được những sự tích to lớn trong mấy năm nay của Vân Khinh Thần cũng bất giác mỉm cười, đứa nhỏ này thì ra cũng có tính cách bướng bỉnh, mấy năm nay khiến Tiểu Cẩm và đại ca đau đầu không ít, cũng may hai năm trước đã vào Ma Tang học viện, ở trong đó cũng coi như áp chế lại, lúc này Tiểu Cẩm và đại ca mới yên tâm được một thời gian.

Ở lại Mộc gia cũng chỉ có nửa ngày, Mộc Tiểu Cẩm mặc dù còn rất nhiều chuyện muốn nói với Vân Phong, nhưng cũng biết được lần này Vân Phong không phải là về nhà, mà còn phải tiếp tục lên đường nữa, không gặp được Mộc Thương Hải cũng có chút tiếc nuối, nhưng biết được ca ca của mình vẫn mạnh khỏe, Mộc Tiểu Cẩm cũng vô cùng yên lòng. 

Vân Phong biết được một tin tức quan trọng từ chỗ của Mộc Tiểu Cẩm, có thể nói là một lần biến động cực lớn của Đông đại lục. Già Diệp đế quốc đã biến mất, nói đúng hơn, hoàng thất của Già Diệp đế quốc không biết vì nguyên nhân gì, chọc giận Thánh Diệu và Áo Uy, hai nước vậy mà lại liên thủ khơi mào chiến tranh với Già Diệp. Già Diệp có thể nói là đều bị hai bên chặn đánh, Phong Vân đế quốc cũng tỏ vẻ khoan dung, các ngươi muốn đánh thì cứ tùy tiện đánh, ta chỉ xem trò vui thôi.

Một nước đối đầu hai nước tất nhiên là không thể chiến thắng, dưới sự liên thủ mạnh mẽ của Áo Uy và Thánh Diệu, ngay sau đó Già Diệp đế quốc bị diệt vong, mà đất của Già Diệp cũng bị hai đại đế quốc phân chia nhanh chóng, mà Đông đại lục của hiện tại đã không còn tứ đại đế quốc như trước nữa, Áo Uy, Thánh Diệu và Phong Vân làm chủ. Mặc dù diện tích đất của Áo Uy, Thánh Diệu áp đảo Phong Vân, nhưng hai nước đều không dám ra tay với Phong Vân, cũng không phải kiêng kị người nào khác, mà chính là Vân gia, nói đúng hơn chính là sự tồn tại của Vân Phong.

Mặc dù Vân gia ở Phong Vân đế quốc không quan tâm chuyện gì cả, nhưng nếu thật sự đụng vào Phong Vân một chút thôi, Vân gia sẽ không đứng ngoài quan sát, một khi chọc giận Vân gia, Vân gia quân, dong binh đoàn Hồng Phong, thậm chí là Công hội lính đánh thuê, còn có Đan Dược tổng công hội, những tổ chức có quan hệ với Vân gia và Vân Phong này, tất nhiên sẽ càng không chỉ đứng nhìn. Những tổ chức có quan hệ với Vân Phong đều là tổ chức cường đại của Đông đại lục, mà những tổ chức cường đại này vô cùng coi trọng Vân Phong, Vân Phong người này đã có vị trí không thể lay chuyển được ở Đông đại lục, mà Vân gia cũng càng không lay động được. 

Già Diệp đế quốc đã bị diệt vong, Áo Uy và Thánh Diệu tất nhiên sẽ yên tĩnh lại, Phong Vân đế quốc vẫn đứng nhìn từ xa như cũ, cho dù Áo Uy và Thánh Diệu liên thủ cũng không dám làm gì Phong Vân. Nhớ đến chuyện ngày trước của hoàng thất Tạp Lan và Đế đô của Già Diệp, vẫn còn rõ mồn một không dám quên, cá tính có thù tất báo của Vân Phong khiến cho mọi người đều chỉ có thể an phận thủ thường, không dám bước qua vạch nửa bước.

Chọc giận Vân Phong, không khác gì chọc giận tử thần.

Vân Phong nghe xong cũng chỉ khẽ cười một tiếng, Già Diệp đế quốc bị diệt vong cũng là thời điểm sau đại hội giao lưu Triệu hồi sư, cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Chiến tranh giữa ba nước không ảnh hưởng đến Phong Vân đế quốc một chút nào, điều này khiến cho lòng dân của Phong Vân đế quốc càng thêm vững vàng, càng thêm tin tưởng với Vân gia. Bây giờ người của Phong Vân đế quốc đều tin chắc rằng, chỉ cần có Vân gia ở đây, chỉ cần có Vân Phong ở đây, mặc kệ xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng sẽ không bị gì. Ai lại nghĩ đến gia tộc suy tàn ở Xuân Phong trấn hoang vắng trước kia sẽ trở thành tín ngưỡng và tinh thần của Phong Vân đế quốc. 

Rời khỏi Mộc thành, Vân Phong đến Đế đô, chỉ ở lại khoảng mười mấy phút Vân Phong liền rời đi, nhưng từ đó trở đi, không có người nào dám vọng tưởng muốn vào Vân gia, tất cả gia tộc lớn đều dập tắt toàn bộ ý định đối với Vân gia.

“Nàng làm gì phải dữ như vậy, Thương gia và Đức gia mấy năm nay cũng không tệ.” Ở trên không, một bóng dáng lướt nhanh qua, tựa như ánh sáng trên không trung, Khúc Lam Y trêu ghẹo nói một câu.

Vân Phong cười: “Sở dĩ có nhiều người không chịu bỏ cuộc như vậy, tất nhiên là có phần dung túng của bọn họ, hai lão hồ ly đó tưởng là ta không biết bọn họ có ý định gì sao? Dùng gia tộc khác làm nước cờ đầu, nghĩ cũng hay thật.” 

Môi mỏng của Khúc Lam Y cong nhẹ lên: “Suy nghĩ cho gia tộc, tất nhiên là phải có âm mưu được lợi cao nhất.”

“Hừ, mưu đồ của người khác ta không xen vào, nhưng nếu có ý đồ với Vân gia, đừng hòng.”

“Hiện tại không phải cũng tốt rồi sao, có lẽ sau này sẽ không còn ai dám có ý đồ như vậy nữa.” 

“Tốt nhất là như vậy.” Vân Phong nhíu mày, Thương gia và Đức gia cũng không có gan giở trò ở sau lưng nàng.

Khúc Lam Y nhìn thấy sắc mặt lạnh như băng của Vân Phong, mở miệng nói: “Không đến Công hội lính đánh thuê sao? Cũng không tới xem viện chế dược à?”

“Không cần, thời gian lần này cấp bách, cũng không cần phải gặp tất cả mọi người. Sau này sẽ có cơ hội.” 

Vân Phong nhìn về phía trước, bây giờ nàng chỉ muốn gặp một người, chính là tiểu chất tử không biết đã trưởng thành đến bộ dạng tuấn tú cỡ nào, cũng không biết lần gặp này đứa nhóc kia có còn thân thiết với mình như trước kia không.

“Ta biết ngay lần trở về này, tiểu tử kia nhất định sẽ chiếm mất tim của nàng.” Giọng nói có chút oán giận của Khúc Lam Y vang lên.

Vân Phong phì cười một tiếng vui vẻ, nhìn thấy Vân Phong cười Khúc Lam Y cũng vui vẻ thêm vài phần, nhìn về học viện quen thuộc ở phía trước không xa, Khúc Lam Y nhìn nhìn rừng cây sâu thẳm ở phía dưới. 

“Nàng tự đi gặp tiểu tử đó đi, tốt hơn là ta không nên gặp, để tránh phải tới lúc đó ta nhịn không được mà đánh bay tiểu tử đó.”

Vân Phong gật gật đầu cười, nam nhân này… gặp ai cũng ghen. Tiểu Khinh Thần là chất tử của nàng, nói cho cùng chẳng phải cũng là chất tử của hắn sao? Thật là…

“Chàng đi đâu vậy?” Vân Phong hỏi một câu. Khúc Lam Y chỉ chỉ khu rừng bên dưới: “Ta đi gặp bạn cũ.” 

Bạn cũ? Vân Phong nghi ngờ nhìn xuống bên dưới không nói gì, chỉ gật đầu liền đi về phía trước, nhưng đột nhiên cánh tay bị nắm lấy kéo vào trong một lồng ngực ấm áp: “Nương tử, nàng nói Vân gia đều là nhất phu nhất thê, cả đời này, nàng chỉ có thể có một mình ta, sẽ không cảm thấy tiếc nuối chứ?”

Vân Phong cúi đầu khẽ cười, tay đặt lên lưng nam nhân, ôm chặt lấy: “Chàng sẽ cảm thấy tiếc sao? Cả đời chỉ có thể có mình ta.”

Nam nhân khẽ thở dài, ôm nàng chặt hơn: “Sẽ không, nếu như không gặp được nàng, ta mới tiếc nuối.” 

Đôi môi đỏ khẽ cười, mắt đen hiện lên tia ấm áp: “Ta cũng vậy.”

Nam nhân nghe xong giọng nói trầm thấp vang lên, cánh tay buông lỏng: “Nhớ ra sớm chút, nếu không ta sẽ đi vào bắt người.”

Vân Phong nhìn bóng lưng của Khúc Lam Y rời đi bất đắc dĩ cười lên vài tiếng, trong lòng tràn đầy ngọt ngào. Xoay người tiếp tục đi về trước, đi vào cấm chế được thiết lập bên ngoài Ma Tang học viện, ở trước mắt chính là dáng vẻ giống như lúc nàng còn ở đây. 

Rất nhiều khuôn mặt non nớt của tuổi trẻ nhiệt huyết, rất nhiều tiếng cười hòa đồng thân thiết, Vân Phong bất giác nhớ đến những ngày tháng trước kia ở Ma Tang học viện. Nàng gặp được Khúc Lam Y ở đây, tình cảm của đại ca và Mộc Tiểu Cẩm đâm chồi nảy lộc ở đây, còn có sự quật khởi của Tinh La xã đoàn, còn có Lăng Khiếu Vân… Còn có rất nhiều rất nhiều, dường như rất nhiều người, rất nhiều chuyện đều khởi đầu từ Ma Tang học viện, nơi này giống như một khởi điểm.

Vân Phong cũng không ẩn giấu thân thể, các học sinh đi ngang qua nàng đều nhìn thêm vài lần, cũng may Vân Phong duy trì ở trạng thái rất trẻ, so với những hài tử này mặc dù chín chắn hơn, nhưng cũng không nhiều, các học sinh khác có lẽ đều tưởng nàng cao hơn vài cấp.

“Trận đấu xếp hạng xã đoàn sắp bắt đầu rồi, nếu lần này không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc hạng nhất vẫn là Tinh La xã đoàn.” Mấy học sinh đi ngang qua Vân Phong nói. 

Trận đấu xếp hạng xã đoàn sao? Vân Phong nghe thấy những từ ngữ quen thuộc bất giác cười một tiếng, xem ra Tinh La xã đoàn đã ổn định ở hạng nhất rồi.

“Không phải Tinh La xã đoàn thì còn có thể là ai? Ngươi nhìn xem, những nhân vật nguyên lão của Tinh La xã đoàn lúc trước, Vân Thăng, Vân Phong, còn có Mộc Tiểu Cẩm, đây đều là những nhân vật nổi tiếng rất lợi hại đó.”


“Đúng vậy, thật sự là không thể tưởng tượng được khi Vân Phong đại nhân còn ở đây, Tinh La xã đoàn là một cảnh tượng như thế nào.” 

“Chúng ta nếu sinh sớm mười mấy năm có lẽ sẽ nhìn thấy được, nghe nói lúc đó còn có một Viêm xã gì đó, muốn tranh giành với Vân Phong đại nhân, kết quả là bị diệt luôn rồi.”

“Ha ha ha, Viêm xã gì đó có lẽ đều là một đám ngu xuẩn.”

Vân Phong nghe xong cười mà không nói gì, không nghĩ đến chuyện của mình lúc đó bây giờ lại có người nhắc đến, Tiểu Khinh Thần nếu đã vào Ma Tang học viện, phụ thân và cô cô của mình đều là nhân vật nguyên lão của Tinh La xã đoàn, chắc hẳn cũng có thể đã gia nhập rồi. Ký túc xá của xã đoàn vẫn đông đúc như trước, trận đấu xếp hạng xã đoàn làm cho rất nhiều xã đoàn đều nhân cơ hội này mà chiêu mộ thành viên. Vân Phong khẽ cười đến gần ký túc xá xã đoàn, còn chưa bước vào trong đã nhìn thấy được một màn dày đặc mùi thuốc súng. 

“Tinh La xã đoàn, các ngươi dựa vào cái gì mà ức hiếp người khác?”

Một tiểu cô nương ngã ngồi dưới đất, trên mặt có năm dấu ngón tay rõ mồn một, hai ba nữ hài tử vây quanh ở bên cạnh tiểu cô nương. Vân Phong tức giận nhìn vẻ mặt cười xấu xa của mấy người trẻ tuổi lúc này, nàng nhíu mày, mấy tiểu tử này là người của Tinh La xã đoàn sao?

“Ức hiếp ngươi thì sao?” Mấy người trẻ tuổi cười ha ha, nhìn vào vô cùng nghênh ngang. 

Vẻ mặt của mấy nữ hài tử đều phẫn nộ: “Tinh La xã đoàn chính là vì có mấy tên cặn bã như các ngươi, mới bị mất thanh danh. Nếu như Vân Phong đại nhân ở đây, nhất định sẽ không tha cho các ngươi.”

“Ha ha ha! Bọn ngươi cũng chỉ biết khua môi múa mép mà thôi. Nếu có bản lĩnh thì thử ra tay đi. Xem ta có đánh ngươi tàn phế không.” Mấy người trẻ tuổi trưng ra vẻ mặt hung ác nói xong, lại ngông cuồng cười lớn tiếng.

Vân Phong cười khẩy, chỉ là mấy tên Ma pháp sư cấp năm mà thôi, tiểu hài tử bây giờ cũng thật biết chó cậy gần nhà, cáo mượn oai hùm. 

“Các ngươi…”

“Tiện nhân! Đánh ngươi là là xem trọng ngươi. Có bản lĩnh thì tới Tinh La xã đoàn, không nói đến Vân Phong đại nhân có ở đây hay không, cho dù Vân Phong đại nhân ở đây, cũng sẽ giúp người của mình.”

“Xin lỗi đi.” 

Một giọng nói đột nhiên vang lên, các học sinh ở xung quanh đều nhìn về phía sau, nhìn thấy một nữ tử tướng mạo xinh đẹp đang đứng ở đằng sau, nhìn vào có vẻ lớn hơn họ một chút, nàng là ai?

Vân Phong lạnh mặt từ phía sau bước lên đằng trước, nhìn mấy tên tiểu tử ngông cuồng, không coi ai ra gì  ở trước mắt, mấy người trẻ tuổi bị ánh mắt của Vân Phong làm cho sợ hãi, lùi về sau nửa bước, khí thế cũng hoàn toàn mất hết: “Ngươi, ngươi là ai? Dựa, dựa vào cái gì mà muốn ta xin lỗi?”

Vân Phong cúi đầu, đỡ tiểu cô nương bị ngã xuống đất đứng dậy, mấy nữ hài tử đều ngạc nhiên nhìn Vân Phong, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua một bên má bị sưng lên của tiểu cô nương, một cỗ Thủy nguyên tố lành lạnh xóa sạch sẽ năm dấu ngón tay trên má tiểu cô nương. 

Mấy nữ hài tử đều trợn tròn mắt lui về sau lưng Vân Phong, tò mò nhìn đi nhìn lại, nàng rốt cuộc là ai?

“Tinh La xã đoàn có mấy người các ngươi, cũng coi như là vài con sâu làm rầu nồi canh.”

Mặc dù Tinh La xã đoàn không phải do Vân Phong sáng lập, nhưng đó là tâm huyết của đại ca Vân Thăng, mặc dù bây giờ Tinh La xã đoàn có địa vị rất cao, nhưng người được thu nạp vào cũng không phải là người lương thiện. 

“Ngươi, ngươi vậy mà dám nói bọn ta…” Mấy người lập tức đỏ mặt, khí thế trên toàn thân Vân Phong khiến bọn họ tim đập loạn nhịp, căn bản không thể nói ra lời phản bác nào.

Không lâu sau, đám đông lại tản ra lần nữa, một người trẻ tuổi bước đến, có mấy người đi theo phía sau: “Xảy ra chuyện gì? Mấy ngươi các ngươi bị gì vậy?”

Vân Phong nhìn thoáng qua người trẻ tuổi đó, gương mặt không tệ, nhưng tâm phiền ý loạn, ánh mắt thiển cận. 

“Xã, xã trưởng, ả, ả ta nói xấu Tinh La xã đoàn.”

Mấy người thanh niên lập tức tìm chỗ dựa, Vân Phong nhướng mày, người trẻ tuổi cẩn thận đánh giá Vân Phong, trong lòng cảm thấy bị uy hiếp.

Mấy nữ hài tử ở sau lưng Vân Phong lên tiếng: “Nàng không nói xấu Tinh La xã đoàn, chỉ nói là có mấy con sâu bọn ngươi, phá hủy thanh danh của Tinh La.” 

“Các ngươi…” Mấy tên tiểu tử sợ hãi Vân Phong nên chỉ có thể nuốt lại lời nói.

Xã trưởng của Tinh La xã đoàn nhíu mày: “Người của Tinh La xã đoàn không đến lượt người khác bình luận.”

“Ta cũng không rảnh để mà bình luận người khác, muốn mấy người bọn họ xin lỗi mà thôi.” Vân Phong lên tiếng. 

Người trẻ tuổi là xã trưởng đó lại nhíu mày: “Xin lỗi?”

“Xã trưởng, mấy tên tiểu tiện nhân đó nói những lời lỗ mãng về xã trưởng, mấy người bọn ta chỉ là muốn dạy dỗ họ một chút.”

Người trẻ tuổi thân là xã trưởng giật giật lông mày, Vân Phong nhìn thấy ánh mắt của gã thì bật cười, xen lẫn mấy phần lạnh lẽo trong tiếng cười, thật không nghĩ đến Tinh La xã đoàn của hiện tại lại theo gót Viêm xã lúc trước, người như vậy rốt cuộc làm thế nào để lên được xã trưởng? 

“Bọn ta đều nói sự thật. Đức Vân Chí, ngươi lên được chức xã trưởng bằng cách nào trong lòng ngươi tự hiểu, nếu như Vân Khinh Thần không có ý định giành với ngươi, thì ngươi thực sự cho rằng dựa vào thực lực của ngươi có thể ngồi yên ổn hay sao? Sau khi làm xã trưởng ngươi đã làm được cái gì? Ỷ vào danh tiếng của Vân Phong đại nhân, ngươi dẫn theo mấy tên súc sinh này đi khắp nơi ức hiếp người khác, hở chút lại lấy Tinh La xã đoàn, lấy Vân Phong đại nhân ra nói chuyện, rốt cuộc ngươi có tư cách gì để ngồi lên chỗ xã trưởng này? Nếu như Vân Khinh Thần chịu làm, còn có phần của ngươi sao?” Mấy nữ hài tử đều đầy căm phẫn mà nói ra.

Vân Phong nghe thấy, Đức Vân Chí? Đức gia sao? Hừ, xem ra mấy năm nay nàng không ở đây Đức gia lại muốn một mình lớn nhất.

Đức Vân Chí đột nhiên nheo hai mắt lại: “Vân Khinh Thần nếu muốn lấy vị trí này, thì cứ để cho nó tới lấy. Nếu không phải nể mặt Vân Phong từng ở đây, ta cũng không them.” 

“Tên của Vân Phong đại nhân là để ngươi gọi trực tiếp sao?”

“Sao không thể gọi trực tiếp? Vân gia đúng là lợi hại, Vân Phong cũng rất lợi hại, nhưng lợi hại đến đâu thì quản lý Phong Vân đế quốc này cuối cùng cũng là Đức gia ta.”

“Đức Vân Chí, miệng ngươi mở lớn thêm chút nữa thì cẩn thận cái răng bị thiếu kia khiến miệng ngươi rót đầy gió đó.” Một giọng nói cực kỳ lười biếng vang lên. 

Vân Phong nghe xong liền bật cười, mấy năm không gặp mà tính cách của tiểu tử này lại là như vậy, không giống đại ca, Tiểu Cẩm một chút nào.

“Là Vân Khinh Thần.” Đám đông lập tức vang lên tiếng bàn tán.

Vân Phong cười thật tự hào, nhìn thấy sự ái mộ trong mắt của những thiếu nữ và ánh mắt ngưỡng mộ tôn sùng của người khác, với tư chất của Tiểu Khinh Thần mà không nổi bật trong Ma Tang học viện thì không được. 

Một thiếu niên đặc biệt chậm rãi bước ra từ đám đông, kết hợp mắt và lông mày của Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm, mặc dù ngũ quan còn non nớt, mặc dù chiều cao không nổi bật, nhưng có thể thấy được vài năm sau nữa sẽ trở thành một mỹ thiếu niên tiêu sái, mê hoặc ánh mắt của biết bao nhiêu thiếu nữ. Xem ra chỉ trong Ma Tang học viện này thôi là đã có không ít tim của thiếu nữ nở hoa đào.

Vân Khinh Thần vừa bước lên liền nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc, không tin nổi chớp chớp mắt, cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt đó, Vân Khinh Thần không thể tưởng tượng nổi thấp giọng nói: “Cô cô.”


Vân Phong cười nhìn về phía tiểu thiếu niên lâu rồi không gặp nay đã cao như vậy, dịu dàng mở miệng: “Tiểu Khinh Thần, mấy năm không gặp, ta sắp không nhận ra con luôn rồi.” 

“Thật sự là cô cô sao? Đừng nói là con hoa mắt rồi.”

Vân Khinh Thần đứng ở đó từ đầu đến cuối không tin được, sau khi tự thì thào nói chuyện dùng thì dùng tay dụi dụi mắt thật mạnh, lời của Vân Phong lập tức dẫn đến nghi hoặc của tất cả mọi người, người này gọi Vân Khinh Thần một cách thân thiết như vậy, nàng rốt cuộc là ai?

“Ngươi tiểu tử này…” Vân Phong nhìn hành động dụi mắt đột ngột của Vân Khinh Thần, bất đắc dĩ bật cười. 

Đức Vân Chí nhìn đi nhìn lại Vân Phong và Vân Khinh Thần, càng nhìn càng phát hiện hai người này hình như… có chút giống nhau.

“Xã trưởng, nàng hẳn không phải là…” Mấy tên tiểu tử cáo mượn oai hùm vừa rồi run rẩy mở miệngắc.

Sắc mặt của Đức Vân Chí lập tức trở nên vô cùng khó coi, không thể nào, sao lại xuất hiện ở đây… không phải là không xuất hiện ở Đông đại lục rất nhiều năm rồi sao? 

“Ha ha, đúng rồi!” Vân Khinh Thần lập tức cười lên vài tiếng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nở ra một nụ cười tươi, thân thể cũng đột nhiên xông lên, xông vào lòng Vân Phong như lúc còn nhỏ, ôm Vân Phong thật chặt: “Cô cô, đúng là người rồi.”

Bị ôm lấy thật đột ngột, Vân Phong liền đứng vững lại ôm lấy tiểu chất tử này thật chặt, trong lòng cười khổ, vẫn là lúc nhỏ dễ ôm hơn. Nữ hài tử ở xung quanh nhìn thấy Vân Khinh Thần không nói hai lời liền ôm lấy Vân Phong, còn thân thiết như vậy nữa, lập tức tan nát cõi lòng, nhưng lại nghe được tiếng “cô cô” phía sau, đều mở to hai mắt.

“Vân, Vân, Vân… Người là Vân…” Tiểu cô nương bị đánh kia kinh ngạc không thôi nhìn Vân Phong, một cái tên ở ngay bên miệng làm thế nào cũng không nói ra được, tim lập tức vọt đến cổ họng, Vân Phong đại nhân, nàng là Vân Phong đại nhân. 

“Người là… Người là Vân Phong đại nhân!” Đột nhiên có người kêu lên, sắc mặt của Đức Vân Chí trắng bệch đi.

Vân Khinh Thần ôm lấy Vân Phong không chịu buông tay, Vân Phong cười khổ, lúc còn nhỏ thì thôi đi, nhưng mà bây giờ...

“Được rồi Tiểu Khinh Thần, mau buông tay.” 

Vân Khinh Thần cười hì hì, vội vàng buông Vân Phong ra: “Lâu rồi không gặp cô cô, con rất là nhớ, cô cô có nhớ đến con không?”

Nhìn đôi mắt xinh đẹp kia, Vân Phong cười, cười đến ấm lòng: “Tất nhiên là có nhớ đến con rồi.”

Vân Khinh Thần cười cười vui vẻ, vẻ mặt tiểu hài tử này thật sự khiến cho nhiều người phải giật mình. Vân Khinh Thần xoay người, biểu cảm tiểu hài tử vừa rồi đột nhiên biến mất, ngũ quan tinh xảo mang theo tia lạnh lùng nhìn Đức Vân Chí: “Giọng điệu của Đức gia cũng thật lớn đó.” 

Sắc mặt của Đức Vân Chí trắng đến nỗi trong suốt: “Ta, ta không có ý đó, Vân Phong đại nhân, Đức, Đức gia cũng không có tâm tư đó.”

Vân Phong nhéo nhéo mặt của Vân Khinh Thần. Tiểu Khinh Thần không tham dự mấy chuyện này tất nhiên là điều tốt, người Vân gia trước nay đều không quan tâm chuyện bên ngoài, không tranh giành quyền lực, nếu không Vân Phong sẽ chấp nhận Đông đại lục này ở trong tay của Vân gia, còn đến lượt Đức gia ngươi tới quản lý sao?

“Chuyện khác ta mặc kệ, nhưng Tinh La xã đoàn này là tâm huyết trước kia của đại ca ta Vân Thăng, không thể để người khác làm bẩn nó.” Vân Phong lạnh nhạt mở miệng, mỉm cười với Vân Khinh Thần. 

Thân thể của Đắc Vân Chí run lên: “Vân, Vân Phong đại nhân, ta sẽ lập tức, lập tức từ chức xã trưởng.”

Vân Khinh Thần nhíu mày: “Cô cô, người đừng có nghĩ muốn ném cho con.”

Vân Phong nhéo mặt Vân Khinh Thần một cái: “Tâm huyết của phụ thân con, con cũng muốn để cho người khác tiếp quản sao?” 

Ngũ quan non nớt của Tiểu Khinh Thần đột nhiên nhăn lại, Vân Phong nhìn thấy liền bật cười. Những người trẻ tuổi khác đều không dám lên tiếng, từng đôi mắt tò mò nhìn Vân Phong, đây chính là vị Triệu hồi sư đại nhân trong truyền thuyết của Đông đại lục đó. Không ngờ đến sẽ gặp được nàng ở Ma Tang học viện… Mặc dù đã sớm biết nàng là cô cô của Vân Khinh Thần, bây giờ xem ra trong lòng rất là ngưỡng mộ, nếu mình cũng có một cô cô như vậy thì tốt rồi.

Hai người tất nhiên là phải tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện, Hậu sơn của Ma Tang học viện chính là nơi hoàn hảo nhất để chuyện trò. Vân Phong dẫn Vân Khinh Thần rời đi, những người trẻ tuổi đang vây xem xung quanh đều nhìn theo, ai nấy đều tự thì thào: “Mình nhìn thấy Vân Phong đại nhân... Đây là thật sao?”

Chỉ trong nháy mắt, chuyện Vân Phong ghé thăm Ma Tang học viện đã được truyền ra, sau khi hiệu trưởng và các vị lão sư của Ma Tang học viện biết được đều chấn động. Sau khi tin tức được truyền ra Ma Tang học viện lâm vào một phen náo động, các học sinh đều tranh giành muốn gặp Vân Phong, nhưng lại không tìm được bóng dáng của Vân Phong, ngay cả Vân Khinh Thần cũng chẳng thấy đâu. 

Tại Hậu sơn của Ma Tang học viện, Vân Phong đang nói chuyện với Vân Khinh Thần, Vân Phong đã đặt không gian phong tỏa ở xung quanh, tất nhiên sẽ không có ai tìm được bọn họ. Vân Khinh Thần ở trước mặt Vân Phong chính là một hài tử, vân vân và mây mây nói không ngừng, tiết lộ rất nhiều thông tin cho Vân Phong, bao gồm cả bạn cũ đã lâu không gặp.

“Vân Thiên thúc thỉnh thoảng đến thăm con, còn mang nhiều đồ chơi cho con nữa.” Vân Khinh Thần nói xong rồi lấy đồ ra.

Vân Phong cười, bây giờ Mộ Dung Vân Thiên hẳn là có một sự nghiệp lớn, vậy mà hắn ta vẫn quan tâm đến sự trưởng thành của Khinh Thần. 

“Còn có can gia gia… mặc dù can gia gia mà con nhận này có chút kỳ lạ.” Vân Khinh Thần thì thầm. Vân Phong lại nhíu mày, can gia gia… không lẽ là người lúc trước nhất quyết nhận mình làm con nuôi, Triển Ly.

“Cô cô, can gia gia nói ông là cha nuôi của người.” Vân Khinh Thần nhìn Vân Phong.

Vân Phong sững sờ, không biết trả lời thế nào, đối với thân phận cha nuôi này của Triển Ly, Vân Phong đến giờ vẫn chưa làm cho rõ ràng, ở Tây đại lục cũng có bóng dáng của ông, địa vị của ông ở Tây đại lục cũng không hề thấp, xem ra cũng không phải là một nhân vật đơn giản gì. 

“Khinh Thần, cô cô hỏi con, con đã có ma thú khế ước của mình chưa?” Vân Phong cười hỏi một câu.

Ánh mắt của Vân Khinh Thần sáng lên, thân thể đứng thẳng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng đỏ, trông vào dường như có chút xấu hổ.

“Có, có…” 

Vân Phong khẽ cười, không lẽ nó thẹn thùng sao: “Vậy thì cho cô cô xem nào, là một ma thú lợi hại ra sao?”

Sắc mặt Vân Khinh Thần càng đỏ hơn: “Cô cô, người không được cười con.”

Vân Phong gật đầu cười: “Được, được, cô cô sao có thể cười con được?” 

Sắc mặt Vân Khinh Thần lại càng đỏ hơn nữa, chăm chú nhìn Vân Phong vài lần, cuối cùng dưới sự động viên của Vân Phong mà lấy nhẫn của mình ra. Vân Phong nhìn lướt qua màu sắc, đột nhiên ánh mắt dừng lại, màu sắc của chiếc nhẫn đó vậy mà lại là… màu tím, là Lôi nguyên tố.

Lúc trước kiểm tra tư chất của Vân Khinh Thần, nó rõ ràng là tam hệ: Thủy, Phong, Thổ, rõ ràng chưa từng xuất hiện Lôi nguyên tố. Vân Phong nghĩ, không, lúc đó Tiểu Khinh Thần chỉ hiện ra ba loại nguyên tố, cũng có khả năng có hệ thứ tư, nếu như không phải nó chủ động lấy ra, nàng cũng sẽ không biết, tứ hệ, Khinh Thần thì ra là tứ hệ.

Vân Phong ở bên này còn đang khiếp sợ mà suy nghĩ, Vân Khinh Thần đã đỏ mặt triệu hồi ma thú khế ước của mình ra, một tia ánh sáng màu tím xuất hiện từ trong nhẫn khế ước, sau khi ánh sáng biến mất hoàn toàn, ma thú cũng xuất hiện từ trong ánh sáng. 

Vân Khinh Thần đã đỏ hết cả mặt: “Cô cô, không được cười.”

Vân Phong không cười, đôi mắt đen nhìn chăm chú vào ma thú khế ước Lôi hệ của Tiểu Khinh Thần, ma thú này nàng đã gặp qua rồi, chính là trong Long Điện, nàng còn từng bật cười với ma thú này. Mắt đen của Vân Phong chợt lóe lên, đột nhiên thấp giọng hô: “Nhị Lôi, đi ra.”