Thiên Tài Tướng Sư

Chương 107: Ngôn ngữ giang hồ




Cách chỗ Diệp Thiên chừng 10m, một chiếc xe mang biển hiệu Bắc Kinh đang đỗ ở đó, nó đã đỗ tại nơi này cả một buổi chiều, không ai chú ý hai người ngồi trên xe cũng đang theo dõi toàn bộ diễn biến chuyện vừa rồi.

Nếu bị Kỷ Nhiên nhìn thấy hai người này, nhất định sẽ giật mình, bởi vì hai người này không phải người xa lạ, chính là hai người bảo vệ ở trong hoa viên Anh Lan mà hắn thấy tối hôm đó.

Theo lời dặn dò của chú Tứ, bọn họ đến điều tra Diệp Thiên, hai người đã sớm điều tra ra Diệp Thiên học ở trong trường đại học này, không có gì khác các sinh viên bình thường.

Nhưng chú Tứ không hài lòng với kết quả bọn họ điều tra, hai người họ cũng đành ở đây coi chừng, xem xem khi Diệp Thiên ra ngoài có gì khác với những sinh viên bình thường hay không.

- Lão Hồ, xuống xe đi, đừng làm cho đứa bé kia bị hại ...

Nhìn thấy Diệp Thiên cùng hai người kia đi vào ngõ nhỏ, Hổ Tử nhịn không được, tháo kính râm ra, định mở cửa xe.

- Hổ Tử, đừng nóng vội, cậu không phát hiện thấy cái cậu Diệp Thiên kia rất bình tĩnh sao?

Hồ Dương kéo Hổ Tử lại, nói tiếp:

- Lúc này đổi thành cậu, cậu sẽ như thế nào?

Nghe thấy Hồ Dương nói vậy, Hổ Tử trừng mắt, tức giận nói:

- Ôi trời ạ, đổi thành tôi thì còn thế nào nữa, trực tiếp một quyền đánh ngã hắn là xong chuyện ...

- Nếu đánh với người to lớn hơn cậu, cậu dùng đầu óc ngẫm lại xem, nếu cậu là Diệp Thiên, một sinh viên như vậy, nhìn thấy những người này cậu sẽ có phản ứng gì?

Hồ Dương quả thực không biết nói sao, cùng Hổ Tử hợp tác nhiều năm như vậy, chưa từng thấy hắn dùng đầu óc giải quyết vấn đề, bình thường đều là dùng sức để nói chuyện.

- Nếu tôi có thể thi đỗ đại học, sẽ không làm cái nghề này rồi ...

Hổ Tử than thở một câu, nói tiếp:

- Tôi muốn nói là thân thể giống thế kia, gặp tình huống này cam đoan quay đầu bỏ chạy, ôi, tôi nói cậu, Hồ Dương, cậu ... cậu thấy phản ứng của Diệp Thiên có bình thường không?

Hổ Tử nói tới đây, cuối cùng đã nói trắng ra, ngay cả hắn, người đầu óc toàn nghĩ chuyện cơ bắp cũng hiểu được đạo lý người quân tử phải biết thời thế, Diệp Thiên một người sinh viên như vậy, chẳng lẽ còn không thông minh bằng mình?

- Đúng vậy!

Hồ Dương vỗ tay phát ra tiếng nói:

- Cậu đừng quên, động tác của Diệp Thiên khi chụp tay Nhâm Kiện trong video cũng không phải là một người yếu đuối người có thể làm được, theo tôi thấy... tiểu tử này tuyệt đối là giả nai ...

- Ừ, đúng, vậy chúng ta đợi chút đi, nếu tiểu tử đó thật sự là giấu nghề, tôi sẽ ra dò thám ...

Nghe được Hồ Dương nói vậy, Hổ Tử gật gật đầu, đôi mắt gắt gao nhìn theo Diệp Thiên bọn hắn đi vào ngõ.

Vào đến ngỏ nhỏ chừng 10m, Diệp Thiên đứng lại, nơi này vừa vặn có một cái góc chết, từ bên ngoài hoàn toàn nhìn không thấy chuyện bên trong.

Mã lão tam sợ chuyện đánh sinh viên bị phát hiện, Diệp Thiên cũng sợ, nếu như bị trường học biết hắn đánh nhau ngoài trường, một án phạt tuyệt đối là không chạy thoát được.

- Nhâm đại ca, tôi chỉ là không chịu để bạn gái khiêu vũ cùng cậu mà thôi, không cần làm lớn như vậy chứ?

Những kẻ con cái nhà giàu này tuy rằng quần áo lụa là nhưng nếu giáo huấn, lại giống như lấy thuốc cao đắt tiền bôi trên da chó vậy. Dù sao Diệp Thiên vẫn quyết định lấy đức thu phục người này, muốn nói lý lẽ.

- Tiểu tử thối, nói nhảm làm gì, chuyện ngày đó tao gặp quỷ, là mày làm đúng không?

Nhìn thấy Diệp Thiên bình tĩnh trước mặt, Nhâm Kiện không biết vì cái gì trong lòng đã sôi lên tức giận, nhưng lúc nói chuyện thân thể hắn còn đi lui về sau mấy bước, hắn cũng không muốn ôn lại cảnh tượng hãi hùng hôm trước.

- Nhâm đại ca, anh nói cái gì cơ? Tôi không nghe rõ ...

Diệp Thiên lắc lắc đầu, bàn tay lật lên, cầm một đồng tiền xu đặt trên mu bàn tay, dường như không có chuyện gì lại lấy chơi!

- Mày hiểu ngay đây!

Nhâm Kiện nhe răng cười một tiếng, nhìn về phía người kia nói:

- Tam ca, giáo huấn tiểu tử này đi, anh cứ đánh, xảy ra chuyện gì em lo …

Nhâm Kiện cũng không phải là một tên vô dụng, hắn đã hỏi thăm qua về gia cảnh Diệp Thiên, biết Diệp Thiên chỉ là cháu không thân thích với Vu Hạo Nhiên, ở kinh thành cũng không có quan hệ gì, cho dù là cắt đứt một chân hắn, tốn chút tiền là giải quyết được.

- Chuyện này xong ...

Mã lão tam lắc lắc đầu, ánh mắt chuyển hướng Diệp Thiên, nói:

- Tiểu huynh đệ, có những người không thể trêu chọc, được, xem như Tam ca cho cậu một bài học đi ...

Khi vào ngõ nhỏ, Diệp Thiên đi ở phía trước, cách Mã lão tam và Nhâm Kiện bảy tám thước, lúc này lời nói của Mã lão tam vừa dứt, hắn liền tiến đến bên Diệp Thiên, cách Diệp Thiên còn có ba bốn thước, tay phải hắn liền vung lên.

- Bụp …

Ngay khi Mã lão tam vừa giơ tay lên, một tiếng vang giòn đột nhiên vang lên bên tai hắn. Ngay sau đó hắn cũng cảm giác được cánh tay vừa giơ ra ngoài truyền đến một trận đau nhức, cả người lùi lại sau.

" Phịch" một tiếng, lưng Mã lão tam đập vào bức tường của ngỏ hẻm, cả cánh tay phải đều không ngừng run run, ngay cả Nhâm Kiện đứng ngay cạnh, cũng không biết chuyện gì xảy ra.

- Chuyện này... chuyện này...

Cố nén đau đớn kịch liệt, Mã lão tam giơ tay phải lên, vừa nhìn cả người đều ngây ngẩn, cảm nhận ở trên mu bàn tay phải của hắn, một đồng tiền xu, một phần ba đều cắm vào trong da thịt hắn.

Diệp Thiên ra tay cũng lưu tình, khi bắn ra đồng tiền xu cũng không dồn nhiều nguyên khí vào bên trong, nếu không cũng không phải là chỉ cắm vào một phần ba, mà trực tiếp có thể phế bỏ bàn tay của Mã lão tam.

- Tiểu huynh đệ, thì ra là một cao thủ? Mã mỗ xin lĩnh giáo mấy chiêu ...

Sau vài giây kinh ngạc, Mã lão tam phục hồi tinh thần, hắn cũng là người mạnh khỏe, lập tức dùng ngón cái và ngón trỏ tay trái nắm đồng tiền xu, cùng với một tiếng kêu đau đớn trong miệng, liền rút đồng tiền xu ra.

Nhưng khi Mã lão tam đang chuẩn bị tiếp tục xuất chiêu, từ vai trái truyền đến một lực thật lớn, khiến hắn dính người trên tường, trơ mắt nhìn, thì ra không biết khi nào thì Diệp Thiên đã đến bên người, một bàn tay đang đặt trên người của hắn.

Mã lão tam tuy rằng thấp hơn so với Diệp Thiên ước chừng một cái đầu, nhưng thân thể lại thập phần tráng kiện, rắn chắc, cổ bả vai nổi cuồn cuộn, từ nhỏ cũng đã quen lăn lộn, trên người thực sự có công.

Nếu như bình thường, Mã lão tam ra tay, bảy tám người cũng không là gì, nhưng giờ phút này Diệp Thiên chỉ dùng một bàn tay phải, liền khiến cả người Mã lão tam run lên, trong lòng nhất thời hoảng hốt.

- Lão Hải, tôi biết anh bị lôi kéo, tất cả mọi người là bằng hữu, huynh đệ Khai Sơn là có lý do, nhưng cũng không thể để người khinh mạn, hôm nay anh ra tay trước, cũng đổ máu rồi, chúng ta coi như vậy bỏ qua được không?

Khi Mã lão tam còn đang giãy dụa, bên tai đột nhiên truyền đến những lời của Diệp Thiên, cả người nhất thời ngây dại, thân thể cứng đờ, không tự chủ được rơi bịch xuống.

Diệp Thiên nói lời này chính là dùng tiếng lóng giang hồ, "Lão Hải" là xưng hô theo người giang hồ, Diệp Thiên cũng đã chỉ ra thân phận của mình, cũng chính là một người trên giang hồ.

Còn Khai Sơn là Diệp Thiên biểu lộ thái độ, tôi không phải đến địa bàn của anh tranh giành cái gì, nhưng cũng không thể để bị "khinh man", đó là chỉ không thể bị người coi thường.

Cuối cùng mấy câu kia nói ý là lão huynh ngài ra tay, cũng bị thương, có thể tìm khách hàng đòi tiền, chuyện giữa chúng ta coi như xong, sau này không ai tìm ai gây phiền phức.

- Tiểu ... Tiểu huynh đệ, là ... cậu là … đều là bằng hữu giang hồ? Là Mã lão không có mắt, cậu bỏ qua thì tốt, chuyện này cho qua, lúc nào huynh đệ ta cùng uống rượu cho ta chuộc lỗi!

Nghe được Diệp Thiên nói tiếng lóng giang hồ, da đầu Mã lão tam run lên, thời gian này, người có thể nói ra lời này, tuyệt đối không phải người bình thường, ngay cả hắn cũng chỉ nghe hiểu bảy tám phần.

Cuối thời nhà Thanh tới trước giải phóng, không chỉ có người giang hồ, ngay cả người làm ăn trong lúc đó, đều lưu hành tiếng lóng.

Phải biết rằng, này bất kể là kẻ hành tẩu giang hồ hay là buôn bán, đều có quy củ của mình, trước tiên cần tìm người bái sư, sư phụ dạy ngươi tiếng lóng, ngươi mới có thể chân chính gia nhập vào những người này.

Sau giải phóng, người đi giang hồ thật ra rất ít, nhưng tiếng lóng vẫn được truyền lưu xuống, hơn nữa ở một vài trường hợp vẫn thường có thể dùng.

Hơn nữa Mã lão tam cũng biết, cho dù là hiện đại, giang hồ vẫn tồn tại, chẳng qua các môn phái trước kia hiện tại cũng biến thành các công ty, ngay cả Công ty Bảo an của Khâu Bát này, cũng đều có thể thấy bóng dáng giang hồ.

Quy củ trên giang hồ Mã lão tam cũng biết, đối phương nếu không có ý đến địa bàn của ngươi, đến nơi đây chính mình nên có rượu ngon chiêu đãi, phải chuẩn bị trước.

Tuy rằng chuyện hôm nay là bọn hắn không biết nên mới làm vậy, nhưng không hỏi rõ ràng lai lịch đối phương liền tùy tiện ra tay, bản thân mình đã vi phạm quy củ, cho nên Mã lão tam thực sự không dám nói nhiều.

Nghe được Mã lão tam nói vậy, Diệp Thiên biết chuyện này giải quyết xong, cười cười nói:

- Uống rượu coi như xong, vừa rồi huynh đệ không xưng danh truớc, cũng là huynh đệ là không đúng, hơn nữa, hiện tại huynh đệ chỉ là sinh viên, cũng không muốn có chuyện như vậy ...

- Sinh viên?!

Nhìn vẻ mặt tươi cười của Diệp Thiên, Mã lão tam mới nhớ ra, người đứng ở trước mặt mình cười sảng khoái này, lại chỉ là một sinh viên?

Nếu không phải vừa rồi Diệp Thiên nói tiếng lóng còn quanh quẩn ở bên tai, Mã lão tam thật sự sẽ cho là mình sinh ra ảo giác , trước mắt người này chính là một sinh viên, đồng thời cũng là người trong giang hồ.

Nghĩ tới những thứ này, những đau đớn trên tay phải Mã lão tam, lập tức đều bị một sự sợ hãi thay thế . Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

- Gia tộc như thế nào mới có thể dạy dỗ được một nhân vật như vậy chứ?

Mã lão tam thậm chí không dám suy nghĩ sâu hơn, dù thế nào đi nữa hắn biết trong tay đối phương mình chẳng là cái thá gì.

- Tam... Tam ca, chuyện này... chuyện gì xảy ra vậy?

Đứng ở một bên, cuối cùng Nhâm Kiện cũng phục hồi tinh thần lại, sao cảnh tượng Diệp Thiên bị đánh tan tác như trong tưởng tượng của mình không xuất hiện, hai người này lại đang tán gẫu?

- Tam ca, không thể tha thứ tiểu tử này, một chút rượu đã nghĩ không có việc gì, nằm mơ à ...

Bởi vì sắc trời đã tối, trong ngõ hẻm cũng không có đèn, lúc nầy đây Nhâm Kiện cũng chưa thấy Mã lão tam bị thương, hơn nữa vừa rồi nói tiếng lóng hắn cũng nghe không hiểu, u mê còn tưởng rằng Diệp Thiên muốn mời bọn hắn uống rượu đền tội.

- Ai đang nằm mơ đây? Muốn hại chết Tam ca ta phải không?

Đang căm giận không chỗ trút, Mã lão tam nghe thấy Nhâm Kiện nói vậy, giơ ra một bàn tay:

- Trở về chuẩn bị mười vạn đồng, thiếu một xu ta lấy mạng ngươi!