Thiên Thánh

Quyển 6 - Chương 102: Thu Hoang Thành




Vương Phi Dật sợ hãi than nói: 

- Thánh nữ nói quá đúng!

Chương Chi Ngữ nói: 

- Từ tình huống hiện tại mà nhìn, Vô Biên Hoang Thành bị hao tổn nghiêm trọng, căn bản không thể phát huy ra uy lực gì đáng nói, ngược lại dễ dàng khiến người ta nhìn chằm chằm vào, mang ngọc có tội a.

Ứng Thải Liên khẽ nói: 

- Chỉ cần Vô Biên Hoang Thành không rời khỏi xích vân sa mạc, nó vĩnh viễn chỉ là một tòa thành chết, vĩnh viễn không thể khôi phục uy năng ngày xưa.

Giờ này khắc này Phi Phàm coogn tử theo sát Ứng Thải Liên cũng phát giác được chuyện không đúng, cũng đưa ra phán đoán hoài nghi Công Tôn Duy Ngã cùng Tả Thiên Huệ.

Thấy Ứng Thải Liên quay về, Phi Phàm công tử nhanh chóng đoán được dụng tâm của nàng, tránh né đám người Hồng Vân thánh nữ quay về.

Nhìn qua hướng Thiên Hoang Thánh Thành, Phi Phàm công tử hỏi: 

- Còn có thể cảm ứng được khí tưc của Tả Thiên Huệ sao?

Dương Mục lắc đầu nói: 

- Từ khi nàng đột nhiên biến mất thì không cách nào cảm ứng được khí tức của nàng ta. Nhưng mà từ khí tức nàng ta biến mất mà suy đoán, có lẽ nàng ta đang ở Thánh thành.

Nghiêm Tu Vũ giọng căm hận nói: 

- Tiểu nha đầu ghê tởm, uổng phí tài bồi ngươi như vậy, kết quả lại chơi chúng ta một dao, chính mình nhanh chân đến trước.

Thanh sam khách nói: 

- Nghiêm lão không nên tức giận, Vô Biên Hoang Thành bị hao tổn nghiêm trọng, hiện tại là tòa thành chết. Tả Thiên Huệ cho dù trốn ở bên trong cũng thiếu tài nguyên tu luyện cần thiết, nàng ta cũng không muốn vận mệnh chết già trong đó, không đáng tức giận với nàng ta đâu.

Phi Phàm công tử trầm mặc một lát, đột nhiên nói: 

- Đi, chúng ta trở về, miễn cho bị Xích Vân Tử Thần chắn ở bên trong ra không được, vậy thì được không bù mất.

Số mệnh duyên phận, không cưỡng cầu được.

Tuy Phi Phàm công tử lòng tràn đầy không cam lòng, nhưng lại thập phần tỉnh táo lý trí, đưa ra lựa chọn hợp lý nhất.

Sa mạc Phi Long vẫn đuổi theo hành tung của Công Tôn Duy Ngã, bay tới hướng của Thiên Hoang Thánh Thành.

Thế nhưng mà đột nhiên lúc này khí tức của Công Tôn Duy Ngã đã biến mất, sa mạc Phi Long vừa tức vừa vội, trong miệng chửi bới.

Đến lúc này sa mạc Phi Long cách Thiên Hoang Thánh Thành rất xa, nhưng hắn vẫn không có buông tha, nhanh chóng bay tới.

Hoa Vô Khuyết suất lĩnh Hoa Cửu Công cùng Tiết Phượng Lỵ xuyên thẳng qua từng tòa cổ thành, nghiên cứu Truyền Tống Trận Pháp, cũng thông qua trận pháp đi tới tòa thành tiếp theo.

Bởi vì rất nhiều Truyền Tống Trận Pháp trong thành cổ đã bị hư hại, Hoa Vô Khuyết ba người tiến lên cũng không nhanh, nhưng mà đám người Ý Thiên thúc dục trận pháp thì Hoa Vô Khuyết cũng phát giác được có manh mối về người đi trước.

Vô Biên Hoang Thành vận chuyển có quan hệ mật thiết tới Truyền Tống Trận, Truyền Tống Trận chính là ràng buộc, có bất cứ biến hóa nào cũng phải thông qua Truyền Tống Trận áp dụng. Bởi vậy đặt mình trong trận pháp, Hoa Vô Khuyết ba người mới có thể nhạy cảm cảm ứng được Vô Biên Hoang Thành biến hóa.

- Không ổn, tình huống có biến, quyền khống chế Vô Biên Hoang Thành có lẽ rơi vào trong tay của người ta rồi.

Hoa Cửu Công nghe Hoa Vô Khuyết nói vậy thì cả kinh: 

- Người nào nhanh như vậy, lại nhanh chân tới trước, chẳng lẽ là Công Tôn Duy Ngã cùng Tả Thiên Huệ?

Tiết Phượng Lỵ cười khổ nói: 

- Nếu thật là như vậy, các lộ cao thủ đấu pháp với nhau, kết quả lại làm mướn không công, chẳng biết có điên lên hay không?

Hoa Vô Khuyết khẽ nói: 

- Vô Biên Hoang Thành chính là thần khí, từ tình huống trước mắt nó bị hư hại nghiêm trọng, Vân Hoang đại lục tài nguyên thiếu thốn, cho dù có người đoạt trước một bước lấy đi quyền khống chế của Vô Biên Hoang Thành cũng không cách nào phát huy ra uy lực gì đáng nói.

Hoa Cửu Công nói: 

- Cho dù tạm thời không thể phát huy uy lực, dù sao Vô Biên Hoang Thành cũng là thần khí, có giá trị kinh người. Một khi cơ hội tới thì thần khôi phục nguyên trạng, đến lúc đó sẽ có thể chấn nhiếp một phương.

Hoa Vô Khuyết không nói, hắn làm sao không biết giá trị của Vô Biên Hoang Thành.

Nhưng tình huống trước mắt biến hóa, hết thảy giống như vượt qua khống chế, hắn đang cân nhắc nên làm thế nào mới đáng giá nhất.

- Đi thôi, chúng ta nên xem tình huống trước mắt rồi nói.

Phi thân lên, Hoa Vô Khuyết mang theo Hoa Cửu Công cùng Tiết Phượng Lỵ đi vào trên không thành cổ, cẩn thận lưu ý tình huống của Vô Biên Hoang Thành.

Liếc nhìn lại Vô Biên Hoang Thành dường như không có thay đổi gì, chỉ hoang vu và yên tĩnh.

Nhưng nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện Vô Biên Hoang Thành đang vận hành chậm chạp, rất nhiều địa phương đều xuất hiện thoát ly khống chế, hoặc là vận chuyển mất linh các hiện tượng, chúng liên quan mật thiết tới vêệc Vô Biên Hoang Thành bị hao tổn nghiêm trọng.

Hoa Vô Khuyết vẻ mặt âm trầm, tuy Vô Biên Hoang Thành bị hao tổn nghiêm trọng vận chuyển mất linh, nhưng mà có người thúc dục được càng ngoài dự đoán của người ta.

Tiết Phượng Lỵ khó hiểu, nghi vấn nói: 

- Vô Biên Hoang Thành bị hao tổn nghiêm trọng, làm gì còn phí công thúc dục nó chứ?

Hoa Cửu Công khẽ nói: 

- Nguyên nhân chỉ có một, chính là có người muốn thu Vô Biên Hoang Thành sau đó mang đi.

Có suy nghĩ này cũng không phải chỉ mình Hoa Cửu Công, tại một góc của Vô Biên Hoang Thành, Thiên Ma thiếu chủ Cao Dương, Câu Hồn Ma Địch, Vệ Thiên Minh, Tả Tuấn Hi, Nam Cung Lục Vân, Nam Cung Tuấn Trì các cao thủ cũng phát hiện tình huống này, nhưng không cách nào ngăn cản được.

Tà Thần công tử Cao Tuấn Đức tức giận không thôi, thúc giục Hỏa Dực Vương Xà dùng tốc độ nhanh nhất lao tới phía Thiên Hoang Thánh Thành, trở thành nhóm thứ hai sau Công Tôn Duy Ngã cùng Tả Thiên Huệ đuổi tới Thiên Hoang Thánh Thành.

Nhìn qua Thiên Hoang Thánh Thành trước mặt, ánh mắt Tà Thần công tử sáng lên, vẻ mặt âm trầm.

Với tư cách là người thừa kế Tử Vong Chi Thành, Tà Thần công tử từ trong lời Tử Vong thành chủ nói hiểu một ít về Vô Biên Hoang Thành, biết rõVô Biên Hoang Thành có giá trị thật lớn, khu vực hạch tâm của nó là Thiên Hoang Thánh Thành.

Hôm nay Tà Thần công tử đi vào Thiên Hoang Thánh Thành, lại phát hiện bị người ta nhân chân tới trước, đầu tiên nghĩ tới chính là Công Tôn Duy Ngã cùng Tả Thiên Huệ.

Nhưng mà làm cho Tà Thần công tử khó hiểu là, chỉ dựa vào tu vị của Công Tôn Duy Ngã cùng Tả Thiên Huệ thì làm sao thúc dục được trận pháp trong Thiên Hoang Thánh Thành?

Hoặc nói là mượn nhờ lực lượng Vi Tinh Nghi cùng Chú Kiếm Đỉnh mới miễn cưỡng mở trận pháp ra?

Nghĩ tới nghĩ lui đây là giải thích duy nhất, nhưng mặc dù biết rõ thì phải làm thế nào đây?

Hỏa Dực Vương Xà quan sát Thiên Hoang Thánh Thành một lát, hỏi: 

- Trước mắt ngươi có tính toán gì không?

Tà Thần công tử giọng căm hận nói: 

- Chuyện cho tới bây giờ, lãng phí tinh lực ngăn cản còn không bằng thuận theo tự nhiên, tùy ý Công Tôn Duy Ngã cùng Tả Thiên Huệ hai người thu hồi Vô Biên Hoang Thành. Sau khi ra ngoài thì giết chúng, cướp lấy Vô Biên Hoang Thành. Dù sao Vô Biên Hoang Thành cũng không cách nào phát ra uy lực chân chính, tạm thời không làm gì được chúng ta đâu.

Mạc Thương Huyền nói: 

- Nơi này cách cửa vào xa xôi khôn cùng, chúng ta đã không hạ thủ, chẳng lẽ lập tức quay về, rời khỏi thế giới này?

Tà Thần công tử cười lạnh nói: 

- Không cần phiền toái như vậy, Vô Biên Hoang Thành một khi vận chuyển, khoảng cách không gian sẽ sinh ra cải biến, muốn rời khỏi thế giới này rất dễ dàng.

Hoang vu thế giới có từng tòa thành cổ đang di động, từ lúc ban đầu vận chuyển chậm chạp, càng về sau càng lúc càng nhanh, cuối cùng hình thành vận chuyển cực nhanh.

Vô Biên Hoang Thành bị hao tổn nghiêm trọng, rất nhiều Truyền Tống Trận đã mất đi hiệu lực, lúc ban đầu thúc dục thành cổ vận chuyển là chuyện vô cùng gian nan.

Một khi thành cổ vận chuyển lại, mặc dù có chỗ thiếu hụt, trận pháp sinh ra lực kéo cũng có thể tạo ra ảnh hưởng lớn.

Vô Biên Hoang Thành từ khi bắt đầu vận chuyển thì chậm chạp, càng về sau vận chuyển càng nhanh, trước sau tốn hao một giờ.

Trong lúc này Thiên Ma thiếu chủ Cao Dương vẫn tiến tới Thiên Hoang Thánh Thành, đáng tiếc không được như nguyện vì quá xa.

Cao thủ còn lại hổn hển, nhưng đại đa số mọi người lựa chọn rời khỏi, chỉ có Huyết Phong đế quốc Hà Hiển cùng Âm Thiên Chính là chưa kịp rời đi.

Hai người từ khi tiến vào Vô Biên Hoang Thành thì cẩn thận từng chút, tránh né cao thủ khác, chỉ vì tìm tòi xem Vô Biên Hoang Thành trong truyền thuyết là cái dạng gì.

Nhưng mà cũng không biết là số mệnh hai vận khí, Hà Hiển cùng Âm Thiên Chính lại gặp được Tàn Thức U Hồn Tông Thiếu chủ Vệ Thiên Minh.

Vốn Hà Hiển không muốn trêu chọc thị phi, cố ý lảng tránh.

Nhưng mà Vệ Thiên Minh lại không chịu buông tay, chủ động ngăn cản hai người.

- Vệ Thiên Minh, ngươi có ý gì?

Nhìn vẻ mặt Âm Thiên Chính không vui, Vệ Thiên Minh cười giả tạo nói: 

- Vốn ta cũng lười giết hai người các ngươi, nhưng mà ta lại xem trọng đệ nhất mỹ nữ Trương Tuyết của Huyết Phong đế quốc các ngươi. Chỉ cần các ngươi rơi trong tay ta, tới lúc đó nàng ta sẽ ngoan ngoan tới thăm thôi.

Hà Hiển khẽ nói: 

- Vô sỉ, ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ sợ ngươi sao?

Vệ Thiên Minh cười to nói: 

- Nếu ta chỉ là Thánh Hoàng, các ngươi tự nhiên không sợ ta. Nhưng nếu ta nói cho các ngươi biết, từ lúc đến Phi Vân thành thì ta đã tấn thăng lên Vũ Đế, nhưng tới bây giờ vẫn ẩn giấu thực lực, các ngươi có cảm tưởng gì?

Hà Hiển cùng Âm Thiên Chính nghe vậy chấn động, nhìn nhau và quát:

- Không tốt, đi mau.

Lóe lên rồi biến mất, hai người nhanh chóng thoát đi, mạng sống quan trọng hơn.

Nhưng mà có một số việc sớm đã nhất định, ngay khi hai người vừa thoát đi, vòng cổ trên cổ Vệ Thiên Minh tự động bay lên, lập tức biến lớn mấy ngàn lần, bao phủ thành cổ, trong nháy mắt tập trung Hà Hiển cùng Âm Thiên Chính.

Đến lúc đó ý niệm công kích áp súc với mức độ kinh người, kích thích thần kinh của hai người bọn họ, làm cho hai người hiện thân rơi xuống đất.

Qua não trên cổ Vệ Thiên Minh cực kỳ khủng bố, dưới sự khống chế của hắn dễ dàng trọng thương Âm Thiên Chính cùng Hà Hiển, cuối cùng nhất giết chết Âm Thiên Chính, bắt giữ Hà Hiển trọng thương, tính toán ngày sau uy hiếp Trương Tuyết, dùng thỏa mãn tư dục của mình.

Sau khi làm xong những chuyện này, Vệ Thiên Minh quay về, thẳng đến cửa vào Vô Biên Hoang Thành, trong nội tâm có chút không cam lòng.

Lúc này trong xích vân sa mạc, Vệ Thiên Minh hao tổn tâm cơ, cuối cùng vẫn không công quay về, Vô Biên Hoang Thành cuối cùng rơi vào tay của người khác.

Lúc trước Tàn Thức U Hồn Tông cướp đoạt Chú Kiếm Đỉnh, cho rằng có thể chiếm hữu Vô Biên Hoang Thành.

Nhưng ai có thể ngờ là giỏ trúc múc nước, ngược lại tiện nghi người khác.

Là thời vận bất lực hay là thiên ý như thế?

Đám người Ý Thiên, Từ Nhược Hoa, Nam Cung Uyển Nghi, Lý Nhược Nhiên hợp lực thúc dục, rốt cuộc Vô Biên Hoang Thành vận hành chậm rãi, vượt qua rất nhiều khó khăn, cuối cùng hình thành trận pháp hữu hiệu, Vô Biên Hoang Thành to như vậy, tám mươi mốt vạn tòa cổ thành vận hành cố hết sức, kinh động tất cả người tranh đoạt Vô Biên Hoang Thành.

Những người này có thấy tình thế không ổn thì lập tức thối lui, thật có chút người chấp mê bất ngộ, không đến Nại Hà chưa chêt tâm.

Cao Dương, sa mạc Phi Long, Câu Hồn Ma Địch, Tà Thần công tử chính là loại người này.

Nhìn Vô Biên Hoang Thành bắt đầu vận hành, Cao Dương, sa mạc Phi Long, Câu Hồn Ma Địch, Tà Thần công tử tuy ở hướng khác nhau, nhưng lại không có biểu lộ gì cả, chỉ có không cam lòng cùng phẫn hận, còn có mấy phần thất lạc.

Nhưng mà khi Vô Biên Hoang Thành vận chuyển, một đạo cát vàng quét ngang thiên địa hình thành một màn hào quang bao phủ toàn bộ Vô Biên Hoang Thành.

Một màn này lập tức khiến cho Vô Biên Hoang Thành bắt đầu thu nhỏ lại, cảnh này khiến đám người Cao Dương, Câu Hồn Ma Địch, sa mạc Phi Long, Tà Thần công tử chửi bới không thôi, không thể không phi thân lên, thi triển các loại thủ đoạn cưỡng ép đột phá trói buộc của màn hào quang.

Tất cả là do Ý Thiên làm ra, tuy hắn thúc dục Vô Biên Hoang Thành, nhưng lại vô cùng hiểu tình huống bên ngoài.

Ngay cả Vệ Thiên Minh giết chết Âm Thiên Chính, bắt giữ Hà Hiển thì Ý Thiên cũng thấy rõ.

Giờ phút này cơ hồ tất cả cao thủ cướp đoạt Vô Biên Hoang Thành đều rời khỏi màn hào quang, mà trận pháp khống chế của Thiên Hoang Thánh Thành cũng đã mở ra, chỉ cần không có gì bất ngờ thì qua một nén hương Vô Biên Hoang Thành có thể thu nhỏ lại trăm ngàn vạn lần, thành công thu vào lòng bàn tay của Ý Thiên.

Đương nhiên ở trong đó còn có rất nhiều chi tiết nhưng đối với Ý Thiên mà nói, chuyện khó khăn nhất đã hoàn thành, chuyện khác sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Công Tôn Duy Ngã cùng Tả Thiên Huệ đang ở trong Thiên Hoang Thánh Thành nên không rõ ràng cái gì, mặc dù Thiên Hoang Thánh Thành thu nhỏ lại trăm ngàn lần, người ở bên trong cũng không cảm ứng được, chỉ biết y theo tỉ lệ cũng thu nhỏ lại, đã bị pháp tắc khống chế.

Vô Biên Hoang Thành thu nhỏ lại, khiến cho không gian đặc thù cũng biến hóa.

Vốn cửa ra vào nhỏ bé, hôm nay nó càng to lớn, chỉ vì trong lúc này toàn bộ thế giới không ngừng thu nhỏ lại, hình thành chênh lệch rất nhiều.

Nửa ngày, Vô Biên Hoang Thành thu nhỏ lại nằm trong lòng bàn tay, Ý Thiên khống chế dung nhập vào trong người của Nam Cung Uyển Nghi.

Lập tức Ý Thiên, Nam Cung Uyển Nghi, Lý Nhược Nhiên, Từ Nhược Hoa, Ngọc Linh Lung, Chư Cát Đằng Huy, Mộ Dung Tiểu Dạ, Lan Hinh, Đoan Mộc Thanh Vân chín người xuất hiện trong hư không, phát hiện hoàn cảnh chung quanh biến hóa quá lớn.

Vô Biên Hoang Thành biến mất, không gian đặc thù cũng thu nhỏ lại, nhưng mà cảnh tượng còn lại khiến người ta kinh ngạc.

Trong hư không từng khối đại lục lơ lửng như trong bầu trời đêm đầy sao, có lớn có nhỏ, khoảng cách với nhau khác biệt rất nhiều.

Trên những đại lục này thỉnh thoảng có thể thấy được một ít hung mãnh quái thú, bày biện ra thiên hình vạn trạng, có hỏa diễm đang thiêu đốt, có nên phủ đầy băng sương, còn có một chút hình thể quái dị, hoặc tản mát hào quang quái dị.

Ngọc Linh Lung nhìn xem cảnh này, phản ứng đầu tiên là nhắc nhở: 

- Mọi người cẩn thận, những cái này là thời không na di hiếm thấy, có chút hình dáng quái dị, không có uy lực gì. Nhưng có một ít thì vô cùng hung mãnh, ngay cả Vũ Đế cũng dễ dàng đánh chết, chúng ta nên rời khỏi cho tốt.