Thiên Thánh

Quyển 3 - Chương 24: Hào ngôn tráng chí




’" Lời này vừa ra, Nam Cung Vân cùng Bạch Phong đều chấn động, ■T ánh mắt kinh ngạc nhìn Từ Nhược Hoa, vẻ mặt không dám tin.

Ánh mắt Từ Nhược Hoa kinh biến, nghi ngờ nói: “Sao ngươi biết ta _ đã tấn thăng thành sơ cấp vò tôn, ta cũng chưa nhắc tới nửa chữ.”

Ý Thiên cười nói: “Nguyên nhân rất giản đáp, ta cũng tấn thăng thành vò tôn rồi.”

Từ Nhược Hoa nghe vậy chấn động, lập tức mừng rỡ, nắm chặt cánh tay Ý Thiên, vội vàng hỏi: “Thực, ngươi thực cũng tấn thăng thành vò tôn rồi?”.

Ý Thiên cười nói: “Ta lúc nào từng lừa gạt ngươi?”.

Từ Nhược Hoa mừng rỡ, cười nói: “Tốt, thật sự quá tốt rồi. Chỉ cần ngươi trở thành vò tôn, người nhà liền không có cớ phản đối chúng ta cùng một chỗ nữa.”

Nam Cung Vân hỏi: “Phi Vũ, hôm nay chiến một trận, ngươi có bao nhiêu nắm chắc thắng lợi?”.

Tấn thăng vò tôn tất nhiên đáng mừng, nhưng một trận sinh tử chiến mới quan trọng nhất.

Ý Thiên nói: “Ta nói có mười phần nắm chắc, cha mẹ có lẽ không tin. Nhưng chiến một trận hôm nay, Nam Cung Chính Hào kia là hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Bởi vì đây là trận đầu tiên sau mười năm yên lặng của ta, ta sẽ làm cho mọi người biết, tuyệt thế thiên tài năm đó của Nam Cung thế gia lại về tới trong tầm mắt của mọi người, về phần đám người Nam Cung Kiến Hoa, ta sẽ làm cho bọn họ hối hận không kịp.”

Bạch Phong có chút lo lắng, nhắc nhở: “Tuyệt đối không nên khinh địch, Nam Cung Chính Hào kia kinh nghiệm phong phú, cho dù ngươi có được thực lực cùng hắn so sánh, cũng phải để ý hắn thi triển âm mưu quỷ kế.”

Vẻ mặt Nam Cung Vân hưng phấn, cười to nói: “Nếu là Phi Vũ thật có thể ở trên Thiên Hình đài giết chết Nam Cung Chính Hào, vậy tuyệt đối sẽ bỗng nhiên nổi tiếng, oanh động toàn bộ Phi Vân thành, khiến cho cao tầng chú ý. Khi đó, chúng ta sẽ không giống như hiện tại chịu người ta châm chọc, bị người ta ức hiếp như vậy.”

Bạch Phong chua sót nói: “Cây to đón gió, Phi Vũ lúc trước không phải là vì quá mức kiệt xuất, mà bị người ta đố kỵ? Ngươi năm đó nếu không phải phô trương như vậy, lại như thế nào bị người ám toán, rơi vào đến nay một việc không thành.”

Nam Cung Vân ngượng ngùng nói: “Những chuyện cũ năm xưa này đã sớm đi qua, ngươi cần gì phải nói thêm. Nay Phi Vũ đã trưởng thành, chỉ cần hắn biểu hiện thực lực đột xuất hơn người, ta chịu bao nhiêu ủy khuất cũng đáng.”

Từ Nhược Hoa kinh ngạc nói: “Vân thúc từng bị người ta ám toán, sao ta chưa bao giờ biết?”.

Ý Thiên nhìn Nam Cung Vân, nhẹ giọng nói: “Phụ thân không cần nản lòng, ta có biện pháp chữa khỏi bệnh kín trong cơ thể ngươi, cho thực lực ngươi tăng vọt, trong một tháng tấn thăng thành vò tôn, từ nay về sau một bước lên mây, được người tôn kính.”

Ý Thiên lời ấy tựa như sét đánh ngang trời, không chỉ có Nam Cung Vân, Bạch Phong cảm thấy không thể tưởng tượng, ngay cả Từ Nhược Hoa thân là vò tôn cũng cảm thấy không thể tin.

Nhìn con trai, Nam Cung Vân vẻ mặt thấp thỏm nói: “Phi Vũ, ngươi nhưng đừng vì dỗ cha cao hứng, vui đùa như vậy.”

Bạch Phong nói: “Từ vò tướng đến vò hồn, là một cái bước vọt rất lớn, rất nhiều người đều bị kẹt ở trong này. Từ vò hồn đến vò tôn, đó là một cái nhảy vọt, càng là gian khổ không dễ, trong một trăm vò hồn, cũng nhiều nhất có mười người có thể thuận lợi tấn thăng.”

Từ Nhược Hoa nhìn Ý Thiên, hỏi: “Ngươi có cách nào làm cho Vân thúc tấn thăng thành vò tôn, linh đan? Linh dược? Hay là linh khí?”.

Ý Thiên cười nói: “Ta không chỉ có muốn khiến cha trở thành vò tôn, ta còn muốn làm cho nương cũng tấn thăng thành vò tôn. Ảo diệu trong đó, đợi sau khi ta giết Nam Cung Chính Hào, ta lại chậm rãi nói cho các ngươi. Hiện tại, chúng ta nói chuyện chính sự trước.”

Nam Cung Vân ngạc nhiên nói: “Chính sự? Chúng ta hiện tại bàn không phải chính sự sao?”

Ý Thiên thu hồi ý cười, nghiêm mặt nói: “Cái gọi là chính sự của ta, — chỉ là sau khi giết Nam Cung Chính Hào, tình cảnh chúng ta gặp. Chính ” như nương nói, chiến một trận nổi danh tất nhiên đáng mừng, nhưng ? cũng sẽ bị người ta đố kỵ. Đến lúc đó, địch trong tối ta ngoài sáng, cần phải tùy thời ứng đối những hạng người tới cửa khiêu khích kia.”

_ Ý Thiên từng đi theo Thu Diệp học tập binh pháp, đối với mưu lược cũng có đề cập.

Nay, Ý Thiên hóa thân Nam Cung Phi Vũ, hòa vào đại hoàn cảnh này, nhất định phải cân nhắc rất nhiều vấn đề.

Từ tình huống Ý Thiên nắm giữ, chỉ Vọng Nguyệt trấn mà nói, Nam Cung thế gia còn có một trăm lẻ tám vị vò hồn, vò tôn ba mươi sáu vị, vò hoàng bốn vị.

Giữa những cao thủ này lẫn nhau nghi kỵ, tính kế lẫn nhau, đều không phải là ở mặt ngoài hài hòa như vậy.

Trước kia, Nam Cung Phi Vũ thực lực thấp, chi là một vò hồn, sẽ không dính vào quá nhiều ích lợi.

Một khi Nam Cung Phi Vũ trở thành vò tôn, thân phận địa vị theo đó thay đổi, lực ảnh hưởng của hắn ở Vọng Nguyệt trấn cũng sẽ phát sinh thay đổi, vậy thế tất sẽ ảnh hưởng đến những người khác.

Như thế, mâu thuẫn tất nhiên sinh ra, ân oán cũng theo đó tiến đến.

Từ Nhược Hoa từ nhỏ cùng Nam Cung Phi Vũ cùng một chỗ, đối với tình huống Vọng Nguyệt trấn mười phần quen thuộc, trong lòng cũng rất có vài phần lo lắng.

“Trước kia bị người ta cười nhạo, bị người ta vắng vẻ, chỉ cần nhẫn nại liền có thể không sao. Nay Phi Vũ một khi nổi danh, thế tất dẫn tới rất nhiều thế lực chú ý, bị người ta đố kỵ, bị người ta coi là cái đinh trong mắt, đó là chuyện tuyệt đối không thể tránh né.”

Nam Cung Vân phản bác: “Vậy lại thế nào? Chỉ cần Phi Vũ tấn thăng vò tôn, sẽ được gia tộc coi trọng, ai dám vô lễ với hắn.”

Bạch Phong cười khổ nói: “Cho dù người ngoài không dám trêu chọc Phi Vũ, nhưng cao thủ của Nam Cung thế gia chúng ta ứng đối như thế nào? Chỉ trên Vọng Nguyệt trấn, vò tôn của Nam Cung thế gia đă nhiều tới ba mươi sáu vị, trong đó đủ một ít người có thân phận bối cảnh. Giống Nam Cung Kiến Hoa kia, sau lưng hắn có vò hoàng chống lưng, Phi Vũ cho dù tấn thăng thành vò tôn, hắn cũng sẽ trăm phương nghìn kế hăm hại Phi Vũ.”

Từ Nhược Hoa phân tích: “Phi Vũ năm đó danh chấn nhất thời, bị rất nhiều người đố kỵ. Mà Vân thúc lại không có thế lực gì, nay Phi Vũ trưởng thành hẳn lên, đó cũng là người thế đơn độc, tình thế tương đối bất lợi. Trong hoàn cảnh này, Phi Vũ hoặc là bị người ta xa lánh, hoặc là tìm kiếm chỗ dựa, đơn thương độc mă tuyệt đối đấu không lại những người khác.”

Sắc mặt Nam Cung Vân âm trầm, chần chờ nói: “Phi Vũ, trong lòng ngươi là nghĩ như thế nào?”.

Ý Thiên nói: “Lời của Nhược Hoa không phải không có lý, ta một khi giết Nam Cung Chính Hào, thế tất sẽ dẫn tới cao thủ của Nam Cung thế gia chú ý. Trong bọn họ khẳng định sẽ có người đến mượn sức ta, để ta trở thành quân cờ của bọn họ, nếu không sẽ bất lợi đối với ta. Dưới loại tình huống này, ta cần cân nhắc các ngươi an nguy, cân nhắc kế sách ứng đối.”

Bạch Phong đề nghị: “Chúng ta cũng có thể tìm kiếm một ít giúp đờ, chống lại những thế lực lớn đó.”

Từ Nhược Hoa khẽ nói: “Ở trên Vọng Nguyệt trấn, chỉ sợ không ai đồng ý giúp Phi Vù.”

Ý Thiên lạnh nhạt nói: “Không sao, ta cũng không để ý những vò tôn này. Chỉ cần có đủ thời gian, ta có thể vượt qua mọi người. Trước mắt, ta để ý là cảm nhận của các ngươi, ta muốn biết lo lắng trong lòng các ngươi, các ngươi hy vọng sau này sống thế nào.”

Bạch Phong khẽ thở dài: “Chỉ cần người một nhà bình an, ta đă cảm thấy hài lòng.”

Nam Cung Vân chần chờ nói: “Người tu luyện, cả đời trọng nhất danh dự. Ngươi bây giờ còn trẻ, đã có cơ hội như vậy, ta hy vọng ngươi có thể lái được sang một con đường huy hoàng thuộc về ngươi, oanh oanh liệt liệt đi tiếp.”

Ý Thiên khẽ gật đầu, quay đầu nhìn Từ Nhược Hoa, hỏi: “Ngươi thì sao?”.