Thiên Tống

Chương 261-2: Vấn đề về thuế (2)




Âu Dương ngồi xuống, nhận trà rồi hỏi:

"Công Công, ông đi pha trà hay là đi tắm mà chậm như vậy?"

"Nước này phải được chú trọng."

Cửu Công Công liếc nhìn Âu Dương với vẻ khinh thường.

Âu Dương cầm tách trà và uống một ngụm, không cảm thấy có gì khác biệt, lại uống thêm ngụm nữa, vẫn không có cảm giác.

"Nói tiếp nào."

Triệu Ngọc nói:

"Lần này khanh lập được đại công, lại không phạm bất cứ sai lầm nào, nếu không thưởng cho khanh thì Trẫm cũng khó ăn nói, khanh muốn Trẫm thưởng gì nào?"

Âu Dương suy nghĩ rất lâu rồi nói:

"Vi thần không biết."

Mình chẳng thiếu thứ gì cả.

"Tự mình nghĩ đi."

Vấn đề này Triệu Ngọc cũng thấy rất nhức đầu. Âu Dương sai phái quá nhỏ, ngồi lên chức quan lục phẩm đã là cao lắm rồi. Phong tước thì càng không được, làm gì có tri huyện nào được phong tước bao giờ.

"Hay là Bệ hạ mời vi thần dùng bữa đi."

Ở hiện đại thì sẽ làm như vậy, bạn bè giúp đỡ lẫn nhau, sau đó mời nhau một bữa cơm là cách cảm ơn và liên lạc hữu nghị vô cùng phổ biến.

"Dùng bữa? Chẳng phải là quá tùy ý rồi sao?"

Triệu Ngọc cười rồi hỏi:

"Hay là Trẫm ban Lý Sư Sư cho khanh?"

Âu Dương đổ mồ hôi. Cửu Công Công lại ho khan, nhắc nhở lúc nói chuyện với bề tôi, Triệu Ngọc không được tùy ý như vậy được.

"Vậy thì bàn lại."

Triệu Ngọc nói:

"Ngươi lui đi."

....

Trương Tam hỏi:

"Đại nhân, Hoàng Thượng không giữ người lại dùng bữa sao?"

"Hoàng Thượng nói ăn cơm quá tùy ý rồi."

"Âu đại nhân."

Một cung nữ nói:

"Hoàn Nhan công chúa có lời mời, mong Âu đại nhân qua đó một chuyến."

Âu Dương nói:

"Có việc gì thì bảo nàng ta ngày mai tự đến dịch quán tìm ta."

"Vâng!"

Thấy cung nữ rời đi, Lý Tứ cười lạnh, nói:

"Không biết lại muốn làm trò gì nữa đây."

Từ lúc âm mưu kia bị phá hỏng, đám người Trương Tam thấy nếu không có việc gì thì không cần gặp Hoàn Nhan Lan. Còn Hoàn Nhan Lan thì vẫn bị giam lỏng trong cung.

Sáng hôm sau, trong sự giám sát của hai tên nội thị vệ, Hoàn Nhan Lan bước đến dịch quán. Lúc Âu Dương mới quen Hoàn Nhan Lan, nàng ta có nước da ngăm đen, bây giờ thì lại vô cùng trắng trẻo, trắng đến mức có chút quá đà, như không còn hạt máu vậy. Âu Dương chào hỏi:

"Mời công chúa ngồi. Không biết công chúa có chuyện gì cần sai bảo?"

"Ta muốn trở về Kim quốc."

"Không cho công chúa trở về?"

Âu Dương hỏi.

Nội thị vệ chắp tay nói:

"Là mệnh lệnh của Đại Nội."

"Đúng ha, Kim quốc có gì tốt chứ, ăn không ngon, mặc không ấm, ở đây có thể chọn áo gấm, tơ lụa tùy thích, cũng có thể mặc sức ăn các món sơn hào hải vị."

Âu Dương nói:

"Không khéo mang cái mạng tặng luôn cho họ thì toi."

Hoàn Nhan Lan nhìn Âu Dương rồi nói:

"Niệm tình chúng ta đã từng là bằng hữu, xin ngươi hãy nói với Hoàng Thượng để cho ta về."

"Cái này, thật ra thì ngươi đã hiểu nhầm rồi."

"Âu Dương nắn ngón tay.

"Hiểu nhầm gì cơ?"

Âu Dương rất xin lỗi, nói:

"Là ta nói với Hoàng Thượng không được để cho ngươi về Kim quốc, đây chính là đã nể giao tình của chúng ta ngày trước rồi đó."

"Ngươi..."

Hoàn Nhan Lan không nói được một lời nào.

Âu Dương nói:

"Ngươi đừng trách ta, ngươi là tù trưởng chân chính của bộ tộc lớn thứ hai trong các bộ tộc Nữ Chân, lại có khả năng chinh phạt, thiện chiến, hiểu rõ kết cấu nội bộ của Đại Tống ta, để cho ngươi du lãng vài năm, ngươi biết được những tin tình báo gì thì chính ta đây cũng không dám khẳng định. Cho nên ngươi không thể trở về Kim quốc."

"Làm thế nào thì ngươi mới đồng ý để ta rời đi?"

Âu Dương suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Căn bản không thể nào. Có lẽ ngươi vẫn còn chưa hiểu rõ hoàn cảnh của bản thân, ít nhất thì ta cũng sẽ không thả một người có thể trở thành kẻ địch của mình. Đợi đến khi Kim quốc biến mất, ta nhất định sẽ thuyết phục Hoàng Thượng thả ngươi về."

"Hừ."

Hoàn Nhan Lan xoay người rời đi.

Âu Dương kéo một tên nội thị vệ đến và hỏi:

"Đối xử với nàng ta tốt một chút, nàng ta có yêu cầu gì thì phải tận lực đáp ứng. Phải đặc biệt để ý, người nữ nhân này có chút ma mãnh, đừng để nàng ta chạy mất đấy."

Nội thị về chắp tay nói:

"Đại nhân yên tâm."

.....

Ở Đông Kinh, Âu Dương đến thăm Thái Hư Tử. Một năm qua, dưới sự chỉ đạo của hắn, chính lệnh của Lý Cương đã được phát triển. Vả lại cũng có vài quan đại thần ủng hộ Lý Cương. Rồi đến thăm Tiểu Thanh, Tiểu Thanh được gả cho một Trạng Nguyên. Âu Dương biết tên Trạng Nguyên này, là một thanh niên khá tài hoa. Nhưng sau khi nói chuyện với tên Trạng Nguyên này, Âu Dương thấy năm đó mình kiên quyết không làm Phò Mã là một lựa chọn vô cùng chính xác.

Phò Mã là gì? Mọi người đều biết, nhưng nhiều người lại không biết rằng: Phò Mã thực ra chỉ là một chức quan. Tên đầy đủ là Đô Úy Phò Mã. Là một hư chức, theo tục lệ thì Phò Mã không được cử đi sai phái, nghe thì có vẻ rất oai phong, nhưng thực ra cũng chỉ là một trạch nam, phải luôn ở bên vợ. Không có chuyện gì thì phải dẫn vợ đi thăm hỏi các Vương Gia, vv, là một chức vị khá nhàm chán.

Âu Dương thất tinh thần và trạng thái của vị Phò Mã kia không tốt cho lắm, làm gì cũng không tập trung. Bình thường thì tự mình viết sách, vẽ thư pháp để giải sầu. Không giống những gì thấy trên ti vi, công chúa có thể quản lý quan viên, thậm chí lúc không vui thì cũng có thể cách chức quan viên. Trên thực tế công chúa không có quyền thay đổi quan viên, nếu nói nhiều thì sẽ bị buộc tội là can thiệp vào chuyện triều chính. Lúc Triệu Ngọc làm công chúa nhận được sự đãi ngộ khá tốt, giống như bây giờ quan viên địa phương không ai dám không thuận theo Tống Huy Tông vậy, có một nhân tố chính trị nhất định. Công chúa không có việc gì để làm, Phò Mã thì càng không, mỗi ngày ăn cho no, uống say đợi chết là hết, vì Phò Mã thuộc nội quan, không thể can dự vào việc triều chính. Âu Dương cảm thán, một thanh niên vốn có nhiều đất dụng võ lại cứ như vậy mà bị người ta hủy đi, thà chỉ làm Trạng Nguyên thôi thì tốt biết mấy.

Tiểu Thanh vẫn cư xử với Âu Dương rất nhiệt tình, giờ nàng ấy đã là mẹ của một đứa trẻ rồi. Bất kể Phò Mã có thích hay không, Phò Mã cũng phải bước qua tiếp khách. Trong lúc nói chuyện, Âu Dương mới biết vì sao tên Phò Mã này lại thảm như vậy rồi. Vì lúc nào Tiểu Thanh cũng so sánh phu quân của nàng ấy với mình, nói hôm nay Âu Dương làm cái gì, ngày mai lại làm cái gì, đều là chuyện đại sự cả. Lại nhìn người bên cạnh mình mà xem, không có chút tiền đồ, đều là Trạng Nguyên, sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy chứ? Nam nhân như thế thì có sống cũng bằng thừa.

Sau đó là đi thăm Vương Văn Khanh, theo thông lệ, mội lần đến Đông Kinh là phải cúng tế cho các tướng sĩ đã tử nạn trên con đường tơ lụa. Nếu không phải bắt buộc thì Âu Dương sẽ không đi thăm bất kì vị quan nào ở kinh thành cả.