Thiên Tài Tướng Sư

Chương 241: Tìm đến cửa




Đầu xe đụng vào vách tường sinh ra một lực mạnh mà từ đầu Tống Hiểu Triết lại không cài dây bảo hiểm khiến cả người văng qua kính chắn gió đập vào tường sau đó rơi ngược trở lại xuống đất lăn đi lăn lại một lúc mới dừng lại được.

Rơi trên mặt đất khiến toàn cơ thể co giật một lúc sau đó thì hoàn toàn bất động, va chạm ở tốc độ 100 km/h chỉ sợ may mắn sống sót cũng chưa đến 1% .

- Á …!!

Không biết có phải nguyên nhân là do cô bé kia thần kinh phảm ứng chậm hay không mà tai nạn xảy ra đến vài phút sau mới kêu lên một tiếng chói tai cả người co quắp ngồi trên mặt đất.

Cũng không phải nói là cô bé này bị xe dọa mà điểm mấu chốt là cô ta vừa mới nguyền rủa Tống Hiểu Triết, hắn nói sẽ không xảy ra chuyện bị đâm chết ở đường Hoành Sơn nhưng mà sự thật thì cô đã nói trúng rồi.

- Không phải tôi cố ý, thật sự tôi không cố ý…

Sắc mặt cô gái trắng bệch nhưng trên đường lúc này toàn cảnh hỗn loạn thực ra cũng không có ai để ý đến cô, sau khi từ mặt đất đứng lên cô gái liền chui vào đám người và biến mất không thấy đâu nữa, sau khi về nhà cô toàn gặp ác mộng, đầu óc cô đã đủ căng thẳng rồi.

- Còn có một Lục đệ à?

Cả người Diệp Thiên ẩn vào một góc tường, suy nghĩ nhìn về phía xa như muốn đốt cháy con xe BMW.

Vừa rồi, mặc dù là Tống Hiểu Triết trốn ở trong xe nghe điện thoại nhưng Diệp Thiên đã chạy tới hắn chỗ cách đó chưa đầy mười thước, vô tình đã nghe thấy những lời Hiểu Triết nói.

Cuối cùng Diệp Thiên cũng ra mặt, chính là muốn Tống Hiểu Triết tâm thần phân tán sau đó dùng sát khí đẩy vào đầu hắn, kết quả đây sẽ là vụ tai nạn xe hoàn mỹ không tỳ vết.

Nếu có linh hồn, chỉ sợ Tống Hiểu Triết khóc rống lên bởi hắn sẽ không ngờ sự việc lại xảy đến nhanh như vậy? Phát sinh ra đối tượng khác cũng là do bản thân mình.

- Bỏ đi, người đó không phải người trong nước, bản thân y cũng không có biện pháp gì, nhưng Tống Hiểu Triết đã chết, hẳn Tống Gia sẽ có một thời gian yên tĩnh.

Nghe thấy tiếng xe cứu thương đến, Diệp Thiên lắc đầu, giơ tay ra cản lại một chiếc taxi cho hướng xe chạy tới, ra ngoài đã hơn 2 giờ, đừng để người khác phát hiện ra mình không ở nhà.

- Ai da, Hỉ Tử vừa rồi hình như có người đi vào?

Đang xem TV một bảo vệ trị an bỗng thấy ngoài cử sổ có tiếng động, lúc quay đầu nhìn lại phát hiện ra có một cái bóng.

- Anh Toàn, anh hoa mắt rồi? 2 giờ rồi làm gì có người?

Bảo vệ trị an tên là Hỉ Tử đẩy cửa ra ngoài xem một lúc rồi rụt trở về.

Diệp Thiên tránh được bảo vệ trị an, quay trở về biệt thự số tám, phòng mình ở sau mặt chính của ngôi biệt thự kia, chân giẫm thật nhẹ trên vách tường,

- Ai?

Vừa mới đi vào phòng, Diệp Thiên có chút cảm giác không ổn, tay phải nháy mắt đã rơi vào một lòng bàn tay.

- Tiểu tử thối, nửa đêm con chạy đi đâu vậy?

Tiếng của Diệp Đông Bình để cho Diệp Thiên thu tay phải trở về, đầu ngón tay bắn ra không một dấu vết, lặng yên không một tiếng động.

Diệp Thiên bật đèn bàn, bất mãn nói:

- Cha, nửa đêm vào phòng lại không bật đèn, như vậy là cha muốn dọa chết người đấy!

- Ba không cần, ba hỏi con, vừa rồi con đi làm gì?

Sắc mặt Diệp Đông Bình không được tốt, ông biết con trai mình làm việc to gan lớn mật, ông sợ Diệp Thiên đã làm gì đó không hay.

Diệp Thiên rất có kinh nghiệm ứng phó với cha, hắn lập tức cười đáp:

- Cha, con đi dạo bộ cho tỉnh rượu, sợ ảnh hưởng đến Thanh Nhã nên lúc nãy mới đi qua cửa sổ, cha nửa đêm không ngủ mà đến đây làm gì vậy?

- Bố mày! Không yên tâm về mày nên ba mới qua đây xem!

Đối với con trai, Diệp Đông Bình quá hiểu nó, một chút rượu lúc tối cơ bản không đủ làm nó say, tiểu tử này giả say thôi, chắc chắn là đã gây lên chuyện gì rồi.

Quả nhiên, ngay sau khi Diệp Thiên ra ngoài được 10 phút, Diệp Đông Bình mở phòng con trai ra và phát hiện không có bóng người, nên đã ở suốt trong này 2 tiếng đồng hồ chờ Diệp Thiên trở về.

- Ba nói này, Diệp Thiên, chuyện người lớn này con đừng có tham dự vào, mẹ con có cách nghĩ riêng, đừng có làm hỏng kế hoạch của bà ấy!

Đối với đứa con trai này thật sự Diệp Đông Bình đành chịu, từ lúc còn nhỏ Diệp Thiên đã kiên định vô cùng, hắn đều tự quyết việc phải làm, có vẻ như từ trước tới giờ cha hắn đều không ngăn cản được.

- Cha, con chỉ là đi dạo bộ thôi mà không làm chuyện gì cả, sáng mai còn có chuyến bay, con muốn đi ngủ!

Diệp Thiên ngáp một cái, giơ tay lên vặn lưng mỏi, điệu bộ không muốn bàn nữa, bất đắc dĩ Diệp Đông Bình phải nhẫn nại đi ra ngoài, đây chính là chỗ dễ ồn trong nhà, Diệp Đông Bình cũng không muốn vì con trai mà đánh thức mọi người.

- Ba, có một số việc không phải mẹ muốn làm là làm được.

Nhìn bóng lưng cha, Diệp Thiên thở dài, Diệp Đông Bình bỗng nhiên khoát khoát tay áo, Diệp Thiên mang cho ông một chiếc áo khoác tới cửa phòng, lúc đó Diệp Đông Bình thật sự cảm thấy mình đã già rồi.

Tuy đêm hôm qua ngủ muộn, nhưng sáng nay khi mặt trời chiếu khắp nơi, Diệp Thiên vẫn ra vườn hoa đứng bên cái cọc để luyện quyền, lúc đó mây tím lúc ẩn lúc hiện, trong lòng hắn có vẻ như đã gạt đi chuyện đêm qua.

Về phần tử khí giết Tống Hiểu Triết căn bản cũng không thể dính vào người Diệp Thiên, phải biết rằng sở dĩ thuật sĩ phong thủy có thể chạy qua núi, xuyên vào bên trong mồ mả cũng bởi vì thuật pháp còn làm cho hơi thở ngăn cách với cơ thể, khiến cho mọi việc không liên quan đến bản thân.

Nhưng trên thế gian, trừ Diệp Thiên ra, có thể làm được điều này thì chỉ sợ những người khác đều phải dựa vào ngoại lực để tránh bị sát khí dính vào người giống như công hiệu nhạc cụ của thầy tu.

Sau lúc thu công, đã là hơn bảy giờ sáng, sau khi ăn sáng, mấy người chuẩn bị đồ cho Diệp Thiên ra sân bay.

- Ba, mẹ hai nơi này cách nhau không xa, lúc nào con cũng có thể về thăm hai người, hay là … Mẹ đến Bắc Kinh ở cùng con một thời gian đi?

Trong nhà, nhìn thấy đôi mắt mẹ đỏ, Thanh Nhã có chút không muốn, tuy mới chỉ là đính hôn, nhưng trên danh nghĩa cũng đã coi như được gả đi. Sau khi vào nhà này, mẹ Vu Thanh Nhã cũng biến thành mẹ Diệp Thiên.

- Hạo Nhiên?

Sau khi nghe lời con gái nói, mắt mẹ liền nhìn về phía cha.

- Được, được, đợi 10 năm nữa chúng ta sẽ tới Bắc Kinh, nghe nói Diệp Thiên có Tứ Hợp Viện lớn, chúng ta sẽ ở chỗ đó!

Nhìn thấy ánh mắt như cầu khẩn của vợ, Vu Hạo Nhiên gật đầu liên tục. Đang nghĩ tới là cha vợ, cần giáo huấn Diệp Thiên, tay để trong túi bỗng nhiên bỏ ra.

- Dạ, chủ nhiệm Tôn ạ? Diệp Thiên đã đính hôn, sau đó nhất định sẽ đến xin người, đến lúc đó phải đón tiếp hân hạnh nha!

Vu Hạo Nhiên nghe điện thoại, sau khi tào lao mấy câu, sắc mặt ông bỗng nhiên thay đổi, miệng ừ ừ nha nha vài tiếng rồi cúp điện thoại.

Nhìn thấy sắc mặt Vu Hạo Nhiên không được tốt, Diệp Đông Bình hỏi:

- Ông làm sao vậy?Bên đó nảy sinh phiền toái sao? Nếu không các con về trước đi, chúng ta không phải là lần đầu tiên đi máy bay!

- Tống Hiểu Triết đã chết, đêm qua, vì tai nạn xe cộ! Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Sắc mặt Vu Hạo Nhiên có phần kì lạ, không kìm được lòng nhìn hướng về phái Diệp Thiên, dù biết tối qua Diệp Thiên ở trong nhà mình nhưng không khỏi có chút nghi ngờ.

- Cái gì?

Phản ứng của Diệp Đông Bình so với Vu Hạo Nhiên mạnh lơn nhiều, sau khi nghe tin này, ông sững sờ, ngẩn người ra nhìn hướng về con trai, không mang theo cả một chút che giấu.

Nhìn thấy hai người, mẹ Vu Thanh Nhã và Thanh Nhã đều chú ý đến mình, Diệp Thiên giơ tay vẻ mặt như vô tội nói:

- Ai da, ba, hai người nhìn ta làm gì vậy? Tai nạn xe cộ thì có liên quan gì đến con?

Vu Hạo Nhiên gật đầu nói:

- Đúng, cậu chẳng có liên quan gì cả, kiểm tra thi thể người ta phát hiện ra trước khi chết Tống Hiểu Triết đã uống rất nhiều rượu, hẳn là say rượu đã khiến cho… Nhưng sao ta lại cảm thấy chuyện này có chút khác lạ?

- Được rồi, chuyện này không liên quan gì đến chúng ta, nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ? Sắp lên máy bay, trước tiên chúng ta cần yên tĩnh cái đã!

Cùng với vẻ mặt hoài nghi của Vu Hạo Nhiên, trong lòng Diệp Đông Bình thấy hết cả hồn, ông khẳng định 100% chuyện này là do con trai mình làm, ông cũng rất tức giận không hiểu Diệp Thiên đã gây ra vụ tai nạn xe cộ này như thế nào.

Bây giờ, Diệp Đông Bình nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi Thượng Hải, dù sao đối với ông, giết người mà nói thật qúa đáng sợ, nhất là do chính con trai mình gây nên.

Sau khi máy bay cất cách, Diệp Đông Bình mới thực sự thở phào, nhưng nhìn về phái Diệp Thiên lại tràn đầy nghiêm khắc, trong lòng cũng không biết phải xử trí tên tiểu tử này thế nào.

Khi xuống máy bay, Diệp Thiên đương nhiên không cho cha bất cứ cơ hội nào. Hắn cùng Thanh Nhã đi mua sắm đồ.

Buổi tối ăn cơm ở Tứ Hợp Viên, Diệp Thiên còn chưa kịp đến đến phòng tân hôn với vợ, Diệp Đông Bình cũng không tiện mở lời, chỉ có thể dấu chuyện này trong lòng.

- Duy An, mấy hôm nay trong nhà không có chuyện gì chứ?

Lưu Duy An đáp:

- Anh, theo như anh nói đã xong thủ tục mua bán, trong cửa hàng cũng không có chuyện gì, nhưng có người đến nhà tìm Tiểu Thiên.

- Dượng Tiểu, ai tìm ạ?

Diệp Thiên nhìn về phía Lưu Duy An.

- Là… Là Đường lão tiên sinh, ông ấy đến Tứ Hợp Viên tìm cậu rồi, có để lại số điện thoại và địa chỉ, nói là khi cậu về thì bảo rằng ông đã từng ghé qua!

Lưu Duy An đã gặp qua Đường Văn Viễn, sáng sớm hôm kia thấy Đường Văn Viễn trong nhà, phải biết rằng địa vị thân phận của hai người cách nhau quá xa.

Diệp Thiên nhận lấy mẩu giấy, nhìn thoáng qua, có chút không để ý nói:

- Tôi không có mất công đi tìm ông, hai ngày nay đang rất bận, chuyện này mấy hôm nữa rồi nói!