[Đồng Nhân Hunter] Thiên Tuế

Chương 6: Té xỉu




Ánh trăng vằng vặc, cao cao trên không trung, bóng đêm thanh lương, ánh trăng mông lung bao phủ rừng cây, một bóng người bay vọt trong không trung đột nhiên dừng lại trên một ngọn cây, dưới ánh trăng mỏng manh, sắc mặt của cô trắng trong suốt, ngay cả đôi môi vốn hồng nhạt lúc này lại hơi tái nhợt.

“Chitose!” giọng nói của Bạch Ngọc có chút lo lắng, vẫn bị ảnh hưởng sao?

“Đừng lo.” Tôi nhảy từ ngọn cây xuống, tay đỡ cái trán, đầu có chút choáng váng, không thoải mái, là do những linh hồn vừa rồi sao? Có thể sao? Trong gia tộc có ghi lại, nhưng hình như không phải là nói về tình huống bây giờ của tôi.

Có cảm giác đau thương tự đáy lòng tràn ra, nhanh chóng chiếm cứ toàn bộ tâm của tôi, dần dần, càng nồng lên, là ai đau thương? Của tôi sao? Không, tôi theo bản năng lắc đầu, tình cảm của tôi chưa bao giờ quá sâu đến vậy, đến mức làm tôi bất giác bám chặt lấy lồng ngực, giống như trái tim thân thể này cũng yếu đuối như kiếp trước, tôi lo nó sẽ không chịu nổi cảm xúc mãnh liệt như vậy mà ngừng nhảy lên.

“Thật sự không sao chứ?” Bạch Ngọc càng ngày càng lo lắng, tình huống hiện tại của Chitose thật không tốt, linh lực trong thân thể cô tựa hồ cũng không chịu sự khống chế của cô, Bạch Ngọc không biết làm thế nào cho phải, lúc này Thanh Hợp lại không ở đây, nếu có Thanh Hợp, có lẽ sẽ có biện pháp không chừng.

“Không sao……” Tôi cật lực ngăn cản linh lực trong cơ thể tiết ra ngoài, nhưng hiệu quả lại rất nhỏ, thân thể dần dần suy yếu, là vì linh lực đang toát ra sao? Sắp không chống đỡ được,“Không sao…… mới là lạ……”

Thấp giọng thì thào, linh lực trong cơ thể bị đau thương mãnh liệt lan tràn ra, tôi rốt cục suy yếu ngã ngồi xuống, linh lực không có, khí lực cũng không có, vốn Triền đang toát ra cũng biến mất không còn, cuối cùng tôi không còn tí năng lực nào để liên hệ với Bạch Ngọc, trong sự hoảng hốt, tôi nhìn thấy gương mặt lo lắng của Bạch Ngọc, tôi giật giật môi, định nói, nhưng vẫn không đủ khả năng nói ra……

Rin, nếu là cô thì cô sẽ làm gì? Dưới đáy lòng, tôi hỏi người mà tôi gặp đầu tiên khi đến thế giới này, có phải tôi cũng giống động vật, đem người đầu tiên nhìn thấy Rin liền đem cô thành mẹ hoặc người thân? Rõ ràng chỉ mới ở chung một năm ngắn ngủn, rõ ràng rất hay trêu cợt người ta, nhưng lúc này tôi lại rất tưởng niệm.

“Chitose, thân thể của Chitose…… Không phải vĩnh viễn không lớn lên……”

Là ảo giác sao? Tôi lại nhìn thấy Rin, sau khi mang tôi về rừng rậm, vẫn thích nằm phơi nắng, luôn mang theo nụ cười rạng rỡ, đã cho tôi hy vọng, cái mà đến bây giờ tôi vẫn không hiểu được.

Vậy sao? Không phải đã phong ấn sao? Đáy lòng vang lên câu trả lời của tôi khi đó.

“Tôi có tham gia quá trình phong ấn, lại không nghĩ rằng mẹ ngươi lấy cái chết để hoàn thành phong ấn kia…… Lấy đại giới là tử vong để hoàn thành phong ấn không thể phá giải, vốn nghĩ như vậy, nhưng sau khi tôi mang ngươi về nơi này, lại phát hiện linh trí của ngươi vẫn chưa dừng lại, ngược lại lại ngoài dự kiến của tôi…… Ừm, trưởng thành, tôi vẫn rất kỳ quái……”

Là vì linh hồn của tôi đã thay thế chủ nhân vốn của thân thể này, thì ra Chitose chân chính đã chết, nhưng chuyện này tôi sao có thể nói cho cô.

“Hiện tại, có lẽ cô vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ bí thuật này, hơn nữa sự tham gia của tôi…… nên phong ấn này…… có lẽ không hoàn chỉnh……”

Tôi còn có thể lớn lên, phải không?

“Phải, hiện tại năng lực của tôi không thể giúp ngươi giải phong ấn, cho dù là vào lúc năng lực sung mãn nhất…… cũng không thể, nhưng Chitose, tôi đã để vào thân thể của cô…… linh lực của tôi……, chỉ chờ cơ hội thích hợp…… có thể…… về sau…… dựa vào chính cô……”

Có thể như thế nào? Hình ảnh của Rin dần dần biến mất, giống như lúc ấy, chết đi, vẫn chưa nói xong, còn có thể như thế nào đây? Là có thể trưởng thành giống người bình thường sao?

Rin, cái gọi là cơ hội thích hợp, là chỉ bây giờ sao? Là cơ hội khi các linh hồn mang cảm xúc đau thương mãnh liệt sao? Nhưng vì sao linh lực trong cơ thể tôi lại xói mòn?

Vì sao xung quanh tôi tràn ngập nhiều đau thương như vậy? Là do những linh hồn đó sao? Không giống, đau thương thuần túy như vậy có lẽ chỉ là chất xúc tác, chỉ có cô mới có thể có sự tuyệt vọng thâm trầm cùng bi thương như vậy.

Linh lực mà cô đã gieo vào cơ thể tôi rốt cục đã nẩy mầm sao? Dùng đau thương để xóa bỏ phong ấn trong cơ thể tôi sao? Nhưng Rin, cô không nói sau đó sẽ xảy ra cái gì đâu. Tôi sẽ được cởi bỏ phong ấn sao? Sẽ đơn giản như vậy sao? Hay là……

Hiện tại nghĩ đến điển tịch trong tộc có ghi lại phương pháp cởi bỏ phong ấn, nếu tôi muốn cởi bỏ phong ấn, linh lực của tôi phải vượt qua linh lực đã dùng để phong ấn, nghe nói linh lực của mẹ là cường đại nhất trong lịch sử bộ tộc của chúng tôi, mà linh lực của tôi từ lúc phong ấn liền nhất định chỉ có thể dừng lại ở trình độ sáu tuổi, không có cơ hội tăng cường.

Vốn tôi vẫn không để ý điều này, hiện tại mới nghĩ đến, Rin, cô là muốn chỉ cái này sao? Tôi vốn không có khả năng tăng cường linh lực. Rin, theo như lời của cô, cô chỉ điểm phương hướng cho tôi, còn lại tôi chỉ có thể dựa vào chính mình.

Nhưng cho dù là tử vong, mẹ vẫn muốn phong ấn thời gian của tôi, khiến tôi không thể trưởng thành, sẽ không bi thương vĩnh viễn như cô, chấp niệm thật mãnh liệt, dù là Rin cũng không thể cởi bỏ phong ấn…… Cho dù bây giờ, linh lực của tôi đã có thể tăng cường, nhưng có thể cường đại hơn cô sao? Tôi có biện pháp cởi bỏ sao?

Vẫn không rõ!

Đau thương quanh quẩn xung quanh tôi rốt cục tán đi, cả người tôi vô lực nằm trên mặt đất, tình trạng kiệt sức, ý thức cũng bắt đầu tan rã……

Rin, cô có biết không, tôi hiện tại đang ở nơi xa lạ, thế giới nguy hiểm như vậy, nếu không có gì bảo vệ, té xỉu ở đây, hẳn sẽ không được nhìn thấy mặt trời ngày mai……

Trước khi lâm vào bóng tối, tôi tựa hồ nhìn thấy được một đôi trân châu màu đen, màu đen thuần như vậy, làm người ta không khỏi muốn chạm đến. Tôi nặng nề mê man, tại thế giới nguy hiểm này

Một bóng người lẳng lặng đứng ở một bên, nhìn cô gái đang mê man, rất lâu sau, hình như hạ quyết định gì đó, xoay người, ôm lấy cô gáo, nhảy lấy đà sau, biến mất trong bóng đêm.