Thiên Thần Băng Giá! Em Là Của Tôi!

Chương 41: Vì mày đấy! ~




~

~ 2 ngày hôm sau ~

Đúng là như lời vị bác sĩ già kia nói, hai ngày hôm sau anh tỉnh dậy và không để lại di chứng gì cả. Anh cứ luôn miệng hỏi cô đâu nhưng nó và hắn chỉ nói là cô có việc nên chưa đến thăm anh được nhưng thực ra đêm nào cô cũng đến để thăm anh. Cô không dám đến thăm anh lúc anh tỉnh dậy vì cô chính là người mà hại anh phải bị như vậy!

– An Nhiên, Tuấn Anh! Hân lại không đến à?

– Không. -nó trả lời cụt lủn.

Hắn đang ngồi ở ghế sofa trong phòng bệnh liền trêu anh nói:

– Ayya…Lâu lắm tao mới thấy mày gọi rõ tên tao đấy! Suốt ngày chỉ có gọi là Toanh, Kelvin, Vương Thiếu, thằng kia, mày……..

Anh chỉ cười cười mà nói đùa:

– Vâng vâng, Kelvin – Vương Thiếu đại đại gia!

– Thằng kia, mày đừng tưởng mày đang bị thương mà tao tha cho nhá!

Sau đó thì hắn nhào đến……..chọc lét anh =_=!!!!!

– Hahahahaha…mày cũng đừng nghĩ tao….hahaha…bị thương mà yếu nhá….!!!

Sau đó thì có một màn vận động kịch liệt trên giường giữa 2 thằng bạn thân!

Nó đứng dậy rồi nói:

– Tôi đi ra ngoài chút đây! Tầm 30′ sẽ quay lại rước Kelvin – Vương thiếu gia đi!

– Đến cậu cũng còn trêu tôi!! Hahahah….mày được lắm Hoàng….hahaha!!!

Anh vội gọi với lại:

– An Nhiên, cậu ra đây tôi nhờ một chút!

Nó quay lưng lại tiến đến chỗ anh rồi nói:

– Chuyện gì?

Anh nắm chặt vào tay áo sơ mi của nó rồi nói:

– Bảo Hân đến gặp tôi đi! Tôi muốn gặp em ấy!

Nó mặt hắc tuyến hất tay anh ra rồi nói:

– Em em cái đầu nhà anh ý! Best friend của tôi mà anh dám tự xưng là em hả?

Nó tức giận xong thì chỉ lặng lẽ bước ra ngoài cửa phòng rồi đóng cửa lại để cho 2 tên điên kia đỡ mất sĩ diện (Gen: lớn đầu rồi còn chơi trò cù nhau hả mấy cha=_=!!!). Nó bước ra hành lang thì thấy cô lại ngồi khóc ở đấy! Nó vỗ vai con bạn thân rồi nói:

– Aishhh….Không phải do lỗi của mày đâu mà! Cái con nhỏ này, khóc lóc gì chứ?

Khóc không ra tiếng nhưng mà khuôn mặt đã bị lấm lem đi vì những giọt nước mắt, đôi mắt cũng trở nên đỏ ngầu và sắc mặt thì xanh xao. Đầu thì cứ cúi gằm xuống xuống đất mãi chẳng chịu ngẩng lên

Thấy cô không nói gì thì nó lại tiếp tục an ủi nhưng mà thập phần quở trách:

– Cái con nhỏ này chỉ vì một thằng con trai mà mày dám bỏ ăn bỏ uống đến nỗi mama nuôi lo sắp ngất đến nơi rồi kia kia! Mau mau về nhà nghỉ ngơi đi, tối lại đến.

Cô lúc này mới ngẩng đầu lên rồi nói:

– Nhiên, cảm ơn mày rất nhiều lắm!…Mày đã luôn ở bên tao, cảm ơn mày!

Cô ôm chầm lấy nó một lúc lâu rồi mới quay lưng đi về, nó khẽ nói nhỏ tựa như lông vũ:

– Hân, cũng vì để mày hạnh phúc mà tao mới không cắt đứt quan hệ với DEVIL đấy! Hãy nắm lấy hạnh phúc đi để tao còn có thể có lý do không tấn công thằng Hoàng! VÌ mày đấy, Hân!!!

Lúc này thì đưa chỗ tay áo mà anh vừa nắm rồi nói vào trong đó:

– Nguyễn Thiên Hoàng, anh cũng có bản lĩnh gắn micro siêu nhỏ vào tay áo tôi! Nhưng mau cho anh là vì chuyện của Hân nên tôi cũng mới tha cho anh! NGHE RÕ CHƯA?????

‘- An Nhiên Đại tỉ tỉ, em biết lỗi rồi ạ! Tỉ mau đến rước chồng về nha!’

Nghe anh nói đến đây thì nó nhanh chóng tháo chiếc micro siêu nhỏ vứt xuống đất rồi trực tiếp giẫm lên, phá nát nó.

– Vương Tuấn Anh, coi như đến hết ngày hôm nay anh còn có Thiên Hoàng là bạn thân làm bia đỡ đạn cho vì Hân thích Thiên Hoàng và cậu ta bị thương, nếu không….hôm nay tôi đã chuẩn bị kế hoạch rồi!!!