Thiên Tài Tướng Sư

Chương 760: Cảnh ngộ




- Báo cáo thượng tá, một đội binh sỹ đang tiến hành tìm kiếm tại 60 độ vĩ bắc đã bị kẻ địch đánh úp, có tám người thương vong!

Lúc các tướng quân đang ở Bộ chỉ huy bàn bạc về kế hoạch truy bắt thì một tin tức được truyền đến, sau khi một liên đội bị tập kích vào hôm qua, đây là lần đầu tiên thông báo tin tức của địch.

Jini Si vội đứng dậy, quan sát trên bản đồ, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng nói:

- Kẻ địch chắc chắn đang còn ở trong phạm vi truy bắt của chúng ta, lệnh cho các bộ đội đều phải hiệp lại chiến đấu, thu nhỏ phạm vi, nhất định không được để cho hắn chạy thoát!

Jini Si nhìn hình ảnh vệ tinh ghi lại biết được rằng, hung thủ giết hại tướng quân Pavlovsky rất có thể là một người, cộng thêm hai lần sát hại sau nữa, điều này gần như đã giống với điển cố một tướng giết thiên binh vạn mã trong lịch sử Trung Quốc, có thể thấy người này võ lực rất cao cường.

Vì vậy Jini Si lệnh cho bộ đội hợp lại tác chiến, thứ nhất là có thể giảm được lượng người thương vong, thứ hai là có thể làm cho kẻ địch lui về biên giới Sakha, ở đó đã bố trí sẵn quân chỉ còn đợi kẻ địch vác xác đến nữa thôi.

Cùng lúc đó Jini Si lại ra một mệnh lệnh khác, yêu cầu các bộ đội ở các ngã đường tăng tốc hành quân, để sớm đến địa điểm tập hợp, tung tích của kẻ địch đã có, không thể để binh lực bị lãng phí ở những nơi vô vị đó được.

Tuy là Nga lấy danh nghĩa diễn tập quân sự bên ngoài, nhưng sự tập kết của hơn mười vạn quân thì không thể không gây chú ý cho những nước khác được, lúc này Anh, Mỹ và cả Trung Quốc đã bắt đầu lo lắng, âm thầm chuẩn bị lực lượng nhằm phòng bị những chuyện có thể bất ngờ xảy ra.

- Ba, sao ba lại đến đây?

Trời vừa sáng, Tống Vi Lan đang chuẩn bị đi mua thức ăn thì phát hiện Tứ hợp viện đang bị bao vây bởi cảnh vệ của ba mình dẫn đến, Tống Hạo Thiên bước vào sân với nét mặt nghiêm túc.

Tống Hạo Thiên gật đầu nói:

- Ba đến tìm con nói chuyện này, ủa? Con chuẩn bị đi ra ngoài à?

Nhìn con gái mặc đồ bình thường, tay xách giỏ, dáng vẻ bình dị. Tống Hạo Thiên bỗng nhiên thấy hổ thẹn, con gái vỗn dĩ có thể sống cuộc sống như vậy từ lâu rồi, chỉ vì sự cố chấp của mình mới để nó sống độc thân hai mươi năm.

- Dạ, con đi mua thức ăn, ba, ba tìm con có chuyện gì vậy?

Tống Vi Lan gật đầu.

- Ba già rồi. Muốn nói chuyện với con thôi, hay là…bà bảo bọn nó đi mua thức ăn cho?

Tống Hạo Thiên quay lại nhìn đám cảnh vệ, rồi lắc đầu, mấy người này lớn như vậy nhưng e rằng chưa đi chợ lần nào.

- Chị Tống, để tôi đi mua cho!

Châu mẫu đang giặt quàn áo trong sân thấy vậy liền bước đến cầm lấy giỏ xách trên tay Tống Vi Lan.

- Ba, có phải là ba có chuyện gì không? Không phải ngày nào ba cũng nói là mình vẫn còn rất trẻ sao?

Châu mẫu đi rồi, Tống Vi Lan liền dẫn ba mình đi đến phòng sách của Diệp Thiên ở vườn sau. Nói đùa với ba một câu, bà có thể cảm nhận được tâm trạng của ba hôm nay không được tốt cho lắm.

- Có ai mà không già đi chứ? Đúng là không có chuyện gì hết mà. Ba chỉ muốn tìm con nói chuyện thôi.

Tống Hạo Thiên lắc đầu, thuận tay lật xem quyển "Hoàng Đình Kinh" mà Diệp Thiên đang đặt trên bàn.

- Tiểu tử này đúng là một quái tài!

Sau khi lật xem vài trang, Tống Hạo Thiên vô cùng khâm phục đứa cháu ngoại của mình, bởi vì trên mỗi trang Diệp Thiên đều có ghi chú giải, ngôn từ vô cùng sâu sắc, e là chuyên gia nghiên cứu đạo gia văn hóa của mười mấy năm trước cũng chưa sâu sắc bằng Diệp Thiên bây giờ.

Nghe ba nói vậy, Tống Vi Lan không hài lòng liền cười nói:

- Con trai con là kỳ tài, chứ không phải là quái tài!

- Được rồi, được rồi, là kỳ tài, kỳ tài!

Tống Hạo Thiên cười khổ, tiểu tử Diệp Thiên suốt ngày gây họa bên ngoài, là tai họa thì đúng hơn, Tống Hạo Thiên gọi hắn là quái tài là đã coi trọng hắn lắm rồi đó.

Cần biết rằng, sở dĩ lần này Tống Hạo Thiên đến Diệp gia là vì sợ gia đình con gái gặp chuyện gì, vì hành vi của Diệp Thiên lần này, chắc chắn sẽ làm manh động đến điểm giới hạn của Điện Kremlin, cho dù là ông, cũng không thể không đích thân đến đây, nhằm phòng có người nào lấy con gái mình ra để đối phó.

Tuy nhiên Tống Vi Lan không hề biết được con trai mình làm những chuyện gì ở nước ngoài, cứ nghĩ là ba nhớ mình thật, đợi sau khi Châu mẫu mua thức ăn về sẽ đích thân nấu một bữa thật thịnh soạn, nói chuyện với Tống Hạo Thiên cả ngày luôn.

- Ông chủ, tôi đã xuất cảnh rồi, chiều sẽ đến Irkutsk, bên đó đã sắp xếp đâu vào đấy hết rồi!

Trong một khu rừng cách doanh trại huấn luyện quyền anh chợ đen không xa, Diệp Thiên đang gọi điện cho Mã Lạp Khải.

Tống Vi Lan biết con trai hay làm những chuyện mà không thể nói ra được, vì vậy điện thoại này bắt theo đường dây của lãnh đạo vô cùng an toàn, cho dù là đơn vị tình báo của Nga cũng không biết Diệp Thiên đang sử dụng điện thoại đó.

Diệp Thiên gật đầu nói:

- Tốt, chỉ cần đưa họ về trong nước, thì Chúc Duy Phong sẽ sắp xếp được, Lão Mã, thù lao lát nữa tôi sẽ chuyển vào tài khoản của ông!

- Ông chủ, tôi biết phải làm thế nào, cậu phải chú ý một chút, bên Nga đã đưa mấy tập đoàn quân đến Siberia rồi!

Mã Lạp Khải dập máy xong liền cười khổ, dựa vào con đường của mình cũng có thể biết được một vài chuyện đang xảy ra ở nơi này, trong lòng không nghĩ là Diệp Thiên có thể sống sót trở về.

Mã Lạp Khải biết Diệp Thiên khác người, nhưng dù có lợi hại đến đâu cũng không thể chống lại được mười mấy vạn quân, huống chi địa hình núi ở Siberia không cao, cũng không hiểm trở cho lắm, cộng thêm lúc này cây cối ở trên núi đều trụi hết lá, e rằng Diệp Thiên đến chỗ ẩn nấp cũng không có nữa là.

- Mấy tập đoàn quân, bà nội nó, cũng xem trọng mình đó chứ?

Bỏ điện thoại vào túi, Diệp Thiên cười nhạt, nhếch mép một cái, hắn chau mày nhìn bên vai trái, rồi ngồi xếp bằng xuống đất.

Sau khi đặt chân lên đất Nga, Diệp Thiên đã hai ngày đêm không ngủ rồi, đồng thời trong ha ngày này, Diệp Thiên đã quét sạch tổ chức phản động Moscow, sau đó lại đến tàn sát ở Siberia, không có lúc nào ngừng nghỉ cả.

Tuy Diệp Thiên đã đạt đến trình độ Tiên thiên, tuy nhiên hắn không thể dùng da thịt của mình để chống lại với súng đạn được, vì vậy trong mấy lần giết hại này hắn đã dốc hết sức lực.

Cứ như vậy, chân khí của Diệp Thiên không chỉ tiêu hao gần hết mà đến nguyên thần cũng bị tổn thương, dù sao thì hắn cũng mới đạt đến Tiên thiên, chân khí được tích lũy vẫn chưa nhiều.

Nếu không phải là vì Diệp Thiên có đan điền âm dương đặc biệt, chân khí được sinh ra hoàn toàn vượt xa với những tu đạo Tiên thiên bình thường thì e rằng hắn sớm đã kiệt sức rồi, nhưng cho dù là như vậy, vẻ mặt Diệp Thiên lúc này cũng rất mệt mỏi, chỉ muốn ngủ liên tục ba ngày ba đêm ngày lập tức.

- Ủa? Có chó nghiệp vụ? Sơ ý rồi!

Diệp Thiên vừa định hồi phục lại sức khỏe, chợt nghe có tiếng chó sủa vọng lại, hắn vội vàng đứng dậy, biết là mình sơ ý, lúc bỏ đi quên thu lại mùi của mình, nên đã bị chó tìm đến được.

Cơ thể dãn ra một cái, Diệp Thiên nhanh như con thoi, dựa vào tinh thần và trí tuệ to lớn của mình mà đã thoát khỏi sự truy lùng của đội quân này đến đội quân khác, hắn chạy đến ngọn núi cao phía sau doanh trại huấn luyện, chỉ cần được nghỉ ngơi một ngày, Diệp Thiên chắc chắn sẽ chạy thoát khỏi Nga.

- Mẹ nó, máy bay trực thăng?!

Lúc bóng Diệp Thiên bị lộ ở cửa núi, trên đầu hắn chợt có tiếng trực thăng, ngẩng đầu lên, một chiếc máy bay trực thăng Nga đang lượn lờ trên đỉnh đầu, Diệp Thiên thậm chí còn cảm nhận được gió từ cánh quạt máy bay quạt vào mặt mình.

- Báo cáo, trực thăng số bảy phát hiện mục tiêu, khu vực số ba phát hiện mục tiêu khả nghi!

Chiếc máy bay trên đầu Diệp Thiên chở ba người, ngoài người lái ra còn có một quan sát viên và một tay hỏa lực, ở độ cao hai ba mươi mét, Diệp Thiên khó mà trốn khỏi mắt của quan sát viên.

- Giám sát hướng đi của hắn, bộ đội mặt đất lập tức tiến đến!

Máy phát phát ra giọng nói vui mừng của Jini Si.

- Có thể dùng hỏa lực để dồn hắn vào trong núi, nhưng tuyệt đối đừng để thiệt hại đến tính mạng hắn, đồng thời phải chú ý an toàn, đừng tiếp cận hắn quá gần!

Tuy là đã xác định đươc thân phận của Diệp Thiên, nhưng JIni Si vẫn hoài nghi đây là một âm mưu đã được tính trước, dù sao chỉ dựa vào sức lực một người thì khó mà quét sạch được bọn phản động Moscow và tàn sát ở Siberia.

- Số bảy nghe rõ, số bảy nghe rõ!

Phi công đáp một câu rồi quay lại nói:

- Mikhail, có việc cho cậu rồi đây, cấp trên có lệnh là không được đánh chết hắn, tuy nhiên cậu có thể đánh gãy hai chân hắn, người đó chạy rất nhanh, cứ như một con khỉ vậy!

Phi công không đồng ý với lời của Jini Si cho lắm, trong mắt hắn, người ở dưới mặt đất kia giống như một con dê con đang chờ chết vậy, sau khi máy bay được phát minh ra từ thế kỷ trước, ưu thế tác chiến trên không vẫn luôn được duy trì, đắc thiên không giả đắc thiên hạ.

- Yakov, tiểu tử cậu có phải là sợ va vào cây không? Bay thấp xuống một chút, bây giờ tôi mà bắn thì sẽ bắn hắn ra làm đôi đó!

Nghe người phi công nói vậy, Mikhail liếm liếm môi, nạp một băng đạn vào khẩu sung, ngón tay bóp nhẹ, cùng với đó là tiếng súng nổ đùng đùng đùng, phía sau người Diệp Thiên bỗng nhiên bụi bay mù mịt.

- Mikhail, cấp trên đã nói rồi, không được bắn chết hắn!

Yakov bất mãn mắng một câu, rồi hạ thấp độ cao xuống, gần như là có thể tiếp xúc với các ngọn cây, cũng may cây lúc này vẫn chưa ra lá, nên không ảnh hưởng gì đến tầm nhìn của hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

- Ý, tên tiểu tử đó định làm gì vậy, hắn đúng là một con khỉ sao?

Chính lúc Mikhail đang điểu chỉnh lại họng súng chuẩn bị bắn vào chân Diệp Thiên thì hắn chợt phát hiện, người đang chạy kia chợt nhảy lên một thân cây lớn, chớp nhoáng đã leo lên đến đỉnh rồi.

Độ cao này gần như là đã bằng với độ cao của trực thăng, ba người phía trên, đều có thể nhìn thấy khuôn mặt của người phương tây đó.