Thiên Tài Tướng Sư

Chương 235: Trở về núi




- Tết đến rồi, tết đến rồi!

Năm mới, vui sướng nhất không thể nghi ngờ chính là trẻ con, sao bữa cơm tất niên, Lưu Lam Lam dẫn con trai của Lục Sâm là tiểu Tuấn Hàn ra sân đốt pháo, đây là cái tết âm lịch cuối cùng truớc khi thành Bắc Kinh cấm đốt pháo, tiếng pháo rộ lên hết đợt này đến đợt khác, không dứt bên tai.

Người lớn còn ở trong phòng xem TV trò chuyện phiếm, Diệp Thiên không thích xem kịch truyền hình lắm, nhưng năm nay tiết có phim là " Một năm có một năm", cũng khiến hắn xem mà mê .

Nhìn thấy nhân vật trong phim lớn dần theo tuổi, thân phận trong xã hội không có thay đổi, Diệp Thiên nhớ lại mình lúc nhỏ.

- Ba, đến đầu tháng ba, con quay về nhà một chuyến, cũng muốn đi Thượng Hải thăm chú Vu ...

Diệp Thiên có chút nhớ nhung nhớ nhung sư phụ , hơn nữa công pháp của mình đã có bước đột phá, cũng phải đi về trước mộ phần của lão đạo sĩ cho ông được an ủi, hắn biết khi còn sống sư phụ lo lắng nhất chính là sức khỏe của mình.

- Được rồi, cũng nên quay về xem sao, năm nay ba không về được, thay ba hỏi thăm hàng xóm.

Diệp Đông Bình gật gật đầu, hắn cũng có cảm tình rất sâu đối với cái thôn trang nhỏ kia, trước kia mỗi năm đều đi về nhiều lần, nhưng gần đây Phan Gia Viên kinh doanh bận rộn, hắn lại không có thời gian đi.

- Đúng rồi, con chờ một chút.

Diệp Đông Bình chợt nhớ tới một chuyện, đứng dậy đi ra khỏi phòng, qua hai ba phút sau, quay lại, cầm trong tay cuốn tập, đưa cho Diệp Thiên nói:

- Mấy tháng này có không ít người gọi điện thoại tới tìm con, ba đều ghi lại, con xem có cần gọi lại cho người ta chúc Tết hay không?

- Ha ha, ba không nói con cũng đã quên...

Diệp Thiên cười tiếp nhận cuốn sổ, ngoài Vệ Hồng Quân, hôm nay kéo một xe đồ đến chúc tết ra, Diệp Thiên cũng chưa gặp người quen nào, phỏng chừng còn có chuyện mà hắn không biết.

- Cát Lăng Tiêu.

- Lôi Vụ.

- Lưu Đại Chí.

- Hồ Quân.

- Ồ? Chú Trần cũng điện thoại đến à?

Thấy cái tên cuối cùng, Diệp Thiên có chút áy náy, đứng lên nói:

- Ba, bác, con đi gọi mấy cuộc điện thoại...

Mấy người đằng trước còn có chút quan hệ ích lợi với Diệp Thiên, nhưng Trần Hỉ Toàn thì Diệp Thiên rất tôn trọng, bởi vì đến nay người này cũng chưa biết thân phận thuật sư của hắn, nhưng đối đãi Diệp Thiên không hề sơ sài.

- Alo, chú Trần, cháu là Tiểu Diệp, Diệp Thiên, cho cháu gửi lời chúc tết Chú!

Sau khi trở lại phòng của mình, Diệp Thiên bấm điện thoại gọi cho Trần Hỉ Toàn.

- Tiểu tử, nói cháu đến chỗ chú chơi, sao trong khoảng thời gian này đều mất tích vậy?

Giọng nói của Trần Hỉ Toàn từ trong điện thoại truyền tới, hiển nhiên nhận được điện thoại của Diệp Thiên gọi đến hắn rất cao hứng.

- Ha ha. Chú Trần, thời gian trước sức khỏe cháu không tốt lắm, phải ở tu dưỡng, sang năm mới cháu còn muốn đi Giang Nam một chuyến. Đến lúc trở lại nhất định đến quấy rầy chú, chúc toàn bộ đình chú năm mới vui vẻ!

Diệp Thiên đối nhân xử thế, từ trước đến nay là người ta kiêng nể hắn nhiều hơn. Vài món nhạc cụ của thầy tu mang hình con giáp, hắn đã chuẩn bị đưa cho Trần Hỉ Toàn một món. Lúc trước đã nghĩ điều này, nhưng cũng chưa đến Tân Cương thăm Trần Hỉ Toàn được.

Cùng Trần Hỉ Toàn hàn huyên vài câu. Diệp Thiên lại gọi cho mấy người : Lôi Vụ, Lưu Đại Chí và Cát Lăng Tiêu. Nói chuyện với Lôi Vụ và Lưu Đại Chí chính là vài câu chúc Tết, nhưng từ miệng Cát Lăng Tiêu, Diệp Thiên lại biết được một chuyện.

Đó là ba tháng trước, quả nhiên có người dùng chuyện văn phòng công ty chứng khoán để báo hại Cát Lăng Tiêu, nhưng Diệp Thiên đã sớm hủy hợp đồng thuê văn phòng, hơn nữa chuyện này lại không có gì chứng cứ rõ ràng, cuối cùng cũng êm xuôi.

Điện thoại cho Hồ Quân, Diệp Thiên biết được anh bạn này đã đến Bắc Kinh phát triển kinh doanh, hiện tại hình như đang làm về mảng thiết bị thông tin, có vẻ rất được, nói muốn mời Diệp Thiên ăn cơm.

Diệp Thiên đã quyết định mấy ngày nữa đi Giang Nam, sẽ không đồng ý, nhưng cũng nhận lời khi trở lại sẽ cùng Hồ Quân tụ tập, anh bạn này lớn lên trong doanh trại bộ đội, Diệp Thiên muốn tiếp xúc phong cách sảng khoái của anh ta.

Mắt nhìn dãy số cuối cùng gọi đến từ Hồng Kông, Diệp Thiên nghĩ nghĩ lại gấp sổ vào, với khả năng của hắn hiện tại, hoàn toàn có thể trị liệu cho Đường Tuyết Tuyết.

Nhưng tuy rằng "Diệp đại sư" lúc này có thiếu tiền, cũng không thể tự hạ thân phận đi tìm Đường Văn Viễn được? Cần để Đường Văn Viễn tự tìm đến hắn mới được.

Phan Gia Viên trải qua mấy năm phát triển, từ một nơi tập trung bán đồ cổ trở thành nơi phát huy bản sắc của Trung Quốc, hàng năm khi đến tết, luôn có rất nhiều du khách trong và ngoài nước đến nơi đây du ngoạn.

Điều này khiến cho vừa mới tới Mùng Một, Mùng Hai, việc Lý Dương trong cửa hàng của Diệp Đông Bình đã tấp nập, Diệp Thiên cũng qua giúp hai ngày, đương nhiên, hắn cũng không phải bận mà không được gì, đầu tháng ba hắn quay về Giang Nam, tiền trong túi quần là cha đưa cho hắn hai vạn đồng.

Phong Huống sớm đã đứng chờ Diệp Thiên ở Giang Nam. Trở lại thị trấn, nhìn thấy chị Doanh Doanh, tự nhiên lại là một cảnh ầm ĩ, ở thị trấn một đêm, ngày hôm sau Diệp Thiên mua một xe hàng tết, về tiểu sơn thôn cách xa hơn hai năm.

Nhìn thấy Từ Đường cũ nát ở đầu thôn đã được tu sửa đổi mới hoàn toàn, Diệp Thiên biết đây là cha hắn bỏ tiền ra làm, nhìn thấy lại nơi trước kia thường xuyên chạy vào chạy ra, mắt Diệp Thiên không khỏi có chút ướt át.

- Đây không phải Diệp Thiên sao?

- Anh Diệp Thiên, anh đã về rồi?

- Tiểu Diệp Tử, ôi, Tiểu Diệp Tử đã về rồi!

Phong Huống dừng xe ở đầu thôn, Diệp Thiên đi xuống xe, cả tiểu sơn thôn lập tức sôi trào lên, cái thôn này tổng cộng chỉ có mấy chục nhà, mới trước đây Diệp Thiên còn nhỏ, gần như đã đi tất cả các nhà ăn cơm, xem như được mọi người nuôi lớn.

- Cô Nhị Lăng, anh nhà có khỏe không?

- Ông Tam, xương cốt của ông còn cường tráng quá nhỉ?

- Dì Béo, cháu rất nhớ dì!

Nhìn thấy những người hàng xóm quen thuộc, lại thấy những ngôi nhà trước kia hiện ra trước mắt, chuyện mình trải qua ngày đó như là xảy ra hôm qua vậy.

Sau khi phát quà cho mọi người, Diệp Thiên đi vào nhà trưởng thôn ngồi, trong mắt người trong thôn, Diệp Đông Bình là người giỏi giang, ở trong huyện thành mua được nhà không nói, bây giờ lại có thể kinh doanh ở Bắc Kinh.

Mấy trưởng bối có mặt mũi trong thôn, cũng đều lại đây nói chuyện, không ngoài hỏi những chuyện về hai cha con Diệp Thiên ở Bắc Kinh.

Đợi cho mọi người giải tán đi, Diệp Thiên chạy tới nhà Lý Nhị Lăng, lập tức hỏi vợ Nhị Lăng đang ăn cơm trưa:

- Cô Nhị, điện thờ bên đó cô thường xuyên tới chứ?

Điện thờ thuộc quyền sở hữu của Diệp Thiên, bây giờ chủ yếu là nhà Lý Nhị Lăng trông nom. Diệp Thiên đưa cho bọn họ phí tổn hàng tháng từ ba trăm dài đến một ngàn đồng.

- Diệp Thiên, yên tâm đi. Chú Nhị nhà cậu vấn ở trên núi suốt đó, cô cũng hôm qua mới xuống núi, đều ổn cả, Diệp Thiên, cô luộc cho cháu bốn quả trứng, nhất định phải ăn hết nha! Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Cô Nhị vừa nói, tay lại bưng hai cái bát lại đây, trong bát đều có bốn trứng luộc. Đây là tập tục tiểu sơn thôn chiêu đãi khách quý.

- Cô Nhị, cháu lên núi xem một chút trước đã, cô ở nhà đi, đón tết thì đi thăm người thân. Không cần phải lên điện thờ sớm như vậy đâu !

Ăn xong trứng, Diệp Thiên đi ra khỏi nhà Lý Nhị Lăng, lan can thấp bé năm đó đã sớm đổi thành bức tường vây, hiện tại còn muốn đến rình trộm, cũng không dễ dàng như vậy .

- Diệp Thiên!

Ngay khi Diệp Thiên và Phong Huống chuẩn bị lên núi, bên tai truyền lại tiếng gọi.

- Béo... Đôn Béo?

Nhìn thấy người kia, hai mắt Diệp Thiên tỏa sáng, tuy rằng đồng bọn lúc nhỏ giờ cũng đã cao hơn 1.8m, nhưng Diệp Thiên vẫn thích gọi hắn bằng biệt hiệu.

Diệp Thiên tiến lên vỗ vào lồng ngực Đôn béo, thân thiết hỏi:

- Đôn Béo, sao, có thi đỗ đại học không?

- Anh Diệp Thiên, em ... năm ngoái em văng thẳng quá. Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học cả một đêm không ngủ, ngày hôm sau lại bị tiêu chảy, không... không thi được ...

Nhớ tới lời hứa hẹn với Diệp Thiên trước kia, Đôn béo có chút xấu hổ cúi đầu, kỳ thật thành tích học tập của hắn cũng không tệ, chỉ là không may mắn thôi.

- Không có việc gì, Đôn béo, năm nay tiếp tục thi, hãy thi Bắc Kinh, anh tin tưởng cậu nhất định làm được!

Diệp Thiên cười vỗ vỗ bả vai Đôn béo, cổ vũ người bạn thời nhỏ thêm cố gắng.

Trước đây, tuy rằng Đôn béo mắt và cái mũi hơi gần lại với nhau, nhưng bây giờ gương mặt nẩy nở, Lục Phủ phong long, mũi vuông, nhất là hai tai nở rộng, hình dáng rõ ràng, hồng hào đầy đặn, đây chính là tướng mạo đỗ Trạng Nguyên ngày trước, cho nên Diệp Thiên tin tưởng năm nay hắn nhất định có thể thi đỗ điểm cao.

- Thật sao?

Ngày xưa anh bạn này là người tin tưởng Diệp Thiên nhất trong đám bạn, nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, trong mắt hắn cũng lộ ra ánh sáng.

Diệp Thiên cười nói:

- Đương nhiên là thật, đi, Đôn béo, theo anh lên núi, anh muốn đi viếng mồ mả sư phụ!

Con đường từ sơn thôn đến điện thờ, mười mấy năm qua Diệp Thiên cũng đã đi qua không biết bao nhiêu lần, ngày trước lão đạo sĩ ở đó luôn khiến hắn vướng bận, nhưng hiện tại, trong lòng Diệp Thiên chỉ toàn là niềm thương nhớ .

Điện thờ vẫn như trước kia, mặc dù xây lại đã được hơn mười năm, nhưng vẫn rất chắc chắn, Lý Nhị Lăng còn nuôi gà vịt ở trước điện thờ, không khí thêm vài phần náo nhiệt.

Bảo mọi người chờ ở trong điện thờ, Diệp Thiên mang theo cái xẻng và ba lô đi tới trước mộ phần sư phụ, sau khi xúc đất đổ thêm vào mộ cho sư phụ, Diệp Thiên ngồi xuống trước bia mộ.

- Sư phụ, công pháp sư môn chúng ta, con đã đạt tới giai đoạn luyện khí Hóa Thần, không kém gì so với người nhỉ? Sư phụ yên tâm đi, Ma y chính thống, đệ tử nhất định sẽ truyền thừa!

Hạ ba lô, Diệp Thiên mở ra hai chai Mao Đài, nhẹ nhàng đổ xuống phía trước nấm mộ, miệng liên tục thầm thì:

- Sư phụ, Tiểu Diệp Tử đến thăm người vậy, đây là rượu Mao Đài hai mươi năm, con lấy trộm của ba con, người nếm thử, à, còn có gà nướng, gà quay, con biết người không thích ăn nhạt mà!

Nghĩ tới những ngày sống cùng lão đạo sĩ trước kia, nước mắt Diệp Thiên nhịn không được tràn mi mà ra, dù là hắn trước mặt người khác kiên cường như thế nào, nhưng ở trước mặt sư phụ, Diệp Thiên vẫn là một đứa bé.

Diệp Thiên ngồi liền từ giữa trưa đến khi bầu trời tối đen, Diệp Thiên đã nói hết những chuyện xảy ra trong hơn một năm qua với lão đạo sĩ, mãi đến khi đám người Phong Huống tìm đến, Diệp Thiên mới trở lại điện thờ.

Giường trúc ngày xưa bị vợ chồng Lý Nhị Lăng đổi thành phản cứng, nhưng Diệp Thiên ngủ vẫn rất ngon, ở trên núi một ngày, Diệp Thiên từ biệt người trong thôn, về trong huyện thành.