Thiên Tài Tướng Sư

Chương 228: Một lời ngàn vàng




- Chàng thanh niên, ta... tiền của cậu đâu?

Thấy Diệp Thiên và Diệp Đông Bình cùng đi theo phía sau hắn đều hai tay trống trơn, người bán ngọc nhất thời trùng sắc mặt xuống, hắn cũng không phải là người đào mồ trộm chuyên nghiệp, chỉ là người cao tuổi một chút trong thôn, tổ chức một đám thanh niên nông nhàn đi lao động chút thôi.

Vốn là ông ta cũng nghĩ lần này nhiều nhất có thể kiếm ngót nghét một vạn, không ngờ mấy khối ngọc vụn cuối cùng lại có thể bán được năm mươi vạn, trong vui mừng tột bậc hắn cũng sợ Diệp Thiên đổi ý.

Đi vào phòng rồi, Diệp Thiên mở miệng nói:

- Chú à, chú thích chuyển khoản hay là muốn tiền mặt đây?

Ông lão không hề nghĩ ngợi, nói thẳng:

- Tiền mặt, lão Hán ta không có tài khoản ngân hàng, chỉ cần tiền mặt!

Trong lòng ông lão kia cũng có suy tính của mình, người nông dân kiến thức hạn hẹp, hắn nuốt riêng bốn mươi lăm vạn trong năm mươi vạn này, chỉ lấy năm vạn đồng quay về thôn, những thanh niên kia phỏng chừng đã có thể vui phát điên lên.

Nhưng nếu như chuyển khoản, sẽ cần hai tài khoản ngân hàng, thao tác tương đối phiền toái, cho nên ông lão sống chết đòi tiền mặt.

- Được, vậy thì tiền mặt, chào chị, phiền chị kêu Kỷ tổng cho tôi!

Diệp Thiên nghe vậy gật gật đầu, với Kỷ Nhiên mà nói, mấy chục vạn tiền mặt đương nhiên không phải là vấn đề đại sự, nói hôm nay Kỷ Nhiên chỉ thu nguyên tiền hoa hồng, cũng không dưới năm mươi vạn.

Đợi cho kia nhân viên đi ra ngoài, Diệp Thiên lấy từ trong túi quần cha ra một gói thuốc lá, đưa ông lão một điếu, nói :

- Chú này, mấy cái đồ này, là chú kiếm được từ nơi nào vậy? Mười hai con giáp, còn thiếu sáu con đâu?

Bất kể là đồ tuẫn táng hay là đồ Tế Tự, thông thường đều là một bộ, Diệp Thiên biết, thứ này tuyệt đối không thể chỉ có 6 món, có nghĩa là, trong tay ông lão có khả năng còn có 6 món ngọc nữa.

Còn khả năng 6 món ngọc kia cũng là pháp khí cũng rất lớn, bởi vì bộ đồ ngọc Tế Tự này sẽ được đặt cùng một chỗ khi hạ huyệt, cùng được một linh huyệt nuôi dưỡng khí, không thể nào một nửa thành pháp khí, nửa khác là ngọc bình thường.

- Hắc hắc, chàng thanh niên, cậu hỏi thế này cũng không hợp với quy củ?

Tuy rằng ông lão này không phải đào mồ trộm chuyên nghiệp, nhưng đã có thể đi vào trong này, đương nhiên cũng hiểu được quy củ bên trong, hỏi thăm lai lịch đối phương, chính là tối kỵ.

Nghe được ông lão nói vậy, Diệp Thiên hời hợt nói:

- Chú à, ngềh của chú cháu không làm được, cũng sẽ không cướp đoạt những giao dịch của chú, cháu chỉ là muốn gom mấy khối ngọc này thành một bộ, nếu trong tay chú không có, thì thôi vậy!

- Chuyện này...

Ông lão tỏ vẻ do dự một chút.

- Chú à, không có coi như thôi, cháu nói thật với chú, mấy khối ngọc này của chú cũng may gặp phải cháu, đổi lại người khác có thể trả cho chú năm ba ngàn đã không tồi rồi!

Diệp Thiên lại bỏ thêm một mồi lửa.

Cũng không phải Diệp Thiên lừa ông ta, các thương nhân tới nơi này tham gia giao dịch đồ cổ, chẳng có ai không phải gian thương.

Đồ của ông ta cũng đã bày mãi tới trưa, đúng như Diệp Thiên nói, cũng chỉ ra giá năm ba ngàn, nếu không phải ông chủ Dư và Diệp Thiên tranh giành, phỏng chừng tới chiều, chừng một vạn ông lão cũng bán đi .

Cho nên nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, ông lão không do dự, mở miệng nói:

- Lúc lấy lên, đúng là có mười hai cái, đặt trong hộp ở đầu quan tài, nhưng có mấy người, là người trong thôn, thấy con giáp hình của mình, thì đã lấy đi!

Nói đến đây, ông lão bỗng nhiên đảo mắt một chút, ánh mắt lộ ra một tia giảo hoạt.

- Chàng thanh niên, nếu ta có thể đem cả 6 miếng ngọc đó cho cậu thành trọn bộ, cậu có thể trả giá bao nhiêu?

Ông lão cũng hiểu được, mấy khối ngọc của mình không đáng giá năm mươi vạn, không dễ dàng tóm được tên ngốc nhiều tiền, hắn đương nhiên không bỏ qua cơ hội.

Diệp Thiên chìa một bàn tay quơ quơ trước mặt ông lão, lớn tiếng nói:

- Vẫn là giá này, chú à, chỉ cần là thứ cháu thích, cháu không cần tiền, chỉ cần thêm 6 món đó để trở thành một bộ, sẽ đưa thêm cho chú năm mươi vạn nữa!

- Cậu nói thật sao? Không phải gạt lão Hán ta đấy chứ? …

Mắt ông lão kia sáng rực lên, hắn tìm lý do gì đó, có thể lấy được mấy khối ngọc từ tay mấy cậu thanh niên trong thôn, năm mươi vạn này chẳng phải là dễ kiếm quá sao?

Diệp Thiên nghĩ nghĩ, xin danh thiếp của Diệp Đông Bình, lấy bút ghi số di động của mình ở mặt trước, đưa cho ông lão nói :

- Chú à, số điện thoại trên này chú gọi số nào cũng được, chỉ muốn đúng đồ, năm mươi vạn của chú không thiếu một xu!

- Được, cậu thanh niên, cậu cứ chờ đi, chậm nhất năm ngày, không, ba ngày, ta sẽ điện thoại cho cháu! Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - truyenfull.vn

Hai tay ông lão lúc này có chút run rẩy tiếp nhận danh thiếp, lần này nuốt riêng bốn mươi lăm vạn, hơn nữa Diệp Thiên còn hứa hẹn cho năm mươi vạn, hắn cũng không cần ở nông thôn nữa, đã có thể mua phòng nhỏ ở trong thành phố mà hưởng phúc .

- Đúng rồi, chú à, chuyện này hai người chúng ta biết là được, chú đừng…

Dù như thế nào, giao dịch riêng với ông lão bị phát hiện, là phá vỡ quy củ của Kỷ Nhiên, sau này cha hắn vẫn còn cần lắn lộn trong giới đồ cổ, Diệp Thiên cũng không muốn mang đến phiền toái gì cho cha.

Diệp Thiên nói vẫn chưa xong, ông lão đã hiểu rõ, lập tức nói :

- Hiểu rồi, lão Hán hiểu rồi, chàng thanh niên, cậu yên tâm đi...

Hai người mới vừa nói xong, Kỷ Nhiên liền đẩy cửa đi đến, cười nói:

- Diệp Thiên, tìm tôi có việc gì?

Diệp Thiên cũng không còn khách khí, nói thẳng:

- Anh Kỷ, tôi muốn dùng thẻ trả năm mươi vạn, nếu anh tiện, lấy năm mươi vạn cho chú này giúp đi!

- Được, đơn giản.

Kỷ Nhiên gật gật đầu, quay sang nói với nhân viên phía sau hắn:

- Lấy máy quét thẻ ra đây, bảo cả tài vụ đem năm mươi vạn tiền mặt lại đây nữa ...

Thái độ của Kỷ Nhiên làm cho Diệp Thiên rất hài lòng, anh bạn này quả rất biết làm người, cũng rất có chừng mực, không quá xum xoe nhưng lại thật sự khiến người khác thấy nợ món nhân tình.

Sau khi chuyển khoản cho Kỷ Nhiên, một túi đựng tiền chứa năm mươi vạn, cũng đặt ở trước mặt ông lão, tuy rằng sống hơn năm mươi tuổi, nhưng ông lão này chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy. Tay kéo khoá kéo mà không ngừng run rẩy.

- Chú à, số tiền này chú hãy cất kỹ, ra ngoài nên gửi vào ngân hàng trước đi!

Thấy ông lão kích động, Diệp Thiên cũng không biết là mình làm đúng hay sai, có lẽ là hành vi của mình với những người này, mới đưa đến kết quả càng nhiều mộ cổ bị hủy hoại trong tay người nông dân?

Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Kỷ Nhiên cười nói:

- Diệp Thiên, yên tâm đi, chúng tôi đều có nhân viên đặc biệt hộ tống mỗi người, an toàn tuyệt đối không thành vấn đề.

- Được, anh Kỷ, hôm nay cám ơn anh!

Diệp Thiên gật gật đầu, tùy ý hỏi:

- Đúng rồi, anh Kỷ, ngài năm nay anh bao nhiêu tuổi?

- Ha ha, qua Tết là ba mươi, Diệp huynh đệ, làm sao vậy?

Kỷ công tử mặc dù cảm giác có chút kỳ quái đối với câu hỏi của Diệp Thiên, nhưng vẫn thành thật trả lời.

Ông lão đã được nhân viên dẫn ra ngoài, Diệp Thiên giảm thấp giọng xuống vài phần, nói :

- Anh Kỷ, nếu tin lời của tôi, nơi này phải mau chóng chấm dứt, nếu không trong vòng hai năm, anh tất có tai ương lao ngục!

Tuy rằng Kỷ Nhiên không tụ mình làm những chuyện đào bới mộ phần, nhưng hắn cung cấp một nơi giao dịch cho những người đó như vậy, gián tiếp cũng coi như dính nhân quả.

Diệp Thiên xem cho hắn một quẻ, thấy có họa loa tù, ngoài khóe mắt vốn có chút xanh, biến thành màu đen, trong mắt có tia máu hồng, nếu tiếp tục công việc này, 32 tuổi nhất định phải vào nhà tù.

Không nói về ảnh hưởng của phong thủy khi Kỷ Nhiên làm nghề này, chỉ có thể nói quốc gia chưa thật sự chú trọng, nếu nghành tương quan siết mạnh tay, chỉ dựa vào thế lực gia tộc Kỷ Nhiên, liền bảo vệ không nổi hắn.

Diệp Thiên không thích nợ nhân tình kết nhân quả, hôm nay kiếm được 6 món pháp khí ở chỗ Kỷ Nhiên này, chỉ điểm giúp hắn tránh một kiếp nạn này, coi như là trả nợ hắn món nợ nhân tình này .

- Cái gì cơ? !

Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, sắc mặt Kỷ Nhiên biến đổi, thành thật mà nói, làm nghề này, chính xác là có cảm giác làm xiếc đi dây, chẳng qua vì nghề này kiếm lời rất cao, hắn vẫn luyến tiếc chưa buông tha mà thôi.

- Ha ha, đó là ý kiến của tôi, làm như thế nào, tùy ý anh Kỷ thôi.

Diệp Thiên cười ha ha, hắn mang ơn Kỷ Nhiên, cũng chỉ trị giá một câu nói như vậy, nhưng một lời này chính là giá trị ngàn vàng, nếu như đối phương là người thông minh, đương nhiên sẽ có chậu vàng rửa tay, nếu Kỷ Nhiên tham lam quá độ, Đại La thần tiên kia cũng không cứu được hắn.

- Cám ơn, tôi sẽ lo chuyện này.

Kỷ Nhiên gật gật đầu, dù sao khi chung quanh hắn đã có một lợi ích quần thể, hiện tại cho dù hắn muốn thu tây, cũng cần một khoảng thời gian.

Nhắc nhở Kỷ Nhiên xong, Diệp Thiên cũng không đi ra chỗ đấu giá nữa, nghỉ ngơi ở trong phòng hơn nửa giờ, sau đó hắn và Diệp Đông Bình lên cỗ xe Santana có chút tầm thường rời khỏi đó.

Đương nhiên, những thứ hôm nay mua được sớm đã đặt trên xe Diệp Đông Bình, đồ cổ cũng không phải là tính giá theo thể tích, những đồ mua với giá năm mươi vạn, còn chưa để đầy một cốp xe.

- Anh, Diệp Thiên, mọi người đã về rồi?

Từ lúc đi ra từ chỗ Kỷ Nhiên, Diệp Đông Bình đã gọi điện thoại bảo Lưu Duy An đóng cửa hàng đi về nhà, lúc này, mới vừa vào tứ hợp viện, Lưu Duy An liền ra đón, nhận mấy túi trong tay Diệp Đông Bình.

Những đồ khai quật này, bản thân bị ngấm bùn đất và nước ngầm ăn mòn rất mạnh, mua về rồi nhất định phải được xử lý đặc biệt, Diệp Đông Bình dẫn Diệp Thiên đến nhà kho.

2 năm qua Diệp Đông Bình mua không ít đồ thế này, phương pháp xử lý cũng đã quen, cuối cùng cũng chỉ còn lại có cái đèn bàng đồng thau và mấy khối ngọc của Diệp Thiên.

Diệp Thiên chọn trong 6 khối ngọc, lấy ra một khối hình hổ, đưa cho Diệp Đông Bình, nói :

- Ba, ba tuổi Dần nhỉ? Ngọc này ba bảo ai đó xuyên cái lỗ rồi đeo nhé, đúng rồi, ba nhớ đừng bán đấy, người khác trả bao nhiêu tiền cũng không bán!

- Diệp Thiên, đây là nhạc cụ của thầy tu?

Nhìn thấy Diệp Thiên lấy ra khối ngọc, Lưu Duy An hoảng sợ.

Diệp Thiên gật gật đầu, nói :

- Đúng vậy, dượng, ở đây không con vật có tuổi của chú, đợi mấy ngày nữa cháu tìm cho chú một món nhé!

Lưu Duy An liên tục xua tay, nói :

- Chú cũng không dám mang, thứ này quý lắm mà?

- Dượng, nhạc cụ của thầy tu không mang ở trên người, làm sao tránh điềm dữ mang đến điều lành được?

Diệp Thiên cười cười, một tay cầm cái đèn đồng thau, nói :

- Ba, dượng, con đi về trước, cái này còn phải xử thêm chút!