[Đồng Nhân Hunter] Thiên Tuế

Chương 16: Cuộc thi bắt đầu




“Lualua!”

“Kil-chan!”

Đứa trẻ tóc hồng nhạt quay đầu lại, nhìn hai cô gái bên kia nhiệt tình phất tay, không nghĩ tới lúc này là lúc đáng lẽ nên sung sướng ôm nhau cười mà Killua lại… căm tức.

Căm tức? Muốn trừng thì cậu nên trừng Alluka nha, dù sao em gái lừa anh trai song bào thai là cậu ta cùng nhau rời nhà, tôi thì chẳng làm gì cả, tôi nghiêng nghiêng đầu, nhìn Killua đi đến.

“Chị từng tới nhà em?” Ngữ khí rất khẳng định, giống như hợp tình hợp lý: Tại sao không đi gặp cậu ta? Hm…… Cũng có thể là tại sao không mang kẹo cho cậu ta? Nghĩ nghĩ, tình huống sau có khả năng hơn.

“Chuyện này sao, vội vàng đến vội vàng đi, Lualua, bồi thường.” Tôi đưa cho cậu ta một túi kẹo, may mắn sớm đã chuẩn bị, thằng nhóc này khẳng định sẽ hết giận.

Quả nhiên kẹo còn có sức quyến rũ hơn tôi, Killua lập tức đoạt lấy, một chút oán niệm vừa rồi đã sớm biến bay đi mất, thế này mới giống đứa trẻ mười hai tuổi chứ

“Muốn ăn cái gì?” Người đã đến đủ, chúng tôi liền đi tìm ông chủ trao đổi ám hiệu.

“Món ăn bò nướng,” Alluto nói, lại bổ sung, “Ba phần.”

Ba phần? Ánh mắt ông chủ tìm tòi nghiên cứu nhìn tôi, tôi không lên tiếng đưa ‘thủ dụ’ của Ging cho anh ta, ai bảo Ging là người nổi tiếng chứ, anh ta là người chứng minh tôi có thể tham gia cuộc thi, nhưng trời biết tôi vì chuyện này mà truy chặn đường anh ta bao lâu, anh ta luôn luôn chạy nhảy khắp nơi, di động cũng thường xuyên tắt máy, hơn nữa đồ đệ anh ta là Kate còn đang truy đuổi chặn đường anh ta, nên càng ngày càng khó tìm anh ta.

“Muốn nấu như thế nào?” Ông chủ nhận lấy ‘Thủ dụ’, đương nhiên biết chúng tôi tới để làm gì, nhưng trình tự thì vẫn phải làm xong.

“Lửa nhỏ, chậm nướng.”

Rốt cục chúng tôi vào thang máy, Killua là số 99, Alluka là số 100, tôi là số 101, chúng tôi tới sớm, nên tùy tiện tìm cái góc ngồi xuống, tôi và Alluka mỗi người một bên ngồi cạnh Killua, rồi đi gặp Chu Công*.

(*Chu Công: đi ngủ)

Hẳn là phải chờ rất lâu……

“Linh linh linh linh –” Vang lên bốn tiếng, tiếng chuông quái dị chói tai biến thái tới cực điểm này bởi vì nhân tố bên ngoài mà gián đoạn, mọi người phát hiện không biết khi nào cái đồng hồ báo thức kia bị cắm hai thanh đao, ách, cụ thể mà nói là hai cái dao nhỏ, một cái lưỡi dao, một cái cắm ở giữa, một cái khác cắm ở đầu lưỡi phun ra, cứ như vậy, đồng hồ báo thức bị phá hỏng, đại bộ phận người không phát hiện ra hai thứ này là lúc nào có.

“A, có hai thanh dao!” giọng nói thanh thúy ở đại sảnh yên tĩnh vang lên, sau đó lại có chút nghi hoặc nói,“Hình như là người kia…… Ưm!”

Không cần phải nói, người nọ là Gon, mà người che miệng rộng của cậu ta là Kurapika, ách, đương nhiên còn có Leorio với diện mạo thành thục hơn tuổi.

Tuy rằng Gon chưa nói ra là ai, nhưng ánh mắt cậu ta vẫn là nói cho mọi người hai cái ‘Đầu sỏ gây nên’ này ở nơi nào, mà một bên góc sáng sủa, ánh mắt sát khí của Killua đảo qua mọi người, kích thích mọi người nhát gan vội vàng thu lại ánh mắt, Alluka đang ngủ cũng tỉnh lại, nhìn đồng hồ trong tay đại nhân giám khảo, không chút thành ý cười cười tỏ vẻ xin lỗi, mà tôi vẫn ngủ, không quá thoải mái níu quần áo của Killua.

“A ha ha ha ha ~~~~” tiếng cười độc đáo của Hisoka-sama lại lần nữa tràn ngập toàn bộ không gian, dẫn tới từng trận tiếng vang.

“Thật ồn ào!” Tôi ngái ngủ than thở, giơ tay……

Một bên, Alluka vội vàng xông lên, một phen đè tay của tôi xuống, nói đùa sao, lần này kẻ tạo tiếng ồn là Hisoka, nếu ném một phi đao qua, sát khí của hắn nhất định sẽ dây dưa lấy mình không dứt, tuy rằng hai cô tựa hồ đã bị hắn chú ý rồi, nhưng ở trong mắt hắn vẫn là trái quả ngây ngô mới đúng, nếu làm hắn tức giận, chắc chắn sẽ bị giết luôn

“Khụ!” Đại nhân giám khảo ho một tiếng, nhắc nhở mọi người, “Tiếng chuông vừa rồi báo thời gian báo danh chấm dứt, cuộc thi Hunter chính thức bắt đầu……”

Nghe giám khảo Satotz vừa đi vừa nói một đống chuyện vô nghĩa, chúng tôi đều đứng lên, tôi chưa hết buồn ngủ, cả người nhìn qua có chút uể oải, đầu thường thường cúi xuống, lại nâng lên.

“Hay là để Lua-chan cõng cậu?” Alluka thấy tôi không tỉnh táo, đề nghị.

“Lười!” Killua bất mãn hừ nói, đứa trẻ khẩu thị tâm phi, tuy rằng nói như vậy, nhưng cậu ta lại đứng lại, nếu tôi cần cậu ta giúp, cậu ta sẽ không mặc kệ, chỉ là không thể thiếu kẹo hầu hạ.

“Không cần đâu, mmọiấy người chạy trước đi, tớ sẽ đi theo sau đội ngũ là được rồi.” Tôi cự tuyệt, nếu mà cõng tôi, thì sao Killua có thể chơi ván trượt rồi quen biết Gon chứ, về phần tôi, loại vận mệnh gặp nhau này từ lúc trong hoạt hình đã xem qua, không tất yếu phải đi xem náo nhiệt, vẫn nên ở phía sau điệu thấp chút.

“Chúng tớ đi trước vậy,” Alluka túm Killua chạy đi.

Nhìn Killua rốt cục cùng Gon ‘chắp đầu’, hai người hưng phấn tán gẫu, tôi lại có loại cảm khái rốt cục gặp được thầy, đứa trẻ đáng thương như Killua có lẽ thật sự chỉ có thể chơi với Gon mới có thể được sống thoải mái.

Tôi yên tâm bay ở sau đội ngũ, tiếp tục ngủ gật, hai năm sống trong rừng rậm ma thú, tôi cố ý làm cho bạch ngọc thanh hợp không phòng bị bốn phía quanh tôi, tôi muốn rèn luyện tính cảnh giác, không thể cứ ỷ vào bọn họ, cho dù gặp phải tình huống nguy hiểm, phản ứng của tôi sẽ chậm nửa nhịp, nửa nhịp này nếu gặp phải cao thủ thì chắc chắn đã chết mấy lần rồi, cho nên nương cuộc sống rừng rậm và không được bảo vệ, tôi muốn mở rộng phản ứng bản năng đến mức lớn nhất có thể.

Tôi xê dịch sang một bên, bên cạnh tôi đột nhiên xuất hiện một người, hơi thở này không quen thuộc, nhưng rất cường đại, tôi nên cách xa vẫn tốt hơn, nếu va chạm thì lại phải giải thích, rất phiền phức, nhưng đối phương thấy tôi trốn xa, lại có thứ gì đó mang theo một chút sát khí đập vào mặt, tôi rất nhanh tiếp được.

“Ai? Làm phiền người khác ngủ không nói, còn ném rác lung tung nữa.” ngủ bị quấy rầy, tôi đương nhiên không tức giận, chỉ bắt đầu ồn ào, chỉ tiếc tôi có giọng trẻ con nên không có hiệu quả gì, ngược lại nghe còn có ý làm nũng

“Ha ha…… Quả táo nhỏ tức giận không nhỏ~ ~ ~ Vừa rồi đang ngủ sao?” Hisoka đặt pocker trong tay lên khóe môi, đáy mắt hiện lên ánh sáng khó dò, hắn nhìn lầm rồi, trái quả này không hề ngây ngô đâu.

Là Hisoka? Aiz, không phải là lúc trước đã bị theo dõi trong ngõ nhỏ rồi sao? Giờ còn thử cái gì? Dù là thử thì cũng không nên lập tức ném cho tôi mấy lá bài nha, đối với điểm giác ngộ trở thành trái quả trong miệng hắn ấy thì tôi vẫn là có, nhưng hắn cũng không tất yếu nhanh bón phân cho tôi như vậy chứ, tôi tốt bụng trả lại pocker cho hắn, miễn cho hắn đến lúc đó giết người lại không đủ dùng.

“Tôi tên là Chitose, không tên là quả táo nhỏ.” Nếu hắn là Newton, tôi rất nguyện ý biến thành quả táo hung hăng đập vào đầu hắn.

“À…… Thì ra là To To-chan #9829;.”

Trời! Hắn lại còn cho tôi cái nickname như vậy, thôi vậy, hiện tại tôi không muốn dây dưa với hắn, phỏng chừng nếu tôi tranh luận với hắn vấn đề nickname này, hắn cũng sẽ không để ý, nếu đã biết là vô công, vậy thì không cần làm.

“Nếu không có việc gì……” Ngụ ý anh có thể cút.

“Ừ?◆ To To-chan muốn nói cái gì nha?#9824;” Chỉ tiếc người nào đó hoàn toàn bỏ qua ngụ ý của tôi.

Quá âm ngoan! Đối với anh, tôi có biện pháp đối phó, tôi nhìn quanh bốn phía……! Tìm được rồi, Illumi hoá trang thành cái đầu cái đinh kia, tuy rằng hiện tại diện mạo này thập phần ‘Ngại đất nước’, nhưng trông cũng được.

“Ôm, 500 vạn.” Tôi mở cái giá lớn, lần trước đến nhà anh ấy, anh ấy ôm tôi là kết quả do tôi bị mời đến nhà anh ấy, lần này thì là tôi nhờ người ta, chỉ cần trả thù lao, Illumi sẽ làm và không ý kiến.

Quả nhiên Illumi tham tiền, tồi vừa nói xong giá, tôi đã được cõng lên, hoàn toàn bỏ qua Hisoka, tôi rúc vào người Illumi thỏa mãn ngủ, trước khi hoàn toàn ngủ tựa hồ còn nói gì đó với anh ấy thì phải, càng kỳ lạ là anh ta cư nhiên trả lời tôi chữ “được”, sau đó ngẫm lại, có lẽ là mơ mơ màng màng nhớ nhầm đi.

Nhưng Illumi quả nhiên là người tốt, một đường sau đó tôi ngủ rất yên ổn, xem ra Hisoka không còn đến quấy rầy.

Ừ, đi chung đường thật vui vẻ nha.