Thiên Tài Tướng Sư

Chương 232: Gây sức ép




Tứ Hợp Viện của Diệp Thiên được Diệp Đông Lan ca ngợi như vậy, nhất thời khiến người của Diệp gia đều tò mò không thôi, như ong vỡ tổ ầm ầm đi sang, Diệp Thiên cũng không ngăn cản, chỉ cần không ở trong này lâu, ngẫu nhiên đến một hai ngày, đối với sức khỏe sẽ là có lợi.

Buổi trưa, Tứ Hợp Viện của Diệp Thiên vô cùng náo nhiệt, Lưu Lam Lam ăn cơm nước xong, lại bị Diệp Thiên lôi trở lại nhà cũ.

Đối với biến hóa của Tứ Hợp Viện, trong lòng mọi người đều hiểu được, nhưng không ai nói ra, những chuyện kỳ lạ xung quanh Diệp Thiên cũng không phải là lần một lần hai .

Lúc ăn cơm tối, Diệp Thiên nói với cha:

- Ba, sáng mai cho con mượn xe của ba dùng một chút, con muốn đi mua một ít đồ vật ...

- Mua cái gì vậy?

Diệp Đông Bình lặng đi một chút, nói:

- Con không có bằng lái, lái xe đi ra ngoài bị bắt thì làm sao hả? Nơi này cũng không phải là nông thôn như Giang Nam.

Diệp Thiên mười bốn mười lăm tuổi đã biết lái xe, ở Giang Nam thành thị nhỏ nên lý quản vốn không nghiêm, hắn cũng không đi thi bằng lái xe, nhưng thành Bắc Kinh không giống vậy, bắt được người không có bằng lái mà lái xe, nói không chừng sẽ tạm giữ vài ngày.

- Bên Tứ Hợp Viện của con cần chỗ nấu cơm, đồ muốn mua cũng không ít, hay là… ba, sáng mai ba nghỉ một ngày, giúp con đi mua đồ nhé!

Diệp Thiên gãi gãi đầu, xem ra ở cuộc sống trong thành thị, không có bằng lái xe và xe riêng thật đúng là không tiện, nhưng lúc này trên tay hắn cũng chỉ còn hơn hai mươi vạn , chỉ sợ sáng mai đi mua đồ này nọ xong lại là một người nghèo hai tay trắng, chuyện mua xe này, hiện tại xem ra không thể.

- Diệp Thiên, hai nhà cùng nấu cơm thật lãng phí, đúng không? Bên này bác làm nhiều một chút, cháu chạy hai bước sang ăn là được !

Diệp Đông Bình còn chưa nói, Diệp Đông Lan liền không đồng ý, tuổi lớn, bà thích cảm giác người một nhà cùng ngồi một chỗ dùng cơm.

Nhìn thấy Diệp Đông Lan hơi giận, Diệp Thiên vội vàng giải thích nói:

- Bác, bác xem cháu đây, tóc còn chưa đen hết trở lại đâu, mấy tháng tới cháu muốn điều dưỡng cơ thể mình, thức ăn sẽ không hợp với mọi người, tự nấu tốt hơn…

Diệp Thiên luyện tập là tu dưỡng cả trong và ngoài, yêu cầu về ẩm thực cực cao, nhất là gần đây hắn muốn mượn trợ nguyên khí trận pháp đột phá công pháp trước mắt, lại càng cần chọn những thực phẩm năng lượng cao mà ăn, hơn nữa lượng cơm lại sẽ trở lại trạng thái như trước kia.

Hơn nữa mỗi ngày Diệp Thiên còn phải dùng một ít thuốc sắc đặc thù, Diệp Đông Lan điều chỉnh lửa không tốt, tôt nhất là chính mình làm, cho nên Diệp Thiên mới tính tự nấu nướng ở trong nhà mới của mình.

Nghe được Diệp Thiên nói muốn điều dưỡng thân thể, Diệp Đông Lan đành đồng ý, nhìn về phía em trai, nói:

- Đông Bình, ngày mai cùng Tiểu Thiên đi đi, em làm cha sao lại không quan tâm sức khỏe con được ...

- Liên quan gì chứ? Năm đó là tự nó cậy mạnh giúp lão Lý nghịch thiên cải mệnh, sao em phải nằm cho nó bắn?

Diệp Đông Bình cười khổ một tiếng, tức giận trừng mắt nhìn con trai một cái, nói:

- Được, sáng mai ba đi cùng, đúng rồi, Diệp Thiên, ba đang muốn nói cùng con chuyện này, trước kia con thuê văn phòng không phải là từ người của công ty chứng khoán sao? Nghe nói ngày hôm qua ông chủ ở đó tự sát!

- Trần tổng tự sát? ?

Nghe cha nói xong, trước mắt Diệp Thiên nhất thời hiện ra thân ảnh một người thấp, béo ục ịch. Lúc ấy cũng vì Cát Lăng Tiêu, Trần tổng cũng coi như đã chiếu cố mình nhiều.

- Đúng, chính là ông ta. Nghe nói là cùng mấy người giàu có liên thủ thao túng giá cả mấy loại cổ phiếu, bị người ta tố giác , bộ công an đều tham gia vào ...

Diệp Đông Bình đã đổi văn phòng của Diệp Thiên thành quán trà, mỗi ngày đều là những người có tiền có thời gian rỗi rãnh đến, từ trước đến nay không ít tin tức đều là nơi đó mà ra.

Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:

- Một đoạn thời gian trước cái mũi ông ta hếch lên lễ ba phần, chênh chếch sang một bên, nhân trung dài nhỏ nhưng lại mọc một nốt ruồi. Là uống thuốc độc chết chăng?

Từ lần trước lúc Diệp Thiên nhìn thấy Trần tổng, từng nói qua với hắn một câu, nhưng Trần tổng lúc ấy cũng không để ý, trong khoảng thời gian này Diệp Thiên cũng bề bộn công việc, cũng đã quên chuyện này.

Nhưng trong sinh hoạt mỗi ngày đều có chuyện ngoài ý muốn phát sinh. Diệp Thiên và Trần tổng còn chưa quen thân đến mức hắn nghe lời Diệp Thiên nhắc nhở, không thể tránh thoát một kiếp này. Chỉ có thể coi là thời vận của hắn đã hết.

Nhưng Trần tổng chết, Diệp Thiên cũng chịu ít nhiều liên luỵ, cau mày nghĩ một chút, Diệp Thiên nói:

- Ba, Trần tổng đã chết, nhất định là phải thay đổi ông chủ mới, con thấy văn phòng ba đang dùng nên trả lại đi, mình cũng ngại làm phiền người ta …

Trần tổng cho Diệp Thiên thuê văn phòng, nếu dựa theo giá thị trường tương đương, mỗi tháng không dưới ba vạn đồng, nếu đã đổi ông chủ mới rồi, tiền thuê nhà hẳn là sẽ thay đổi.

Hơn nữa, trước đó không lâu Diệp Thiên nhìn thấy Cát Lăng Tiêu cũng phát hiện hắn có vào sợi lông mi áp vào mắt, gần đây rất có thể bị tiểu nhân chơi xấu, mặc dù Diệp Thiên nhắc nhở hắn một câu, nhưng bản thân cũng không biết rốt cuộc Cát Lăng Tiêu gặp phải chuyện gì.

Nhưng Diệp Đông Bình vừa nói đến chuyện Trần tổng tự sát, Diệp Thiên nghĩ lại, chuyện này rất có khả năng bị người ta lấy ra công kích Cát Lăng Tiêu, phó phòng Cát đối với Diệp Thiên rất tốt, Diệp Thiên đương nhiên không thể cắn chân sau hắn.

Nghe được lời của con, Diệp Đông Bình gật gật đầu, nói:

- Ba cũng nghĩ như vậy, sáng mai cùng con đi mua đồ xong, qua đó làm thủ tục hủy hợp đồng thuê nhà, gần Phan Gia Viên có một quán trà muốn chuyển nhượng, gần đây ba cũng đang suy nghĩ, nơi đó cách cửa hàng cũng gần, qua lại cũng dễ dàng hơn một chút.

- Vâng, sáng mai ba con mình cùng đi một vòng, con giúp ba xem phong thuỷ chỗ đó, sau đó quyết định!

Dù sao hiện nay người nhà đều đã biết khả năng của mình, bình thường lúc nói chuyện, Diệp Thiên cũng không cần kiêng kị nhiều.

Buổi tối trở lại Tứ Hợp Viện của mình, Diệp Thiên lại ngồi một đêm, hắn mơ hồ cảm giác được nguyên khí mắc kẹt trong cơ thể hắn đã nhiều năm, dường như đã bắt đầu mở ra, điều này cũng làm cho Diệp Thiên có chút căng thẳng.

Phải biết rằng, chỉ cần công pháp của Diệp Thiên có thể đột phá bước này, trình độ thuật pháp của hắn cũng có thể nâng cao một bước, thi triển được càng nhiều bí thuật được truyền thừa trong đầu.

Tuy rằng công pháp đột phá được, Diệp Thiên còn chưa đạt được cảnh giới của tổ sư, nhưng đã có thể làm phép che đậy Thiên Cơ, dùng phương thức đặc biệt vì mình và người thân nghịch thiên cải mệnh, tránh được ngũ tệ tam khuyết mà từ xưa đến nay các thuật sư thường phạm phải. Nguồn truyện: Truyện FULL

Sớm hôm sau, hơn năm giờ, Diệp Thiên đứng dậy luyện quyền, sau đó liền đi sang nhà cũ, kéo cha hắn- lúc này còn đang ngủ dậy.

Khiến Diệp Đông Bình không ngờ chính là, con trai không đi chợ, mà bảo hắn lái xe thẳng tới Thuận Nghĩa, sau khi hỏi thăm đường, liền đi tới chợ gia súc Thuận Nghĩa.

Nhìn thấy con trai đang đứng đó thảo luận giá cả với những người bán gia súc nơi này, trong đầu Diệp Đông Bình có chút hỗn loạn, liền giữ chặt Diệp Thiên, nói:

- Ôi, Diệp Thiên, con đang làm gì vậy hả? Con còn muốn biến Tứ Hợp Viện thành trang trại nuôi dưỡng gia súc sao?

- Ba, con mua về đương nhiên là để mình ăn mà, dê tươi sống, so với cái loại thịt chết rồi có dinh dưỡng hơn ...

Diệp Thiên quay đầu lại giải thích với cha một câu, rồi nói với người buôn gia súc hơn năm mươi tuổi:

- Bác à, mỗi ngày cháu cần một con dê, một lần bác đem đến cho cháu mười lăm con, phí chuyên chở tính vào tiền của cháu, bác thấy thế nào?

Diệp Thiên chọn đều là loại dê nặng ba bốn mươi cân, lột da và xương đi, nhiều nhất cũng chỉ còn lại hai mươi cân thịt, vừa vặn đủ lượng thịt cho Diệp Thiên bổ sung một ngày.

Nhưng giá cả những con dê này cũng không thấp, một con đã hơn năm trăm đồng, Diệp Thiên ăn được một tháng, tổng cộng chi tiêu đã hơn một vạn .

- Chàng trai, cháu ở chỗ nào?

Người buôn dê hỏi Diệp Thiên, nghe Diệp Thiên báo địa chỉ, trên mặt ông ta lộ ra vẻ khó xử, nói:

- Nơi đó không cho chúng ta đi xe vào, một xe chở mười lăm con, bác không vào được!!

- Ba, vậy phiền ba rồi, sáng mai ba vất vả một ngày giúp con chuyện này nhé!

Nghe được ông lão nói vậy, Diệp Thiên nhìn cha, cốp xe Santana có thể nhét hai con, chỗ ngồi phía sau còn có thể nhét hai con, một lần có thể mang được 4 con.

Thấy Diệp Thiên muốn dùng xe của ông chở dê, Diệp Đông Bình nhất thời tức giận, nói:

- Nhóc con, coi xe của ba là gì hả? Xe đó là xe chở người, chở dê có mùi như vậy, ba còn dùng được xe này sao?

Xe không phải của mình, Diệp Thiên cũng mặc kệ, mặt dày mày dạn cười nói:

- Ba, sức khỏe của con trai ba quan trọng hơn mà, hơn nữa, xe của ba cũng nên đổi đi, như vậy nhé, nửa năm, nhiều nhất nửa năm, con sẽ đổi cho ba xe Audi, được không ạ?

- Nhóc con, nói có giữ lời không đấy?

Diệp Đông Bình nghiêng đầu liếc qua con trai, kỳ thật nếu không có hứa hẹn của Diệp Thiên, ông vẫn sẽ làm.

- Đương nhiên, con của ba đây có thể nói lung tung sao?

Diệp Thiên tính một chút, nửa năm sau Đường Văn Viễn hẳn sẽ đến tìm mình, tiền mua xe, đương nhiên đều là của ông ta.

Thu phục được cha, Diệp Thiên đưa cho người buôn dê hai ngàn đồng tiền đặt cọc, sáng mai Diệp Đông Bình đến lấy dê, sẽ đem khoản còn lại đến.

Rời khỏi Thuận Nghĩa, Diệp Đông Bình nhìn về phía con, vẻ mặt không vui, hỏi:

- Tiểu tử, bây giờ đi đâu?

Trên mặt Diệp Thiên lộ ra nét tươi cười nịnh bợ, nói:

- Đi An Quốc, Hà Bắc, con muốn mua chút dược liệu...

- Con ... sao con lại có thể gây sức ép với ba như vậy hả?

Diệp Đông Bình trong lòng thầm hối hận, vốn cho là con đi mua đồ quanh thành Bắc Kinh này, nhưng hết tới Thuận Nghĩa, sau đó lại muốn tới Hà Bắc, thật đúng là coi ba nó trở thành tài xế?

- Ba, chỉ hơn 200 km mà, ba lái nhanh một chút, đến trưa chúng ta có thể đến nơi mà!

Diệp Thiên cũng không có cách nào, thành Bắc Kinh mặc dù là trung tâm văn hóa chính trị cả nước, nhưng cũng không có bán nhiều dược liệu, hơn nữa Diệp Thiên cần đến số lượng rất lớn, nếu như đi Đồng Nhân Đường mua, hơn 20 vạn của hắn chất lên xe, ngay cả xe Santana này cũng không được đầy.

Mà ở An Quốc, Hà Bắc lại là nơi buốn bán thuốc Đông y, dược liệu lớn nhất cả nước, từ nhà Minh - Thanh bắt đầu cung cấp các loại dược liệu cho cả nước, ngay cả Đồng Nhân Đường nhập hàng, cũng là đi đến đó.

- Được, coi như ba nhịn con, đi thôi!

Diệp Đông Bình cùng đánh chịu, thay đổi tốc độ lái xe, thẳng đến An Quốc.

Tới trưa, hai người chạy tới An Quốc, nơi này không hổ là thành thuốc Đông Phương, hạ kiếng xe xuống, đầy mũi đều là mùi thuốc Đông y nồng đậm.