Thiên Tài Tướng Sư

Chương 751-753: Dracula




Trước Soviet giải thể, hiện tượng như là tham ô … cũng đã nảy sinh tới cán bộ chính phủ, sau giải thể, ngay cả quân đội cũng có tình trạng đó, tình trạng này càng ngày càng nghiêm trọng.

Trong mấy tháng đều không phát ra quân lương cho bộ đội, cuối cùng thậm chí cả một số vũ khí tính bí mật cực cao cũng bắt đầu bị bán ra ngoài, nước Nga khi đó quả thực đã thành hoa viên buôn hậu vũ khí đạn dược quốc tế.

Ngoài tài sản ở kinh doanh đấu quyền ngầm Flodz cũng là một thương nhân buôn bán vũ khí đạn dược Anh quốc, lúc ấy đều có tiếp xúc cùng không ít tướng lãnh chủ chốt trong quân đội Nga, hơn nữa chính là tình hữu nghị tốt đẹp.

Cho nên khi nghe thấy vị kia nói đến thủ đoạn mạnh mẽ, sau khi có tin tức Tổng Thống phẫn nộ, mặc dù Flodz có chút khó kiểm soát, nhưng cũng không phải quá lo lắng, coi như hiện tại bị quân đội bao vây, trên mặt hắn cũng không lộ ra chút kích động.

Bởi vì người tham mưu Pavlovsky dẫn quân đội Viễn Đông này, từng cùng Flodz làm một vụ mua bán tàu ngầm, giờ phút này trong nhà Pavlovsky, còn có một tác phẩm nghệ thuật chạm khắc từ ngà voi vô giá mà Flodz đưa tặng.

Flodz biết rõ tính cách của Pavlovsky, thiếu tướng chỉ huy hạm đội Hắc Hải trước kia này, là một người chủ nghĩa đầu cơ từ đầu đến đuôi, trước Soviet giải thể hắn đang trong đội ngũ, bay lên như diều gặp gió.

Thêm nữa, Tổng Thống tiền nhiệm và Tổng Thống đương nhiệm tranh đấu, Pavlovsky lại dương cờ đứng ở đằng sau, khi Tổng Thống đương nhiệm thượng vị hắn lập được không ít công lao.

Bởi vậy Pavlovsky cũng đã trở thành một trong những người mà Tổng Thống đương nhiệm tín nhiệm nhất trong quân đội, có thể nói là một trong những tướng lĩnh quan trọng nhất trong quân đội Nga.

Nếu đổi thành người khác, Flodz có lẽ còn không có biện pháp gì, nhưng là người này, hắn có mười phần nắm chắc chuyện này giải quyết được.

- Flodz tiên sinh, Đổng Đại Tráng biết không ít. Nếu hắn còn sống đi ra ngoài, vạn nhất đem chuyện của chúng ta nói ra thì làm sao?

Đến từ Nhật Bản, Saki Itou nghĩ, lưu lại Đổng Đại Tráng căn bản chính là mối nguy cho hành động liên hợp lần này, không những không thể thu hút phần tử Hồng môn đến cứu viện, ngược lại bọn họ còn phải ở trong nơi băng tuyết thêm thời gian dài.

- Ai nói tôi muốn giao người sống?

Flodz nở nụ cười giảo hoạt. Khoát tay nói:

- Cho dù tôi giao ra người sống, cũng sẽ biến thành người chết, Itou tiên sinh, có đôi khi chính trị còn quan trọng hơn chém giết!

Tuy rằng lão Itou trong hành động lần này, đơn thương độc mã đã thủ tiêu không ít đệ tử Hồng môn, nhưng trong lòng Flodz vẫn không tìn nhiệm hắn.

Ở trong lòng Flodz, ngay cả Diệp Thiên trên tàu Nữ Vương, đều là một số kẻ tứ chi phát triển mà ý nghĩ đơn giản, căn bản là không nói chuyện trên mặt bàn được.

Flodz chẳng qua là giật giật mồm mép, hiện tại boxing ngầm Nhật Bản, Thailand và Nga, đều có cổ phần tương đối lớn của hắn, chẳng khác gì là chỉnh hợp cả thị trường boxing ngầm Á Châu.

- Được rồi, vậy toàn bộ trông cậy ở ngài!

Lão Itou cũng đã rõ ràng, nghe được lời nói của Flodz, cúi ngang người xuống dưới eo Flodz, đem toàn bộ chuyện này đổ lên người đối phương.

- Yên tâm đi, tôi đi một chút sẽ trở lại!

Flodz cười cười, đi ra cửa nhìn thoáng qua máy bay trực thăng đang quanh quẩn trên không trung, lấy ra điện thoại vệ tinh của hắn bấm một dãy số.

Năm phút sau, toàn bộ đèn lớn chiếu vào khu quân doanh đều tắt, Flodz cùng hai quan quân người Nga đi, tiến vào một chiếc xe chỉ huy.

Xe chỉ huy đã được cải trang, từ bên ngoài nhìn qua thực bình thường, nhưng đi vào có thể thấy từ thảm Ba Tư thật dày trong xe, tủ rượu, tủ lạnh cùng TV vệ tinh … đầy đủ mọi thứ, có vẻ dị thường xa hoa.

Nhìn thấy Flodz tiến vào, một vị tướng quân ngồi ở trên ghế sa lon với một cái đầu nhẵn bóng đứng lên, sau khi ôm Flodz một lúc sau, trên mặt lộ ra thần sắc nghi hoặc, nói:

- Ông bạn, tại sao ông lại ở chỗ này?

- Tướng quân, thật vui khi lại nhìn thấy ngài!

Trong lòng Flodz thầm mắng một câu: Lão Hồ Ly! Hắn dẫn theo quân đội bao vây nơi đây, làm sao lại không biết mình ở bên trong, quả thực chính là biết rõ còn cố hỏi.

- Tướng quân, ngài cũng biết đấy, lần này chỉ là một chút chuyện nhỏ trong giới đấu quyến của chúng tôi, sao lại kinh động đến cả ngài thế?

Flodz cũng không còn thời gian đi vòng vèo cùng đối phương, hành văn gãy gọn, nói:

- Chúng ta là bạn lâu năm, tôi hi vọng tướng quân có thể nói tốt vài câu ở trước mặt Tổng Thống, hóa giải chuyện này đi!

- Flodz, chuyện này cũng không nhỏ , không phải tôi không nể mặt mũi ông, thật sự là lần này các ông làm hơi quá đáng, Tổng Thống hết sức tức giận, chuyện này điều tra nhất định phải có một kết quả.

Trên mặt Pavlovsky lộ ra vẻ khó xử, nghĩ một chút, nói tiếp:

- Đem ông đi ra ngoài tự nhiên không có vấn đề, nhưng bên trong phàm là người tham dự đến chuyện này, đều phải áp tải đến Moscow, tiến hành thẩm tra!

- Thế này khác gì chưa nói!

Flodz oán thầm một câu trong lòng, trên mặt cũng ra vẻ tươi cười, nói:

- Gần đây hoàng thất Thái Lan phát hiện vài tòa biệt thự ở Patiya, rất tuyệt, tôi giúp tướng quân ngài có được một tòa nhé!

Nói về địa danh du lịch nổi danh nhất Thái Lan, Patiya không thể nghi ngờ là tấc đất tấc vàng, nơi đó một tòa biệt thự giá trị ít nhất đều hơn một ngàn vạn Đô-la, cho nên nghe được Flodz nói vậy, trên mặt Pavlovsky cũng hiện ra vẻ tươi cười.

Nhưng Pavlovsky rất nhanh thu lại vẻ tươi cười, cau mày nói:

- Vậy cảm tạ ông bạn, nhưng chuyện này vẫn còn có chút khó khăn, Tổng Thống bên kia tôi không có cách nào báo cáo được !

- Tướng quân, tòa biệt thự vùng ngoại thành Luân Đôn lần trước thì thế nào? Tôi nghĩ, nó rất nhanh có thể chuyển tới danh nghĩa con trai của ngài!

Mắt thấy Pavlovsky chưa thỏa mãn dục vọng, Flodz có chút bất đắc dĩ, hắn biết người trong quân đội Nga như hắn thích nhất đặt mua bất động sản ở nước ngoài, Flódz lại tung thêm một cái mồi.

Flodz hiện tại cũng là không trâu bắt chó đi cày, không thể không như thế, bởi vì nếu không thể để cho Pavlovsky buông tha đám người Saki Itou, quan hệ hắn và Nhật Bản cùng với Rudolph … các đồng minh sẽ vỡ tan.

Đã không còn gia tộc Itou Nhật Bản và Rudolph ở Thổ Nhĩ Kỳ ủng hộ, Flodz căn bản là không thể chỉnh hợp hai nơi này quyền tràng này, nói cách khác, chuyện hắn làm trước đây tất cả đều là toi công.

- Ông bạn thật sự là quá khách khí!

Nghe được Flodz nói vậy, Pavlovsky cười đến nỗi mắt đều híp lên:

- Ông bạn, chuyện đã xảy ra ảnh hưởng quá lớn đến nước Nga, tôi cần có một lời giải thích rõ ràng với Tổng Thống, ông hiểu không?

- Đương nhiên, tướng quân, đây đều là người Trung Quốc ác độc làm ra, hung thủ giờ phút này còn trong tay của tôi đây, tôi sẽ đem bọn họ chuyển giao cho ngài !

Flodz lại chuyển đề tài, nói:

- Nhưng những điều này là do người vô cùng hung ác làm, trước khi tướng quân ngài chỉ huy vây bắt bọn hắn đang tiến hành phản kháng, cuối cùng toàn bộ đều bị tôi tiêu diệt, tôi nghĩ, đáp án như vậy Tổng Thống các hạ có thể thỏa mãn chứ!

- Ha ha, tôi rất vừa lòng, Tổng Thống các hạ cũng hài lòng!

Pavlovsky ha ha phá lên cười, đưa tay lấy từ tủ rượu một chai Vodka thuần chính, sau khi rót vào hai cái chén, nói:

- Vì tình hữu nghị chúng ta, vì người Trung Quốc chết tiệt, cạn ly!

- Cạn ly!

Flodz giơ lên chén rượu, hiểu ý nở nụ cười, đáy lòng cũng có chút đau, hắn trả giá là hai khu bất động sản, cộng lại cũng đến mấy ngàn vạn Đô-la.

Sau khi một hồi giao dịch trắng trợn ngay tại đây, hai người đã ăn ý, coi như hoàn thành, bộ đội vây quanh quân doanh này nhận được mệnh lệnh, trừ một phân đội đặc chủng nhỏ lưu lại ra, tất cả mọi người lui xuống dưới chân núi.

Những người hiện đang được học ở trong trại huấn luyện, sau khi người của Flodz đến, đều bị giáo quan dẫn tới phía Bắc, trong núi sâu tập huấn, đó chính là một hành trình tử vong.

Lúc này ở trong quân doanh lớn như vậy, ngoài hơn hai mươi người Nhật Bản, còn lại tất cả đều là thủ hạ của Flódz, còn về Đổng Đại Tráng đám người, đang bị giam ở trong phòng tạm giam của trại huấn luyện dùng cho học viên bị khiển trách.

Phòng tạm giam như thế này, chỉ cao tầm một mét bảy năm, trước sau bốn phía, bên trong diện tích không đủ một mét vuông, không khác quan tài lắm.

Hơn nữa phòng tạm giam toàn bộ được phong bế, ngoài một lỗ thông gió ở cửa, ngay cả một cánh cửa sổ đều không có, người vào đến bên trong cảm giác với bị chôn dưới đất cũng không khác lắm, bọn hắn nghe không được thanh âm của ngoại giới.

Bất kể là bao nhiêu học viên mạnh mẽ dến đâu, ở trong phòng tạm giam này ba ngày, cam đoan bọn hắn đều cũng trở nên dễ bảo, rất nhiều người sau khi phạm phải sai lầm, tình nguyện tự sát chứ không muốn lần thứ hai bị giam ở bên trong.

Đám người Đổng Đại Tráng tuy rằng chỉ bị bắt giam lại hơn một ngày một chút, nhưng sau khi bị mang đi ra, sắc mặt mỗi người đều tái nhợt, có mấy người, cái thậm chí còn không thể đi lại, bị người ta kéo lê tới trên thao trường trại huấn luyện.

- Đại Tráng, cháu không sao chứ?

Một người trung niên hơn 40 tuổi thấy Đổng Đại Tráng, không khỏi mở miệng, chính là hắn cũng đã có hai ngày hôn mê, căn bản là tránh được kiếp nạn từ thủ hạ của Flódz.

- Nhị thúc, cháu không sao, ông nội nhất định sẽ không bỏ qua lũ hỗn tạp này!

Trái lại Đổng Đại Tráng rất có gan khí, nhưng tên của hắn tuy rằng tên là Đại Tráng (khỏe mạnh), nhưng thân thể lại có chút gầy yếu, lúc này so với người trung niên thì còn suy yếu hơn vài phần.

- Đại Tráng, cháu nói không sai, Đổng gia nhất định sẽ báo thù cho chúng ta!

Một người bên cạnh Nhị thúc của Đổng Đại Tráng ha ha phá lên cười, một ngụm nước miếng phun vào thân thể của lão quỷ Itou trước mặt hắn.

- Khốn kiếp!

Là người gia chủ trong gia tộc xưa nhất Nhật Bản, Saki Itou nào chịu được sỉ nhục như thế này? Hắn nhất thời giận dữ, cổ tay vừa lật lại, một nét thoáng hiện ra như nước chảy sáng bóng, tiếng cười của người nọ dừng lại, một cái đầu lâu bay lên cao cao.

Itou tàn nhẫn khiến khóe mắt Đổng Đại Tráng đỏ như lửa, khóe mắt sắp chảy ra máu loãng, la lớn:

- Nhị Bảo thúc? ! Mẹ nó, lão quỷ, có bản lĩnh đọ sức với ông nội đi!

- Các ngươi, đều phải chết!

Gia tộc Itou ở trước thời đại Mạc Phủ tướng quân của Nhật Bản cũng đã tồn tại rồi, lịch sử thậm chí so với gia tộc Kitamiya còn lâu dài hơn, bọn hắn truyền thừa kiếm đạo, càng thêm gần sát thực tế chiến đấu.

Saki Itou tuy rằng động tác không mạnh, vốn là sức cổ tay làm ra mấy ngoặc đơn giản, nhưng người bị bắt mất mạng dưới tay hắn đã có trên năm người, chỉ còn lại có Đổng Đại Tráng và Nhị thúc hắn.

Đang lúc Saki Itou giơ lên võ sĩ đao đối với Đổng Đại Tráng, đứng ở cách đó 10 Mã Lạp Khải, Pavlovsky rốt cục phản ứng lại, vẻ mặt âm trầm nói:

- Đủ rồi, chúng ta cần không phải là phần còn lại của chân tay đã bị cụt!

Nghiêm khắc lại nói tiếp, Nhật Bản cùng Nga, cũng là kẻ thù truyền kiếp, từ lúc trước đầu thế kỷ này, Nhật Bản cùng Sa Hoàng lúc ấy là lãnh đạo nước Nga cũng đã có chiến tranh bạo phát ở Đông Bắc Trung Quốc giáp giới cùng Triều Tiên.

Chiến tranh II, với thất bại của Sa Hoàng nước Nga mà chấm dứt, thúc đẩy ưu thế của Nhật Bản ở Đông Bắc Á về quân sự, cũng lấy được quyền lợi đóng quân ở Triều Tiên, Đông Bắc Trung Quốc, lệnh mở rộng nước Nga đã bị cản trở.

Mà khi trận chiến tranh này qua đi, bốn mươi năm sau, ở năm 1945, Nhật Bản cùng Soviet trước kia cũng ở mảnh đất đó, lại tiến hành đại chiến.

Nhưng lúc này cũng lấy thảm bại của Nhật Bản mà kết thúc, ở Đông Bắc Trung Quốc mãi đến 26 năm sau quân Kantō của Nhật Bản, tan tác ở Tô Quân, trở thành nhân tố trọng yếu nhất khiến Nhật Bản đầu hàng trong đại chiến thế giới lần hai.

Ở giữa thù hận thật là khó hóa giải, nhìn thấy Itou tỏ ra hung ác, cũng không phải là tốt nhưng Pavlovsky vẫn mở miệng ngăn trở hành động kế tiếp của Itou.

Cùng với tiếng nói của Pavlovsky, một lọat tiếng súng lên đạn truyền ra, hơn mười khẩu súng tự động nhắm ngay đầu Saki Itou.

Luận lực chiến đấu cá nhân, những quân nhân này không phải đối thủ của Saki Itou, nhưng tập thể tác chiến chính là phối hợp, bị vài chục khẩu súng chỏ vào đầu, trong lòng Saki Itou cũng bị bóng ma thần chết bao phủ.

- Được rồi, hai người kia ta sẽ giao cho tướng quân !

Saki Itou cười nham hiểm, từ trong lòng lấy ra một tay khăn màu tuyết trắng, đưa lên lau vết máu trên thanh võ sĩ đao tỏa đầy hàn quang.

Pavlovsky nghĩ tới lời hứa của mình, xoay mặt nhìn về phía đội trưởng tiểu đội đặc chủng, nói:

- Patrick, bắn chết hai người kia. Thi thể mang đi!

Trải qua Soviet giải thể, hơn nữa từng chiến đấu cùng xe thần võ trang, Pavlovsky hiển nhiên cũng là hạng người tâm địa độc ác, hắn thậm chí từng hạ mệnh lệnh giết hại. Mấy nhân mạng ở mắt hắn căn bản là không coi vào đâu.

- Vâng, thưa tướng quân!

Người quân nhân kia đeo quân hàm thượng tá, nhấc chân đi đến bên Đổng Đại Tráng, đã muốn lên nòng súng hiện trên tay phải của hắn.

Nhưng không ai phát hiện. Giờ phút này ở phía trên trại huấn luyện, một đám sương mù lặng yên không một tiếng động mới hạ xuống.

- Sao lại thế này? Chết nhiều người như vậy?

Đang ở giữa không trung, mí mắt Diệp Thiên không khỏi nhảy lên, hắn vốn là sớm đã đến dưới chân núi, chỉ là vừa trải qua hơn ba trăm km lặn lội đường xa, thực khí trong cơ thể Diệp Thiên cơ hồ hao hết, hắn cần điều chỉnh một chút.

Thứ hai ngay lúc đó trại huấn luyện boxing ngầm bị quân đội vây quanh. Hơn nữa mấy cái đèn chiếu xạ giống như ban ngày, hắn cho dù dùng thực khí bao trùm thân thể. Sợ là cũng sẽ bị người ta phát hiện.

Cho nên Diệp Thiên lúc này mới chờ quân đội tản bớt mới đi đến trại huấn luyện, vừa nhìn, nhất thời để cho hắn tức nổ phổi, Diệp Thiên không nghĩ tới, ngoài Đổng Đại Tráng, người của Hồng môn còn bị bắt sống nhiều như vậy.

Nhìn thấy trên mặt đất chỗ tảng đá tràn đầy máu tươi, ánh mắt Diệp Thiên nháy mắt trở nên đỏ rực, hắn cũng không lên tiếng. Tâm niệm vừa động, thu thực khí hộ thân vào trong đan điền.

- Ai?

Thân là đội trưởng phân đội tinh nhuệ nhất trong quân Nga, Patrick phản ứng không thể nghi ngờ là cực nhanh, khi hắn cảm giác được đỉnh đầu tựa hồ có cái gì không ổn, họng súng đồng thời chỉ lên.

Nhưng không đợi Patrick bóp cò, cánh tay phải liền truyền đến đau nhức, ngay sau đó bên tai truyền đến một tiếng " Răng rắc " , cái cổ tráng kiện nhất thời cúi xuống.

- Đội trưởng? !

Bốn phía truyền ra một tràng kinh hô, hai người đội viên đặc chủng giúp Pavlovsky lui về sau, đồng thời, trong sân chợt vang lên tiếng súng, hơn mười khẩu súng tự động phun ra ngọn lửa, nhất tề hướng về Diệp Thiên.

Nhưng ngay tại khi bọn hắn giơ súng lên, Diệp Thiên đã cảm giác được da đầu run lên, cả người lông tơ dựng lên.

Cho nên cùng lúc vặn gãy cổ của Patrick, Diệp Thiên thuận thế nằm úp sấp xuống trên mặt đất nhất, cả người giống như con báo, hai tay liền chụp xuống mặt đất, mau lẹ vô cùng nhảy vào giữa mười mấy đội viên đặc chủng tác chiến.

Nếu bị những người này ngắm bắn ở khoảng cách xa, súng trong tay bọn họ có lẽ còn có thể có chút uy hiếp Diệp Thiên, dù sao hắn lúc này vẫn là thân thể huyết nhục, một khi không để ý cũng không hay ho. Nhưng khoảng cách gần hơn, những người này trong mắt ở Diệp Thiên, chính là sơn dương đợi làm thịt.

Đây giống như là tướng quân vô địch thời xưa, nhảy vào tới giữa trận địa của địch, tuy rằng bốn phương tám hướng là địch nhân, nhưng kỳ thật lại an toàn nhất.

Trong mắt bắn ra một sát khí lạnh lẽo, chân phải Diệp Thiên đạp trên mặt đất một chút, thân thể như tên bắn mà ra, lập tức bám vào trên người hai thanh niên bên cạnh.

- Rắc... Răng rắc!

Khung xương gãy trộn lẫn trong tiếng người nọ kêu thảm thiết, thân thể cao lớn bị Diệp Thiên đánh bay lên, trùng điệp té ra cách xa 10m.

Thấy cũng không bắn trúng Diệp Thiên, những quân nhân đặc chủng còn lại cũng phản ứng cực nhanh, bọn hắn trực tiếp ném bỏ súng tự động đã không còn viên đạn, cơ hồ ở cùng một thời gian, trên tay hơn mười người đều xuất hiện một khẩu súng.

Từ lúc lấy súng ra đến nhắm, động tác những người này thậm chí không có vượt qua 0. 5 giây, tất cả đều là phản ứng theo bản năng, động tác mau lẹ tới cực điểm.

Nhưng ở trong mắt Diệp Thiên, động tác của những người này vẫn là quá chậm, một đám giống như là pha quay chậm trong máy quay phim hiện ra trước mắt Diệp Thiên.

Chân phải Diệp Thiên nhìn như vô tình đạp ở tảng đá trên mặt đất, nhưng khi lòng bàn chân hắn cùng mặt đất tiếp xúc, " Oành! " Một tiếng vang thật lớn xuất hiện bên tai mọi người.

Diệp Thiên một cước đạp này, mặt đất cả trại huấn luyện, như là đã xảy ra động đất rung động lên, có mấy người thân thể thậm chí bị nâng lên bắn ra ba bốn mét.

Tình hình như thế, ngay cả xe công vụ mọi người có thể nhận thấy đang giống như là bay nhanh đột nhiên dừng khựng lại. Mặc cho ngươi đứng vững nữa, cũng đều sẽ bị văng ra theo quán tính.

Dưới chấn động này, những đội viên đặc chủng đang cầm súng nhất thời lảo đảo, làm sao còn lo đi ngắm bắn Diệp Thiên?

- Tất cả đều chết đi!

Một cước ra mãnh liệt, động tác của Diệp Thiên sinh động như mây bay nước chảy, hoành chưởng như đao, mười ngón như kiếm, từng tia sáng bóng từ đầu ngón tay hắn lộ ra, chung quanh đầy sát khí.

Thực khí Tiên Thiên bị Diệp Thiên toàn lực thúc dục, quả thực chính là không gì không phá được, theo tiếng vang " vù vù " cắt qua không khí, trong sân nhất thời vang lên tiếng gào khóc thảm thiết.

Khi thân hình Diệp Thiên hiện ra ở giữa sân, những đội viên đặc chủng vốn tán lạc tại bốn phía quanh Diệp Thiên mặc áo chống đạn đó, thân thể đột nhiên trở thành một dòng huyết vũ, ngay cả mặt đất phạm vi 10m quanh người Diệp Thiên, cũng bị tia nhỏ bắn tới.

Một chiêu giải quyết xong những người mang súng, cổ tay Diệp Thiên khẽ lắc, hai đội viên đặc chủng lôi kéo Pavlovsky chạy đến cửa trại huấn luyện chỉ cảm thấy cái gáy tê rần, cả người xụi lơ ở trên mặt đất.

- Trở về đi!

Diệp Thiên vừa sải bước ra, thân ảnh cao ngất hiện ra trong ba mươi mét, một tay kéo cổ Pavlovsky, đưa hắn ném về trong sân.

- Là ... Là ngươi, Trung... Trung Quốc, Diệp…? !

Vừa rồi đã phát sinh một màn viết thì có vẻ dài dòng, Trên thực tế chẳng qua chính là ngắn ngủn vài giây đồng hồ, khi Diệp Thiên quay đầu, Flodz không khỏi kêu lên như gặp quỷ.

- Ừ, rất tốt, hóa ra là ông bạn?

Thấy Flodz, trên mặt Diệp Thiên nở một nụ cười, hắn từng đồng ý với Đổng Thăng Hải sẽ trả thù cho hắn, không ngờ thời cơ tới nhanh như vậy.

- Ngươi... Làm sao ngươi làm được ?

Flodz còn chưa tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ vừa rồi, so sánh với Diệp Thiên lúc ở trên tàu Nữ Vương, người nam nhân trước mắt này, quả thực giống như là ma quỷ, giơ tay nhấc chân cũng giết chết hơn mười quân nhân với súng thật đạn thật.

- Giải thích cho ông như thế nào đây?

Diệp Thiên nghiêng cái đầu nghĩ một chút, lắc lắc đầu, nói:

- Nói với ông, ông cũng nghe không hiểu, thôi thì cho ông thử một chút nhé!

Khi nói chuyện, Diệp Thiên đưa tay vẽ trong hư không, Flódz giống như là người giấy đối với Diệp Thiên bay qua chừng 10m, " Răng rắc... Răng rắc " vài tiếng vang giòn truyền ra, trong đó còn có tiếng kêu thảm của Flódz.

Một tay tóm cổ Flódz, Diệp Thiên dùng cái tay còn lại chậm rãi đưa khung xương hai tay hai chân của hắn nhất nhất tạo thành bột, Flódz chưa hiểu như thế nào, nháy mắt liền hôn mê bất tỉnh.

- Muốn chết à, không dễ dàng như vậy!

Thuận tay đem Flódz ném trên mặt đất, chỗ ót Diệp Thiên bắn ra một chút thực khí bảo vệ tâm mạch Flódz, giống như là cho hắn một liều thuốc trợ tim.

Khi thực khí vào trong cơ thể, Flódz đã hôn mê nhất thời thanh tỉnh lại, đau nhức trên người truyền vào trong đầu, hắn hận không thể lập tức chết ngay để càng thêm thỏa mãn.

- Tôi sẽ cho ông một cái chết cuối cùng!

Diệp Thiên không thèm nhìn Flódz đang kêu thảm không ngừng, mà đưa mắt chăm chú vào trên người Saki Itou, thản nhiên nói:

- Trên người ngươi có oán khí quá nhiều, nếu ta không đoán sai, đó là người Trung Quốc, đều là ngươi giết phải không? Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Khốn ... Khốn kiếp! Ngươi... Ngươi là ai?

Dù là lão quỷ Itou này tâm địa độc ác, cũng bị thủ đoạn của Diệp Thiên hù sợ tới mức hai chân đều như nhũn ra, tù khi Diệp Thiên xuất hiện đến lúc chết một đống người, thậm chí còn không vượt quá một phút đồng hồ.

- Đổng Đại Tráng? Tôi là gia gia của bạn cậu.

Diệp Thiên cũng không trả lời Saki Itou, mà là đưa mắt nhìn sang Đổng Đại Tráng vẻ mặt dại ra, nói:

- Cậu có thể giúp lão quỷ này lựa chọn một cái chết!

- Giúp hắn lựa chọn một kiểu chết sao?

Đổng Đại Tráng lặp lại lời nói của Diệp Thiên trong miệng, trong lúc nhất thời có chút không dám tin vào lỗ tai của mình.

Ngay vài phút trước, hắn còn cho là mình sắp chết ở nơi này, nhưng ngắn ngủn mấy phút đồng hồ sau đã thay đổi bất ngờ, Diệp Thiên giống như là thiên binh thần tướng, đột nhiên hịên ra.

Nhưng mặc dù Đổng Đại Tráng hận thù đối với Saki Itou cực điểm, hắn cũng không giống những người bình thường trong Hồng môn, nghiêm khắc mà nói, hắn thậm chí chưa tính là người trong Hồng môn.

Bởi vì Đổng Thăng Hải cũng không muốn cho đứa cháu duy nhất này cũng gia nhập Hồng môn, nên ngay cả võ công gia truyền cũng chưa truyền cho hắn, theo ý nào đó mà nói, Đổng Đại Tráng tuyệt đối được coi là một người có phẩm chất tốt nhiều mặt.

Cho nên khi Diệp Thiên để cho hắn lựa chọn sinh tử cho Itou thì Đổng Đại Tráng nhất thời có chút há hốc mồm, hắn đời này trải qua chuyện máu lửa nhất, cũng chính là khi lên tiểu học một quyền đánh chảy máu mũi của bạn đồng học mà thôi.

- Lăng Trì, sống cả đời! (chặt tay chân)

Đổng Đại Tráng hãy còn ở trong thời gian khiếp sợ, người trung niên bên cạnh hắn giãy dụa cố ngồi dậy, la lớn:

- Anh tôi và em tôi đều chết ở trên tay hắn, nhất định phải làm cho hắn không được chết tử tế!

- Ngươi là?

Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, người trước mặt này có nét tương tự Đổng Đại Tráng, chẳng lẽ là con trai của Đổng Thăng Hải?

- Tôi tên là Đổng Thiên Dực, là chú của Đại Tráng.

Đổng Thiên Dực vẻ mặt bi thương, cúi người cho hai đầu gối quỳ ở trên mặt đất, dập đầu mấy cái trước Diệp Thiên, nói:

- Đổng gia cả nhà ba mươi tám người, chỉ có tôi và Đại Tráng còn sống, vị thiếu gia này, ngài phải báo thù giúp chúng tôi!

- Cả nhà ba mươi tám người, chỉ sống sót hai người, thật đúng là diệt môn sao? !

Diệp Thiên lộ ra sát khí trong ánh mắt, khẽ gật đầu, nói:

- Như ngươi mong muốn, hắn sẽ bị Lăng Trì !

- Khốn kiếp. Người Trung Quốc... Cuồng vọng!

Người Nhật Bản đã ngoài bảy mươi tuổi, ít có người không hiểu tiếng Trung Quốc, nhất là một gia tộc thế gia của Nhật Bản, còn coi Hán ngữ là ngôn ngữ bắt buộc. Cho nên Đổng Thiên Dực cùng Diệp Thiên đối thoại, Saki Itou hoàn toàn có thể nghe hiểu được.

Tuy rằng thủ đoạn của Diệp Thiên như lôi đình khiến Saki Itou sinh lòng sựo hãi, nhưng sự hung hãn trong lòng của người Nhật Bản đó, cũng khiến Saki Itou gạt sợ hãi, trong lòng ngược lại dâng lên một cảm giác bị sỉ nhục.

- Giết!

Saki Itou đạp dưới chân vài bước, như tia chớp vọt tới bên cạnh Diệp Thiên, ở khoảng cách Diệp Thiên còn có bốn năm thước, thân thể đột nhiên nhảy lên cao, song đao trong tay rất mạnh, khí thế mười phần.

Ngay khi Saki Itou động thủ, những kẻ vốn đứng rải rác ở bốn phía người Nhật Bản này, trong miệng cũng phát ra tiếng gào thét. Đều tự rút ra võ sĩ đao bên hông, bao vây Diệp Thiên lại.

- Khốn nạn, chết đi!

Nhật Bản kiếm đạo nặng nhất khí thế. Ở dưới áp lực vô hình của Diệp Thiên, Saki Itou cảm giác được, một đao này là đỉnh lực suốt đời hắn. Trên đời không còn có người nào có thể kháng cự.

- Tôm tép nhãi nhép!

Diệp Thiên phát ra một tiếng giễu cợt, ngay cả đao cương cũng không hình thành đao pháp, còn dám khoe khoang ở trước mặt mình?

Diệp Thiên căn bản là không thèm cắt đứt khí thế của Saki Itou, đến một đao sát khí kia đã tràn ngập đến trước mắt thì Diệp Thiên mới chìa hai ngón tay tay phải.

Đúng vậy, chính là hai ngón tay ngón trỏ cùng ngón giữa, tựa như dùng đũa ăn đĩa rau, hai ngón tay Diệp Thiên hợp lại, khí phách của đao đầy trời nhất thời bị kiềm hãm, ngay tiếp theo thân thể Saki Itou nhảy lên, cũng bị Diệp Thiên lôi kéo xuống.

Đỉnh đao cách ấn đường của Diệp Thiên chỉ gần một tấc, nhưng mặc cho Saki Itou dùng sức như thế nào, võ sĩ đao giống như là cùng chất liệu với tay của Diệp Thiên, không thể làm xước ngay cả một millimet.

Nhưng vào lúc này, sáu bảy thanh võ sĩ đao đồng thời hướng Diệp Thiên mà chặt.

Lần này Saki Itou mang đến người Seberia, đều là cao thủ trong gia tộc, thủ đoạn cứng cỏi cực kỳ, Diệp Thiên mới vừa rồi đã tạo thành cảnh giết chóc, cũng chỉ làm cho bọn họ khẽ nhúc nhích trong lòng mà thôi.

- Vừa vào Tiên Thiên, đạo bất đồng đồ!

Cảm thụ được đỉnh đầu truyền đến sát khí, Diệp Thiên khẽ lắc đầu, nếu là một năm trước, Diệp Thiên chỉ có buông tay ra rồi lui về phía sau mà bỏ đi, nhưng hiện tại, vũ khí lạnh đã rất khó tạo thành thương tổn đối với hắn.

- keng…

Hai ngón tay phải kẹp võ sĩ đao của Saki Itou như cũ, tay trái Diệp Thiên cũng giơ lên, cánh tay ẩn hiện một tia sáng bóng, hướng lên trên một chút, thanh âm của kim loại va chạm vang lên.

Những người cầm đao chỉ cảm thấy một sức mạnh truyền đến, chấn động hai tay bọn hắn run lên, rốt cuộc cầm không nổi chuôi đao, sáu bảy cây đao bị ném vào giữa không trung.

Mà cánh tay trái Diệp Thiên cũng bình yên vô sự, thậm chí cả ống tay áo cũng không bị rách, động tác kia giống như là đuổi mấy con ruồi bọ bé nhỏ không đáng kể mà thôi.

- Ngươi cũng buông tay đi!

Diệp Thiên kẹp lấy lưỡi dao ở tay phải, bỗng nhúc nhích, ám kình theo thân đao thẳng truyền vào chuôi đao, võ sĩ đao đánh chế từ Tinh Cương đột nhiên trở nên méo mó, giống thân con rắn đang run rẩy.

Saki Itou cảm giác trong hai tay giống như là cầm một khối than lửa cực nóng, theo thanh âm của Diệp Thiên, vội vàng buông lỏng hai tay ra, cúi đầu nhìn lại, trên tay hằn dấu, mỗi đốt ngón tay bị chấn đoạn .

Đoạt được võ sĩ đao, tay phải Diệp Thiên lại run lên, đao kia như là có linh tính gấp khúc lại, chuôi đao quay lại trong tay trái Diệp Thiên.

- Giết!

Diệp Thiên phát ra một tiếng gào to trong miệng, tay trái như tia chớp chém ra phía ngoài, một dòng cương khí dài chừng ba thước màu trắng, hiện ra tại ngay trước đỉnh đao.

- phù phù...

Vài tiếng trầm đục truyền ra, bảy tám người đang vây quanh Diệp Thiên, đều cảm giác chỗ cổ chợt lạnh, thần trí sau đó liền trở nên mơ hồ.

Bởi vì Diệp Thiên xuất đao tốc độ thật sự quá nhanh, chỗ cổ mấy người đã xuất hiện một tia hồng, đợi mấy giây sau, bảy tám cái đầu mới từ trên cổ mấy người rớt xuống, đồng thời một dòng máu tươi phóng lên cao.

- Đồ khốn kiếp!

Nhìn thấy cảnh phát sinh trước mắt, đến phiên lão quỷ Saki Itou tê liệt , lần này người đi theo hắn đến Seberia, đều là tinh anh của gia tộc, trong đó thậm chí có cháu ruột của mình.

Nhưng ngay khi Diệp Thiên phất tay, Saki Itou liền vĩnh viễn cách xa bọn họ, những thân thể kia không đứng nổi ngã ra phía ngoài, phun ra máu tươi mãnh liệt, mơ hồ bắn vào tầm mắt Saki Itou.

- Đến phiên ngươi, nhưng ngươi sẽ không chết đau đớn như vậy!

Diệp Thiên xoay mặt nhìn về phía Saki Itou, tuy rằng bên cạnh hắn đã là máu chảy thành sông, nhưng trên người Diệp Thiên không bị lây dính một tia, đều được thực khí hộ thể cách ngăn.

- Không... Không, ngươi không thể giết ta!

Có lẽ là bị cảnh giết chóc trước mắt hoàn toàn phá hủy tín niệm trong lòng, Saki Itou vội vàng thối lui về phía sau, dưới chân lại bị cái gì làm vấp một phát, lảo đảo ngã trên mặt đất.

- Thế nhân có thể chết, ngươi tính cái gì vậy?

Diệp Thiên chém ra một đao, Saki Itou ngồi dưới đất chỉ phát giác hai lỗ tai chợt lạnh, khi lấy tay sờ soạng, hai cái cái tai đã không cánh mà bay, máu tươi từ đó chảy xuôi xuống.

- Không!

Chứng kiến Diệp Thiên lại đánh xuống một đao, Saki Itou thuận tay kéo sang, lôi người vừa rồi mình vấp sang thế mạng.

- Người này cũng không phải là cái gì tốt đẹp, chết thì đi chết chứ!

Ánh mắt Diệp Thiên ngưng tụ, phát hiện người bị Itou Sa Thụ dùng để đón đỡ này, là tướng quân người Nga lúc trước, võ sĩ đao trong tay không chút nào chần chờ, tiếp tục bổ xuống.

Dù sao lúc trước đã giết sạch sẽ người trong phân đội bộ đội đặc chủng kia, giết thêm một người, Diệp Thiên không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.

Khi Diệp Thiên vào trại huấn luyện này, cũng đã tính toán huyết tẩy nơi đây, ngoài Đổng Đại Tráng và mấy người, sẽ không lưu một nhân chứng sống, quân đội Nga cũng không thể truy xét đến mình.

Lưỡi đao không chút nào đình trệ, giống như cắt đậu phụ xẹt qua bên hông Pavlovsky, ngũ tạng lục phủ hỗn tạp với máu tươi, nhất thời tưới lên đầu mặt Saki Itou.

Cổ tay Diệp Thiên như tia chớp giơ ra, trong miệng Saki Itou liền phát ra một tiếng bi thảm, mười ngón hai tay của hắn, tất cả đều bị Diệp Thiên cắt đứt, dán lên thân thể Pavlovsky.

- Xem cho kỹ, thù của Đổng gia, ta giúp các ngươi báo!

Một tay nắm lấy võ sĩ đao dài chừng một thước, động tác Diệp Thiên giống như bào đinh, từng ngón tay như miếng thịt nhỏ không ngừng bay múa trên không trung, ở giữa còn trộn lẫn tiếng gào thét thê lương của Saki Itou.

Đồng thời với mỗi đao Diệp Thiên hạ xuống gọt một khối da thịt Saki Itou, đều cũng độ ra một luồng thực khí bảo vệ tâm mạch của hắn.

Cho nên tuy rằng toàn thân Saki Itou máu chảy không ngừng, nhưng lại rất thanh tỉnh, hắn có thể cảm giác được rõ ràng thân thể truyền đến từng đợt đau đớn, loại tra tấn vô tận này, khiến cho hắn hận không thể lập tức chết đi.

Ngắn ngủn vài phút qua, ngoài làn da trên mặt không tổn hao gì, cả người Saki Itou đã thành một người toàn máu, toàn thân đầy miệng vết thương, không còn một khối thịt hoàn chỉnh.

Đứng cạnh, chú cháu Đổng Thiên Dực đã sớm xem đã mắt, ngay cả tất cả thù hận trong lòng cũng vẫn còn, nhưng chứng kiến phương thức hành hạ đến chết này của Diệp Thiên, cũng khiến cho hai người ghê tởm, trong dạ dày nổi lên nước chua.

Mà nằm ở cách đó chừng 10m, trong ánh mắt Flódz đã tràn đầy hoảng sợ, khung xương tứ chi bị dập nát đau đớn cũng không thể trấn trụ sợ hãi trong lòng, hắn chưa từng nghĩ tới, trên thế giới lại còn có cái chết cực kỳ tàn khốc kiểu này?

- Ồ? Hình như có chút không ổn!

Trong lòng Diệp Thiên bỗng nhiên dâng lên một tia báo động, hắn cảm giác hình như mình đã sai lầm ở đâu đó, vội vàng phóng xuất ra thần thức, phát hiện bên trong quân doanh, sân thể dục này, trừ mình ra, hoàn toàn không có một người nào tồn tại, không có một người sống nào.

- Vẫn nên mau chóng đi khỏi nơi này...

Tay phải Diệp Thiên không ngừng lại, nhưng trong đầu cũng bói một quẻ, phát hiện quẻ tượng có đại hung hiểm.

Không sai, ở cách quân doanh ba bốn trăm mét, đang truyền tới một tràng âm thanh ầm ỹ, đội quân vừa rồi vây quanh trại huấn luyện được lệnh rút quân lại xông tới, có lẽ là tiếng súng trong trận chiến kịch liệt đó kinh động bọn hắn.

- Cái đầu này các ngươi mang theo, giữ lấy mà tế người nhà!

Một tia hàn quang xẹt qua, tiếng gào thét trong miệng Saki Itou dừng lại, cái đầu đầy tóc trắng đã rơi vào bên chân Đổng Đại Tráng.