Thiên Thần Sa Ngã

Chương 11




Đoán chừng Đạm Ngọc dạo này chắc là thấy tẻ nhạt lắm. Nàng suốt ngày một mình ở phòng khách sạn, một mình tha hương nơi xứ người, tôi lo nàng sẽ cảm thấy ngột ngạt bức bối.

Buổi trưa, vô tình đi qua rạp phim thấy chương trình buổi tối có phim Vô gian đạo, mấy đồng nghiệp tôi xem rồi đều bảo rất đáng xem.

Vội vội vàng vàng xếp hàng mua vé.

Nhướng mắt ngó nghiêng, tôi thấy hàng không quá dài và cũng không đến nỗi đông lắm nhưng độ ồn ào và nhiệt tình thì chẳng kém hơn hồi phát động phong trào từ thiện cứu đói dân nghèo thời trước.

Hình như, những người xếp hàng trước tôi đều có người đi cùng cả, họ chẳng kiêng kị gì, ra sức chen lấn, xô đẩy nhau. Cũng có người đi một mình nhưng lại mua đến mấy chục vé. Cô bán vé cũng hết sức bận rộn. Cô ta một tay thu tiền, tay kia bưng hộp cơm, tranh thủ khoảng trống giữa lúc người trước vừa đi, người sau chưa kịp bước tới để múc vội một thìa cho vào miệng.

Tôi đứng ở cuối hàng, khum tay lên che mắt nhìn, cảm thấy hy vọng lụi tàn, đích đến sao mà xa vời vợi.

Một lúc sau, mấy người ở sở gọi điện thoại đến giục – anh cả mời cả phòng đi ăn trưa.

Tôi đưa tầm mắt bao quát cả hàng, nói là không về kịp được.

Mãi rồi cuối cùng cũng đến lượt tôi.

Mua được hai tấm vé mà tôi mừng rơi nước mắt – hy sinh cả bữa trưa để mua cho được tấm vé.

Rồi tôi vui mừng vung vẩy hai tấm vé gọi điện ngay cho Đạm Ngọc.

Mọi người xung quanh lại hiểu nhầm, họ nhìn vẻ vui sướng điên rồ của tôi, nghĩ chắc tôi vừa trúng xổ số năm triệu, nên đều nhìn tôi với vẻ ngưỡng mộ.

Cô gái hẹn tôi phỏng vấn buổi chiều có lẽ là một nữ triệu phú, có hộ khẩu Thượng Hải, thỉnh thoảng lại buột một câu tiếng địa phương. Nhâm nhi tách trà được một lát, cô ta liền tỏ vẻ lẳng lơ, chưa gì đã kéo tay tôi đòi đưa tôi đi tham quan nhà trưng bày do bố cô ta làm chủ.

Tôi vẫn khắc khoải từng giờ từng phút vì cái hẹn ăn tối với Đạm Ngọc nên đành tỏ vẻ khổ não hết sức mà nói là hôm nay thật sự không được khỏe. Cô nàng triệu phú tỏ ra không vui chút nào. Tôi ngọt nhạt năn nỉ thuyết phục mãi, hứa nhất định tuần sau sẽ đi cùng cô. Lúc chia tay, cô nàng nhất quyết giúi vào tay tôi tút thuốc Trung Hoa. Tôi bảo tôi không hút thuốc nhưng cô nàng chớp chớp đôi mi:

- Loại thuốc này anh chắc chắn hút được, yên tâm!

Đưa cô nàng ra cửa, tôi sốt ruột ngó đồng hồ, đã gần năm rưỡi chiều.

Tôi vội vàng đi về phía khách sạn, tiện đường qua cửa hàng tạp hóa mua cho Đạm Ngọc chai cà phê. Đạm Ngọc không thích ăn vặt, cũng không thích đồ ngọt. Nàng chỉ thích những thực phẩm đắng nguyên chất. Tôi thường nghĩ, một cô gái dùng đồ đắng nguyên chất cả ngày như nàng, làm sao nụ cười lại có thể ngọt ngào đến thế?

Chắc Đạm Ngọc sốt ruột lắm rồi! Nghĩ thế, tôi cố bước nhanh hơn.

Lúc rẽ vào con đường khúc ngoặt đến khách sạn, tôi bỗng nhìn thấy Đạm Ngọc! Cô nàng này quả chẳng có tí kiên nhẫn nào, đã xuống tận cổng đợi tôi rồi.

Được người đẹp đứng đợi trước mặt nên tôi sung sướng, bàn chân như mọc thêm cánh bay thẳng về phía nàng.

Tôi định nhân lúc nàng chưa phát hiện ra mình đã đến, sẽ nhẹ nhàng lẻn đến sau lưng nàng mà “òa” một cái, dọa nàng sợ chơi. Có khi nàng lại nhảy dựng lên ấy chứ, sau đó chắc sẽ cho tôi một trận, giống như những cô gái thường hay làm nũng người yêu ấy!

Nghĩ đến đấy, tất cả những tế bào trong người tôi đều trở nên kích động lạ kỳ.

Ai ngờ, lúc tôi vẫn chưa tới nơi, Đạm Ngọc đã bắt đầu quay đầu lại, rõ ràng là rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi. Rồi làm như không nhận ra tôi, nàng hững hờ quay đi hướng khác.

Tôi lặng đi một lúc, rõ ràng nàng đã thấy tôi sao lại vờ như không thấy? Đạm Ngọc quay lưng về phía tôi, quặt tay ra đằng sau vẫy vẫy.

Lúc này tôi mới để ý cậu con trai Tào Lợi Hồng cũng ở đó. Tôi do dự, không biết có nên tiến đến chào hỏi hay không.

Lúc tôi còn đang đắn đo, Đạm Ngọc và Tiểu Nhiễm đã cười cười nói nói bước lên xe.

Chiếc xe vô tình lướt qua trước mắt tôi. Bỗng nhiên, tôi cảm thấy bình cà phê trên tay sao mà lạnh trơn đến phát sợ.

Cầm bình cà phê quay về cái tổ nhỏ của mình, tôi ngồi lặng lẽ trên đi văng. Căn hộ từ khi có bàn tay của người phụ nữ trở nên gọn gàng sạch sẽ hơn nhiều. Nhớ đến lúc Đạm Ngọc vì con trai Tào Lợi Hồng mà bỏ bom mình, tôi thấy xem ra không có lý do nào để mình phải nén giận cả.

Vì viễn cảnh tươi đẹp tương lai, nàng đến với một anh chàng nhạt nhẽo, về cơ bản người ta đã hy sinh cái thằng tôi nhỏ bé rồi.

Lòng chống chếnh, tôi tự an ủi mình nhưng vẫn không thấy đỡ hơn.

Bật tivi lên, vừa xem vừa đợi Đạm Ngọc gọi điện thoại giải thích mọi việc. Bây giờ mới sáu rưỡi, tám giờ mới đến giờ chiếu phim. Có khi nàng kịp về trước tám giờ cũng nên.

Tủ lạnh vẫn còn một ít thức ăn Đạm Ngọc nấu từ hôm qua còn thừa, trong nồi cơm điện cũng sót lại chút cơm nguội. Bữa trưa cũng chưa ăn, tôi đói đến hoa cả mắt, vội vàng bỏ cơm và thức ăn thừa trộn chung với nhau, hy vọng một cách vô vọng rằng chúng sẽ tự thành ra bữa tối.

Ngồi một mình bên bàn ăn, tôi nhìn cái đống hỗn độn nhão nhoẹt như hồ dán trông rất phản cảm. Hai tháng nay, gần như tối nào tôi cũng ăn tối cùng Đạm Ngọc, ăn cơm nàng nấu. Ngồi bên bàn ăn, cho dù chỉ có cơm trắng thì nhìn thấy khuôn mặt mỹ miều của nàng, tôi vẫn đánh hết ba bát to như thường.

Bây giờ, Đạm Ngọc không ở đây, tự làm tự hưởng, tôi bắt đầu nhớ đến những nét đáng yêu của nàng.

Lúc ngồi ăn, tôi chợt nhớ đến bao thuốc cô nàng triệu phú giúi cho lúc chiều. Cô ta nói gì nhỉ: “Loại này anh nhất định hút được”. Lúc nghe câu này, tôi cảm thấy nét mặt cô ta có gì bí ẩn. Lòng hiếu kỳ giục tôi mở hộp lấy ra một bao. Xé lớp vỏ nhìn vào bên trong, tôi tưởng như con mắt muốn lòi khỏi tròng.

Rõ ràng lớp bao đã bị đổi. Chẳng có điếu thuốc nào bên trong, chỉ có những tờ giấy bạc 100 tệ. Vị trí của mỗi điếu thuốc giờ được thay thế bằng hai tờ bạc cuốn tròn lại, mỗi bao 4000 tệ. Tôi vội vàng mở tất cả những bao thuốc khác, tất cả đều y như bao đầu. Trị giá cả tút thuốc lên tới 40 nghìn đồng. Tôi nghĩ ngợi rất lung, bàn tay run rẩy cuốn những “điếu thuốc” lại vào bao như cũ, cất kỹ dưới đáy tủ rồi thấp thỏm đợi Đạm Ngọc về.

Ăn tối xong, tôi không rời hai tấm vé, tiếp tục ngồi đợi điện thoại của Đạm Ngọc. Cứ thế cho đến tám giờ.

Tám giờ đến rối. Tám giờ qua rồi.

Đạm Ngọc vẫn chưa về, chiếc điện thoại cũng như thể đã đi ngủ đông vậy. Tôi thấy hơi thất vọng, trong lòng thầm oán trách Đạm Ngọc cư xử không ra đâu vào đâu.

Chín giờ, vẫn không có động tĩnh gì. Tôi ngồi không yên nữa, bắt đầu nôn nóng sốt ruột như một người chồng đợi vợ về muộn. Tôi giống như những con thú mệt mỏi trong vườn bách thú, vò đầu bứt tay, sốt ruột chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng khách, không ngừng đấm hai nắm tay vào nhau, cảm thấy phiền não không thể chịu nổi.

Lúc đầu, tôi sợ làm phiền Đạm Ngọc lo việc lớn nên không dám gọi cho nàng. Nhưng khi chiếc kim ngắn đồng hồ nhích dần đến con số 10 thì tôi không nhị được nữa, bấm máy gọi cho nàng.

Tôi đã bắt đầu thầm chuẩn bị những từ cay độc nhất để hét vào mặt nàng, làm nàng phải khốn khổ, phải bị dằn vặt, phải cảm thấy tự xấu hổ cho những hành động của mình. Nhưng điện thoại chỉ thông trong ba giây. Giây thứ tư, đầu dây bên kia tắt máy.

Tôi cầm điện thoại lặng đi một hồi lâu, cho đến khi định thần lại thì tôi nổi giận bừng bừng.

Không bỏ cuộc, tôi chuyển sang nhắn tin.

Rất lâu vẫn không có hồi âm.

Đến tận khi tôi ngã vật xuống đi văng, cảm thấy khổ sở và tuyệt vọng vô bờ thì điện thoại báo tin nhắn: “Tôi đang ở cùng Tiểu Nhiễm.”

Chỉ mấy chữ mà tôi mừng như bắt được vàng – hóa ra Đạm Ngọc vân chưa quên mất tôi.

Dù sao cũng biết được một chút tình hình, tôi lại bấm tiếp… nhưng điện thoại nàng đã lại tiếp tục rơi vào trạng thái ngủ đông bất tận.

… Mười hai giờ đêm rồi!

Tôi bấm số của Đạm Ngọc, nàng vẫn không chịu nghe. Tôi bất cần, gọi liên tục liên tục, cuối cùng đầu dây bên kia đã vĩnh viễn tắt máy.

Tôi nằm một đống trên đi văng, bần thần nhìn đăm đăm lên chiếc đèn treo trên trần nhà tỏa ra thứ ánh sáng trắng nhức mắt. Miệng hơi há ra, đôi mắt thì mở trừng trừng, thỉnh thoảng mới chớp một cái, nước mũi chảy ròng ròng mà vẫn không hề hay… Quả là một kẻ điên chính hiệu.

Nhậm Đạm Ngọc, tôi lại mơ về nụ cười hồn nhiên thuần khiết của nàng. Nàng là cô gái duy nhất trong những cô gái tôi từng gặp không cần dùng đến nước mắt để đạt được mục đích của mình. Nàng giống như một viên bảo ngọc quý giá vô ngần, không một ai có thể có ý muồn chà đạp nàng, bất kỳ người đàn ông nào cũng phải trân trọng nàng… Một cô gái như thế lại ngày ngày ở bên tôi. Tôi vẫn chưa thể hiểu nổi mỗi khi nàng dùng những lời lẽ và thái độ lạnh lùng vùi dập sự nhiệt tình của tôi, thật ra trong lòng nàng, liệu có vị trí nào cho tôi hay không? Nàng có thể hào phóng ban tặng những nụ cười ngọt ngào, dáng vẻ dịu dàng nhất cho nhà tỉ phú và con trai ông ta ngay trước mặt tôi, nhưng đến khi chỉ còn mình tôi thì nàng vĩnh viễn chỉ còn lại những toan tính mà thôi.

Những kẻ cạnh tranh còn những ai, thực lực đối thủ thế nào, nhà tỉ phú thích gì ghét gì, còn mấy bước nữa mới tới đích… Nàng tính toán, trù liệu, nàng vui vẻ sung sướng, nàng vòng đi vòng lại.

Thế nhưng tôi thậm chí không biết vào lúc ấy, Đạm Ngọc và con trai Tào Lợi Hồng đang ở đâu, đang làm gì?

Một giờ sáng.

Nàng vẫn chưa bật điện thoại.

Tôi móc túi lấy ra hai tấm vé mình đã hy sinh cả bữa trưa mới mua được, xé tan tành, thờ ơ ném vào thùng rác.

Hai giờ sáng.

Nàng vẫn chưa bật điện thoại.

Tôi lục tủ lấy ra bản hợp đồng đã ký với nàng, mấy chữ “ba triệu” trông thật gai mắt. Lại chợt thấy thôi thúc muốn xé. Nhưng tôi kịp nhìn thấy bên dưới “bên B” là chữ ký mềm mại của Đạm Ngọc, liền bỏ ngay ý định. Tôi đưa ra lối thoát cho mình: giấy cứng thế này, biết đằng nào mà xé.

Ba giờ sáng.

Nàng vẫn chưa bật điện thoại.

Tôi bắt đầu liên tục gởi tin nhắn vào máy nàng.

Tôi mạt sát “Đồ kỹ nữ”, “Đồ hám lợi”, “Con đĩ”…; nhưng cuối tin nhắn vẫn không quên thêm một câu: “Lúc nào bật máy nhớ gọi cho anh!” Nhưng vẫn không có bất cứ một hồi âm nào.

Bốn giờ sáng.

Điện thoại của nàng vẫn bướng bỉnh không chịu bật.

Tôi mặc xác nàng… Tôi cứ nằm dài trên đi văng, mở to đôi mắt đỏ lừ tia máu cho đến tận khi trời hửng sáng.

Cả đêm không chợp mắt.

Tất nhiên, tôi không cần nghĩ cũng biết ngay, nàng Nhậm Đạm Ngọc xinh đẹp chắc giờ cũng chẳng dễ chịu gì hơn tôi.

Nhưng mà điểm khác biệt là tôi đợi nàng cả đêm; còn nàng lại ở bên người đàn ông khác, lao tâm khổ tứ, dùng những lời lẽ “thuần khiết đáng yêu” của nàng để nịnh bợ hắn, thậm chí có khi dùng cả thân thể “băng thanh ngọc khiết” của mình để mà giúp vui cho hắn cũng nên.

… Đến sáng hôm sau, tôi mới gặp được nàng. Lúc này, tôi đã lo đến phát sốt, nằm bẹp không đi đâu được.

Nàng đến nhà tôi, dáng vẻ giống như hồi đầu tôi gặp nàng, nghĩa là vẫn đôi giày cao gót nện cồm cộp trên sàn.

Tôi nhìn Đạm Ngọc. Hai quầng thâm bên dưới mắt đã chứng minh rõ ràng cho suy luận của tôi – quả nhiên – cả đêm không về.

Tận mắt nhìn thấy điều đó, dường như ngực tôi bị bóp nghẹt đau nhói. Nhất là khi nhìn nàng vẫn xinh đẹp, vẫn giống một thiên thần trắng trong như tuyết.

Đạm Ngọc ngồi xuống đi văng, nói nhẹ nhàng: “Đừng nói với em là đêm qua anh cũng không ngủ đấy”.

Tôi không trả lời, chỉ nhìn nàng bằng đôi mắt đỏ lừ.

Rồi Đạm Ngọc lại giống như lần trước, lột bỏ đôi giày cao gót, ngồi xếp bằng trên đi văng, mắm môi mắm lợi mà bóp chân. Tôi nhìn bàn chân nàng, bàn chân bị cọ sát như người ta cạo củ cái.

Thật không đành lòng. Tôi nghiêm mặt hỏi:

- Chân sao thế?

- Thì hôm qua chứ còn gì nữa, cái thằng quỷ đó, thất tình rồi đến tìm em xả giận, chán chết đi được. Cuối cùng tự nhiên lại đến KTV uống say khướt, em đành phải ở đó với cậu ta, ngồi cả đêm ở KTV! Bây giờ còn chưa được chợp mắt tí nào đây!

- Cậu ta thất tình… đến tìm em giải sầu ư? Thật thế ư? Tôi không tin vào tai mình.

- Thế anh tưởng thế nào?!

Đạm Ngọc ngồi thẳng dậy, chỉ đôi dép lê ở gần cửa ra vào:

- Anh lấy giúp em với!

Tôi ngập ngừng, rồi cũng cúi đầu giúp nàng lấy dép nhưng khuôn mặt vẫn không biểu lộ chút cảm xúc nào.

- Dù sao ít nhất em cũng nên gọi điện thoại cho anh biết tình hình!

- Sao phải lắm chuyện thế? Đều là người lớn cả rồi.

Đạm Ngọc nói vô tư, thuận tiện quăng luôn cả những quan tâm của tôi với nàng xuống đất.

- Em nói như thế nào ấy, hôm qua là anh gọi điện thoại đến hẹn em trước đấy chứ?! Em không nói một lời nào, cạy vèo vèo đi luôn với thằng ấy! Em muốn anh nghĩ thế nào?

Đạm Ngọc nghe tôi nói, chầm chậm cúi xuống, nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi nói:

- Anh còn mặt mũi mà nói à, hôm qua ai cả một đêm nhắn tin đến chửi mắng em? Sao anh ấu trĩ thế? Em còn chưa tính với anh mấy thứ đó, anh lại còn ra đây định giáo dục em? Với cả những trường hợp thế này có thể tiền trảm hậu tấu mà. Anh người lớn một chút đi có được không?

Nàng nói không to nhưng đầy sức nặng.

Lại là ánh mắt ấy, lại là cái vẻ khinh thị ấy!

Những lời của Đạm Ngọc làm cơn giận của tôi bốc cao bừng bừng, tôi hét vào mặt nàng:

- Anh không phải người lớn?! Còn em thì người lớn? Được rồi! Anh chỉ biết một khi đã nhận lời thì phải làm cho xong. Em nhận lời anh trước nhưng lại cho anh leo cây mà không nói một lời nào, cái này thì sao?

- Sao cái gì? Anh là gì của em? Anh là bạn trai của em à? Mà kể cả bạn trai đi nữa, theo như pháp luật vẫn chẳng có bất kỳ nghĩa vụ gì!

Đối lập với vẻ giận dữ của tôi, Đạm Ngọc tỏ ra lạnh lùng:

- … Huống hồ anh chỉ là “bên A” trong bản hợp đồng ký với em.

Thế nghĩa là chẳng có một quan hệ thân thiết nào đấy. Lời nói của nàng xúc phạm nặng nề sự tự ái của thằng đàn ông trong tôi. Lúc đó, tôi chỉ hận là không thể cho nàng một cái bạt tai!

- Anh trừng mắt với em làm gì? Anh định đánh phụ nữ hả? Đạm Ngọc bình tĩnh nhìn bàn tay phải đang giơ cao của tôi.

… Đấu tranh tư tưởng hồi lâu, kết cục tôi đành ủ rũ bỏ tay xuống:

- Em đúng là một con đĩ!

Câu nói bật thốt ra từ miệng tôi.

Không ngờ câu nói ấy đã là giọt nước tràn ly, xé taong sự bình tĩnh Đạm Ngọc vẫn giữ được nãy giờ để cơn giận được thể bốc lên bừng bừng. Nàng đứng vụt dậy, đôi mắt nhìn tôi đầy thù hận, thấp giọng nói:

- Anh dựa vào cái gì để mắng tôi? Một khách làng chơi lại đủ tư cách mắng cave sao? Ai thống nhất ký tên trong bản hợp đồng với tôi? Ai khát khao giúp tôi được gả vào nhà tỉ phú thuận lợi? Ừ, tôi là con đĩ đấy. Nhưng dù sao tôi cũng là một con đĩ biết tuân thủ luật lệ. Còn anh? Anh là một thằng đàn ông nhưng cái gì cũng làm không xong. Anh ngoài việc dùng chân tay dọa dẫm đàn bà thì còn làm được cái quái gì nữa?

Tôi lặng người. Tiếng quát của nàng càng ngày càng to, lời kết tội cuối cùng tựa như tiếng sấm giữa trời xanh. Quát xong, ngón tay trỏ của nàng thẳng thừng chỉ vào đúng mũi tôi, ngực nàng phập phồng vì tức giận.

Nhậm Đạm Ngọc lúc này trông giống hệt như một con báo mẹ trong cơn phẫn nộ.

Tôi đột nhiên chẳng muốn phản bác gì nữa, nàng dù sao cũng đã có vài câu điểm trúng huyệt tôi rồi.

Tôi vừa đi chơi gái điếm cừa chỉ trích gái điếm lẳng lơ. Tôi – một thằng đàn ông chẳng làm nên cái gì, ở cái thành phố này xem ra chỉ là một kẻ mờ nhạt trộn lẫn trong những kẻ khác. Nàng nói đúng. Tôi chỉ là một kẻ ăn theo, núp bóng người giàu mà ăn theo, ôm giấc mơ trần trụi chấm mút những miếng ăn tanh mùi máu mà giới thượng lưu vứt xuống!

Tôi nhìn Đạm Ngọc vẫn còn nguyên giận dữ, con người mãi giãy giụa bên lề giàu sang, sợ hãi một ngày nào đó mình cũng như bông hoa kia, tàn úa rơi xuống đất bẩn mà chẳng ai biết, chẳng ai hay. Tôi bỗng phát hiện ra chúng tôi thật sự cùng một giuộc. Chúng tôi giống nhau, đi cùng nhau trong cái thành phố lấp lánh ánh vàng hoa lệ, vì quyền lực, tiền bạc mà kịch liệt chiến đấu. Tôi có thể thể nghiệm được những mẹt mỏi của nàng, mà nàng cũng cảm nhận được những chua cay tôi trãi qua… Những con người cùng chịu một cảnh đau thương lại lên tiếng chỉ trích những đau thương của người kia hay sao? Chúng tôi nên từ tận đáy lòng chia sẻ cho nhau những đắng cay ngọt bùi trong cuộc đấu tranh này mới phải.

Tôi thở dài một hơi thỏa hiệp, chẳng muốn tranh luận nữa.

Nhưng hình như phụ nữ trước giờ chưa bao giờ nghĩ thoáng được như phái mạnh. Trong lúc tôi cảm thấy không muốn phẫn nộ nữa thì Đạm Ngọc rõ ràng vẫn chưa bình tĩnh lại được, kích động và phẫn nộ vẫn bừng bừng bốc ra từ đôi mắt đầy thù hận của nàng.

Khi người phụ nữ tức giận hay đau khổ tuyệt vọng, điều họ cần tuyệt đối không phải là chọc tức trêu ngươi, cũng không phải lạnh lùng thờ ơ mà là những tình cảm dịu dàng, những tình cảm thật sự mà họ nghĩ rằng luôn tồn tại tuyệt đối.

Nhậm Đạm Ngọc cũng là phụ nữ, Nhậm Đạm Ngọc lúc này đang mệt mỏi và lại thêm giận dữ đau khổ.

Nên tôi lấy vẻ hiền lành, nhởn nhơ tự đắc đi rót cho nàng một ly cà phê từ bình cà phê mua hôm qua, bưng ra đưa cho nàng, không kèm theo bất kỳ lời nói sâu sắc hoặc khẳng định nào. Tôi kiên trì tin tưởng vào kinh nghiệm hiểu biết phụ nữ trong hai mươi chín năm của mình: lượn lờ với vẻ nhiệt tình rối rít, kèm theo hương cà phê đặc sánh tình cảm ấm áp – thể hiện sự chăm sóc hiếm gặp nơi giới đàn ông vốn thô thiển, một trăm phần trăm có thể làm tan chảy trái tim phụ nữ.

Đạm Ngọc bỗn òa lên khóc.

Thiên thần xinh đẹp Nhậm Đạm Ngọc đang khóc. Lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy nàng khóc. Mà cái cách nàng khóc cũng không hề giống tí nào với những cô gái khác tôi đã gặp. Không có những co giật mãnh liệt, không có những tiếng hét ầm ĩ kèm theo, có thể nói là hoàn toàn yên lặng. Những đường nét trên khuôn mặt nàng dường như không hề thay đổi, và nếu không có từng hàng từng hàng lệ trong suốt tuyệt vọng chảy dài từ khóe mắt nàng thì tôi nhất định sẽ tưởng rằng nàng chỉ đang trầm ngâm nhìn về phía xa.

Trong trí nhớ của tôi thì Nhậm Đạm Ngọc không hề biết khóc, những lúc gặp rắc rối không ai giúp đỡ, nàng vẫn bình tĩnh nghĩ ngợi tìm phương cách giải quyết, cùng lắm cũng chỉ nhíu mày.

Nhưng bây giờ thì thật sự là nàng đang khóc. Vậy thì chắc lúc này nàng phải đang buồn kinh khủng lắm.

Ngày trước, mỗi khi nhì thấy con gái khóc tôi đều thấy rất chán chường, cũng có lúc thấy đau lòng hoặc thương tâm.

Nhưng cảm xúc của tôi khi nhìn Đạm Ngọc khóc lại khác hẳn.

Tuy tôi chẳng rõ vì sao nàng khóc, nhưng những giọt lệ trong như pha lê lăn trên đôi má mỹ miều của nàng không hiểu sao lại kích thích dữ dội dục vọng sinh lý trong tôi.

Hầu hết phụ nữ từ khi sinh ra đã yếu đuối hay khóc. Ấn tượng về Nhậm Đạm Ngọc ngày trước mà tôi còn lưu giữ là một hình ảnh vừa mạnh mẽ vừa đầy trí tuệ, khiến tôi nghĩ về nàng như một mỹ nhân chỉ có thể nhìn mà không thể với tới, nên trước giờ tôi đều chẳng dám có mơ tưởng gì sâu xa.

Nhưng hóa ra nàng cũng biết khóc, nàng cũng yếu đuối như tất cả những cô gái khác, để tôi nhận ra đây cũng là một cô gái theo đúng nghĩa của từ này.

Nàng khóc, còn tôi đứng cạnh bên suy nghĩ miên man, cảm thấy thật ái ngại.

Cách lý giải này xem ra có vẻ khiên cưỡng, nhưng ngoài nó ra, tôi không còn thấy lý do nào hợp lý hơn để giải thích cho những hành vi của tôi sau đó.

Tôi ôm nàng bế lên giường. Tôi làm tình với nàng.

Đừng bảo tôi cưỡng ép nàng, vì từ đầu đến cuối nàng không hề nói tiếng “không” nào.

Chỉ trừ mấy động tác phản đối mang tính tượng trưng của nàng lúc đầu và câu nói kèm theo: “Anh động vào em, em sẽ hận anh đến chết!”, ngoài ra nàng giống hệt một con cừu ngoan ngoãn, nhắm nghiền đôi mắt phó thác cho tôi.

Tất nhiên là đối với một người đàn ông đang tron cơn ham muốn dục tình, những hình thức tự vệ tự phát của Đạm Ngọc lúc đó hoàn toàn chẳng phải là một thứ đáng để tâm.

Lúc quấn lấy tôi trên giường, nàng vẫn khóc, nhưng khi làm xong thì nước mắt đã hoàn toàn khô trên khuôn mặt nàng.

- Hôm nay mặt trời thật là tròn anh nhỉ?

Nàng nói khi đứng bên khung cửa sổ nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài.

Nhưng tôi thì vẫn đang ngỡ ngàng thưởng thức niềm vui sướng và cả tự đắc đối với vệt máu màu hoa hồng trên tấm nệm – thật không thể tin được, cái trinh trắng của Nhậm Đạm Ngọc đang thấm đẫm một mảng ga giường, hình như nó đang uốn thành hình dấu chấm hỏi to tướng.

- Thôi thì, chúng ta hãy ở bên nhau đi!

Tôi nói, cố gắng tỏ khuôn mặt tùy ý thế nào cũng được nhưng thật ra tim tôi đang hồi hộp lo lắng đến nỗi nhảy lên loạn xạ.

Nhưng Đạm Ngọc không trả lời. Nàng ung dung mặc quần áo, động tác khoan thai chậm rãi mà thanh nhã. Rồi không hề quay đầu lại, nàng bỏ ra ngoài, tiếng sập của cánh cửa làm tim tôi thót lên buốt nhói.

Quay đầu lại nhìn, không biết từ lúc nào, dấu chấm hỏi mảu đỏ trên đệm giường bỗng trở nên nhạt nhòa tàn phai.

Về những điếu thuốc lá Trung Hoa, tôi từ đầu tới cuối không hề hé răng với Đạm Ngọc. Trừ cậu bạn thân A Lam ra, đó là một bí mật không ai được biết.

Tôi cũng đem số tiền đó ra tiêu, rồi âm thầm đưa cô nàng triệu phú đó vào danh sách 20 người được chọn.