Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Chương 20




Editor: Thiếu Quân

Beta: Kusami

Úc Ái bị câu nói này cua hắn chặn đến nhất thời cấm khẩu.

Cố tình Yến Vô Sư còn cố gắng thêm dầu vào lửa, lành lạnh nói: “Kỳ Phượng Các thả cho Hồ Lộc Cổ một con ngựa, dẫn đến chuyện đồ đệ của người ta đánh đồ đệ mình rơi xuống núi; Kỳ Phượng Các thu một tên đồ đệ, kết quả đồ đệ kia dã tâm bừng bừng muốn làm chưởng giáo, cấu kết với người Đột Quyết tính kế sư huynh mình. Nếu hắn ở dưới suối vàng biết được, hiện tại chắc là tức đến mức muốn nhảy ra khỏi quan tài mất thôi?”

Úc Ái nghe y chế nhạo, tức giận trong lòng càng tăng thêm, miễn cưỡng kiềm chế lại, lạnh lẽo nói: “Yến tông chủ nửa đêm không mời mà tới, không khỏi quá mất lễ nghĩa. Úc mỗ còn có chuyện nhà phải xử lý, xin thứ cho không tiễn xa được!”

Yến Vô Sư: “Nực cười, bản tọa muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, trên đời này có chỗ nào có thể ngăn được ta, hôm nay nếu là Kỳ Phượng Các nói lời này, bản tọa có khi còn có thể để lại cho hắn chút mặt mũi, nhưng ngươi là cái thá gì?”

Úc Ái chưa bao giờ bị người ta chỉ thẳng vào mặt mắng là cái thá gì, tính tình hắn vốn không được tốt, những năm này nhờ Thẩm Kiều đã bất tri bất giác thay đổi nhu hòa hơn, chỉ là đêm nay bị cho một kích này, lại có dấu hiệu tro tàn cháy mạnh.

Ngón tay giấu trong tay áo của hắn giật giật, vốn định truyền tin để những người khác lại đây, nhưng cuối cùng vẫn là bỏ qua ý định này – nhân duyên cùng uy vọng của Thẩm Kiều ở Huyền Đô Sơn này cũng không tệ, những người khác tuy rằng tán thành chủ trương của Úc Ái, hi vọng Huyền Đô Sơn có thể nhập thế một lần nữa, nâng đỡ minh chủ, tham dự cuộc đấu toàn thiên hạ, nhưng không hẳn là hi vọng chưởng giáo Huyền Đô Sơn đổi chủ. Lại nói, hiện tại dáng vẻ này của Thẩm Kiều, khó mà đảm bảo những trưởng lão cùng sư huynh đệ muội kia khi nhìn thấy mà không cảm thấy tin tưởng mà thay đổi chủ ý. Đến lúc đó tình thế chỉ có thể càng thêm hỗn loạn khó bề khống chế.

Nghĩ đến đây, ống tay áo của hắn rung lên, trong tay nhiều hơn một thanh trường kiếm.

Đây là một trong ba thánh kiếm mà Kỳ Phượng Các truyền lại cho đệ tử dưới trướng, “Sơn Hà Đồng Bi” cho Thẩm Kiều, “Thiên Vì Ai Xuân” cho nữ đệ tử duy nhất Cố Hoành Ba, còn lại thanh “Quân Tử Bất Khí”, chính là giao cho Úc Ái.

Trường kiếm dưới ánh trăng sáng lên tầng tầng liễm diễm, như cầu vòng trong đêm, dị thường lóa mắt. Khi đem Thương Lãng kiếm quyết của Huyền Đô Sơn luyện đến cảnh giới cực hạn là có thể đánh ra ánh kiếm, một đường lại một đường, sóng lớn thay nhau nổi lên, từ tĩnh đến động, sấm sét chợt nâng, cuộn trào thiên địa.

Thân là đối thủ của hắn, giờ khắc này tất nhiên cảm giác được bầu trời giống như hạ xuống một đợt mưa rào cực lớn, hạt mưa nện xuống, tựa hồ muốn đem đất này phá nát, gió lạnh thét gài cứa qua như dao cắt, khiến người kinh sợ, đao đao tiến nhập, đâm thẳng lòng người!

Chẳng biết từ khi nào, thân hình của Yến Vô Sư cũng bay lên, chợt nhìn qua, tựa như chân không chạm đất, được gió thổi mà bồng bềnh bay lên, một tay vẫn như trước chắp lại sau lưng, bàn tay còn lại kéo ống tay áo phất lên, đem kiếm thế như mưa rào kéo đến kia hóa giải đi một nửa, tiện đà nhấc lên một ngón trỏ.

Cũng ngón tay này, ngày đó dưới Bán Bộ Phong y đã dùng để đối phó với Ngọc Sinh Yên.

Nhưng khác nhau ở chỗ, lúc đối phó với Ngọc Sinh Yên y dùng chỉ có năm thành công lực, còn hiện tại, Yến Vô Sư lại dùng tới tám phần.

Ánh kiếm phức tạp biến hóa đầy trời kia đột nhiên hóa thành đơn giản, mũi kiếm vẽ ra một vòng ánh sáng, chính diện đối chọi với ngón tay của Yến Vô Sư!

Từ trên người hai người này bùng nổ chân khí, trong nháy mắt ấy, dùng nơi hai người chạm nhau làm tâm điểm chầm chậm lan ra, thân ở trong đó, hai người tay áo tung bay, người đứng quan sát bên ngoài cũng không chút dễ chịu.

Thẩm Kiều ngay khi hai người đối chiến đã chạy về phía bên cạnh tránh đi, nhưng vẫn không thể tránh khỏi bị ảnh hưởng, suýt chút nữa không đứng vững được.

Mũi kiếm được chân khí rót vào, dâng trào mãnh liệt, như sóng lớn ập tới, từ trên đầu Yến Vô Sư chụp xuống!

Thương Lãng kiếm quyết quả thực xứng danh với thực, năm đó, tại Đông Lâm Thương Hải, Kỳ Phượng Các đã ngộ ra bộ kiếm quyết này. Sau nhiều lần cải tiến, trở thành môn võ nhập môn của đệ tử Huyền Đô Sơn, nhưng cho dù là công phu nhập môn, lại bởi vì người sử dụng khác nhau mà phân ra cao thấp khuyết ưu.

Như Úc Ái lúc này, giống như đã đạt tới cảnh giới “Giống mà không giống”, trong bản Thương Lãng kiếm quyết này có dung nhập cả những ngộ tính mà chính hắn nghĩ ra, đem nó vận dụng như hoa bay nước chảy, gần như biến thành người kiếm hợp nhất, thân kiếm không phân.

Vậy mà thế tiến công như thế, lại chỉ dừng ở trước một ngón tay của Yến Vô Sư!

Nhìn kỹ có thể phát hiện, ngón tay này của Yến Vô Sư, thật ra cũng không hẳn là bất vi sở động. Sau khi chặn lại mũi kiếm, hắn liền hành động cực nhanh, tàn ảnh gần như không lưu lại trong tầm mắt, nhìn qua tựa như hắn không hề nhúc nhích nhưng trên thực tế, bàn tay của hắn chưa từng bao giờ ngừng lại. Ngón tay của hắn giống như có mắt, điểm vào mấy điểm khác nhau, mà mấy điểm kia, cố tình lại là những điểm yếu nhất trong bức tường chân khí mà Úc Ái dựng lên.

Úc Ái chợt nhớ tới khi còn tại thế sư phụ Kỳ Phượng Các từng bình luận qua về các cao thủ hàng đầu thiên hạ, trong đó có nhắc đến cả Yến Vô Sư. Lúc đó ai cũng đều cảm thấy được, đối thủ lớn nhất của Kỳ Phượng Các chính là tông sư Đột quyết – Hồ Lộc Cổ. Kỳ Phượng Các lúc đó có nói bằng tư chất của Yến Vô Sư, chỉ cần thêm vài năm chắc chắn sẽ vượt qua Hồ Lộc Cổ, nói không chừng còn có thể đánh bại cả người, bởi vì võ công của hắn đều là tùy tâm sở dục, không hề câu nệ hình thức tình cảnh.

Đối với người khác mà nói, “Chu Dương sách” có thể là một môn võ công cao thâm, đỉnh cao võ học, nhưng đối với Yến Vô Sư mà nói, y lại chỉ coi Chu Dương sách như một thứ để tham khảo, dùng để bù lại những khiếm khuyết trong võ công của mình, mà không phải rập khuôn máy móc tập theo từ đầu.

Trong hệ thống võ công của Yến Vô Sư, có một thức rất nổi danh, đó là “Xuân thủy chỉ pháp”, Kỳ Phượng Các sau khi giao thủ qua, đã từng dùng hai câu thơ để hình dung nó:  Xuân thủy nhu ba thương chiếu ảnh, nhất niệm si tâm hóa thành tro.

Hai câu này nghe qua như nữ tử vịnh than tình cảm đã mất của mình, lúc đó Úc Ái nghe thấy, còn không thấu hiểu được.

Mà giờ phút này, hắn cuối cùng đã hiểu được hết ý nghĩa của nó.

Bởi vì đi kèm với chỉ pháp của đối phương, chân khí mãnh liệt như nước thủy chiều không chỉ ngăn trở thế công của hắn, mà còn khiến bức tường kiếm khí mà Úc Ái khổ cực xây dựng lên gần như sụp đổ, tâm tình cùng áp lực trước mắt của hắn tựa như câu nói kia của Kỳ Phượng Các, một mảnh “si tâm” đều hóa thành tro!

Úc Ái không thể không đem kiếm khí vận lên đến cực hạn.

Bất quá chỉ trong khoảng khắc, thế công như sương khói nổ tung, hơi nước mịt mờ, đất bằng nổi gió, đá tảng vỡ toang, phát ra tiếng vang ầm ầm!

Thẩm Kiều bị chấn động đến mức hai tai vang lên ong ong, cứ như vậy một lúc, không thể nghe được cái gì.

Dưới bóng đêm yên tĩnh, động tĩnh này đã kinh động toàn bộ người trên Huyền Đô Sơn, xa xa lập tức có ánh đèn sáng lên, cũng không ít người nhanh chóng khoác quần áo chạy tới.

Điều này đã vượt ra khỏi dự liệu vốn có của Úc Ái, hắn vốn định yên lặng không một tiếng động tốc chiến tốc thắng, không ngờ Yến Vô Sư đêm nay lại nhảy vào chắn đường, làm cho sự tình phát triển theo hướng không thể nào khống chế.

Hai người thu tay lại, Úc Ái lui xuống hai ba bước, Yến Vô Sư cũng lui lại.

Mà người trước dùng toàn lực ứng phó, người sau chỉ dùng tám phần công lực, cao thấp ra sao, lòng người tự biết.

Yến Vô Sư dù bận rộn vẫn ung dung như cũ, một bộ dáng đứng xem kịch vui.

Úc Ái cắn răng không nói, lúc thì cảm thấy những người khác đang đến, mấy trưởng lão cùng liên thủ, kiểu gì cũng có thể đem cái tên cuồng đồ Yến Vô Sư tự tiện xông vào nhà người khác này lưu lại, Thẩm Kiều như vậy tất nhiên cũng không đi dược, nhưng lúc lại nghĩ, hắn thực sự không hề muốn những ngươi khác trong Huyền Đô Sơn gặp mặt Thẩm Kiều.

Suy nghĩ chỉ trong khoảnh khắc đã có người nhanh chân chạy tới.

Là đại đệ tử của Kỳ Phượng Các – Đàm Nguyên Xuân.

Hắn là đại sư huynh của Thẩm Kiều và Úc Ái, người này tư chất thường thường, tính tình ôn hòa, là kiểu người hiền lành gặp chuyện gì cũng muốn dĩ hòa vi quý. Loại tính cách và võ công như vậy tự nhiên không thể nào đảm đương chức vụ chường giáo, mà vị đại sư huynh này thái độ làm người đôn hậy, đám huynh đệ Thẩm Kiều đều hết sức tôn trọng. Thẩm Kiều sau khi đảm nhiệm chức vụ chưởng giáo, Đàm Nguyên Xuân cũng trở thành trưởng lão, ngày thường đều giúp hỗ trợ dạy dỗ đám đệ tử đời sau.

“Úc Ái sư đệ?” Đàm Nguyên Xuân liếc mắt liền thấy Úc Ái đứng đó, có chút giật mình, “Tiếng động vừa rồi, là các ngươi…? Vị này là?”

Úc Ái: “Hoán Nguyệt tông Yến tông chủ.”

Nghe thấy lời giới thiệu hời hợt của hắn, Đàm Nguyên Xuân liền hít sâu một ngụm khí lạnh.

Ma quân Ma môn sao lại ở đây?!

Yến Vô Sư tâm tình không tệ, còn chủ động chào hỏi người ta: “Ngươi chính là đại đệ tử của Kỳ Phượng Các? Sư phụ các ngươi năm đó cùng ta đánh một trận, ta bại dưới tay hắn. Hiện tại đồ đệ của hắn toàn đám chả được việc gì, ngươi có muốn cũng tới đánh một trận không?”

Đàm Nguyên Xuân: “…”

Hắn quay đầu nhìn Úc Ái, Úc Ái trầm giọng nói: “Yến tông chủ cho dù có võ công trác tuyệt, nhưng Huyền Đô Sơn ta nhiều người như vậy, cũng không đến nỗi không đánh nổi một người như ngươi. Chẳng lẽ Yến tông chủ thấy phong cảnh tươi đẹp trên Huyền Đồ Sơn này, muốn ở mãi hay sao?”

Yến Vô Sư nhếch khóe môi: “Huyền Đô Sơn không còn Kỳ Phượng Các, dưới cái nhìn của ta không đáng một đồng.”

Hắn nhìn về phía Thẩm Kiều, châm chọc nói: “Vẫn không nỡ đi sao, chờ sư đệ ngươi tới bắt ngươi nhốt lại, cùng nắm tay nhau nói tình huynh đệ?”

Đàm Nguyên Xuân lúc này mới chú ý tới người đứng dưới tàng cây cách đó không xa, bởi vì đối phương chỉ hiện ra một nửa thân hình dưới bóng đêm, hô hấp lại rất yếu ớt, thêm vào đó vừa rồi bị Yến Vô Sư lớn tiếng dọa người nên hắn cũng không có phát hiện.

Nhưng vừa nhìn tới, lại không khỏi khiếp sợ, bật thốt lên: “Chưởng giáo sư đệ?!”

Thẩm Kiều đỡ cây, nhìn về phía âm thanh hơi gật đầu, xem như là chào hỏi: “Đại sư huynh có khỏe không?”

Đàm Nguyên Xuân vừa mừng vừa sợ, tiến lên vài bước: “Đệ không sao chứ? Đệ trở về lúc nào, làm sao…”

Úc Ái ngăn cản hắn: “Đại sư huynh!”

Đàm Nguyên Xuân bị lời này cản lại, nhớ đến lời Yến Vô Sư vừa mới nói, đột nhiên ngừng miệng, nhìn về phía Úc Ái: “Chuyện này rốt cục là sao?”

Úc Ái không trả lời, trái lại Thẩm Kiều lại nói: “Đại sư huynh, có phải các huynh đã chuẩn bị đề cử Úc Ái sư đệ lên làm tân chưởng giáo?”

Trên mặt Đàm Nguyên Xuân lộ vẻ khó xử, nhìn Úc Ái lại nhìn Thẩm Kiều, hắn không giỏi nói mấy câu khách sáo, chỉ có thể thành thật nói: “Khoảng thời gian đệ không ở đây, đều là Úc Ái sư đệ giúp xử lý nội vụ trong sơn, mà trước đó cũng đều là đệ ấy ở bên cạnh đệ giúp đỡ mọi chuyện, cho nên chỉ có đệ ấy mới hiểu rõ mọi việc trong Huyền Đô Sơn. Sau khi đệ rơi xuống núi, mấy vị trưởng lão ngồi lại thảo luận, quyết định trước tiên để Úc Ái sư đệ làm đại diện cho tông môn, đến khi… Này thì, đệ trở về thì tốt rồi, trước tiên cố gắng dưỡng thương đã, sau này lại nói cũng không muộn!”

Thẩm Kiều hiểu rất rõ, nếu như hôm nay mình thật sự lưu lại, với việc hắn bại dưới tay Côn Tà, thêm vào đó chuyện bị thương nặng là sự thực, căn bản không có cách nào tiếp tục đảm nhiệm chức vụ chưởng giáo. Mặc dù những người khác không nói, tự hắn cũng tuyệt đối không thể tiếp tục nghiêm mặt thẳng lưng ngồi lại vị trí này. Huyền Đô Tử Phủ ắt sẽ tiếp tục do Úc Ái nắm giữ, như vậy chính mình lưu lại cũng không có tác dụng gì, cũng không ngăn cản được hắn là người Đột Quyết hợp tác, thậm chí với tình trạng của hắn bây giờ, tương đương với việc mặc người xâu xé.

Nghĩ đến đây, hắn thầm than một tiếng, không do dự nữa: “Làm phiền Yến tông chủ mang Thẩm mỗ cùng xuống núi thôi!”

“A Kiều!”

“Sư đệ!”

Hai người đồng thời lên tiếng, Úc Ái mang theo tức giận, Đàm Nguyên Xuân thì lại rất giật mình, không hiểu từ khi nào mà Thẩm Kiều lại quen biết với đám người của Ma môn.

Yến Vô Sư nhíu mày, tựa hồ đối với quyết định này của Thẩm Kiều cũng không chút kinh ngạc, mà cảm thấy đặc biệt thú vị, cố tình nói: “Bây giờ ngươi đổi ý vẫn còn kịp.”

Xa xa ánh đèm đuốc mơ hồ tiến lại, đó là tiếng đám đệ tử trong Huyền Đô Sơn đang dồn dập chạy tới.

Người mù lỗ tai đặc biệt nhạy bén, Thẩm Kiều tuy rằng không nhìn thấy, nhưng có thể nghe thấy.

Hắn lắc đầu một cái: “Không.”

Thấy Yến Vô Sư có ý định mang người đi thẳng, Úc Ái vừa giận vừa sợ, nâng kiếm lên muốn ngăn lại: “Chậm đã!”

Yến Vô Sư cũng chẳng thèm né tránh, trực tiếp túm lấy eo Thẩm Kiều đẩy về phía trước, trong nháy mắt biến hắn thành đối tượng công kích của Úc Ái.

Đàm Nguyên Xuân hoảng hốt: “Tam sư đệ dừng tay!”

Úc Ái kinh hãi, vội vã thu tay lại, Yến Vô Sư cười ha ha, đảo mắt đã mang người biến mất không còn hình bóng.

Chỉ còn lại tiếng cười vang vọng trong không gian trống trải.

Úc Ái tức nổ phổi: “Cuồng đồ vô liêm sỉ!”

Tác giả có lời muốn nói:

Lão Yến trước khi ra đi còn muốn tra một cái…

Yến Vô Sư: Bản tọa cảm thấy mình manh manh chết được! Hì hì.