Thiên Thần, Thuộc Về Một Ác Quỷ (Công Chúa Băng Và Hoàng Tử Máu Lạnh)

Chương 31: Không phải yêu đâu




Bật video trước. BẬT NÓ TRƯỚC.

Và quả thật utube nhiều cái video bản quyền thế….. khiến mình không thể gắn được. Vì mình đã rất cố gắng tìm những cái có thể nghe được trên watt nên các bạn hãy nghe đi nha…. Công sức của mình cả đấy ; v ;

Reverse – Parraell Universe [Deemo]

********

Nửa đêm. Biệt thự họ Hoàng.

Căn phòng làm việc của Tuấn Nguyên tối đen, từ cửa sổ tràn vào thứ ánh sáng mong manh, trải dài trên gỗ. Không khí trong phòng đáng lẽ phải rất mát mẻ nhờ có những làn gió êm dịu đêm thu, nhưng không, nó hoàn toàn ngược lại. Chủ nhân của căn phòng đã trở về, và chỉ riêng sự hiện diện của con người này thôi cũng đã đủ làm căn phòng trở nên ngột ngạt.

Từ trong bóng tối của căn phòng, một giọng nói trầm ổn vang lên.

– Ông cho người theo dõi tôi?

Tuấn Nguyên ngồi trên ghế bành, ném ánh nhìn hờ hững về phía cậu con trai độc nhất. Trên bàn làm việc trước mặt gã là một loạt những tấm ảnh chụp anh và một cô gái đội mũ lưỡi trai màu đen. Gã nhướn mày thờ ơ:

– Không phải là theo dõi, tao chỉ nhờ người kiểm ta xem mày làm việc thế nào trong lúc ta vắng nhà mà thôi. Kết quả thì hiển nhiên là tốt, nhưng thứ mà tên đó biết thêm được về cuộc sống của mày lại khiến tao khá ngạc nhiên đấy. Một con phụ nữ, hửm?

Phong cắn chặt môi, cố gắng giấu đi sự bất lực của mình khi đã để cho Tuấn Nguyên hành động tự do như thế. Hẳn gã đã điều tra luôn được thân phận của cô, và với danh nghĩa là người con gái đầu tiên Phong thật lòng quan tâm, rất có thể trong tương lai cô sẽ gặp nguy hiểm. Anh gằn giọng.

– Ông không được động vào cô ấy.

Tuấn Nguyên chống cằm, chiếc nhẫn vàng lấp lánh một bên tay. Gã lắc lư ly rượu mạnh, hoàn toàn không đếm xỉa đến lời nói của cậu con trai độc nhất. Miệng gã nhếch lên đầy khinh bỉ.

– Còn mày thì sao? Mày nghĩ mày có quyền gì mà đi quen một ả phụ nữ như vậy?! Sao nào, con bé đó đã làm mày mụ mị rồi ư?! Tao thật bất ngờ đấy Phong ạ. Đừng quên mày là ai, mày là cái thứ gì! Mày nghĩ một con bé tiểu thư nhà giàu có thể yêu một thằng sát thủ đã từng giết hàng nghìn người hay sao?! Nực cười! Mày định viết tiểu thuyết hay sao vậy?

Mắt Phong tối sầm. Hơn ai hết, anh hiểu Tuấn Nguyên nói đúng. Gã đã chạm đến cái chủ đề mà anh không bao giờ muốn nghĩ đến: sự khác biệt giữa anh và Băng. Giống như thể hai thế giới khác nhau vậy, cô lớn lên trong nhung lụa, trong tiền bạc, còn anh thì lớn lên trong máu, trong nước mắt. Phong hiểu chứ, anh đã hiểu rõ sự khác biệt từ khoảnh khắc đầu tiên biết cô. Nhưng dường như ở cô luôn có một sức quyến rũ nào đó khiến anh không thể chối từ, và ngay cả khi Phong biết mình không nên, anh vẫn không thể ngừng việc khao khát được ở bên cạnh cô.

Phong siết chặt nắm đấm, đôi mắt cà phê thù hận nhìn chính người cha ruột. Anh quan tâm đến ai, đến người phụ nữ nào, gã cũng không có quyền can thiệp. Nếu không thể đứng vững trước cha mình, anh cũng chẳng còn tư cách để mà bảo vệ Băng.

Ánh mắt của Phong có thể làm bất cứ ai ngất xỉu lúc này, trừ Tuấn Nguyên. Gã là ai cơ chứ?! Là người đã một tay gây dựng lên một đế chế lớn mạnh bậc nhất thế giới ngầm, mua bán vũ khí, giết người, từng bước một gây dựng quyền lực. Từ lâu, Phong đã chẳng là gì đối với gã, ngoài một thứ công cụ, một thứ được sinh ra với mục đích duy nhất là giúp gã giành được thứ gã muốn.

Tuấn Nguyên vẫn ngồi lặng im, ung dung nhấm nháp ly rượu mạnh. Gã chẳng thèm để ý đến sát khí trong phòng, thứ đang toả ra ngày càng dày đặc từ cậu con trai của gã.

– Động-một-ngón-tay-vào-cô-ấy, và tôi sẽ giết ông!

Ánh mắt của Tuấn Nguyên không có lấy một tia rung động. Gã ngả người ra sau, nhìn chăm chăm ly rượu thuỷ tinh dày nặng. Chỉ bằng một tay, gã bóp vỡ nó.

“Choang!!”

Nhanh như cắt, một mảnh thuỷ tinh sắc nhọn sượt qua Phong, găm thẳng vào bức tường phía sau. Má Phong rỉ máu nóng hổi. Tuấn Nguyên đã sử dụng nó như một thứ phi tiêu, cắt vào mặt anh sắc ngọt, không đủ để tạo sẹo, nhưng gây đau đớn. Phong vẫn đứng im không nhúc nhích, kiên định nhìn về phía cha ruột. Gã khẽ nhướn mày.

– Đừng nói những thứ mà mày không làm được. Thằng khốn, muốn giết tao?! Đâu có dễ vậy. Mà mày cũng không cần lo lắng quá thế, tao chưa hề nói sẽ làm gì nó. Dù gì cũng là nhị tiểu thư Dương Ngọc, biết đâu nó sẽ giúp ích.

Tuấn Nguyên cười quỉ dị.

– Còn mày. Vừa rồi chỉ là cảnh cáo thôi, nếu còn phát ngôn những thứ vô lí như thế nữa thì mảnh thuỷ tinh đó sẽ găm thằng vào mắt mày đấy. Chừng nào mày vẫn giải quyết công việc một cách hoàn hảo, tao sẽ xem xét việc không động vào con bé đó. Ra ngoài đi.

Phong lạnh lùng nhìn Tuấn Nguyên, quyết định không nên nói gì thêm rồi lẳng lặng đi ra. Anh cứ thế cất bước, thậm chí không thèm bận tâm đến vết thương trên má đang ngày càng nhói đau.

Tối đó, Phong mặc kệ tất cả những lời xì xầm của lũ giúp việc, ôm Angelo đi ngủ.

………

Sáng.

Ngọc tiến vào phòng của cậu em họ, giật tung tấm rèm lụa đen. Ánh sáng mặt trời ngay lập tức tràn vào căn phòng, thắp sáng cái không gian ảm đạm nơi đây. Vài tia nắng chiếu thẳng vào mắt Phong, khiến anh khẽ cau mày rồi trùm chăn lên kín đầu. Angelo vẫn đang yên vị trong lòng anh, và đó là một phần lí do Phong không muốn dậy bây giờ. Nó thực sự làm anh ngủ ngon hơn. Công dụng mới.

Ngọc ngán ngẩm nhìn thằng em họ, đồng thời tiến lại gần cái giường. Cô nhanh nhẹn giật mạnh cái chăn xuống, dí miệng vào gần vào tai Phong hét:

– Thằng cuồng gấu bông kia, DẬY!!!!!!!

Phong giật mình bật dậy, nhăn mặt lấy tay xoa xoa thái dương. Anh liếc lên đồng hồ. 7h00 sáng Chủ Nhật. Anh tặc lưỡi, nhìn sang bà chị họ đang cười toe toét.

Ngọc bỗng nhìn thấy vết thương trên má Phong. Nét hớn hở trên mặt cô hoàn toàn biến mất, nhường chỗ cho sự lo lắng và quan tâm chân thành. Cô hoảng hốt sờ lên má anh, lắp bắp hỏi:

– Em làm cái gì mà để bị thương thế này?

Phong cảm thấy tim mình ấm áp hơn một chút khi nhận được sự chăm sóc như thường lệ từ Ngọc. Dẫu vậy, anh cũng không muốn chị phải lo lắng vì mình. Phong tặc lưỡi vẻ bất cần.

– Chẳng có gì đâu, tôi không cẩn thận thôi.

Ngọc cau mày, và Phong biết là cô đã đoán được phần nào câu chuyện. Cô cấu vào tay anh vẻ không hài lòng.

– Thế mà bảo chẳng có gì. Em để nó tơ hơ như thế, may chưa nhiễm trùng đấy. Đợi chị lấy băng dán vào cho em đã, rồi chúng ta bàn chuyện ngày hôm nay sau.

Phong ngắm nhìn Ngọc hối hả chạy xuống phía dưới hỏi giúp việc thuốc bôi và băng cá nhân, khẽ mỉm cười. Nhiều lúc, anh còn cảm thấy chị còn tuyệt vời hơn gấp một tỷ lần người mẹ ruột của mình.

Ngọc trở lại. Cô ngồi xuống cạnh Phong, từng chút một xử lí vết thương của anh. Rửa qua bằng cồn, bôi thuốc, dán băng. Cô làm điều đó nhanh nhẹn và thành thạo không kém gì một y tá thực thụ. Khi Ngọc đã trả lại đồ cho giúp việc, Phong mới gợi chuyện.

– Ngọn gió nào đưa chị đến nhà tôi sớm thế?

Ngọc cười ranh mãnh, mắt cô ánh lên tinh nghịch. Vẻ âu lo trên khuôn mặt xinh đẹp của cô đã hoàn toàn tan biến, không một dấu vết.

– Ngọn gió mang tên… tình yêu!

Phong ngạc nhiên, ngỡ mình vừa nghe nhầm. Anh vuốt mặt để tỉnh táo rồi quay sang Ngọc.

– Vậy ngọn gió của chị chờ tôi chút được không? Tôi cần rửa mặt với đánh răng cái đã.

Ngọc phì cười, cô nghiêng người sang bên rồi khoát tay nhường đường cho Phong, vờ như mình là một quý ông. Anh cười khẩy rồi vươn vai đứng dậy, đi về phía nhà tắm.

Còn lại một mình, Ngọc đi lòng vòng xung quanh, ngắm nghía cách bài trí của căn phòng để giết thời gian. Ánh mắt cô lướt một lượt quanh từng đồ vật, từ cái màn hình 100 inch trên tường, cái bàn, cái ghế, rồi dừng lại ở Angelo. Cô cười tinh nghịch, lập tức siết chặt nó vào lòng, vùi mặt vào cái đầu mềm mại của nó. Chừng như nhớ ra điều gì quan trọng, cô ngẩng lên, hét vọng về phía nhà tắm.

– Phong, con gấu của em tên gì?!

Đúng lúc đó, cửa phòng tắm bật mở. Phong cởi trần bước ra, tay cầm cái khăn lau đầu. Mái tóc đen dày của anh ướt sũng, rủ xuống trán nhìn vô cùng quyến rũ. Chiếc quần jean rộng rãi của anh chưa cài hết khuy, ôm hững hờ phần hông săn chắc. Phong liếc con gấu đang nằm gọn trong lòng Ngọc, vẫn tiếp tục lau tóc.

– Angelo.

Ngọc im lặng nhìn cậu em họ một chút rồi ngay lập tức trở lại bình thường. Vẻ phong trần và quyến rũ một cách không hề có chủ ý của Phong đủ khiến mọi cô gái si mê, trừ Ngọc. Cô đã quá quen vói cơ bụng sáu mũi của thằng em họ nhờ vào những lần cùng nó đến phòng tập gym. Săm soi nàng gấu trắng muốt trong tay, cô cười mỉm.

– “Thiên thần” à? Đúng là gấu do Băng tặng có khác, tên hay thật.

Phong khựng lại, bỏ cái khăn xuống. Anh vắt nó qua vai, ánh mắt hồ nghi nhìn Ngọc.

– Sao chị biết con gấu đó là Băng tặng?

Ngọc giật mình. Cô quên béng là Phong không hề biết chuyện cô theo dõi nó và Băng lúc ở Lễ hội. Chúa ạ, ngu ơi là ngu!

– Thì… có bao giờ em hứng thú với gấu bông đâu. Chị đoán thế, giúp việc cũng bảo em có cái này lúc ở Lễ hội về….

Phong cắt ngang.

– Chị theo dõi tôi?

Biết mình không thể giấu được nữa, Ngọc ngượng ngịu gật đầu. Phong đảo mắt ngao ngán, lấy một tay vuốt tóc ra sau.

– Tôi cũng không trách chị được. Giờ thì…. ngọn gió tình yêu hả? Chị mang cho tôi cuốn tiểu thuyết hay bộ phim nào thế?

Thấy chủ để đã được chuyển, Ngọc sướng rơn. Cô nhanh chóng lấy lại phong thái của kẻ trên cơ Phong trong cấp bậc gia đình, đồng thời nháy mắt với anh.

– Không phải tiểu thuyết hay phim ảnh gì cả, chị ở đây với nhiệm vụ cao cả hơn nhiều. Đó là… giúp em nhận ra tình cảm của mình dành cho Băng!

Phong cau mày, tự nhiên có linh cảm xấu.

– Tình cảm của tôi… dành cho Băng?

Ngọc gật mạnh đầu, cười ranh mãnh.

– Đúng thế. Hai đứa đã nắm tay rồi, hẹn hò rồi, hôn cũng hôn rồi. Chị chỉ muốn đẩy nhanh tiến độ một chút, vì với tính cách của em và Băng chắc đến ngàn năm nữa hai đứa mói nhận ra tình cảm thực sự của mình mất. Vì vậy, hôm nay chị đã chuẩn bị một loạt câu hỏi phỏng vấn nhằm giúp em nhận ra điều đó!

Ngọc chống hông đầy tự hào. Cô kéo lấy một cái ghế rồi ngồi xuống, quay người đối diện với Phong. Anh ngán ngẩm, chỉ muốn phóng đến phòng gym ngay lập tức, nhưng Phong cũng hiểu rất rõ một điều rằng: một khi bà chị họ của anh muốn làm gì, bả sẽ làm bằng được.

– Vậy chị bắt đầu nha. Đầu tiên, một cách khách quan, mày thấy Băng là một cô gái như thế nào?

Phong không thèm mặc áo, thản nhiên dựa lưng vào Angelo. Những ý nghĩ về Băng sưởi ấm cơ thể anh gần như ngay lập tức.

– Rất thuần khiết.

Ngọc cười cười, còn đầu thì gật gù. Cô nhìn vào phần ghi chú ở điện thoại đã chuẩn bị vào đêm hôm trước.

– Những khuyết điểm thì sao?

Phong mím nhẹ môi ra chiều suy nghĩ rồi mới trả lời.

– Không giỏi ở việc bộc lộ cảm xúc. Thiếu hụt những kiến thức về môi trường bên ngoài. Cứng đầu. Bướng bỉnh theo một cách hoàn toàn khác biệt. Hoàn toàn không nhận thức được vẻ đẹp của mình. Đôi khi khá ngốc nghếch, nhưng điều đó lại làm cô ấy trở nên đáng yêu. Rất nhiều lúc cô ấy giống như một đứa trẻ, tò mò về thế giới xung quanh.

Anh mơ màng nói, đôi mắt ướt rợt yêu thương hướng ra ngoài cửa sổ. Ngọc sững sờ nhìn thằng em họ, thầm nhủ: “Nó có để ý nó đang mắc bệnh tương tư hay không?” Cô cười thầm trong bụng, tiếp tục màn phỏng vấn.

– Em có quý cô bé không?

– Có.

– Có thích cô bé không?

– Có lẽ là… có.

Mắt Ngọc sáng rực.

– Có yêu cô bé không?

Lần này thì Phong khựng lại. Anh không nhìn Ngọc, chìm vào thế giới của riêng mình. Mẹ anh cũng đã từng nói yêu anh, nhưng bà ta vẫn sẵn sàng ra đi, bỏ đứa con trai của mình lại. Yêu ấy à?!

– Tôi không biết. Nhưng có lẽ là…. không.

Ngọc nhìn bộ dạng thẫn thờ của Phong, khẽ thở dài. Đôi mắt màu cà phê của anh lúc này giống như một tấm kính thuỷ tinh đã vỡ tan, những vết nứt của sự đau đớn. Chúng đã hằn sâu trong đó, và Ngọc biết rằng sẽ rất khó khăn để làm mờ chúng đi. Cô cố chuyển chủ đề.

– Thôi được rồi, có lẽ không phải là yêu. Em thấy gia đình Băng thế nào?

– ……. Giàu có. Chị em tốt. Cha cô ấy có vẻ rất nghiêm khắc, nhưng vẫn là thương yêu con gái của mình hơn tất thảy.

Ngọc gật gù, bàn tay nhấn nhoay nhoáy trên điện thoại. Năng lượng của cô đã trở về sau khoảnh khắc u ám kia.

– Vì sao em thích cô bé?

Phong ngẫm nghĩ.

– Xinh đẹp.

Ngay lập tức, anh ăn một cái gối lông phồng vào giữa mặt. Ngọc mặt đỏ phừng phừng, hét lớn:

– Vậy ra mày chỉ yêu Băng bởi vì con bé xinh đẹp?! Chị thật không ngờ mày lại đáng thất vọng đến thế Phong ạ. Cái loại con trai kiểu gì mà lại đi đề cao ngoại hình hơn tâm hồn cơ chứ??? Mày….

Nhẹ nhàng đặt cái gối sang một bên, Phong vuốt mặt, thản nhiên cắt ngang lời bà chị họ.

– Tôi chưa nói hết.

Ngọc khựng lại trong tư thế chuẩn bị ném thêm một cái gối nữa vào mặt Phong. Cô hít sâu rồi ngồi xuống, lạnh lùng ra lệnh.

– Vậy nói tiếp đi.

Phong ôm lấy Angelo ở bên cạnh, nhìn sâu vào đôi mắt xám của nó. Tim anh ấm lên khi nhắc đến Băng.

– Cô ấy… rất đặc biệt. Cô ấy chắc chắn không phải là một cô gái năng nổ và luôn khua môi múa mép, nhưng sự im lặng và điềm đạm của cô ấy luôn khiến tôi cảm thấy rất đặc biệt, rất… riêng. Băng nhìn qua thì có vẻ yếu đuối, nhưng thực ra cô ấy rất mạnh mẽ, theo cách riêng của mình. Sự mạnh mẽ đó có khi đến cô ấy cũng không nhận ra, nhưng tôi thì có. Băng khá cứng đầu và bướng bỉnh, và cô ấy luôn thể hiện điều đó bằng hành động, không phải lời nói. Ở bên một người nhiều mâu thuẫn như thế có thể khiến người ta khó chịu, nhưng tôi thì không. Băng rất ít khi thể hiện cảm xúc ra mặt, nhưng thực ra, chỉ cần nhìn vào đôi mắt của cô ấy, tôi có thể biết được cô ấy đang cảm thấy thế nào. Đôi mắt ấy rất sống động và đẹp đẽ, nó phản chiếu một tâm hồn thánh thiện và vị tha mà cô ấy luôn cố che giấu. Đôi mắt đẹp nhất tôi từng biết.

Phong không hề nhận ra mình đã nói nhiều đến như thế nào, cho đến khi anh nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của Ngọc. Cô tròn mắt nhìn anh, hàm rớt xuống tận ngực. Một lúc lâu sau cô mới có thể bình tĩnh lại, nhưng Phong nghe được tiếng cô lầm bầm rằng: “Mi là thằng quái nào…. Trả lại Phong cho tao đi” Ngọc chớp mắt nhìn anh, rồi nói với vẻ vẫn-chưa-thể-tin-nổi trên khuôn mặt:

– Mày đúng đấy Phong ạ, tình cảm của mày dành cho Băng, không phải là yêu đâu……

Và Phong nhận thêm một cái gối nữa vào giữa mặt. Lần này còn mạnh hơn lần trước.

– Mà là YÊU CUỒNG SI MÊ MỆT RỒI Ý!!!!!

Ngọc hét lên, với một thứ cảm xúc hoà lẫn giữa mãn nguyện và tức giận trong giọng nói. Cái thằng em ngu ngốc của cô, bao dấu hiệu sờ sờ trước mặt thế mà cứ một mực phủ nhận. Nếu cô không lên mục tiêu trong hôm nay phải làm Phong nhận ra tình cảm này thì đến khi nào nó mới đủ thông minh để nhận ra đây?! May quá. Thật quá may.

Phong khẽ cau mày trước cái cụm “yêu cuồng si mê mệt” của Ngọc. Anh nhìn bà chị họ, thắc mắc.

– Yêu…. là như thế nào?

Chừng như chạm đến đúng câu hỏi muốn được hỏi, mắt Ngọc sáng rực. Cô chống hông, đứng thẳng người, đi đi lại lại với tay chân vung vẩy như một giáo viên nhiệt tình quá đà.

– Căng tai ra mà nghe chị em đây. Yêu đầu tiên là nhung nhớ một người. Em có thể dành hàng giờ để nhớ về người đó, và những ký ức đó luôn sưởi ấm tâm hồn em. Em trải qua một ngày tệ hại, nhưng chỉ cần một vài ý nghĩ giản đơn như thắc mắc người ấy đang làm gì cũng đủ để em cảm thấy vui hơn, dù chỉ một chút. Tiếp theo, yêu là mong muốn được ở bên người ấy mọi lúc mọi nơi, bảo vệ và sẻ chia mọi thứ với người ấy. Từng khoảnh khắc ở bên người ấy là từng phút từng giây em trân trọng và nhớ mãi, bởi cảm giác ấy luôn rất dễ chịu, rất bình yên, rất ngọt ngào. Em cảm tưởng như mình có thể hy sinh cả thế giới chỉ để có người ấy bên cạnh, thậm chí hy sinh mạng sống nếu người ấy gặp nguy hiểm……

Còn một loạt những cụm “người ấy” sau đó nữa, nhưng đầu Phong đã sớm ong ong, và anh hầu như không thể nghe thêm một thứ gì cả. Không phải vì Ngọc nói nhiều, mà là vì anh nhận ra chính mình trong những lời cô nói. Từng chữ một, nó đập thẳng vào lý trí anh, và cảm xúc của anh. Giống như những mảnh ghép nho nhỏ, chúng lần lượt lấp đầy bức tranh mang tên cảm xúc của anh dành cho Băng. Phong cảm giác rằng nó vẫn luôn ở đó, chỉ chờ để anh nhận ra những dấu hiệu, và chấp nhận nó hoàn toàn.

Cho đến lúc Ngọc đã về nhà từ lâu, Phong vẫn còn ở trong trạng thái thẫn thờ không thể cứu vãn. Anh ăn tối như một con rô bốt. Đứng trong phòng tắm, những dòng nước lạnh tuôn xối xả lên đầu anh, lên ngực anh, lên cơ thể nóng bừng của anh cũng không giúp ích. Phong đứng trước gương, và trong một khoảnh khắc anh hỏi người trong đó là ai. Trước kia, anh sẽ không bao giờ để một thứ cảm xúc nào ảnh hưởng đến bản tính của mình. Phong đã từng là một sát thủ máu lạnh thực sự, không quan tâm và cũng không mất thời giờ với thứ được coi là tất yếu của mỗi con người – những cảm xúc.

Phong nhìn xuống bàn tay mình. Nước chảy qua các kẽ tay, làm anh nhớ đến các giọt máu của những người anh giết. Nó nhuộm đỏ cả bàn tay anh, và mùi tanh của nó sẽ ám lấy anh đến mấy ngày liên tiếp sau đó. Đó có phải là bàn tay của một kẻ xứng đáng để yêu và được yêu? Anh nghĩ là không.

Dù vậy, anh vẫn không thể kìm chế tình cảm anh dành cho người con gái ấy. Nó lớn hơn sự cảm mến, anh đã biết điều đó, nhưng lý trí anh vẫn một mực phủ nhận thứ cảm giác Ngọc đã gọi tên. Phong nghĩ đến Băng, và những ký ức về cô lại một lần nữa lấn át mọi suy nghĩ tiêu cực. Anh bất giác sờ lên môi, nhớ đến nụ hôn dịu dàng Băng đã trao anh. Và Phong mỉm cười, thanh thản.

Cởi trần đi ngủ, Phong một lần nữa xem xét lại những biểu hiện của tình yêu mà Ngọc đã đề cập.

Dành hàng giờ nghĩ về người ấy? Tích.

Những ý nghĩ về người ấy có thể thắp sáng một ngày tệ hại? Tích.

Muốn được ở bên người ấy? Tích tích.

Trân trọng và nhớ mãi những ký ức khi ở cạnh người ấy? Tích.

Muốn bảo vệ người ấy? Tích tích tích.

Cảm thấy có thể hy sinh cả thế giới, thậm chí mạng sống của chính bản thân, vì người ấy? Rất nhiều dấu tích.

Phong nằm vật ra giường, cố kiềm chế cơ thể đang dần nóng bừng. Đầu óc anh quay cuồng, và trái tim anh nhảy tango trong lồng ngực khi anh chấp nhận cái tình cảm mà đáng lẽ phải được nhận ra từ rất lâu trước đó. Phong quay sang Angelo, khẽ thì thầm.

– Tao lỡ yêu cô ấy rồi, làm sao đây?

———-

VOTE VOTE VOTE VOTE cho mình đi nhaaaaa

Mình rất cảm kích những bạn vote tất cả các chap, động lực rất lớn để mình viết tiếp đó. Mình muốn làm quen với tất cả các bạn ấy, vì quả thật mình cảm thấy như cảm ơn thôi thì không thể nào đủ được.

Lưu ý này: Đây là một quy tắc ngầm của mình thôi, nhưng mình nghĩ nên cho các bạn biết. Mình hầu như sẽ không đăng chap mới trước khi số vote của chap trước đạt mốc 200, ngay cả khi mình đã viết xong chap đấy đi chăng nữa. Mình sẽ viết chap tiếp theo, và chờ vote tăng.

Vậy nên, nếu muốn có chap nhanh, hãy tích cực vote cho mình nha. Mình biết mình khốn nạn, nhưng cái đó thành bản chất rồi.

(Còn tiếp)