Thiên Tài Tướng Sư

Chương 109: Tống Vi Lan




Chuyện dàn xếp xong xuôi, ngồi ở rạp chiếu phim rồi, Vu Thanh Nhã và Diệp Thiên xì xào chuyện trò, phim sắp chiếu xong, còn không biết vì sao cái cậu A Q kia có thể có được nhiều vinh dự như vậy.

- Diệp Thiên, sau này không được đi đánh nhau nhé, bằng không em cũng không để ý tới anh nữa...

Vu Thanh Nhã đang hưởng thụ cảm giác ngồi ở bên cạnh Diệp Thiên, bất nhưng đôi tay bé nhỏ cạnh sườn Diệp Thiên, cũng cảnh cáo đối phương lần sau không được tiếp tục đánh nhau, con gái luôn không thích chuyện đấm đá.

- Là hai người bọn họ đánh nhau, đâu có liên quan tới anh chứ!...

Cảm giác hơi đau ở mạn sườn, Diệp Thiên vội vàng nói:

- Ai u, anh cam đoan, lần sau có người làm phiền, tuyệt đối không đánh trả một đòn, không mắng trả một câu...

- Đạo đức tốt quá nhỉ, ôi, Diệp Thiên, anh nói Dung Dung và lão Đại của ký túc xá bên anh có thể thành không? Dung Dung học khóa trên đấy!

Con gái luôn thích so sánh, nhìn thấy Vệ Dung Dung và Từ Chấn Nam ngồi ở phía trước bọn họ, Vu Thanh Nhã rất nhanh liền chuyển sự chú ý của mình.

- Học khá trên thì sao, lão Đại vẫn còn hơn cô ấy hai tuổi đấy ...

Diệp Thiên nghe vậy bĩu môi, nói tiếp:

- Anh cho em biết, lão Đại sinh năm Ất Mão thuộc mệnh thủy, Vệ Dung Dung là Canh Dần mệnh mộc, tục ngữ nói nam Thủy nữ Mộc, vợ chồng nên duyên, tiền bạc quý phú thịnh vượng, nói không chừng bọn họ so còn kết hôn sớm hơn chúng ta ấy ...

- Sao da mặt anh càng ngày càng dày thế nhỉ, ai muốn kết hôn với anh?

Vu Thanh Nhã nghe vậy, trong lòng lại xấu hổ, nhịn không được lại lấy tay nhéo hông Diệp Thiên, rạp chiếu phim ở gần trường học, người xem phần lớn đều là sinh viên, cơ hồ mọi chỗ ngồi đều có cảnh này.

Ngay khi Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã còn đang tâm tình, Hồ Dương và Hổ Tử cũng tìm được Mã lão tam và Nhâm Kiện, làm rõ ràng chuyện đã xảy ra.

- Diệp Thiên, sinh ra và lớn lên ở chân núi Mao Sơn, Giang Nam, cha là Diệp Đông Bình, thuở nhỏ bái một vị đạo sĩ họ Lý, học gì không rõ, thiếu thời rất nghịch ngợm, 10 tuổi dọn tới ở huyện thành, biểu hiện cùng các đứa trẻ bình thường không có gì khác, mười tám tuổi thi đậu đại học Thanh Hoa.

Biết luật Giang hồ, biết sử dụng các loại tiếng lóng, biết võ công, có khả năng dùng tiền xu đả thương người, tính cách trầm ổn, xử sự có đạo lý, tâm tính chưa có đánh giá!

Nhìn thấy tờ giấy trên tay này, trên mặt Tống Anh Lan lộ ra một tia kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía chú Tứ hỏi:

- Chú Tứ, năm nó mười tuổi, sao không thấy nói rõ ràng nhỉ?

- Nhị tiểu thư, đây vẫn chỉ là những thông tin cơ bản về Diệp Thiên, ai biết nó còn tiềm ẩn năng lực gì?

Chú Tứ nghe vậy cười khổ một tiếng, ngày hôm qua nhận được báo cáo của Hồ Dương xong, ngay cả hắn cũng giật nảy mình, còn thiếu nước không đích thân chạy tới trường Thanh Hoa chứng thực.

Chú Tứ luyện võ công từ nhỏ, tới tuổi trung niên mới luyện võ gia quyền, nhưng bởi vì thân thể nội thương nhiều, cũng khó có thể luyện được đến tận cùng, nhưng hắn biết rõ võ công gia truyền lợi hại nhường nào.

Phải biết rằng, xã hội hiện đại cũng có không ít người tinh thông võ gia truyền, am hiểu dùng ám khí cũng không phải là không có, nhưng có thể sử dụng tiền xu đả thương người, chú Tứ thúc chưa từng thấy qua, người như vậy cho dù trước giải phóng, cũng tuyệt đối là cao thủ.

Tra được càng nhiều chuyện, sương mù bao phủ trên người Diệp Thiên lại càng dày. Một người bằng xương bằng thịt, sao lại nhìn không thấy rõ, ngay cả người từng trải như chú Tứ cũng không biết Diệp Thiên rốt cục là người như thế nào.

- Nhị tiểu thư, đứa nhỏ này ánh mắt sáng ngời, không giống như là gian tà, hay là ... tôi lại đi tìm nó nói chuyện?

Tuy rằng từ các nguồn tin thu thập được không ít thông tin về Diệp Thiên, nhưng những điều này là trên văn bản, chú Tứ vẫn muốn chính mình tiếp xúc với Diệp Thiên, hiểu biết về nó sâu sắc hơn.

Hơn nữa cả đời chú Tứ lăn lộn nhiều, trải qua rất nhiều chuyện mà những người bình thường đều không trải, tuy rằng không biết xem tướng, nhưng xem người cực chuẩn, hắn tin tưởng tâm tính Diệp Thiên không xấu.

- Chú Tứ, trước mắt đừng tìm nó ...

Nghe được lời của chú Tứ, Tống Anh Lan cúi đầu tự vấn một hồi, nói:

- Bất kể nói thế nào, nó cũng là con trai của chị gái cháu, cháu cảm thấy chuyện này nhất định phải cho chị biết, cũng chỉ có chị ấy mới có quyền quyết định tiếp theo phải làm như thế nào...

- Nhưng mà … lão gia …

- Không có gì lớn cả, tình huống năm đó phức tạp hơn bây giờ nhiều, hiện tại cũng không nói được là ba cháu làm đúng hay sai, nhưng dù sao Diệp Thiên cũng là cháu ngoại, hơn nữa đứa nhỏ này không phạm sai lầm gì, cháu nghĩ... ba cháu hẳn là sẽ nhận...

Thấy chú Tứ còn muốn nói chuyện, Tống Anh Lan khoát tay áo, nói:

- Chú Tứ, chú biết tính tình chị cháu đấy ! Là ngoài mềm trong cứng. Năm đó nếu không phải gia tộc tạo áp lực, ép đi Mĩ, chị ấy sẽ không đi. Bây giờ nếu bị chị ấy biết được chúng ta rõ ràng đã tìm được con của chị rồi, lại không nói cho chị ấy, cháu sợ khi chị biết sẽ có hành động quá khích...

Tống Anh Lan cũng không phải là loại người không quả quyết, nếu không cũng không thể đủ bản lĩnh để điều hành một số sản nghiệp trung tâm trong số tài sản khổng lồ đã giao cho quốc gia. Sau khi hạ quyết tâm, Tống Anh Lan cầm tờ giấy kia chạy lên lầu.

- Nhị tiểu thư... Ôi, chỉ mong quan hệ cha con họ không chuyển biến xấu đi...

Chú Tứ há miệng thở dài, cuối cùng không nói gì thêm, hắn cũng biết tính tình hai tiểu thư nhà Tống gia, một khi quyết định chuyện gì, cho dù có lực cản lớn nữa, cũng sẽ cố hoàn thành.

- Chị, em là Anh Lan …

Nối được điện thoại đường dài, Tống Anh Lan chặn lại cảm xúc, nhắc tới cũng kỳ quái, trong cái gia đình này, Tống Anh Lan tôn trọng nhất đúng là chị gái, nhưng đồng dạng người sợ hãi nhất, cũng là chị gái.

- Anh lan, em ở bên đó hẳn đã rất muộn chứ? Muộn như vậy gọi điện thoại cho chị có chuyện gì sao?

Điện thoại bên kia truyền ra tiếng người phụ nữ rất dễ nghe, nhưng Tống Anh Lan có thể nghe được, trong thanh âm này lộ ra sự mỏi mệt thật sâu.

Rất nhiều người cũng biết, ở thập niên 90, Tống gia đem cải đều hiến cho quốc gia, nhưng chỉ có những người trải sự hưng suy hàng trăm năm của đại gia tộc, hiểu được nội tình Tống gia, mới có thể hiểu hết.

Đầu những năm tám mươi, khi Tống Hạo Thiên ở quốc nội gây dựng lên việc kinh doanh khổng lồ thì hai người con gái của ông ta, một người ở Hồng Kông, một người ở Âu Mĩ, lợi dụng tiềm lực tổ tông đã tích lũy, đã sáng lập lên một thần thoại về kinh doanh.

Nhưng hơn mười năm, anh trai của Tống Anh Lan đã thành công đưa tập đoàn lên hàng ngũ siêu cấp, tài sản của họ so với hơn mười năm trước, đã hơn rất xa.

Là thành viên quan trọng ở Tống gia, Tống Anh Lan biết rõ, tài sản mà chị gái nắm trong tay, còn lớn hơn so với tài sản của người anh, ẩn sau những quyết định của chị gái, thậm chí còn khiến cho thị trường chứng khoán Wall Street rung chuyển.

Mà một điều làm cho người ta khó mà tin được là, trong số tài sản thật lớn này, ngoài những khỏan đầu cơ tài chính được gia tộc gửi ở ngân hàng Thụy Sĩ, còn lại đều là một tay người chị Tống Vi Lan tạo ra.

Theo quyết sách của Tống Hạo Thiên năm đó, ngoài tài sản gia tộc làm ra, những tài sản do cá nhân tạo ra, ngoìa những thứ thuộc cổ phần công ty gia tộc, còn lại đại bộ phận đều thuộc về cá nhân bọn họ.

Đây cũng là vì nguyên nhân là một thời gian trước Tống Anh Lan không báo cho người chi gái biết tin tức về Diệp Thiên, bởi vì với những hiểu biết của cô về chị gái, nếu Tống Vi Lan biết được tin tức về con trai, tuyệt đối sẽ đem tài sản khổng lồ thuộc sở hữu của bà, giao do Diệp Thiên kế thừa.

Nghe được trong điện thoại thật lâu không có tiếng nói truyền đến, Tống Vi Lan cảm giác có chút kỳ quái, liền hỏi:

- Anh Lan, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Lát nữa chị còn có chuyện phải đi ra ngoài đây...

Cũng như Tống Anh Lan hiểu rõ về bà, Tống Vi Lan cũng rất hiểu tính cách em gái, bình thường gọi điện thoại tới đều líu ríu nói chuyện không ngừng, sao hôm nay lại khác thường nhỉ?

- Chị ơi, em ... em tìm được Diệp Thiên rồi, alo? Alo, chị, chị đừng kích động ...

Tống Anh Lan chần chờ một chút, cuối cùng nói ra, nói vừa dứt, chợt nghe điện thoại phát ra một tiếng "cạch", giống như là vật gì rơi trên mặt đất.

- Nó ... Bọn họ đều khỏe chứ?

Qua thật lâu sau, trong điện thoại mới truyền lại tiếng của Tống Vi Lan, trong câu hỏi này có cả khát vọng, chờ đợi và sự sợ hãi.

- Chị, cha con họ đều tốt cả ...

Tống Anh Lan biết chị không chỉ hỏi một người, cũng biết bà có tình cảm sâu năng đối với người đàn ông dùng, gần 20 năm xa cách, chị cô vẫn cô độc, chính là chứng minh tốt nhất.

- Anh Lan, chị biết rồi, chị cám ơn em ...

Trong điện thoại truyền ra tiếng nói đã khôi phục bình thường, điều này làm cho người vốn nghĩ là rất hiểu chị gái là Tống Anh Lan cảm giác có chút kinh ngạc, vội vàng hét len trong microphone:

- Chị, chi không có sao chứ? Chị đừng xúc động nha...

- Không có việc gì, Anh Lan, không nên đi quấy rầy cha con họ, cũng đừng nói cha hay bất luận kẻ nào, chuyện này chị sẽ xử lý...

- Chị, chị định xử lý như thế nào? Alo? Alo... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nghe được chị gái nói vậy, Tống Anh Lan đang muốn truy vấn tiếp, lại phát hiện đối phương đã cúp điện thoại.

Trong biệt thự ở bãi biển Hawai, một người phụ nữ thọat nhìn chừng ba mươi tuổi, đang ngơ ngác nhìn biển xanh trời cao ngoài cửa sổ.

Nếu như nhìn kỹ từ bên cạnh, có thể phát hiện nếp nhăn nơi khóe mắt người này, cũng nói rằng bà đã không còn thanh xuân.

Ở trên bàn bên cạnh, bày hơn mai mươi khung ảnh to nhỏ khác nhau.

Nếu Tống Anh Lan lúc này ở đây, nhất định sẽ chấn động, bởi vì người trong những khung ảnh này, dĩ nhiên cũng là Diệp Thiên mà cô vừa nhắc tới, mà người đứng ở phía trước cửa sổ, không ai khác chính là mẹ của Diệp Thiên – Tống Vi Lan.

- Thật sự cho rằng ta không biết cái gì sao?

Tống Vi Lan cười cười lạnh lùng, đưa mắt nhìn sang khung ảnh trên bàn, ánh mắt trở nên ôn hòa, bà biết rõ mọi chuyện, nhiều hơn rất nhiều những gì người em gái cho bà biết.

Với tài sản và thế lực mà bà đang nắm giữ, trong tay có thể huy động thế lực như thế nào, người bình thường không thể tưởng tượng, năm năm trước, bà cũng đã biết hoàn cảnh hai cha con Diệp Thiên.

Chỉ là Tống Vi Lan cũng không muốn để cho con trai đưa thân vào nơi thương trường thân tình lãnh đạm, chuyên lừa gạt. Đối với một người mẹ mà nói, không có gì quan trọng hơn sự khỏe mạnh và vui vẻ của con trai .

- Lena, tới đây chút!

Tống Vi Lan đứng trước cửa sổ một lúc, ấn một số điện thoại trên bàn, vài giây đồng hồ sau, cửa phòng đã bị đẩy ra, một người con gái hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, người da trắng đi đến.

- Phu nhân, chuyện gì ạ?

Khi đứng ở trước mặt Tống Vi Lan, thái độ Lena vô cùng kính cẩn.

- Sau khi kế hoạch hoàn thành, rút người trong nước về đây, không được để lộ ra bất cứ tin tức gì, nhớ kỹ, đặc biệt là không để bị nhà họ Diệp phát hiện ...

Tống Vi Lan có chút mệt mỏi xoa nhẹ ấn đường, chuyện của con bị em gái biết, chuyện này cũng không trong kế hoạch của bà, có một số việc cần có điều chỉnh nhất định.